Cái Bóng - Chương 13 - Về nhà
Ban đầu Lâm Minh Viễn đề nghị đi cùng Dịch Nguyên. Không nghĩ tới từ nhà riêng của hắn đến nhà chính lại xa như vậy. Mất gần một tiếng đồng hồ
ngồi xe.
Cậu nhìn khung cảnh phồn hoa về đêm của thành phố Nam
Dương bên ngoài cửa kính. Ngón tay bị kéo đặt lên làn da mềm mịn, đồng
thời cũng kéo sự chú ý của cậu trở về.
Lâm Minh Viễn cúi đầu
nhìn khuôn mặt tuấn mỹ đang nhắm mắt gối trên đùi mình. Suốt quãng
đường, Dịch Nguyên đều lười biếng nằm ở hàng ghế sau. Chân dài bắt chéo
gác lên cửa xe, đầu thì gối lên đùi cậu để cậu mát xa cho.
Lâm Minh Viễn không nói gì, tiếp tục động tác xoa thái dương cho hắn.
“Nghĩ gì mà ngẩn người vậy?” Dịch Nguyên vẫn nhắm mắt, nắm lấy cổ tay đang mát xa cho mình mà nhẹ nhàng nắn nắn.
Lâm Minh Viễn khẽ nói: “Không nghĩ gì, chỉ nhìn bên ngoài chút thôi.”
Dịch Nguyên mở một mắt nhìn cậu, lông mày sắc sảo cũng nhướng cao lên theo: “Muốn đi đâu chơi hửm?”
Động tác này của hắn tuy chỉ là tùy ý, nhưng vẻ phong lưu vô hạn lại bắn ra
tứ phía. Giọng nói trầm ấm đầy từ tính của hắn ngọt ngào thỏ thẻ, đầy
cưng chiều như tình nhân đang trong thời kì mặn nồng. Khiến trái tim cậu lạc mất một nhịp.
Lâm Minh Viễn khẽ cắn mạnh vào bên trong môi
dưới của mình, để bản thân tỉnh táo lại. Dịch Nguyên sẽ không thích ai
ngoài người kia. Sự dịu dàng và tử tế của hắn chỉ dành cho anh ta, không phải mày đâu. Có tự trọng chút đi, Lâm Minh Viễn ạ.
Cậu lắc đầu: “Không, tôi chỉ tùy tiện nhìn thôi.”
Dịch Nguyên vươn tay lên, áp lòng bàn tay vào má cậu: “Muốn đi đâu thì cứ
nói, đợi tôi về sẽ đưa cậu đi hết tất cả những nơi cậu muốn đến. Chịu
không?”
Lòng bàn tay Dịch Nguyên to lớn ấm áp, có một lớp chai
mỏng. Rõ ràng là thiếu gia miệng ngậm thìa vàng, sống trong nhung lụa,
vậy mà tay lại có vết chai. Hoàn toàn trái ngược với mu bàn tay trắng
trẻo mịn màng không một chút tì vết kia của hắn.
Bàn tay Dịch Nguyên to lớn vững vàng. Tỏa ra hơi ấm làm cho người ta phải mê muội.
Lâm Minh Viễn nhắm mắt cọ má vào lòng bàn tay hắn, mơ màng đáp lại: “Ừm.”
Dịch Nguyên nhìn chằm chằm Lâm Minh Viễn chốc lát. Hắn nhéo má cậu một cái, rồi túm gáy cậu kéo xuống, hôn lên môi.
Lâm Minh Viễn bị hành động này làm hoảng sợ. Cậu vội ngóc đầu nhìn lên chỗ
ghế lái. Bắt gặp ánh mắt bối rối của tài xế phản chiếu trên kính chiếu
hậu. Cậu khẽ đập một cái lên ngực hắn, trừng mắt dùng khẩu hình miệng
nói.
“Anh điên à, trên xe còn có người!”
Dịch Nguyên nghe xong, liền nhìn cậu cười ngả ngớn, rồi đột nhiên quay qua hỏi: “Kha Ân, anh có nhìn thấy gì không?”
Lâm Minh Viễn bịt miệng hắn không kịp. Thật sự rất có xúc động muốn bóp chết hắn. Lại nghe thấy Kha Ân ngồi phía trên trả lời.
“Vâng?”
Được rồi, cắt! Diễn tốt lắm anh bạn.
Rõ ràng là đã thấy, mà làm như không thấy. Có phải anh thường xuyên diễn
cảnh này không? Sao lại có thể mặt không đổi sắc, giả điên trắng trợn
như vậy!
Dịch Nguyên đắc ý nhướng mày: “Thấy chưa?”
Lâm Minh Viễn vừa tức vừa buồn cười: “Thấy cái lông! Nằm im, anh mà còn lộn xộn, tôi ném anh ra cửa sổ xe.”
Thời gian lặng lẽ trôi qua, chiếc xe chầm chậm lăn bánh đến trước cổng lớn
của một căn dinh thự kiểu Anh đồ sộ đang sáng đèn. Toàn bộ mặt tường đều được ốp đá tự nhiên theo tông sáng ấm trang nhã. Cửa kính rộng và cao
cùng với khung cửa màu đen tạo điểm nhấn cho bức tường. Hai bên sân
trồng rất nhiều bụi hoa và cây xanh. Chính giữa khoảng sân rộng lớn còn
có một đài phun nước rất to kiểu cổ điển.
Phong cách kiến trúc
Farmhouse này vừa thanh lịch lại vừa lãng mạn. Ánh đèn vàng dịu nhẹ vào
ban đêm, càng khiến cho nó trông ấm cúng và long lanh xinh đẹp hơn.
Giống như tòa lâu đài nguy nga tráng lệ trong truyện cổ tích vậy.
Dịch Nguyên ngồi dậy, chỉnh lại quần áo tóc tai cho gọn gàng. Lúc này xe đã
chạy vào trong sân. Lâm Minh Viễn ban đầu còn thắc mắc nếu dừng xe ở
trước cổng, thì với khoảng sân trước rộng thênh thang như thế này, Dịch
Nguyên mà đi bộ vào sẽ mất bao lâu mới đến được trước cửa nhà. Bây giờ
thấy xe lái thẳng vào trong sân, dừng lại ở trước bậc tam cấp, cậu mới
nhận ra mình thật vô tri. Đồng thời cũng bắt đầu lo lắng.
“Dịch Nguyên, cho xe dừng ở đây ổn không?
Dịch Nguyên cười nói: “Ba mẹ tôi không ra đón đâu, sợ cái gì.”
Đúng vào lúc này, Lâm Minh Viễn bỗng phát hiện có một một người đàn ông
trung niên, mặc một bộ Tuxedo màu đen sang trọng, cổ đeo nơ, mang găng
tay màu trắng chẳng biết từ khi nào đã đứng đợi ở đó. Cậu giống như ăn
trộm đụng độ cảnh sát, trong lòng hơi hoảng. Không phải là ba hắn đó
chứ?
Dịch Nguyên liếc một cái liền biết cậu nghĩ gì, nói: “Là quản gia nhà tôi.”
Lâm Minh Viễn tròn mắt ngạc nhiên: “Quản gia? Nhà anh còn có cả quản gia ư?”
Hắn cười cười: “Giống trong phim lắm phải không?”
Cậu gật đầu. Đúng là giống thật.
Tiếp xúc qua với Dịch Nguyên mới biết, trên đời này có nhiều chuyện không
tưởng. Nhưng đối với giới nhà giàu, chỉ cần đủ giàu thì tất cả những thứ không tưởng đó đều thật sự tồn tại.
