Cái Bóng - Chương 7 - Bên ngoài miệng giếng (2) (H)
“Có tin tức gì chưa?”
Bàn tay đang nắm vô lăng của Đinh Vỹ run
lên. Hắn ta liếc mắt nhìn Dịch Nguyên ngồi phía sau qua kính chiếu hậu.
Câu hỏi quen thuộc đó, hắn ta vừa nghe là hiểu ngay. Đinh Vỹ sợ nhất câu hỏi này của hắn. Và cũng thừa biết Dịch Nguyên còn sợ nghe thấy câu trả lời hơn.
Hắn ta cất giọng nói đều đều cứng nhắc như người máy không có cảm xúc đáp lời:
“Thưa giám đốc Dịch, vẫn chưa có ạ.”
“…”
Dịch Nguyên vẫn giữ nguyên tư thế khoanh tay bắt chéo chân, nghiêng đầu dựa
vào cửa kính xe, mắt nhìn vào khoảng không vô định bên ngoài. Nghe xong
câu trả lời mà hắn không muốn nghe nhất thì lặng thinh không đáp. Cũng
không tỏ thái độ gì, chỉ mệt mỏi nhắm hai mắt lại.
Ban đầu hắn còn tức giận mắng chửi, đập đồ, thậm chí đánh người để trút giận. Dần dà không còn phản ứng gì nữa.
Hoa Phong Nhã, em cái gì cũng giỏi, đến bỏ trốn cũng giỏi như vậy.
Dù đã ngủ trên máy bay rồi, không hiểu sao vẫn cảm thấy hơi mệt mỏi. Từ
sân bay đến nhà riêng của Dịch Nguyên khá xa, đủ để hắn chợp mắt thêm
nửa tiếng.
Trong đầu hiện lên hình ảnh mờ ảo của một người con
trai. Màn sương mỏng che khuất nửa gương mặt trên của người con trai
kia. Song, dáng người cao dong dỏng, phong thái xuất chúng trong bộ đồ
sơ mi trắng quần tây đen đóng thùng kia quá bắt mắt. Dù không nhìn thấy
rõ mặt, nhưng dáng hình quen thuộc ẩn hiện giữa màn sương đó khiến trái
tim hắn đập nhanh đến mức nhói đau.
“Tôi rất thích ngắm biển, anh có biết vì sao không, Dịch Nguyên?”
“Bởi vì rõ ràng đã biết được vùng biển đó dài bao nhiêu sâu bao nhiêu. Nhưng khi tận mắt nhìn thì lại chỉ thấy nó bao la vô tận, không có điểm
dừng.”
“Gió lạnh sẽ bao bọc lấy anh, tiếng sóng rì rào vỗ vào tai anh. Biết rõ không nên hóng gió quá lâu dễ bị nhiễm lạnh hại
thân, nhưng vẫn không kiềm lòng được trước sự dễ chịu thoải mái mà nó
mang lại.”
“Anh không phải là ngọn gió mà tôi bất chấp hậu quả bị nhiễm lạnh để dang tay đón lấy, Dịch Nguyên.”
Trái tim đau đớn như bị ai đó tàn nhẫn dùng tay bóp nát. Đau đến mức khiến hắn không thở nổi mà giật mình tỉnh giấc.
Lúc này xe đã chạy qua khỏi khu nghỉ dưỡng Poseidon. Từ trong xe có thể nhìn thấy đồi núi trập trùng và biển xanh biêng biếc.
Dịch Nguyên nhíu mày bóp bóp trán, rồi gác khuỷu tay lên cửa chống thái
dương. Có lẽ nên tạm gác lại công việc bên này, nghỉ ngơi một thời gian. Trạng thái không tốt thì cũng không nên gắng gượng quá làm gì.
Dịch Nguyên chán nản nhìn phong cảnh bên ngoài cửa kính không chớp mắt, bảo: “Thư ký Đinh, anh sắp xếp dời toàn bộ lịch hẹn với mấy cuộc họp lại hết đi. Tôi muốn nghỉ ngơi một thời gian.” Ngẫm nghĩ chốc lát, hắn nói,
“Tầm hai tuần.”
Đinh Vỹ: “Vâng.”
Hắn chợt nhớ ra gì đó, biếng nhác hỏi: “Thằng nhóc đó thế nào rồi?”
Đinh Vỹ vẫn hiểu hắn nhất. Bên cạnh Dịch Nguyên có biết bao nhiêu “thằng
nhóc”, vậy mà hắn chỉ mới hỏi “thằng nhóc” thôi là hắn ta lập tức hiểu
ngay.
“Thưa giám đốc Dịch, tôi đã bảo tài xế đưa cậu Lâm đến từ
sáng rồi ạ.” Đoạn, hắn lại nói, “Từ khu Bảo Lam chạy qua đây tầm này
chắc cũng đã đến được hơn một tiếng đồng hồ rồi ạ.”
Dịch Nguyên: “Ừ.”
Đinh Vỹ làm việc cho Dịch Nguyên đã lâu, nghe ra trong ngữ điệu của hắn
không phải là “Ừ” để kết thúc cuộc nói chuyện. Mà là đang đợi hắn tiếp
tục báo cáo. Bèn nói:
“Gần đây cậu Lâm đang học lấy bằng lái.
Tôi cũng đã đưa cậu ấy và người nhà đến bệnh viện thăm ông Lâm rồi. À,
cậu ấy đang làm quen với máy tính, máy in và các phần mềm Excel này nọ.
Cậu ấy học mọi thứ nhanh lắm ạ.”
Dịch Nguyên nhếch môi cười ẩn ý: “Cái này thì tôi biết. Cậu ta đúng là sáng dạ, học gì cũng nhanh.”
Đinh Vỹ không hiểu hàm ý trong câu này của hắn. Cho rằng hắn khen cậu ta thôi, nên chỉ đáp lại một tiếng rồi tập trung lái xe.
Chiếc Rolls Royce Phantom đen bóng nhẹ nhàng lăn bánh về hướng một căn biệt thự kiểu đương đại rộng hơn 70.000m2.
Khoảng sân rộng lớn phía trước lát đá và sỏi trang trí vừa đẹp vừa sạch sẽ. Vì được xây theo kiểu kiến trúc đương đại, nên bao quanh căn biệt thự toàn là vách kính cường lực tối màu trong suốt. Nẹp kính cường lực kim loại
đen bóng kết hợp sàn gỗ cùng nội thất tối màu ẩn hiện bên trong, khiến
người ta vừa nhìn vào liền biết chủ nhân căn biệt thự này là đàn ông.
Khắp sân trồng nhiều cây cảnh hoa lá. Ngay cả hai tầng mái bằng trên và dưới của biệt thự cũng trồng nguyên thảm cỏ xanh rì theo kiểu phủ xanh. Mỗi
khi gió biển thổi vào, cây cỏ trên mái nhà lẫn dưới sân đều nhảy múa
đong đưa, cực kỳ thỏa mãn thị giác.
Căn biệt thự này của Dịch
Nguyên có thể nói là lưng tựa núi mặt hướng biển. Trước cửa nhà nhìn ra
liền thấy hồ bơi vô cực, tùy góc nhìn mà mang lại cảm giác nối liền với
mặt biển xanh sóng vỗ rì rào đằng trước. Không khí trong lành mát mẻ,
phong cảnh đẹp không bút nào tả xiết.
Vốn dĩ muốn cùng Hoa Phong Nhã xây tổ ấm ở đây. Hắn còn cố tình trồng một vườn hoa hồng trắng Pope John Paul mà cậu ấy thích.