Lần đầu tiên cậu được tận
mắt nhìn thấy một quản gia bằng xương bằng thịt. Ăn mặc rất sang trọng,
tác phong nghiêm trang. Từng cái nhấc tay nhấc chân đều chuẩn mực. Khiến người ta cũng cảm thấy có chút áp lực.
Lâm Minh Viễn: “Chú quản gia thấy tôi liệu có…”
Dịch Nguyên: “Chú ấy không nhiều chuyện đâu.” Với chú ấy cũng chẳng biết cậu là ai để mà nhiều chuyện.
Quản gia giúp Dịch Nguyên mở cửa. Vừa liếc mắt đã nhìn thấy Dịch Nguyên hôn
lên má thanh niên dáng vẻ tuấn tú bên cạnh một cái. Sau đó ghé vào tai
thanh niên kia nói nhỏ gì đó, rồi mới bước xuống xe.
Ông thấy
cậu thanh niên tuấn tú kia vẫn im lặng ngồi bên trong, không có ý định
xuống xe. Bèn vờ như không thấy, mà đóng cửa xe. Rồi đi qua giúp Dịch
Nguyên xách mấy túi quà lớn nhỏ.
Quản gia hiền hòa nói: “Thiếu gia đã về, Chủ tịch và phu nhân đang mong lắm.”
Dịch Nguyên gật đầu, hỏi: “Chú La, chú Ian tới chưa?”
Quản gia La nói: “Vẫn chưa ạ.”
Hai người lững thững đi về phía trước. Dịch Nguyên bước lên bậc tam cấp
quen thuộc. Quản gia mở cửa cho hắn vào trong. Ba bốn người giúp việc
chạy ra, ríu rít chào hắn.
“Thiếu gia đã về ạ.”
Dịch
Nguyên gật đầu, sải bước đi thẳng vào nhà. Còn chưa đi tới phòng khách,
đã trông thấy một người phụ nữ xinh đẹp mừng rỡ chạy ra.
Người
phụ nữ thân hình cao ráo thon thả như thiếu nữ đôi mươi. Mặc áo cách
điệu tay phồng, phối với chân váy bút chì dài đến đầu gối. Khuôn mặt
vương lại chút dấu vết của thời gian không thể thấy rõ, được trang điểm
nhẹ nhàng. Môi trái tim mang nét đẹp cổ điển không tô son đỏ tươi tắn,
mà là một màu nude nhẹ nhàng quý phái.
Bà để tóc tém bob mái
lệch nhuộm nâu. Phần mái rẽ ngôi lệch được sấy cúp phồng hất qua một
bên. Bên còn lại vén gọn gàng sau tai. Có thể nhìn thấy được đôi hoa tai tròn bằng vàng, cùng vòng cổ ngọc trai sáng bóng của thương hiệu xa xỉ. Càng tôn lên nước da trắng trẻo, toàn thân tỏa sáng như một cựu minh
tinh nổi tiếng nào đó vậy.
Nhưng nếu để nói là minh tinh. Thì
khí chất sang trọng và đẳng cấp toát ra từ bà khiến cho người khác vừa
nhìn vào, liền nhận ra đây chính là một quý phu nhân cao sang nhà quyền
thế.
Dịch Nguyên mỉm cười dang tay đón lấy mẹ mình. Hắn ôm bà
vào lòng siết nhẹ một cái rồi buông ra: “Mẹeee, con trai của mẹ về rồi
này.”
Lý Lan tươi cười nắm lấy hai cánh tay của Dịch Nguyên,
nói: “Sao bây giờ con mới về hả, canh sườn bò mẹ hầm cho con nguội hết
cả rồi.” Đoạn, bà vui vẻ quay sang nói vọng vào trong, “Chị Viên, chị
hâm lại canh sườn bò đi.
Dịch Nguyên cầm mấy túi quà từ trong tay quản gia La, rồi đưa cho bà. Bà vui vẻ nhận lấy, đưa cho người giúp
việc mang lên phòng, rồi đánh lên cánh tay hắn một cái.
“Bày đặt
không à, muốn mua chuộc mẹ không có dễ đâu nhé.” Bà lại bóp bóp cánh tay hắn, vẻ mặt không giấu nổi sự lo lắng, “Ôi Tiểu Nguyên, sao con lại ốm
thế này…”
Dịch Nguyên lắc lư cười hì hì, hỏi: “Ba đâu rồi mẹ?”
“Anh còn nhớ tới tôi à? Sao không đi luôn đi.”
Một người đàn ông trung niên chậm rãi bước tới. Ông mặc áo sơ mi phối với
áo len cổ chữ V tay dài bên ngoài. Tuy đơn giản nhưng cử chỉ điệu bộ
toát ra mười phần khí thế. Khiến người khác có cảm giác bị áp chế.
Nếu nói Dịch Nguyên thừa hưởng vẻ đẹp sắc sảo quý phái và gu ăn mặc đẳng
cấp tỏa sáng như minh tinh từ mẹ. Thì loại khí chất ngông cuồng cao ngạo áp đảo người khác này, đều được thừa hưởng từ ba hắn thời còn trẻ.
Dịch Nguyên cười gọi: “Ba.”
Dịch Quân hừ một tiếng, nói với vợ mình: “Lát rồi cũng ăn, em còn sợ nó chết đói sao.” Rồi hơi hất hàm nói với hắn, “Dạo này anh giảm cân à, nhìn
hốc hác thế, tái nghiện hay gì?”
Lý Lan vẫn nắm cánh tay Dịch
Nguyên không buông. Quay đầu dậm chân nói: “Cái anh này! Sao lại nhắc
chuyện đó trước mặt thằng bé chứ!”
Động tác quay đầu dậm chân
nhẹ nhàng mà duyên dáng. Dù đã hơn năm mươi tuổi, nhưng vẻ ngoài của bà
vẫn chỉ như mới hơn ba mươi tám ba mươi chín. Làm hành động như một cô
gái nhỏ đang hờn dỗi vẫn cực kỳ thuận mắt dễ nhìn. Thậm chí còn có chút
đáng yêu.
Rồi bà quay lại, ngẩng mặt cúi đầu nhìn hắn từ trên
xuống dưới, vẻ mặt hoang mang: “Ôi trời, Tiểu Nguyên, không phải con
lại… nữa đó chứ?” Âm cuối nhịn không được cất cao lên.
Dịch
Nguyên rất bất lực, vai cũng xụ xuống: “Mẹ à, con không có! Con bỏ
lâuuuu lắm rồi. Bây giờ đến thuốc lá con còn chẳng hút. Không có nữa
đâu, thật đó!” Hắn nghiêng đầu giơ ngón tay lên làm động tác thề, “Con
xin thề.”
Lý Lan phủi phủi mấy ngón tay của hắn: “Chậc, không có thì thôi, phủi phui cái miệng.” Bà lại nhíu mày, “Nhưng nhìn con ốm
thật đó, hay…”
Dịch Nguyên ngay cả thang máy cũng không thèm đi. Cắm đầu cắm cổ chạy lên lầu như bị ai dí: “Không có không có không cóoooo!!!”
Lý Lan ngẩng đầu nhìn lên thì hắn đã lủi mất dạng. Bà gọi với theo: “Cái
thằng quỷ này, mẹ còn chưa nói hết mà…” Bà nhìn sang thấy dì Viên từ
phòng ăn mở cửa đi ra nhìn mình, lại kêu lên, “Ơ con còn chưa ăn canh
sườn bò này!”
Dịch Quân ngồi xuống ghế sô pha, nhấp một ngụm trà: “Nó không ăn thì để đó anh ăn. Em đừng có chiều nó quá, lớn bằng này rồi.”
“Anh bao nhiêu tuổi rồi mà còn giành ăn với nó!” Lý Lan cũng ngồi xuống cạnh ông, im lặng chốc lát rồi thở dài, “Chậc, còn không phải em lo cho nó
sao.”
Bà cũng tự rót cho mình tách trà, uống một ngụm nhỏ cho
thanh giọng: “Lúc trước dính vào cái thằng bé Hoa Phong Nhã. Ầm ĩ một
trận, đến nỗi phải cai nghiện hơn nửa năm. Rốt cuộc cai được nghiện, lại không cai được thằng bé kia.” Bà định đặt tách trà xuống, nhưng nhắc
tới chuyện cũ trong lòng không vui, lại nâng tách trà lên uống thêm ngụm nữa.
Lý Lan hơi sầu não: “Anh nói xem, có phải nó vì nhớ thương thằng bé đó mà sụt cân không?”
Dịch Quân nhướng mày: “Chẳng phải ban nãy nó bảo đến thuốc lá cũng không hút nữa rồi à. Em lo cái gì.”
Lý Lan khựng lại như nhớ ra được điều gì đó, nói: “Đúng rồi, mọi khi nó về trên người đều có mùi thuốc lá nhè nhẹ. Vậy mà hôm nay không có nữa!”
Bà trố mắt cầm tách trà kiểu Anh màu trắng mạ vàng, nghiêng người ghé
sát lại gần ông, hỏi, “Anh à, không lẽ nó nói thật? Nhưng mà tại sao
chứ? Sao tự dưng bỏ thuốc lá? Động lực gì khiến nó làm ra quyết định
này?”
Dịch Quân hài lòng sau khi đã thành công khơi dậy sự tò mò của vợ mình. Trong lòng đắc ý, ngoài mặt lạnh nhạt như không có gì,
nói: “Anh không biết là động lực gì, động lực gì mà khiến nó mua căn
biệt thự ở tiểu khu Kim Cương bên Bảo Lam cho…”
Không đợi ông nói xong, Lý Lan há mồm kinh ngạc nói: “Cái gì? Nó chi 200 tỷ mua biệt thự cho ai?”
Dịch Quân: “Có 200 tỷ thôi chứ nhiêu. Năm đó theo đuổi em, anh còn không tiếc mua tặng em cái trang trại gần 10 tỷ Đô…”
Lý Lan nói: “Vấn đề không phải là tiền! Vấn đề nằm ở chỗ, trước giờ nó cặp đủ người mà có ai lâu đâu. Nó không quen nghiêm túc, nên cũng chẳng chi cho ai nhiều như vậy…”
Đoạn, bà khựng lại chốc lát như nghĩ
ra gì đó, nói: “Ơ thế nó quen ai? Chẳng lẽ quen lâu rồi mà em không
biết. Ủa mà sao anh biết?” Bà đập lên đùi ông một cái, “Anh biết mà sao
không nói với em hả!”
Dịch Quân xoa đùi: “Anh cũng chỉ mới biết
gần đây thôi mà. Lúc đó anh còn nghĩ là nó cảm thấy mới lạ nên thế. Anh
vốn không định nói, nhưng mà nó dẫn thằng nhóc đó về nhà riêng sống
chung gần cả tuần nay rồi.”
Chuyện Dịch Nguyên dẫn người về nhà
không hiếm lạ gì. Có điều mỗi lần hắn đều dẫn về một người khác nhau.
Hơn nữa rất ít khi để ai qua đêm tại nhà riêng. Cho dù có dẫn về cùng
một người thì cũng không ở lại quá hai ngày.
Mọi người đều biết
tính Dịch Nguyên cả thèm chóng chán. Không chỉ thay bồ như thay áo, mà
đối với bạn giường cũng thế. Vậy mà lần này hắn dẫn người về ở chung đến gần cả tuần lễ. Đúng là chuyện hiếm thấy.
Lý Lan hít sâu một
hơi: “Ý anh là… có khi lần này nó muốn nghiêm túc? Nó thích người
khác?” Tức là thằng bé đã quên người cũ hoặc cuối cùng cũng muốn ổn
định???
Lý Lan đặt tách trà xuống bàn: “Không được, em phải đi
hỏi nó.” Nói rồi đứng phắt dậy. Ngay cả thang máy cũng không đi, cứ thế
chạy thẳng lên lầu.
Dịch Quân nhìn theo, lắc đầu lầm bầm: “Đúng là mẹ con ruột.”
.
“Không!” Lâm Minh Viễn dứt khoát từ chối, “Không là không!”
Dịch Nguyên nhỏ giọng dụ dỗ: “Chỉ một chút thôi, tôi có kêu cậu lột hết ra đâu.”
“Tôi còn đang ngồi trên xe đó!” Cậu chỉnh chỉnh lại tai nghe, chột dạ liếc
mắt nhìn lên chỗ Kha Ân đang lái xe. Sợ anh ta sẽ nghe thấy nội dung
cuộc nói chuyện.
Dịch Nguyên nằm trên giường, thích thú nhìn vẻ
mặt quẫn bách của cậu qua màn hình điện thoại. Hắn vén áo kéo quần ra
một chút, hạ điện thoại quay từ bụng mình trở xuống. Rồi điều chỉnh sao
cho chỉ quay tới phần mu láng mịn, đã được cạo sạch lúc tắm ở nhà riêng.
Lâm Minh Viễn đang nói nửa chừng thì im bặt. Trơ mắt nhìn màn
hình điện thoại bên Dịch Nguyên quay tới chỗ nhạy cảm kia. Từng khối cơ
bụng săn chắc, nhấp nhô trập trùng như đồi núi, từ từ chạy dài xuống bộ
phận cấm trẻ em xem kia. Toàn bộ lông đều được cạo sạch sẽ láng mịn.
Cậu đỏ mặt, suýt chút nữa là quăng luôn điện thoại. Tên điên này vậy mà dám làm thật!
Dịch Nguyên cười ngả ngớn nói: “Tôi cho cậu xem rồi, bây giờ tới cậu…”
Câu “cho tôi xem” còn chưa nói xong, Dịch Nguyên bỗng nghe thấy tiếng gọi lớn của mẹ hắn từ xa vọng đến.
Hắn giật bắn người, ném điện thoại qua một bên. Vốn đang lôi thằng nhỏ ra,
định tuốt cứng lên, rồi quay cho Lâm Minh Viễn xem để trêu cậu. Ai ngờ
mẹ lại lên đây đúng vào lúc này. Hắn vội vàng nhét thằng nhỏ đang móc dở ra ngoài vào quần.
Lâm Minh Viễn ở đầu dây bên kia dường như cũng loáng thoáng nghe thấy, hỏi: “Ai vậy?”
Dịch Nguyên vừa kéo quần vừa nói: “Mẹ tôi.”
Lâm Minh Viễn chỉ thấy được nửa khuôn mặt đang hoảng loạn cúi xuống của
Dịch Nguyên. Nhìn sơ qua cũng đủ biết hắn đang làm gì. Góc quay từ dưới
lên này là hung thần tàn sát bao nhiêu gương mặt. Vậy mà vẫn không dìm
được nhan sắc hắn, đúng là thần kỳ.
Cậu buồn cười nói: “Kéo quần cho cẩn thận, coi chừng kẹt một cái là thành ciu đẫm máu. Tôi cúp máy đây.” Nói xong liền cúp máy.
“Đệt…”
Dịch Nguyên bây giờ giống như chạy đua với thời gian. Hắn vừa chạy ra cửa
vừa cuống quýt gài lại dây nịt. Tiếng mẹ hắn đã cách cửa phòng ngày càng gần. Không biết mẹ có chuyện quan trọng gì muốn nói với hắn. Mà mỗi lần như thế mẹ đều ném hết lễ nghi ý tứ ra sau đầu. Chưa thấy hình đã nghe
thấy tiếng. Cứ thế xông thẳng vào phòng hắn.