Thế nhưng cậu ấy không muốn.
Dịch Nguyên bước vào nhà, mấy người giúp việc mặc đồng phục áo sơ mi trắng
phối chân váy bút chì màu đen, tóc rẽ ngôi giữa búi gọn gàng ra phía sau chạy đến khom lưng cúi đầu chào hắn.
“Ông chủ đã về ạ.”
Hắn biếng nhác gật đầu, coi như đã trả lời.
Đinh Vỹ đưa vali hành lý của hắn cho người giúp việc mang lên lầu, rồi rời đi.
Dịch Nguyên nhận lấy cốc nước uống vài ngụm rồi đưa lại cho người giúp việc. Hắn nhìn quanh nhà, hỏi: “Thằng nhóc kia đâu rồi?”
Một người giúp việc đáp: “Thưa ông chủ, cậu Lâm vừa đi xuống phòng ăn rồi ạ.”
Dịch Nguyên: “Vậy đừng ai xuống phòng ăn.”
Giúp việc ở đây đều đã quen với đời sống sinh hoạt thác loạn của Dịch
Nguyên. Hắn thường đem người về ngủ qua đêm. Có khi hai ba người, thậm
chí bảy tám người. Chơi từ ngoài hồ bơi chơi vào phòng khách. Nghe hắn
dặn xong, mọi người lập tức hiểu, đồng thanh đáp lại rồi việc ai người
nấy làm.
Dịch Nguyên tâm tình sa sút. Mà càng căng thẳng mệt mỏi
thì nhu cầu làm tình của hắn càng tăng cao không kiểm soát được. Hiện
tại trong người hắn đang cực kỳ bứt rứt khó nhịn. Đũng quần đã hơi gồ
lên một cách khác thường.
Hắn sải bước tiến vào phòng ăn. Vừa mở cửa nhìn vào trong, đã trông thấy một người con trai cao dong dỏng đang đứng đưa lưng về phía hắn, một tay đặt lên vách kính cường lực, mắt
nhìn ra biển.
Người con trai ấy có làn da trắng tựa như những
đóa hồng Pope John Paul nở rộ ngoài vườn. Mặc áo sơ mi trắng kiểu cổ
điển, quần tây đen đeo dây nịt hơi mảnh ôm trọn vòng eo nhỏ gọn. Tôn lên bờ vai rộng tựa Thái Bình Dương, cặp mông cong cùng đôi chân thon dài.
Người con trai để tóc đen óng tỉa layer. Phần mái hất qua một bên kiểu bảy
ba, bên còn lại vén gọn gàng sau tai vô cùng thời thượng. Để lộ vầng
trán vuông vắn sáng sủa, đuôi lông mày chạm gần đến tóc mai và gò má đẹp đẽ khi nhìn nghiêng. Khiến người ta liên tưởng tới cảnh quay diễn viên
nam chính trong một bộ phim điện ảnh nào đó.
Người con trai khôi
ngô tuấn tú, phong thái bất phàm kia đang lặng yên ngắm biển trời mênh
mông xa xa bên ngoài vách kính. Khuôn mặt không biểu cảm trông hơi lạnh
lùng xa cách.
Dịch Nguyên ngẩn ngơ nhìn bóng lưng của người con
trai như bước ra từ tranh vẽ trong chốc lát. Hắn cứ như bị thôi miên,
nhẹ nhàng bước từng bước một tới gần. Không dám phát ra tiếng động, sợ
rằng sẽ làm cảnh đẹp trước mắt tan biến mất.
Mãi cho đến khi đã
ôm trọn người vào lòng, cảm nhận được hơi ấm chân thực, hắn mới thỏa mãn cọ má lên mái tóc mềm mại ấy, hít ngửi mùi hương sữa tắm thanh mát một
hơi.
Người con trai bất ngờ bị ôm từ phía sau giật nảy mình. Quay đầu lại nhìn thấy hắn liền nhoẻn miệng mỉm cười, răng thỏ lấp ló cùng
má lúm đồng tiền lộ ra, vừa đáng yêu vừa dịu dàng.
“Làm tôi giật mình, cứ tưởng là ai.”
Nụ cười đó mặc dù đẹp, nhưng vào lúc này cứ như đang cố tình dội một gáo nước lạnh vào mặt hắn vậy.
Dịch Nguyên đanh mặt, trong lòng dâng lên sự khó chịu cùng cực, đến mức muốn đánh người nhưng vẫn nhịn xuống. Hắn không muốn phá hỏng bầu không khí
đã lâu lắm rồi mới tìm lại được này.
Dịch Nguyên lạnh giọng ra lệnh: “Không được cười.”
Có thể cảm nhận được cơ thể hắn đang ôm trong lòng hơi cứng đờ. Bàn tay
cậu đang nắm lấy cổ tay hắn hơi run lên. Lập tức ngừng cười, trở về với
vẻ lạnh lùng xa cách trước đó.
Lâm Minh Viễn rũ mắt nhỏ giọng đáp: “Vâng.”
Dịch Nguyên cảm thấy giống như một giấc mơ vậy, giống như đã thật sự có được người ở trong tay. Muốn yêu thương, muốn bù đắp, muốn làm rất nhiều rất nhiều chuyện.
Hắn ghé sát vào tai Lâm Minh Viễn, thì thầm: “Nói “ừ” là được rồi, tôi thích cậu tùy hứng vô phép.”
Lâm Minh Viễn nghe thấy giọng nói dịu dàng mà từ lúc gặp Dịch Nguyên đến
giờ, cậu chưa từng được nghe qua. Thoáng kinh ngạc vì người lạnh lùng
nóng nảy, thậm chí hơi đáng sợ như hắn mà cũng có một mặt dịu dàng như
thế. Cậu cảm thấy thái độ hắn hơi lạ nhưng nhất thời không biết lạ chỗ
nào.
Nếu Lâm Minh Viễn gặp Dịch Nguyên khi cậu hai mươi bảy hai
mươi tám tuổi, ở cái độ tuổi lõi đời, dùng lý trí để suy nghĩ. Hay trước khi gặp hắn vài năm, cậu đã trải qua nhiều mối tình, gặp gỡ và yêu qua
nhiều người, thấy qua nhiều chuyện, tự tích lũy cho bản thân số kinh
nghiệm tình trường nhất định. Chắc có lẽ đã sớm tỉnh táo nhận ra điều kỳ lạ đó là gì rồi.
Và tất cả những điều cậu trải qua với hắn không còn là lần đầu tiên nữa. Chắc có lẽ sẽ không dễ dàng bị rung động mà
đánh mất bản thân, phạm phải quá nhiều sai lầm như sau này.
Lâm Minh Viễn ngoan ngoãn làm theo lời hắn, nói: “Ừ.”
Vòng tay Dịch Nguyên ôm cậu bỗng siết chặt hơn. Lâm Minh Viễn có thể nghe thấy tiếng hít thở nặng nề của hắn.
Hắn vùi đầu vào hõm vai cậu, nỉ non: “Gọi Dịch Nguyên đi.”
Lâm Minh Viễn gọi: “Dịch Nguyên.”
Lần này Dịch Nguyên hơi run lên, rất nhanh liền hôn lên tai Lâm Minh Viễn,
khiến cả người cậu tê dại. Đầu óc như bị ai đó đổ nước vào khuấy đến
không còn suy nghĩ được gì.
Dịch Nguyên lại nói: “Gọi nữa đi.”
Lâm Minh Viễn cố gắng quên đi đũng quần phồng lên của mình, và vật càng lúc càng cương cứng của Dịch Nguyên dang cạ vào mông mình từ nãy giờ.