“Tiểu Nguyên, chuyện đó là sao, có thật không?”
Câu này vừa truyền tới, Lý Lan đã mở cửa phòng. Đồng thời Dịch Nguyên ở
trong phòng cũng vừa chạy ra tới nơi. Hai người một trong một ngoài,
cùng lúc đẩy cửa.
Có điều, chỉ khác ở chỗ Lý Lan vặn nắm cửa tay gạt kiểu cổ điển kia xuống, rồi đẩy vào trong. Còn hắn cũng làm y như
vậy, nhưng là đẩy cửa ra ngoài để đóng lại.
Dịch Nguyên bất ngờ
xông ra làm bà giật mình ôm tim: “Ôi trời ơi, hết hồn!” Bà đập một cái
lên cánh tay hắn, “Làm cái gì mà hớt hơ hớt hải vậy hả cái thằng quỷ
này.”
Nếu không phải đã lớn rồi, thì Dịch Nguyên thật sự rất muốn nằm xuống sàn nhà mà giãy.
“Mẹ àaaa, mẹ vào phòng phải gõ cửa chứ! Lỡ con đang thay đồ thì sao?”
Hắn tiếp tục lên án: “Tại sao mãi mà vẫn chưa thay khóa cửa? Dịch gia đã
suy tàn đến mức không thay nổi khóa cửa cho con trai của họ rồi ư? Con
muốn có khóa vân tay! Không, đổi cái cửa luôn đi!”
Lý Lan bị hắn tuôn một tràng làm cho buồn cười. Lại đập hắn thêm mấy cái nữa, vừa
bước vào vừa nói: “Ngày mai, ngày mai lập tức gọi người tới thay.”
Dịch Nguyên ngồi phịch xuống nệm, nghiêng nửa người trên dựa vào đầu giường. Lý Lan cũng nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh. Vẻ mặt không giấu được sự
nôn nóng.
“Nghe nói con mua nhà ở tiểu khu Kim Cương cho bạn trai mới, có thật không?”
Dịch Nguyên mua nhà ở nơi chú hắn đầu tư, mà gần đó cũng toàn là người quen. Khỏi cần đợi ai điều tra, tin tức cũng tự bay đến tai mọi người. Mẹ thì chậm tin tức hơn, chắc chắn là ba đã nói cho bà ấy biết.
Hắn bất lực gật gật đầu.
Lý Lan lập tức kích động, ngồi nhích lại gần rồi túm lấy tay hắn, hỏi:
“Thằng bé đó tên gì? Con nhà ai? Bao nhiêu tuổi? Làm nghề gì? Hai đứa
quen nhau bao lâu rồi?” Bà tò mò, cười hỏi, “Đẹp trai không?”
Không đợi Dịch Nguyên trả lời, bà đập bàn tay của mình một cái, nói: “Phải
rồi, con trai mẹ đẹp trai như vậy, bạn trai của con trai mẹ chắc chắn
cũng phải đẹp lắm.” Rồi tự tán thành ý nghĩ của mình mà gật đầu “Ừm!”
một cái.
Dịch Nguyên dở khóc dở cười, nắm lấy vai Lý Lan, xoay
bà quay người lại đối diện với mình, nói: “Mẹ à, cậu ta chỉ là bạn trai
bìnhhh thường như trước đây thôi.” Hắn sợ mẹ mình không tin, nên nhấn
mạnh lần nữa, “Hết sức bình thường.”
Lý Lan liếc xéo hắn: “Bình
thường? Con tặng cái nhà kia cũng là bình thường? Dọn về sống chung gần
cả tuần nay cũng là bình thường?”
Dịch Nguyên nhịn không được
trợn mắt: “Chuyện mua nhà thì cũng thôi đi, đến cả chuyện con dắt ai về ở mấy ngày mà ba cũng biết?” Ngừng một chút, hắn hỏi, “Mẹ nói đi, có phải ba cho người theo dõi con không? Hay thư ký Đinh lại mách lẻo với ba?”
Càng nói, Dịch Nguyên càng nhịn không được cất cao giọng: “Rốt cuộc anh ta là thư ký của con hay thư ký của ba vậy hả!”
Lý Lan đập lên tay hắn mấy cái: “Gào cái gì mà gào, có ngon thì xuống mà gào với ba con đi!”
Bà ngồi ngay ngắn lại, động tác hơi mạnh làm nệm giường nảy lên một chút. Cảm giác giống như đang phụng phịu vậy.
Lý Lan nói: “Mặc kệ là ai, con trả lời mẹ đi.”
Dịch Nguyên im lặng.
Hắn thật sự không biết phải trả lời như thế nào. Chuyện hắn dây dưa với Hoa Phong Nhã ầm ĩ suốt bao nhiêu năm, mẹ hắn đều chứng kiến gần hết. Thậm
chí còn cãi nhau một trận với ba.
Dịch Nguyên từng tuổi này rồi, hắn không muốn ba mẹ bởi vì chuyện tình cảm của hắn mà lo âu sầu não,
mãi không yên lòng. Hắn không thể nói với mẹ rằng, Lâm Minh Viễn chỉ là
người hắn bao nuôi. Rằng hắn đối xử đặc biệt với cậu hơn người khác một
chút, là bởi vì cậu trông giống Hoa Phong Nhã.
Cẩn thận nghĩ
lại, trong số những người ở bên hắn, Trình Khả Duy là người hợp chuyện
giường chiếu với hắn nhất. Nhưng cậu ta hay ghen tuông, thường làm hắn
bực mình. Không hợp ý hắn.
Lâm Minh Viễn hiểu ý hắn nhất và cũng cực kỳ hợp tính hắn. Cậu biết tiến biết lùi đúng lúc, biết lời nào nên
nói và lời nào thì không nên nói. Biết làm hắn vui, cũng biết tránh chọc hắn giận. Có thể nói về mặt tâm lý, Lâm Minh Viễn khiến hắn hài lòng
nhất, nhưng quá kém khoản làm tình. Lên giường chán, thiếu kinh nghiệm,
không đủ lẳng lơ. Về mặt sinh lý hoàn toàn không đủ thỏa mãn hắn.
Thế nhưng người hắn toàn tâm toàn ý yêu là Hoa Phong Nhã. Người có thể thỏa mãn hắn tất cả chỉ bằng một nụ cười, thì lại luôn đẩy hắn ra.
Có phải ông trời muốn trêu ngươi hắn đúng không. Mà sao để cho người hợp ý hắn thì không phải là người hắn yêu. Người hắn yêu thì lại không yêu
hắn.
Dịch Nguyên thở hắt ra một hơi, nói: “Con với cậu ta mới
quen đây thôi, không lâu. Cậu ta chỉ là bạn trai bình thường như trước
giờ con vẫn hay quen, không có gì đặc biệt, con nói thật.”
Hắn lại nói: “Có điều cậu ta hợp tính con, ở chung thấy thoải mái, cho nên… tạm thời là vậy.”
Làm vợ chồng, một trong số những điều quan trọng nhất là hợp tính nhau. Lý
Lan thừa biết tính nết con trai mình như thế nào. Có thể khiến cho con
trai bà nói ra câu đó, chắc chắn là người cực kỳ tốt. Dịch Nguyên đã hai mươi lăm rồi, đàn ông tuổi này có địa vị có sự nghiệp, đều đã yên bề
gia thất từ lâu. Lý Lan thân làm mẹ, vừa không nỡ đốc thúc con trai sợ
tạo áp lực cho nó. Lại vừa sốt ruột, lo sợ với cái bản tính của nó khó
mà lập gia đình, sau này già rồi không có người ở bên chăm sóc.