Cậu hắng giọng như thể làm thế sẽ không còn ngượng ngùng xấu hổ nữa. Đồng
thời để khống chế thanh âm run rẩy vì động tình của mình.
Lâm Minh Viễn siết chặt tay Dịch Nguyên đang ôm trước bụng cậu. Khẽ gọi: “Dịch Nguyên.”
Lời vừa thốt ra khiến chính cậu cũng phải giật mình. Giọng nói hơi trầm
khàn ám muội, lộ rõ dục vọng đang trỗi dậy của đàn ông này không lẫn vào đâu được.
Dịch Nguyên là tay lão luyện đương nhiên nghe ra. Hắn
kích động dán sát vào người cậu. Nụ hôn ngọt ngào trên tai dời xuống
sườn mặt góc cạnh của Lâm Minh Viễn, lập tức trở thành một nụ hôn gợi
dục.
Hắn khàn khàn nói: “Nữa đi.”
Lâm Minh Viễn như bị trúng tà, liên tục làm theo yêu cầu của hắn: “Dịch Nguyên…”
Hắn dời bàn tay xuống xoa nắn phía dưới hạ bộ của cậu, hơi thở bắt đầu gấp gáp: “Nữa đi.”
Lâm Minh Viễn bị bàn tay mang theo ham muốn trắng trợn của Dịch Nguyên xoa
nắn, tuy cách hai lớp quần mà cả người đều tê dại mềm nhũn. Chân cũng
đứng không vững, hơi lảo đảo về phía trước, cậu túm chặt lấy bàn tay hắn muốn thoát ra.
Bây giờ đang là ban ngày ban mặt, hơn nữa xung
quanh toàn vách kính trong suốt. Ở trong nhìn ra, ở ngoài nhìn vào đều
thấy hết. Hơn nữa nhà hắn còn có một đống người. Đây lại là phòng ăn,
bất kỳ lúc nào cũng sẽ có người mở cửa đi vào. Dịch Nguyên hắn điên rồi
sao!!!
Lâm Minh Viễn quẫn bách, giọng cũng lạc đi: “Dịch Nguyên, đừng…”
Dịch Nguyên làm như không nghe thấy, hành động mỗi lúc một suồng sã. Hắn
xoay cậu lại đối diện mình, tay trái ôm eo, tay phải giữ lấy gáy cậu ép
cậu ngửa mặt tới gần rồi cúi đầu hôn lên.
Môi bị ngậm mút bên
trên rồi lại bên dưới. Sau gáy bị giữ chặt không tài nào nghiêng đầu né
tránh được. Trái tim không biết là vì hưng phấn hay vì sợ hãi bị người
ta phát hiện mà điên cuồng đập thình thịch.
Lâm Minh Viễn dùng
sức cố đẩy hắn ra, khi môi vừa tách khỏi, cậu vội nói: “Khoan đã, ở chỗ
này lỡ có ai nhìn thấy thì sao. Bây giờ còn đang là ban ngày!”
Dịch Nguyên thành thạo cởi liền tù tì ba cúc áo sơ mi của cậu. Rồi vùi đầu
hôn mút lên hai bên cổ khiến toàn thân cậu rụng rời tê dại, không còn
sức lực kháng cự. Phải dựa vào vách kính để chống đỡ.
Hắn trầm
giọng đáp: “Tôi đuổi đi hết rồi, không có ai đâu.” Đoạn, hắn đột nhiên
đặt tay lên đỉnh đầu Lâm Minh Viễn rồi nhấn xuống.
Lâm Minh Viễn
không hiểu gì, bị Dịch Nguyên ép quỳ gối trên sàn gỗ lạnh lẽo. Lưng dựa
sát vào vách kính cường lực phía sau. Cũng may bên ngoài là hành lang,
ngay trước hành lang là một góc hồ bơi vô cực chứ không phải vực thẳm gì gì đó. Nếu không cậu có cảm giác vách kính vỡ ra và mình sẽ rơi xuống
tan xác bất cứ lúc nào.
Chưa kịp định thần lại thì đã thấy Dịch
Nguyên cởi áo khoác măng tô dài qua đầu gối ném bừa xuống đất. Rồi kéo
khóa quần, móc thứ thô to cương cứng đến mức nổi đầy gân kia ra. Dục
vọng dài thẳng chỉa ngay trước mặt khiến cậu bối rối nghiêng đầu tránh
đi.
Dịch Nguyên nắm cằm Lâm Minh Viễn xoay mặt cậu lại rồi nâng
mặt cậu ngước lên. Ngón cái và ngón trỏ của hắn hơi bóp mạnh ép cậu hé
miệng ra. Tay kia đỡ dương v*t của mình dụi đầu khấc nóng rực vào môi
cậu.
Hắn rũ đôi mắt hoa đào sắc bén nhìn xuống, trong mắt không hề che giấu dục vọng, trầm giọng bảo:
“Trả bài nào.”
Lâm Minh Viễn bị hành động phóng đãng và câu nói đó của hắn nhắc nhở. Mới chợt nhớ ra hôm nay mình bị đưa đến đây là để làm gì.
Mặt cậu ửng hồng vì xấu hổ. Trái tim vì căng thẳng hồi hộp cùng nhiều cảm
xúc kỳ lạ khác đan xen, đập mạnh muốn vọt ra khỏi cuống họng. Cậu quá
ngượng nên không dám nhìn hắn, đặc biệt là không dám nhìn vào cặp mắt
hoa đào phong lưu đa tình, đang ngập tràn dục vọng lộ rõ mồn một kia.
Nhưng điều gì đến cũng phải đến, cậu chỉ có thể cố gắng ép bản thân phải bước tiếp.
Lâm Minh Viễn rũ mắt, tầm mắt nhìn về hướng khác, tránh nhìn vật nóng bỏng đang kề bên miệng kia hết sức có thể.
Cậu hơi hé môi, nhẹ nhàng liếm một cái bên dưới đầu khấc. Rồi ngập ngừng ngậm lấy.
Dịch Nguyên thở nhẹ một hơi thỏa mãn. Buông tay đang bóp cằm cậu ra, chuyển
sang đặt lên đầu Lâm Minh Viễn, xoa đầu cậu như để cổ vũ.
Tuy
rằng Dịch Nguyên đã nói đuổi người đi hết rồi. Nhưng Lâm Minh Viễn vẫn
còn thấp thỏm lo sợ, lỡ đang ụp mặt vào háng hắn giữa chừng có người mở
cửa phòng ăn đi vào. Hay có người ra sân dọn dẹp vô tình nhìn vào, thấy
cậu đang quỳ gối ôm đùi úp mặt vào háng hắn, chắc cậu treo cổ chết mất.
Giữa ban ngày ban mặt bắt cậu thổi kèn trong phòng ăn, đã thế còn đứng tồng
ngồng ngay trước vách kính chẳng chịu kéo rèm cửa che lại. Dịch Nguyên
đúng là phóng túng đến mức không biết sợ là gì.
Lâm Minh Viễn học theo những gì đã thấy và quan sát cẩn thận trong video hắn gửi. Mong
sao có thể thành công ngay trong lần đầu, tốc chiến tốc thắng để mau kết thúc.
Thế nhưng đời không như là mơ, lý thuyết thì dễ nhớ, thực hành thì không suông sẻ như trong tưởng tượng. Bộ phận khó nói kia của
Dịch Nguyên vừa to vừa dài, phải rất khó khăn để nhồi hết vào miệng mà
không để răng cạ vào làm đau hắn.
Việc vừa giữ cho răng không cạ vào nơi yếu hại nhạy cảm kia, vừa dùng miệng mút chặt lấy khiến cơ hàm
cậu mỏi nhừ. Lâm Minh Viễn vừa phun ra nuốt vào vừa cố gắng hít thở để
tránh bị ngạt.
Dịch Nguyên vẫn cúi đầu rũ mắt nhìn người quỳ bên
dưới ra sức lấy lòng mình. Động tác trúc trắc, có phần quá mức cẩn thận. Suốt quá trình đều nghiêm túc tập trung sợ làm sai hướng dẫn mà chưa
một lần giao tiếp ánh mắt với hắn. Phần nhiều là vì còn ngại ngùng chưa
quen.
Dịch Nguyên cảm thấy, nếu cứ để cậu tự học tự rút kinh nghiệm thế này chắc hắn nghẹn chết mất.
Xưa nay Dịch Nguyên không có nhiều kiên nhẫn, bèn nói: “Đừng nuốt nhả không như vậy, dùng lưỡi liếm đi. Vừa ngậm vừa liếm bên trong ấy… Phải rồi,
đảo qua đảo lại nữa…”
dương v*t được bao bọc và mút chặt lấy, đầu lưỡi mềm mại ướt át dần dần trở nên linh hoạt đảo quanh phần thân.
Khiến hắn nhịn không được, ngửa đầu nhíu mày phát ra tiếng rên rỉ trầm
khàn gợi cảm.
Lâm Minh Viễn đang quỳ gối, hai tay ôm đùi vùi đầu ngậm mút của hắn. Chợt nghe thấy tiếng rên rỉ thở dốc nặng nề phía
trên. Cậu theo phản xạ ngước mắt nhìn lên, đúng lúc này Dịch Nguyên cúi
đầu nhìn xuống, ánh mắt hai người chạm nhau.
Trông thấy đôi mắt
hoa đào sắc bén như nhìn thấu người khác của hắn, lúc này ánh mắt long
lanh như chứa nước hồ mùa thu, toát ra vẻ mê ly vì động tình. Hai hàng
lông mày hắn nhíu chặt, đôi môi mỏng mềm mại hơi hé mở phát ra tiếng rên trầm khàn hết sức khiêu gợi. Lâm Minh Viễn cảm giác đầu mình có gì đó
đang nổ tung, vô thức mút mạnh một cái.
Dịch Nguyên bị động tác bất ngờ này làm mất khống chế suýt bắn ra. Hắn thở hổn hển cao giọng gầm lên: “A…”
Đoạn, hắn túm lấy hai cổ tay Lâm Minh Viễn khóa lên trên đỉnh đầu. Sau đó bắt đầu thúc mạnh vào miệng cậu. Mỗi lần thúc đều đâm sâu đến tận cuống
họng non mềm nhỏ hẹp, khiến cậu vừa đau vừa khó thở.
Hai tay và
sau đầu bị ép chặt vào vách kính cường lực lạnh lẽo phía sau. Khoang
miệng hứng chịu từng trận đâm thúc dã man không thương tiếc. Cổ họng cậu liên tục phình lên xẹp xuống vì bị dị vật đâm sâu vào rồi rút ra. Cảm
giác giống như mắc nghẹn đồ ăn ở giữa họng, không nuốt xuống được, đau
đớn khó thở vô cùng.
Điều Lâm Minh Viễn cố làm bây giờ là cố gắng thả lỏng, tránh bị sặc nước bọt trong lúc hắn đang đâm vào.
Dường như Dịch Nguyên xem cái miệng của cậu là cửa hậu vậy. Hắn vừa rên rỉ
thở dốc vừa cong eo đưa đẩy thúc vào miệng cậu. Dịch Nguyên khóa chặt
hai cổ tay cậu đặt trên đỉnh đầu khiến cậu có cảm giác mình đang bị
khống chế. Kỳ lạ là nơi nào đó dưới đũng quần của cậu lại hưng phấn
cương cứng hết cỡ, co giật liền mấy cái như sắp bắn ra.
Chẳng
biết giày vò bao lâu, khi Lâm Minh Viễn tưởng rằng mình sắp ngất đi vì
cổ họng bị đâm thủng và thiếu dưỡng khí. Thì Dịch Nguyên tăng tốc thúc
mạnh thêm vài chục cái nữa, hắn không báo trước rùng mình bắn đầy chất
dịch ấm nóng nhờn dính vào miệng cậu.
Lâm Minh Viễn bất ngờ không kịp chuẩn bị, một nửa bị hắn bắn xuống tận cuống họng, nửa còn lại bắn
đầy ở trong khoang miệng, còn tràn ra ngoài chảy xuống khỏi khóe môi
cậu.
Dịch Nguyên chậm rãi rút ra. Hắn rũ mắt nhìn Lâm Minh Viễn, ngón cái chùi tinh dịch dính trên mép cậu rồi nhét trở lại vào miệng
cậu.
Hắn khàn khàn nói: “Nuốt hết, tràn ra một giọt thì làm lại một lần.”
Lâm Minh Viễn bị dọa sợ, cố nhịn cơn buồn nôn vì cảm giác nhờn dính kỳ lạ
trong miệng mà nuốt ực xuống một cái. Tự hỏi không hiểu vì sao mấy diễn
viên trong phim có thể nuốt ngon lành như vậy được. Cậu nghĩ chắc có lẽ
do mình chưa quen thôi, sau này quen rồi sẽ khác.
Vừa nghĩ xong liền xấu hổ đến muốn chui xuống đất.
Sao tự dưng mình lại nghĩ như vậy? Mình điên rồi!!!
Dịch Nguyên xuất tinh còn Lâm Minh Viễn cảm thấy mình như vừa mới xuất hồn.
Áo quần xộc xệch ngồi dưới sàn gỗ rơi vào trầm tư hồi lâu.
Đợi
đến khi cằm bị nâng lên, một chiếc ly thủy tinh lạnh lẽo nồng mùi rượu
mạnh kề lên miệng, cậu mới hoàn hồn ngước mắt nhìn lên. Vừa nhìn một
cái, suýt chút nữa phun máu mũi ra ngoài.
Không biết từ khi nào
Dịch Nguyên đã cởi hết quần áo ném tứ tung trên sàn nhà. Thân hình hắn
cao ngất. Vai rộng eo hẹp, cơ ngực và cơ bụng tựa như đồi núi nhấp nhô
trập trùng. Cơ tam đầu cực kỳ nam tính mạnh mẽ. Đường nhân ngư gồ lên
rắn chắc chạy dài xuống phía dưới, như đang mời gọi người ta dán mắt
nhìn xuống bộ phận kín đáo kia.
Đôi chân Dịch Nguyên vừa thon
lại vừa dài, do chăm chỉ tập luyện mà lộ rõ đường nét cơ đùi rắn rỏi mà
không thô kệch. Cơ thể hắn từ trên xuống dưới quả thật không thể tìm ra
chỗ nào để chê được cả. Đẹp như tượng tạc, hoàn mỹ không chút tì vết. Cả đời Lâm Minh Viễn chưa từng thấy người nào đẹp xuất sắc như vậy. Đến
khuôn mặt cũng tuấn mỹ vô song, khiến người ta không dám nhìn thẳng.
Dịch Nguyên thấy cậu ngơ ra, bèn bóp miệng cậu rồi đổ rượu vào.
“Ưm… ưmmm…”
Lâm Minh Viễn không biết uống rượu, dù mấy hôm trước đã được Đinh Vỹ cho
thử qua để làm quen. Tuy chỉ là dòng rượu ngọt cực kỳ nhẹ dành cho phái
nữ, nhưng cậu uống có mấy ngụm đã chịu không nổi rồi. Huống chi là loại
rượu mạnh này của Dịch Nguyên.