Thiết nghĩ đây chính là cơ hội tốt, cần phải cố gắng nắm bắt. Nửa là vì mong
Dịch Nguyên mau chóng có người mới để quên đi đoạn tình cảm không có kết quả kia. Nửa còn lại là để hắn tìm được chốn dừng chân, có cuộc sống ổn định. Mà người hợp ý có thể ở bên mình lâu dài đâu phải lúc nào cũng dễ dàng tìm được. Nghe hắn nói xong, bà còn sốt ruột hơn.
“Vậy thì tốt quá còn gì! Đâu phải ai cũng chịu nổi cái tính khí này của con chứ!”
Dịch Nguyên cật lực phản đối: “Tính khí gì chứ. Tính khí của con thì làm
sao? Trên đời này còn có ai hoàn hảo hơn con trai của mẹ chứ!” Đoạn, hắn chụm hai bàn tay đặt dưới cằm, làm thành động tác hoa nở.
Lý Lan bật cười, đập hắn một cái: “Thằng quỷ!” Rồi hỏi, “Thằng bé đó là ai vậy?”
Dịch Nguyên thở dài, hôm nay mà không nói xong, chắc chắn mẹ sẽ không tha cho hắn.
“Aiiii, cậu ta tên Lâm Minh Viễn, mười chín tuổi, tướng mạo nhìn cũng được
thôi. Không phải con cái nhà nào trong giới thượng lưu hết.”
Lý Lan: “Là thượng trung lưu à?”
Dịch Nguyên dựa lưng vào đầu giường, hai bàn tay đan vào nhau đặt trên đùi, đáp: “Không phải.”
Bà nheo mắt: “Trung lưu?”
“Không phải.”
“Hạ trung lưu?”
“Trước khi gia đình xảy ra biến cố thì có thể coi là vậy.”
“Thế… là công nhân à?”
Hắn im lặng chốc lát, mới rũ mắt nhìn xuống tay mình, đáp: “Cũng không phải.”
Lý Lan hít sâu một hơi, phải chống tay lên giường mới ngồi vững được: “Con muốn chọc ba con tức chết à? Đây rốt cuộc là cái sở thích gì vậy!”
Năm đó, Hoa Phong Nhã cũng chỉ vì thuộc tầng lớp hạ trung lưu, mà hai cha
con đã ầm ĩ trong suốt một thời gian dài. Bà lúc đầu cũng không hài lòng lắm, nhưng vì thương con nên đã cãi nhau với chồng mình. Lần đầu tiên
trong mấy chục năm hôn nhân bà và chồng cãi nhau, mà còn là cãi một trận lớn. Suýt chút nữa là ly thân.
May sao cuối cùng cũng êm xuôi,
Dịch Quân đã không còn quá thành kiến nữa. Tuy vẫn không hài lòng, nhưng cũng ngầm chấp nhận thân phận của Hoa Phong Nhã. Chỉ là xảy ra nhiều
chuyện, hoặc có lẽ là do không có duyên phận. Đến bây giờ Dịch Nguyên
mãi không thể có được người mà nó muốn.
Còn về thằng bé Lâm Minh
Viễn mới quen này, ngay cả giai cấp công nhân còn chẳng phải. Thế khác
nào đang nói với bà rằng, thằng bé đó là người sống ở dưới đáy xã hội!
Lý Lan sững sờ: “Con điên rồi…” Bà vừa đánh túi bụi lên cánh tay hắn vừa nói, “Ba con mà biết sẽ giết con mất, trời ạ!”
Dịch Nguyên biết chuyện Hoa Phong Nhã năm đó, ba hắn đã nhân nhượng lắm rồi. Đúng như bà ấy nói, nếu ba mà biết chắc chắn sẽ giết hắn.
Hoặc
có lẽ ba đã cho người điều tra ra gốc gác của Lâm Minh Viễn và đã biết
hết rồi. Nhưng bây giờ ông ấy chưa có động thái gì, chắc là muốn xem
thái độ của hắn. Để xem hắn thật sự có ý gì với Lâm Minh Viễn hay không. Nếu chỉ chơi đùa qua đường như trước đây thì thôi. Còn nếu hắn thật sự
nghiêm túc, có lẽ là ông sẽ xử Lâm Minh Viễn trước cũng chưa biết chừng.
Dịch Nguyên cười trấn an: “Cho nên con mới nói cậu ta là bạn
trai bình thường rồi mà. Chẳng qua là cậu ta hợp tính con, làm con vui.
Chứ con không có ý định yêu đương nghiêm túc với cậu ta đâu, mẹ cứ yên
tâm.” Hắn cong ngón cái và ngón trỏ thành hình tròn, làm dấu ok.
Lý Lan phủi dấu ok của hắn, mắng: “Yên tâm sao được mà yên tâm!”
Đúng vào lúc này, bên ngoài có tiếng gõ cửa. Sau đó là giọng của người giúp việc truyền vào.
“Phu nhân, thiếu gia, Chủ tịch Chu đến rồi ạ.”
Dịch Nguyên mừng hết lớn, vội đứng phắt dậy chạy ra ngoài cửa: “Chú Ian đúng là cứu tinh mà!”
Bình thường với người khác là sẽ đặt phòng riêng ở nhà hàng năm sao. Nhưng
Ian là bạn cùng vào sinh ra tử với ba Dịch Nguyên thời trẻ. Mối quan hệ
thoải mái như người một nhà vậy. Nên mỗi khi về nước, đa phần đều đến
nhà dùng bữa cùng với gia đình hắn.
Bữa tối mọi người cười nói
rất vui vẻ. Suốt buổi Dịch Nguyên thỉnh thoảng nói vài câu, uống cũng
không nhiều. Chuyện gặp nhau ở khu nghỉ dưỡng, Ian có đem ra kể lại với
ba hắn. Nhưng không nhắc nửa chữ tới người “bạn trai” kia của hắn với ba hắn.
Vì dù sao Ian thân với gia đình Dịch Nguyên nhất, biết rõ hắn thay bạn trai còn nhanh hơn biến diện*. Hơn nữa, Lâm Minh Viễn tuy đẹp trai, nhưng không thuộc loại xuất sắc
đến mức khiến người ta phải trầm trồ ấn tượng mà đem ra bàn tán. Cho nên hắn hoàn toàn không lo Ian sẽ nhắc tới cậu trên bàn cơm, làm khơi gợi
thêm sự chú ý của ba mẹ hắn.
*Biến diện: Hay còn gọi là biến kiểm hoặc chuyển mặt nạ. Là kỹ thuật đổi mặt trong kịch Tứ
Xuyên. Diễn viên mặc trang phục sặc sỡ, di chuyển theo tiếng nhạc, đeo
mặt nạ nhiều màu khắc họa các nhân vật kịch tiêu biểu, khi nhạc lên đến
cao trào, diễn viên phất quạt hoặc tay áo qua mặt, trong tích tắc đã
thay đổi từ mặt nạ này sang mặt nạ khác, mỗi mặt nạ biểu thị một tâm
trạng khác nhau.
Bồn chồn mãi mới đợi được đến lúc tiễn Ian
về. Dịch Nguyên rất muốn phóng lên lầu đóng cửa phòng, rồi lập tức ôm
điện thoại gọi cho Lâm Minh Viễn. Nhưng hắn vẫn cố nhịn xuống, sợ rằng
làm vậy quá lộ liễu. Khiến ba hắn hiểu lầm, cho rằng hắn có ý muốn
nghiêm túc với Lâm Minh Viễn. Mặc dù hắn thật sự không có ý đó, cũng khó tránh khỏi việc ba hắn lo đêm dài lắm mộng mà làm gì cậu.