Lâm Minh Viễn bị sặc, ho liên tục: “Khụ khụ khụ…”
Chất rượu lạnh lẽo rót vào cuống họng, tuy hết phân nửa đều tràn ra ngoài,
rơi vào miệng chỉ có một chút. Nhưng lại giống như bắt lửa mà nóng rát
lên, gần như muốn đốt bỏng bao tử cậu. Khắp khoang mũi miệng cậu toàn là mùi rượu cay xè xộc lên, át luôn cả mùi tinh dịch tanh nồng mà cậu mới
nuốt ban nãy. Thoáng chốc khắp cơ thể Lâm Minh Viễn nóng bừng, mặt mày
và hai bên tai đều ửng đỏ.
Dịch Nguyên đã uống xong ly thứ tư.
Hắn lại khui thêm một chai Brandy, rót ra ly rồi ngửa cổ vừa uống vừa
nhìn màu đỏ nhanh chóng lan xuống cổ Lâm Minh Viễn. Vẻ mặt cậu dần mất
đi sự tỉnh táo linh hoạt thường ngày. Ánh mắt dần tan rã, áo sơ mi trắng ướt đẫm rượu dán sát vào lồng ngực hơi phập phồng, mang đến cảm giác
quyến rũ vô cùng mới lạ.
Dịch Nguyên đặt ly xuống bàn ăn, bước tới túm lấy tay Lâm Minh Viễn lôi cậu đứng dậy.
Cậu hơi choáng, bị hắn lôi kéo rồi đẩy cậu áp mặt vào vách kính. Thành thục tháo dây nịt tuột quần cậu xuống tới khuỷu chân. Lâm Minh Viễn đang ngơ ngác không hiểu gì thì bị Dịch Nguyên kéo quần lót xuống, áp thân thể
của hắn tới gần, dán sát vào người cậu.
Hai làn da nóng rực vừa
chạm vào nhau, mang đến một loại thỏa mãn không nói nên lời. Hơi thở dần nặng nề, Dịch Nguyên ôm Lâm Minh Viễn từ đằng sau, ngậm lấy vành tai
cậu, luồn đầu lưỡi vào liếm một cái.
Từ lỗ tai lập tức truyền
đến một trận tê dại, khiến tay chân cậu rụng rời không còn sức lực. Vật
hơi xìu xuống bên dưới lại ngỏng dậy, rất nhanh bị một bàn tay to lớn
cùng những ngón tay thon dài bao lấy.
Bàn tay Dịch Nguyên như có
ma thuật, chạm tới đâu trong đầu cậu liền trống rỗng lâng lâng tới đó.
Hắn cúi đầu hôn lên cổ cậu, bàn tay không ngừng xoa nắn lúc nhanh lúc
chậm. Tay còn lại luồn vào áo sơ mi xoa nắn cơ ngực săn chắc của cậu.
Sau đó từ từ di chuyển xuống cơ bụng, cảm nhận được bụng dưới cậu siết
chặt mấy cái rồi mới đặt lên eo, khẽ khàng vuốt ve.
Lâm Minh
Viễn cúi đầu chống tay lên vách kính lạnh lẽo, trái ngược hoàn toàn với
cơ thể đang ngày một nóng lên của mình, nặng nề thở dốc. Phía dưới lần
đầu tiên được bàn tay khác mà không phải là của chính mình sờ soạng xoa
nắn, có hơi ấm khác bao bọc lấy, còn có âm thanh cực kỳ chân thực. Cảm
giác mới lạ mà Dịch Nguyên mang đến khiến cậu đắm chìm không tài nào dứt ra được. Đầu óc mơ màng không còn nghĩ được gì ngoài từng đợt khoái cảm mạnh mẽ truyền đến từ bên dưới.
Lâm Minh Viễn cắn môi để không
bật ra tiếng rên rỉ đáng xấu hổ. Bỗng nghe Dịch Nguyên thì thầm vào tai: “Đừng kiềm nén, tôi muốn nghe tiếng rên của cậu.”
Dứt lời, hắn bất thình lình tăng nhanh tốc độ trên tay, Lâm Minh Viễn nhịn không được rên thành tiếng: “Aaaa…. A a a a…”
Được một lúc liền bắn ra trên tay hắn. Cậu cúi đầu nhíu mày thở dốc, tầm mắt lướt qua vách kính, phát hiện mình đã bắn đầy trên mặt kính. Còn chưa
kịp phản ứng gì, chợt cảm giác dưới mông có một ngón tay ươn ướt dinh
dính thứ gì đó mát lạnh đâm vào!
Tới đoạn này Lâm Minh Viễn hơi tỉnh rồi.
Cậu hốt hoảng trở tay túm lấy cổ tay Dịch Nguyên, nói: “Anh làm gì vậy?”
Dịch Nguyên chẳng biết từ đâu lôi ra một chai bôi trơn, hắn bẻ quặt tay cậu
ra sau lưng, hơi mất kiên nhẫn nói: “Làm cậu chứ làm gì.”
Lâm
Minh Viễn biết kiểu gì cũng phải làm như giao kèo đã định ban đầu. Nhưng không ngờ lại là bây giờ. Chẳng phải ban nãy hắn vừa xong rồi à? Sao
mới đó đã lại làm nữa rồi?
Cậu sợ hãi, cái thứ kia to như vậy liệu có đâm rách của cậu không???
Nhưng ván đã đóng thuyền rồi, cậu chỉ có thể cắn răng chịu đựng. Cầu mong cho mọi chuyện mau mau kết thúc.
Dịch Nguyên thấy cậu im lặng thả lỏng liền tiếp tục nhét ngón tay vào. Chỗ
này của Lâm Minh Viễn quả thật chưa từng làm qua. Vẫn còn nhỏ và khít
đến mức đầu ngón tay cũng nhét không lọt.
Dịch Nguyên cho thêm
bôi trơn, mãi mới nhét hết được một ngón tay vào. Mà Lâm Minh Viễn đã
đau đến tỉnh rượu, mặt mày trắng bệch. Mới chỉ một ngón tay mà đau còn
hơn bị táo bón cả tháng, nếu cái thứ kia mà đi vào chắc cậu thủng ruột
chầu ông bà luôn quá.
Lâm Minh Viễn từng xem Gà Vàng, cậu biết có thể vào được nhờ nới rộng và bôi trơn. Nhưng tự mình trải nghiệm rồi
mới thấy việc này quá đáng sợ, thật không dễ dàng gì.
Dịch Nguyên trước nay chỉ làm với người có kinh nghiệm, chứ chưa từng chơi qua mấy
loại trai zin này. Bởi vì hắn cảm thấy nới rộng chỗ đó cho một người mới rất phiền phức. Cực kỳ tốn thời gian, mà hắn lại không phải người có
tính kiên nhẫn. Làm với người từng có kinh nghiệm thoải mái và thích hơn nhiều. Chỗ đó chỉ vừa nhét ngón tay vào là trơn tru trót lọt, không cần phải chật vật như thế này.
Hắn mất kiên nhẫn, bắt đầu thấy hơi
bực. Quyết định từ bỏ, bây giờ đang có hứng không thể để bị mất hứng
được, chuyện này để mai rảnh rồi từ từ làm. Hắn thoa bôi trơn lên dương
v*t đã cương cứng khó nhịn của mình, vỗ vỗ mông cậu, nói:
“Khép chân lại.”