Dịch
Nguyên xuống sân sau, quả nhiên thấy ba hắn đang đứng hóng gió cạnh hồ
cá Koi. Hắn sải bước đi đến đứng sóng vai với ông, rũ mắt nhìn đàn cá
mập ú bơi tung tăng trong hồ.
Hồi nhỏ hắn cũng hay đứng nhìn
chúng từ chỗ này. Thế nhưng cảm giác khác bây giờ. Bây giờ hắn đã không
còn xúc động muốn bắt lũ cá lên nướng ăn nữa.
Dịch Nguyên mở lời trước: “Ba, có gì thì ba cứ nói thẳng với con. Ba lừa mẹ làm gì để mẹ chạy lên lầu đánh con một trận.”
Dịch Quân cũng không nhìn hắn, mặt không biểu cảm nói: “Phải không? Vợ tôi cưng anh còn không hết, sao nỡ đánh anh.”
Ông xoay người đi tới bên chỗ bàn ghế ngoài trời, kéo ghế ngồi xuống, nói:
“Năm đó cũng vì cưng anh mà cãi nhau với tôi một trận.”
Dịch Nguyên cũng ngồi xuống, tặc lưỡi nói: “Chuyện đó ba không bỏ qua được à.”
Dịch Quân cười: “Uổng công cho bà ấy cãi với tôi một trận. Cuối cùng nhìn anh đi, chẳng nên cơm cháo gì.”
Dịch Nguyên cúi đầu cười cười không nói gì, trong lòng nhoi nhói.
Gió đêm thổi mặt nước trong hồ gợn sóng lăn tăn. Bầu không khí trong lành mát lạnh, mà hốc mắt hắn lại hơi nóng lên.
“Hiếm khi thấy anh về nhà mà không phì phèo điếu thuốc.” Dịch Quân nhấp một
ngụm trà, mắt cũng chẳng nhướng lên nhìn hắn, nói, “Bạn trai mới của anh không cho hút à?”
Dù Dịch Nguyên không nói ra câu “Đến thuốc lá
cũng không hút” với mẹ hắn. Thì chỉ bằng việc suốt một buổi tối hắn
không động đến một điếu thuốc, cũng đủ để cho ba hắn chú ý tới rồi.
Chẳng bằng cứ thoải mái chủ động thừa nhận ngay từ đầu.
Dịch Nguyên nói: “Cậu ta không chịu được mùi thuốc lá.” Hắn lại nói thêm, “Giống Phong Nhã.”
Dịch Quân đang định đặt tách trà xuống chợt khựng lại. Cuối cùng cũng chịu
quay sang nhìn hắn: “Anh đang đóng phim đấy à? Biên kịch nào đã viết cái kịch bản giẻ rách ba xu này cho anh vậy?”
Dịch Nguyên biết ông
đã nổi nóng rồi, nhưng hắn vẫn nói: “Con biết là không nên, nhưng con
không ngăn được chính mình. Phong Nhã đi rồi, trong thời gian này con
cần có gì đó để điều tiết, nếu không con sẽ phát điên mất ba à…”
Dịch Quân hừ lạnh: “Đàn ông là phải dứt khoát. Nắm được buông được. Anh là con tôi mà sao chẳng giống tôi chút nào.”
Ông lại nhịn không được nói: “Đến cả cái tính trăng hoa của anh cũng chẳng
biết giống ai. Tôi thời trẻ cho đến hiện tại chỉ yêu mỗi mẹ anh chưa bao giờ thay đổi.”
Dịch Nguyên chịu không nổi, tặc lưỡi: “Chậc.”
Dịch Quân tiếp tục hồi tưởng về chuyện quá khứ: “Năm đó tuổi trẻ khí thịnh,
tiếp xúc qua với bao thiên kim muôn màu muôn vẻ. Vậy mà tôi chẳng động
lòng dù chỉ một chút. Thậm chí mở bar, pub, vũ trường, KTV, hay kinh
doanh câu lạc bộ thoát y ở phố đèn đỏ. Tôi cũng chưa từng có ý nghĩ muốn nếm thử của lạ.”
Ông liếc hắn một cái: “Còn anh? Gay bar tôi mới mở chẳng được bao lâu. Mà đào ở đó đã bị anh xơi hết.”
Dịch Nguyên bất lực nói: “Ba àaaaa!”
Dịch Quân đứng dậy, nói: “Chuyện tình cảm của anh liệu mà làm. Còn thằng bạn trai mới của anh, chừng nào chơi đủ rồi thì giải quyết cho gọn gàng.”
“Vâng, con biết rồi.” Hắn lại nói, “Ba, chuyện cậu ta giống Phong Nhã con chưa nói với mẹ. Con sợ mẹ lo lắng, ba đừng nói cho mẹ nghe.”
Dịch Quân cười lạnh: “Anh còn sợ mẹ anh lo lắng cơ đấy.” Đoạn, ông đi thẳng vào nhà.
Đợi ông đi khuất rồi hắn mới nặng nề thở hắt ra. Giống như quả bóng xì hơi, biếng nhác dựa lưng vào ghế, duỗi chân ngửa đầu nhìn lên bầu trời tối
đen như mực. Hắn vô thức móc túi định lấy thuốc hút, mới nhớ ra mình
không mang theo vì lời hứa kia.
Quả nhiên, hắn vẫn chưa quen với việc bỏ thuốc lá.
Dịch Nguyên hơi bực bội, đang ở nhà càng không có chỗ trút. Hắn bèn đứng
dậy, đi vào nhà. Bước vào thang máy lên tầng, vừa mở cửa phòng vừa lấy
điện thoại ra, gọi video cho Lâm Minh Viễn.
.
“Thùng rác trong nhà vệ sinh ấy hả?”
Lâm Minh Viễn gật gật đầu: “Vâng.”
Chị Từ nói: “Chắc là người khác đổ rồi. Sao vậy?”
Lâm Minh Viễn cười cười: “Không có gì. Em hỏi vậy thôi.”
Lúc đó bị Dịch Nguyên quát, cậu không để ý. Bây giờ nghĩ lại liền cảm thấy có gì đó không đúng lắm.
Cậu từng quen biết một đồng nghiệp nữ có sở thích đeo lens. Nên cũng hiểu
sơ một chút. Bình thường dù là lens đổi màu mắt hay không, thì làm sao
lại có tròng màu phủ luôn cả đồng tử mắt như vậy. Thế thì làm sao nhìn
thấy rõ được? Với lại, tròng mắt của cặp lens này nhỏ hơn mức bình
thường, căn bản không giống lens đổi màu mắt.
Càng không phải
cosplay mà chơi trội đeo lens màu chói như vậy. Cho dù là thế thật, thì
Dịch Nguyên sẽ không chọn màu đỏ. Bởi vì hắn ghét màu đỏ.
Lâm Minh Viễn vốn định tìm lại cặp lens đó để xem thử. Nhưng cậu đã chậm một bước, lúc về tới thì thùng rác đã được đổ đi rồi.
Cậu không thích tọc mạch chuyện riêng của người khác. Có điều, thái độ của
Dịch Nguyên cứ lẩn quẩn mãi trong đầu cậu. Mặc dù cậu đinh ninh rằng hắn đang khó ở nên mới như thế. Mà chẳng hiểu sao vẫn có gì đó khiến cậu
bận lòng. Đặc biệt là cặp lens màu đỏ, trong khi hắn ghét màu đỏ đến
mức, tủ quần áo gần như không có màu này.
Đắn đo hồi lâu, Lâm
Minh Viễn quyết định nhắn một tin cho cô bạn đồng nghiệp kia. Mô tả hình dạng cặp lens đó cho cô ấy. Đồng thời tránh không nói gì liên quan đến
Dịch Nguyên. Chỉ đơn giản là một tin nhắn tò mò về loại lens lạ mà thôi.