Lâm Minh Viễn không biết Dịch Nguyên muốn làm gì, đành làm theo lời hắn mà khép chân lại.
Dịch Nguyên nhét vật thô to nóng rực bóng ướt vì bôi trơn kia vào giữa hai
chân cậu. Sau đó bắt đầu lắc hông đưa đẩy. Bây giờ Lâm Minh Viễn mới
hiểu, cậu nhanh chóng phối hợp khép chặt chân hơn để kẹp cho hắn.
Vật cứng to dài kia đẩy tới đẩy lui, đầu khấc bóng loáng bôi trơn cứ như
chơi trốn tìm mà lấp ló, thụt ra thụt vào giữa hai chân cậu. Động tác đó vừa khéo cạ qua cạ lại bên dưới hai hòn ngọc mẫn cảm của Lâm Minh Viễn, đánh thức dục vọng mềm rũ đã qua một lần bắn, từ từ cương lên lần thứ
hai.
Tiếng nước lép nhép vì bôi trơn không biết xấu hổ mà vang
lên. Dịch Nguyên ôm eo nâng mông Lâm Minh Viễn, khiến cậu phải cong mông nhón chân lên để hắn dễ dàng ra vào.
dương v*t cọ xát vào vùng
da non mềm giữa háng, cộng thêm ma sát với dương v*t của người phía
trước, vô tình mang lại kích thích và khoái cảm cho cả hai người.
Tiếng thở dốc của hai người lần lượt vang lên khắp phòng ăn. Thỉnh thoảng lại nghe thấy tiếng tét mông và tiếng rên rỉ đau đớn kiềm nén.
“Chát!”
“Ưm! Haaaaa… hhaaa…”
Lâm Minh Viễn không quá ngượng ngùng như ban đầu nữa, cậu thở dốc dùng tay
tự an ủi phía trước của mình. Nhưng chỉ chốc lát sau, Dich Nguyên lại
túm lấy hai tay cậu đặt lên hai bên vách kính. Rồi tiếp tục ra vào giữa
hai chân cậu.
“A…”
Vai đột nhiên truyền đến cảm giác nhói
đau, Dịch Nguyên cúi xuống cắn lên vai cậu. Hắn cắn rất mạnh, hằn rõ dấu răng đều tăm tắp. Bên trên bị cắn chẳng hiểu sao bên dưới cậu lại
truyền đến khoái cảm xa lạ, khiến hơi thở của cậu rối loạn. Dường như
Dịch Nguyên biết, nên lại tét liên tiếp mấy cái lên mông cậu.
“Chát chát chát!”
“Ưm! Ưm, ưm, haaaa… aaa…”
Dịch Nguyên mút lên cổ cậu thật mạnh để lại dấu hôn đỏ ửng, vừa cười vừa thở dốc vào tai cậu: “Thích như này hửm?”
Lâm Mimh Viễn xấu hổ lắc đầu không chịu thừa nhận, hắn lại đánh vào mông
cậu thêm cái nữa, lần này Lâm Minh Viễn bị hắn đánh đến bắn ra luôn.
“…”
Dịch Nguyên nín cười, lát sau nhịn không được bật cười thành tiếng: “Ha ha ha ha ha ha!!!”
Lâm Minh Viễn muốn đội quần.
Cậu còn chưa kịp tỏ thái độ thì lại bị hắn lôi vào trong, đẩy cậu nằm úp
nửa thân trên lên bàn ăn lạnh lẽo. Rồi cởi nốt chiếc áo sơ mi của cậu
ném đi. Lại nghe thấy hắn nói:
“Đợi chút.”
Cậu bắn hai lần cũng thấy hơi mệt rồi, bèn giữ nguyên tư thế ôm bàn đợi hắn.
Dịch Nguyên lấy một chai Absinthe, khui ra rót vào ly, ngửa đầu dốc cạn. Rồi mang theo rượu quay lại chỗ Lâm Minh Viễn, đặt rượu cạnh bàn, vỗ vỗ
mông cậu ra hiệu cho cậu khép chân lại.
Lâm Minh Viễn thở phào vì hắn không ép cậu uống rượu nữa. Vùi đầu khép chặt chân đợi hắn kết thúc.
Dịch Nguyên từ lúc xuống máy bay chưa ăn gì, mới uống tới chai thứ ba này
thôi đã bắt đầu ngà ngà say. Nhưng hắn chẳng muốn quan tâm gì nữa, rót
thêm một ly Absinthe, dốc cạn hết rồi đỡ dương v*t đút vào.
Hắn
bắt đầu quan hệ từ rất sớm, cũng từng thử qua đủ kiểu làm tình với rất
nhiều người. Nếu nói về cảm giác của bây giờ thì quả thật không thể so
với lúc mới nếm thử như Lâm Minh Viễn. Chỉ kẹp bằng chân thì không thể
thỏa mãn bằng quan hệ thâm nhập được.
Dịch Nguyên nhìn người con trai đang nằm úp sấp trên bàn. Cơ lưng đẹp đẽ, hõm lưng rất sâu, gần
như có thể đổ nước thả cá vào bơi được. Bờ mông căng đầy nhô lên, nửa
khuôn mặt nhìn nghiêng mệt mỏi khép hờ mắt.
Hai hình ảnh vừa
quen thuộc vừa xa lạ chồng chéo lên nhau. Dần dần hiện ra một khuôn mặt
mà hắn ngày nhớ đêm mong. Dịch Nguyên vô thức cúi xuống, áp thân trên
lên tấm lưng trắng mịn kia, khẽ khàng đặt một nụ hôn lên mi mắt cậu.
Người con trai giật mình mở mắt nghiêng đầu nhìn hắn. Hắn lại hôn lên môi
cậu, lưỡi luồn vào khoang miệng đánh chiếm bên trong. Bàn tay dời xuống
nắm lấy vật kia, bắt đầu xoa nắn.
Người con trai hôn đáp lại hắn, từng hành động đều phối hợp với hắn mà không hề kháng cự. Dịch Nguyên
hạnh phúc đến phát điên, cuối cùng cậu cũng đáp lại tình cảm của hắn,
chịu quay về bên hắn.
Dịch Nguyên sợ rằng đây chỉ là một giấc chiêm bao, khi tỉnh lại tất cả đều sẽ tan biến hết.
Hắn mơ màng hỏi: “Là cậu sao?”
Người con trai trong mắt ánh lên vẻ khó hiểu, nhưng cũng thành thật đáp: “Là tôi đây.”
Dịch Nguyên lật người cậu lại, chen vào giữa hai chân cậu. Hắn cẩn thận hôn
lên trán cậu, rồi dời xuống mắt, mũi, miệng. Hai người ôm lấy nhau trao
cho nhau nụ hôn say đắm. Hắn mong sao cho thời gian ngừng lại vào giây
phút này. Để họ mãi mãi không bao giờ lìa xa.
Dịch Nguyên cắn nhẹ lên cằm cậu, từ từ di chuyển xuống yết hầu, rải một cơn mưa nụ hôn từ
bụng xuống nơi đang cương cứng kia. Hắn nhẹ nhàng ngậm lấy, người con
trai bị hành động này làm sửng sốt túm lấy tóc hắn muốn đẩy ra.
Dịch Nguyên tuyệt đối sẽ không để cậu đẩy hắn ra thêm một lần nào nữa. Hắn
thành thục ngậm mút, nhồi hết chiều dài vào trong miệng, nuốt sâu vào
cuống họng. Dịch Nguyên phun ra nuốt vào, muốn ra sức lấy lòng người bên dưới.