Đợi cậu ăn tối xong, lên phòng định sạc pin điện thoại thì mới có hồi âm.
– Ngô Đại Mỹ Nhân: Sao mày tả nghe giống lens lọc màu thế.
– Chân Dài Tới Nách: Lens lọc màu là gì vậy?
– Ngô Đại Mỹ Nhân: Là lens dành cho người mù màu ấy, hỗ trợ cho họ nhìn
thấy loại màu mà họ không thể phân biệt được. Em họ tao cũng bị nè.
– Ngô Đại Mỹ Nhân: Để tao gửi hình cho mày xem, coi có phải không nhé.
Lâm Minh Viễn sửng sốt.
Dịch Nguyên bị mù màu?
Ngô Ngạn Hân gửi qua một tấm hình, cậu lập tức mở ra xem. Trong hình là
chai thủy tinh nhỏ đựng lens. Tấm hình được chụp từ góc dưới đáy chai,
có thể thấy được chiếc lens màu xanh lá. Hình dạng y hệt như chiếc của
Dịch Nguyên, chỉ khác màu.
– Ngô Đại Mỹ Nhân: Có phải nó không?
– Chân Dài Tới Nách: Đúng rồi, là nó.
– Chân Dài Tới Nách: Mù màu nào thì đeo màu đó à?
– Ngô Đại Mỹ Nhân: Ừ, em họ tao bị mù màu xanh lá, cho nên nó xài lens
xanh. Mà đm con lens này mắc vãi chưởng, may là nhà nó có điều kiện.
– Ngô Đại Mỹ Nhân: Cơ mà em họ tao bảo mắc thì mắc, đeo vào cũng chỉ hỗ
trợ phần nào thôi. Chứ không thể nhìn chính xác hoàn toàn được các sắc
độ màu, phiền lắm.
Lâm Minh Viễn nhắn thêm vài câu với Ngô Ngạn
Hân. Rồi mở Google, search về bệnh mù màu. Sau đó xem một số hình ảnh ví dụ về màu sắc qua đôi mắt của người mù màu. Càng xem càng nhíu chặt hai hàng lông mày lại.
Nếu Dịch Nguyên mù màu đỏ. Vậy chẳng phải sẽ
nhìn trái dâu tây hay miếng thịt bò tái đỏ mọng thành một màu xám đen
hết sao? Còn rau cải tươi xanh đều là một màu vàng úa?
Lâm Minh
Viễn ngẩn người, cậu chỉ nghe nói người mù màu không phân biệt được màu
đèn giao thông. Và cũng chỉ cho rằng mù màu nào thì sẽ chỉ không nhìn
được màu đó thôi. Không ngờ lại phức tạp như vậy. Ngay cả màu xanh lá,
màu tím cũng biến thành màu khác.
Bảo sao Dịch Nguyên ghét màu đỏ đến thế. Nhìn một thứ màu đỏ, giống như là đang nhắc đến bệnh mù màu
của hắn. Chẳng trách hắn lại tức giận.
Lâm Minh Viễn nặng nề thở
hắt ra, hạ điện thoại đang cầm trong tay xuống. Tầm mắt vô tình nhìn
lướt qua hướng cửa phòng thay đồ. Một đoạn nội dung trong tờ giấy kia
chợt hiện lên trong đầu cậu.
Thiên thần của anh, sắc màu còn thiếu trong cuộc đời anh.
Lồng ngực Lâm Minh Viễn nhói lên. Cảnh vật xung quanh chợt nhoè đi.
Cậu run giọng thều thào: “Thì ra là vậy…”
Cảm động thật đấy, Dịch Nguyên.
Đúng vào lúc này, điện thoại đổ chuông. Lâm Minh Viễn lấy lại tinh thần, cậu nhìn màn hình, là Dịch Nguyên gọi tới. Cậu vội dụi dụi mắt, điều chỉnh
lại sắc mặt. Sau đó chùi sạch giọt nước rơi trên màn hình điện thoại,
rồi hắng giọng vài cái mới bắt máy.
Khuôn mặt tuấn mỹ của Dịch Nguyên hiện ra trên màn hình. Trông hắn có vẻ mệt mỏi không vui.
Lâm Minh Viễn hỏi: “Sao vậy, kéo quần vội quá bị kẹt chảy máu rồi à?”
Dịch Nguyên bật cười: “Đệt, Lâm Minh Viễn, cậu mong thằng em tôi xảy ra
chuyện lắm à.” Ngừng một lát, hắn cười gian, “Cũng phải thôi, mọi lần
đều chơi cho cậu đi không nổi mà, cậu lại chả sợ nó.”
Lâm Minh Viễn nhướng mày: “Là ai chơi ai hả, cho anh nói lại đó.”
Dịch Nguyên cũng nhướng mày: “Đợi hôm nào tôi siêng, tôi sẽ cho cậu câu trả
lời. Để Tiểu Viễn của chúng ta biết rốt cuộc là ai chơi ai.”
Lâm Minh Viễn: “Chậc.”
Dịch Nguyên trở mình nằm sấp, cằm gác lên gối. Hắn nhìn cậu, ánh mắt thẫn thờ, khẽ nói: “Ước gì bây giờ được nhìn thấy cậu.”
Lâm Minh Viễn ngẩn người. Nhìn vẻ mặt có chút suy sụp chán nản của hắn, bỗng cảm thấy đau lòng.
Cậu dịu dàng nói: “Không phải tôi vẫn đang ở đây sao?”
Dịch Nguyên rũ mắt: “Nhưng tôi không thể chạm vào cậu. Tôi muốn thấy cậu
bằng xương bằng thịt đứng ở trước mặt tôi…” Hắn nhíu mày thở dài,
“Aiiii, thật mong cho thời gian trôi nhanh một chút, tôi cảm thấy mình
sắp phát điên rồi.”
Dỗ Dịch Nguyên ngủ xong, cậu ngồi bần thần chốc lát. Rồi quyết định mở app, nhấn nhấn vài cái.
Hai tiếng sau, Lâm Minh Viễn bước xuống xe taxi. Cậu nhìn giờ trên điện
thoại, đã hơn một giờ sáng. Từ đây nhìn sang bên kia đường, là có thể
nhìn thấy cửa sau của tòa dinh thự kiểu Anh xa hoa lộng lẫy đó.
Lâm Minh Viễn đứng nép trong góc, lưng dựa vào bức tường rào của một căn
biệt thự khác. Đối diện là cây hoa anh đào rất to đang nở rộ, hoa rơi lả tả, mặt đất cũng được phủ một màu hồng nhạt đẹp đẽ.
Lần đầu
tiên Lâm Minh Viễn được tận mắt nhìn thấy hoa anh đào thật ở ngoài. Mà
điều đầu tiên cậu nghĩ đến, không phải là hoa đào thật đẹp, mà là qua
lăng kính của Dịch Nguyên nó sẽ trông như thế nào. Liệu hắn có thể nhìn
thấy vẻ đẹp của hoa anh đào hay không?
Lâm Minh Viễn mở điện
thoại, gọi cho hắn. Cậu hơi lạnh, bèn đút một tay còn lại vào túi áo
khoác mà cậu lấy từ trong tủ của hắn để mặc. Cậu tựa đầu vào mặt tường
đằng sau, lẳng lặng chờ đợi.
Tiếng tút tút tút kéo dài thật dài. Đứng ngoài đường vắng càng cảm thấy rõ ràng hơn sự chán chường của nó.
Điện thoại đổ chuông rất lâu rồi tự động tắt.
Hắn không bắt máy.