Giữa chừng hắn chợt nhớ ra gì đó, bỗng ngừng động tác. Hắn nhặt chai bôi trơn lên, rồi lôi người con trai đang không hiểu gì hết
tới sô pha, đẩy cậu nằm ngửa xuống.
Dịch Nguyên nằm đè lên người
cậu, hắn áp lòng bàn tay lên má cậu dịu dàng xoa xoa, khẽ nói: “Lần này
tôi để cho cậu làm. Làm tôi đi.”
Người con trai kinh ngạc đến không nói nên lời: “Anh… say rồi phải không?”
Dịch Nguyên kéo tay cậu đặt lên mông mình. Phía dưới thúc mấy cái cạ vào hạ bộ cậu: “Tôi say em.”
Người con trai cứng đờ nhìn hắn chốc lát, liền trở mình đặt hắn xuống, rồi đè lên.
Hai người trần truồng không một mảnh vải quấn lấy nhau trên sô pha. Da thịt kề da thịt, môi kề môi, quấn quýt không rời. Rất lâu sau mới luyến tiếc tách môi ra.
Lâm Minh Viễn do dự, hỏi lại lần nữa: “Anh có chắc không?”
Dịch Nguyên ôm cổ cậu, cắn nhẹ lên yết hầu: “Làm đi.”
Lâm Minh Viễn ngồi dậy lấy chai bôi trơn mở nắp đổ lên tay. Dịch Nguyên
phối hợp xoay người nằm sấp, học theo những bạn giường trước của hắn mà
nâng mông lên.
Rất nhanh ở nơi đó truyền đến cảm giác dinh dính
lành lạnh. Một ngón tay chậm rãi chen vào, Dịch Nguyên đau đến mặt mày
tái nhợt, hít sâu một hơi.
Lâm Minh Viễn vừa trải qua cảm giác đó nên hiểu. Cậu dừng tay, dịu dàng hôn lên tóc mai hắn, nói: “Anh chịu
được không, không thì mình dừng lại nhé?”
Dịch Nguyên lắc đầu: “Tiếp tục đi, ba ngón tay là vào được rồi.”
Lâm Minh Viễn khẽ nói: “Nếu đau quá thì nói tôi biết.”
Sợ Dịch Nguyên đau, cậu cho rất nhiều bôi trơn. Cố gắng nới rộng một cách
nhẹ nhàng chậm rãi. Vừa xoay ngón tay nới rộng bên dưới vừa vuốt ve an
ủi phía trước để hắn cảm thấy dễ chịu hơn.
Thấy Dịch Nguyên đã
quen với một ngón tay rồi, cậu tiếp tục cho thêm ngón thứ hai. Ngón tay
thụt ra thụt vào, xoay đều xung quanh vách thịt non mềm chật hẹp. Mãi
cho đến khi lướt qua chỗ nào đó, Dịch Nguyên đột nhiên nghẹn ngào rên
lên một tiếng, cả cơ thể lập tức mềm nhũn. Nơi vách thịt co thắt dữ dội, Lâm Minh Viễn liền nhận ra điều gì, bèn tìm đến chỗ vừa nãy nhấn vài
cái.
Dịch Nguyên bật thốt ra tiếng rên run rẩy. Hắn thở dốc túm
chặt lấy tay Lâm Minh Viễn, nơi đó cũng ngậm chặt ngón tay cậu không
chịu nhả ra.
Lúc này cậu đã hiểu, đợi hắn hơi thả lỏng thì tiếp
tục thuận lợi nhét được ngón thứ ba vào. Không biết thời gian trôi qua
bao lâu, giày vò nửa ngày nơi mềm mại kia mới hoàn toàn quen với ba ngón tay của cậu.
Lâm Mimh Viễn sợ hắn đau nên lại thoa thêm bôi trơn cho hắn. Cậu tìm quanh mà không thấy thứ mình cần tìm, bèn hỏi hắn:
“Dịch Nguyên, bao đâu?”
Dịch Nguyên nghiêng đầu đáp: “Không cần, tôi muốn chơi trầ…”
Lâm Minh Viễn ngắt lời hắn: “Không được, tôi nghe nói làm lần đầu mà không đeo bao sẽ bị đau bụng hay bị sốt đó.”
Dịch Nguyên rất cố chấp, vểnh mông cọ vào thằng em của cậu, nói: “Tôi không quan tâm, tôi muốn cảm nhận cậu, nhanh lên!”
Thấy không khuyên được hắn, Lâm Minh Viễn đành chiều theo ý hắn. Cậu tự thoa bôi trơn lên của mình, tách cánh mông hắn ra rồi chầm chậm nhét phần
đầu vào. Lâm Minh Viễn hít sâu một hơi, bụng dưới siết chặt. Không ngờ
chỉ mới cho phần đầu vào thôi mà suýt chút nữa bắn ra rồi.
Mặc dù đã cẩn thận nới rộng nửa ngày, nhưng lúc thật sự đi vào vẫn khó khăn.
Cậu hôn lên sống lưng Dịch Nguyên, nhẹ nhàng ve vuốt cơ thể hắn. Cố gắng nhịn xuống ham muốn đâm thúc xỏ xuyên vì sợ làm hắn bị thương. Cậu nhẫn nại đợi hắn hơi thả lỏng, mới từ từ đẩy hết chiều dài vào.
Khoái cảm mới lạ mãnh liệt như thủy triều lập tức lan tràn chảy dọc khắp cơ
thể. Da thịt trần trụi nóng bỏng như thiêu đốt ma sát vào nhau. Lâm Minh Viễn lần đầu tiên biết được cảm giác khi ở bên trong một người. Mà
người đó chính là Dịch Nguyên phong lưu tuấn mỹ, thân phận cao quý ngàn
vàng khó cầu cậu gặp được trong đời.
Thì ra bên trong hắn lại mềm mại ấm nóng mê hồn đến thế. Lúc nhìn xuống hắn từ phía trên cũng mang
đến cảm giác rất khác biệt. Một Dịch Nguyên nằm sấp cong mông bấu chặt
sô pha trong tư thế phục tùng mời gọi. Hoàn toàn không giống với dáng vẻ mạnh mẽ ngang tàng, cao cao tại thượng thường ngày.
Lâm Minh
Viễn nắm eo Dịch Nguyên bắt đầu chuyển động thắt lưng. Chậm rãi ra vào,
nhẹ nhàng ma sát bên trong vách thịt mềm mại. Khi đã có thể di chuyển
trơn tru không còn trở ngại, cậu mới dần thúc nhanh hơn, mỗi lần đều đâm ngay điểm nhạy cảm kia. Khiến cho lỗ nhỏ co thắt dữ dội, siết chặt lấy
vật thô to cương cứng của cậu, như thể muốn hút sạch linh hồn cậu ra
vậy.
Lâm Minh Viễn nặng nề thở dốc. Cậu như mất đi lý trí, điên
cuồng tìm kiếm cảm giác mê hồn phía dưới mà đâm mỗi lúc một sâu, thúc
càng lúc càng mạnh.
“Ưmmm ưm a a a…. Aaaa… a a a…”
Bạch bạch bạch bạch.
Âm thanh lép nhép dính dớp của bôi trơn và tiếng da thịt va chạm không hề kiêng dè mà vang càng lúc càng lớn.
Dịch Nguyên lần đầu tiên được trải nghiệm cảm giác vừa đau đớn buồn nôn vì
bị dị vật to lớn chèn ép xâm nhập, liên tục khuấy đảo đâm chọc bên
trong. Vừa sung sướng đê mê vì khoái cảm mãnh liệt lạ lẫm truyền tới từ
nơi đáng xấu hổ kia, chạy dọc một đường lên đến sống lưng. Cả cơ thể đều tê dại rụng rời, hắn mất khống chế vểnh mông cao lên, muốn nhiều hơn
nữa.