Lúc tới đây, cậu đã sớm lường trước kết quả này, rất có khả năng sẽ không
gặp được hắn. Hoặc là hắn đang ngủ không bắt máy, hoặc là hắn không thể
ra khỏi nhà được,… Cậu cũng đã chuẩn bị tinh thần là sẽ phải uổng công đi một chuyến, rồi cứ như vậy quay trở về. Thế nhưng…
Lâm Minh Viễn nhìn màn hình điện thoại chốc lát, lại gọi cho hắn. Có vẻ như hắn
đang ngủ, phải gọi đến lần thứ ba mới bắt máy. Giọng khàn khàn ngái ngủ
mà cũng gợi cảm đến vậy.
“Ai?”
Lâm Minh Viễn nghe ra hắn đang cáu, khe khẽ nói: “Là tôi đây.”
Dịch Nguyên ở đầu dây bên kia im lặng. Có lẽ đang nhìn lại màn hình điện
thoại. Hắn hỏi: “Lâm Minh Viễn? Có chuyện gì? Tốt nhất là cậu nên có
chuyện quan trọng để gọi tôi giờ này, nếu không tôi mà về là cậu chết
chắc.”
Lâm Minh Viễn nói: “Muốn gặp anh có được tính là chuyện quan trọng không?”
Dịch Nguyên khựng lại, dường như đang từ trong cơn buồn ngủ suy nghĩ xem câu đó là có ý gì.
Lâm Minh Viễn: “Anh ra ngoài một chút được không?”
“…”
“Tôi… đang đứng gần cây anh đào đối diện với sân sau nhà anh.”
Dịch Nguyên nghe xong câu này liền tỉnh ngủ. Hắn vội vàng xuống giường, chạy đến bên cửa sổ vén rèm cửa nhìn xuống bên kia đường. Nhìn lướt qua chỗ
cây hoa anh đào một hồi liền thấy một bóng người quen thuộc, đang đứng
dựa tường ở trong góc tối.
Sương đêm lạnh buốt, Lâm Minh Viễn
mặc áo khoác của hắn, vừa áp điện thoại vào tai gọi cho hắn, vừa đút một tay vào túi áo khoác. Miệng thở ra khói mỏng, mặt trắng bệch vì lạnh.
Cậu đứng trong màn mưa hoa anh đào nhẹ nhàng rơi lả tả. Thỉnh thoảng gió lùa qua, cánh hoa anh đào dưới đất và trên cành cây bị thổi bay phấp
phới lên không trung.
Dường như cảm nhận được gì đó, cậu ngước
mặt nhìn lên. Trông thấy bóng dáng hắn đứng bên cửa sổ, liền đứng thẳng
lưng lại. Vẻ mặt thoải mái như bên ngoài có lò sưởi. Chứ không phải bộ
dạng nên có của một người đứng dưới trời đêm rét lạnh. Cậu áp điện thoại bên tai, tay đút vào trong túi áo khoác, nghiêng đầu mỉm cười với hắn.
Dịch Nguyên ngẩn người lặng nhìn nụ cười dịu dàng kia. Trong lòng chẳng biết là cảm giác gì. Vậy mà khi cất tiếng trả lời, giọng hắn run đến mức
chính hắn cũng giật mình ngạc nhiên.
“Cậu… Tôi thấy cậu rồi. Đợi tôi một chút, tôi xuống ngay.”
“Ừm. Từ từ thôi, nhớ mặc thêm áo khoác.”
Dịch Nguyên chẳng biết mình bị làm sao. Là cảm động, là kích động hay là… Hắn không biết, cũng không muốn biết.
Hắn run rẩy gấp gáp mặc qua loa một cái quần ngủ dài, rồi quơ đại một cái
áo khoác nỉ dáng dài mặc vào. Cứ thế mặc nguyên cây áo choàng và quần
ngủ, chân đi dép kẹp trong nhà mà chạy một mạch xuống lầu.
Giờ
này tất cả mọi người trong nhà đều ngủ hết. Phòng bảo vệ gác đêm trong
nhà thấy hắn chạy ra, nếu ba hắn không hỏi thì họ cũng không dám nhiều
chuyện. Vấn đề duy nhất còn lại là, tại sao sân sau lại lớn như vậy? Cmn chạy hoài chạy không hết!
Hắn vừa chạy như điên vừa rủa thầm trong bụng. Đồng thời cũng cố khống chế tiếng bước chân của mình.
Dịch Nguyên chạy qua bên đường, cách Lâm Minh Viễn càng ngày càng gần. Hắn
nhào tới ôm chầm lấy cậu, vì lực ôm quá mạnh, khiến cậu phải lùi lại mấy bước. Hai lồng ngực kề sát vào nhau, có thể nghe thấy tiếng tim đập
thình thịch, chẳng biết là của ai.
“Sao cậu lại đến đây?” Hắn
kích động siết chặt lấy Lâm Minh Viễn, tay cũng đặt lên sau đầu cậu ôm
sát vào không chừa một kẽ hở, “Tôi chỉ nói linh tinh thế thôi, vậy mà
cậu lại đến thật. Cậu bị ngốc à?” Đoạn, hắn nghiêng mặt hôn thật mạnh
lên tóc cậu.
Lâm Minh Viễn cũng ôm hắn, khe khẽ thì thầm: “Không biết. Chắc tôi cũng giống anh, tôi cảm thấy mình sắp phát điên rồi.”
Dịch Nguyên nghe xong khựng lại chốc lát. Hắn buông cậu ra, rũ mắt nhìn cậu
thật lâu. Đôi mắt trong veo dịu dàng kia cũng ngước lên nhìn hắn.
Một cánh hoa đào lả lướt rơi lên tóc Lâm Minh Viễn.
Hắn nâng mặt cậu lên, đặt xuống môi cậu một nụ hôn mãnh liệt.
Cơn mưa hoa anh đào dịu dàng bao bọc lấy hai người. Bóng cây dang rộng, che giấu họ khỏi không gian và thời gian. Như thể trên thế gian này chỉ còn lại hai người bọn họ.
Dịch Nguyên, tôi biết người anh muốn nhìn
thấy, người anh muốn chạm vào không phải là tôi. Tôi cũng biết, tôi
không phải sắc màu còn thiếu trong cuộc đời anh…
Lâm Minh Viễn ôm chặt lấy Dịch Nguyên, nhắm nghiền mắt đáp lại nụ hôn mãnh liệt như muốn nuốt trọn của hắn.
Nhưng tôi cam tâm tình nguyện. Chính vì muốn nhìn thấy nụ cười này của anh.
Lâm Minh Viễn bị đẩy dựa vào đằng sau thân cây. Dịch Nguyên tiếp tục hôn
lên, hắn kích động đến mỗi cái mút môi đều mạnh bạo khiến cậu phát đau.
Khóa quần nhanh chóng bị kéo xuống, bàn tay hắn luồn vào trong lấy ra.
Nụ hôn rơi dần xuống cổ, dưới tay dùng kỹ xảo điêu luyện mà xoa nắn cho
đến khi cậu bắn ra.
Dịch Nguyên xoay người cậu lại, hai người
đổi vị trí. Hắn dựa lưng vào thân cây, thò tay vào quần lấy dục vọng của mình ra. Cậu quỳ xuống há miệng ngậm lấy. Ra sức liếm mút, phun ra nuốt vào.
Lâm Minh Viễn ngước mắt lên nhìn hắn mơ màng thở dốc rên rỉ.
Dịch Nguyên à, tôi muốn anh được vui vẻ hạnh phúc. Thế nhưng nhìn bộ dạng
lúc đó của anh, khiến tôi chợt nghĩ. Liệu có một ngày nào đó, anh cũng
sẽ đau lòng vì tôi không?