“Haaa haaaa…. Ưm….a a a…”
Dịch Nguyên cúi đầu nhíu chặt mày, cổ họng run rẩy phát ra tiếng rên rỉ trầm khàn đầy khiêu gợi.
Hắn không ngờ rằng người con trai đẹp đẽ, luôn toát ra vẻ lạnh lùng xa
cách, người con trai tâm lặng như nước không nhiễm bụi trần trong lòng
hắn lại có một mặt nhiệt tình mất khống chế như vậy.
Vật dài thô to kia không ngừng đâm vào rút ra. Đưa đến từng trận khoái cảm hoang
dại trước nay chưa từng có. Dục vọng thô cứng nóng bỏng đang đâm thọc xỏ xuyên bên trong hắn, là của người con trai hắn thương nhớ khao khát bấy lâu. Nay đã thật sự hòa làm một với hắn, thuộc về hắn.
Hai
người đổi tư thế đối mặt, Dịch Nguyên đang sung sướng vì ma sát bên
trong bỗng dưng phải ngừng để đổi thế. Hắn gấp không chờ được, vội nắm
lấy của cậu rồi dạng chân nâng mông tự nhét vào.
dương v*t nóng bỏng vừa trượt sâu hết chiều dài vào trong. Hai người thỏa mãn cùng lúc rên dài một tiếng.
Người con trai cúi xuống, dịu dàng hôn lên môi hắn. Men rượu chẳng biết là
của ai xộc khắp bên trong khoang miệng. Dịch Nguyên mút lấy đầu lưỡi
cậu, hai tay vòng tới ôm chặt xoa nắn tấm lưng ướt đẫm mồ hôi của người
phía trên. Cơ bụng hai người dán sát vào nhau, cạ lên cạ xuống theo nhịp đẩy.
Dường như vẫn chưa thấy đủ, Dịch Nguyên lật người đặt cậu
xuống dưới thân. Hắn ngồi trên bụng cậu, nhét dương v*t bóng ướt do bôi
trơn của cậu vào lỗ nhỏ mềm mại đang mở rộng, không ngừng co rút của
mình. Hắn ngồi xuống nuốt hết chiều dài, thỏa mãn ngửa đầu rên rỉ.
Nhìn từ bên dưới có thể thấy rõ đường nét xương hàm nam tính gợi cảm cùng
yết hầu trượt lên trượt xuống của Dịch Nguyên. Mồ hôi lăn dài từ cần cổ
cao kiêu hãnh xuống xương quai xanh. Hắn nặng nề thở dốc bắt đầu nhún.
Người bên dưới ánh mắt thất thần, lồng ngực phập phồng, cắn môi phát ra tiếng rên rỉ. Hai tay cậu nắm lấy eo Dịch Nguyên đang nhún càng lúc càng
nhanh, ngửa đầu thở dốc. Tư thế này đâm sâu đến tận cùng, liên tục ma
sát vào tuyến tiền liệt mẫn cảm khiến hắn sướng đến phát điên. Không hề
nghe thấy người con trai nằm phía dưới đang nói gì.
Lâm Minh Viễn bị Dịch Nguyên ngồi trên bụng điên cuồng nhún, cậu biết mình sắp ra, vội nói: “Dịch Nguyên… tôi sắp ra.”
Thế nhưng hắn mải đắm chìm trong khoái cảm tình dục, không chịu dừng lại mà tiếp tục nhún. Cảm nhận vật to dài đâm tới đâm lui trong hậu huyệt,
không muốn dừng lại, không muốn kết thúc.
Lâm Minh Viễn sắp không chịu được nữa, khàn khàn nói: “Dịch Nguyên, tôi… sắp ra rồi. Bắn vào trong… anh sẽ bị đau bụng…”
Cậu bất lực nhìn bản thân bị hắn nhún đến bắn ra. Mà Dịch Nguyên ở trên
bụng cậu như tiêm máu gà, vẫn chưa chịu ra. Nhún thêm hồi lâu sau, cho
đến khi của cậu hoàn toàn xìu xuống thì hắn mới rùng mình bắn hết lên
ngực và bụng cậu.
Hai người thở hổn hển ôm nhau nằm nghỉ. Đến
khi Lâm Minh Viễn giật mình tỉnh dậy thì trời đã nhá nhem tối. Vậy mà
cậu lại ngủ quên mất.
Lồng ngực nặng trịch khó thở, cậu cúi đầu
nhìn xuống thấy Dịch Nguyên vẫn còn nằm sấp gối đầu lên ngực mình ngủ
say. Làn da trắng đến gần như phát sáng trong bóng tối, tóc đen mun,
sống mũi cao thẳng, lông mi rất dài.
Dịch Nguyên khi ngủ vẫn đẹp trai như vậy, nhưng giảm bớt vài phần khí thế, ngược lại trông có chút… đáng yêu.
Lâm Minh Viễn bỗng cảm thấy trong lòng sinh ra cảm giác thân thiết kỳ lạ
khó diễn tả thành lời với Dịch Nguyên. Cậu dịu dàng mỉm cười xoa xoa đầu hắn, mái tóc hắn mềm mại như tơ lụa, càng xoa càng thích.
Đang cười dở, chợt nhớ ra hình như Dịch Nguyên không thích cậu cười thì phải. Cậu sờ sờ lúm đồng tên trên má mình.
Là do nó sao? Hắn không thích lúm đồng tiền, hay là không thích răng thỏ của mình?
Lâm Mimh Viễn ngừng cười, lúm đồng tiền cùng răng thỏ lấp ló biến mất.
Chắc có lẽ sau này ở trước mặt Dịch Nguyên cậu nên ít cười lại thì hơn.
Cậu nhìn quanh căn phòng rộng lớn, quần áo vứt tứ tung trên sàn gỗ. Bàn ghế cao cấp bóng loáng cũng bị lệch trái lệch phải. Trong phòng chỉ có mỗi
cậu và hắn nằm lõa lồ trên sô pha.
Dịch Nguyên uy tín thật, nói đuổi người thì quả nhiên không ai dám bén mảng vào đây.
Cậu cẩn thận đỡ hắn nằm xuống sô pha, rồi đứng dậy bước tới gian bếp tìm
khăn giấy chùi sạch tinh dịch dính trên người cả hai. Lại chùi sạch tinh dịch dính trên vách kính.
Sau khi rửa mặt tỉnh táo, cậu tìm quần áo của mình mặc vào. Rồi nhặt hết áo quần Dịch Nguyên ném khắp nơi lên mặc vào cho hắn.
Đầu hơi nhức vì rượu mạnh mà Dịch Nguyên ép cậu uống lúc đầu, nhưng không
còn quá choáng nữa. Cậu nhìn một chai Whisky với một chai Brandy rỗng và nửa chai Absinthe trên bàn, mới hoảng hồn nhận ra hắn uống nhiều như
vậy.
Lâm Minh Viễn vuốt lại mái tóc hơi rối của Dịch Nguyên cho
gọn gàng. Đỡ hắn ngồi dậy, vòng tay hắn qua vai mình rồi cõng hắn lên đi ra ngoài.
Đi được một đoạn có người giúp việc trông thấy, vừa đi vội tới vừa lo lắng hỏi: “Ôi trời, ông chủ làm sao vậy?”
Người này gần ba mươi, vóc người hơi nhỏ con. Da hơi ngăm tóc hơi thưa, có
thể nhìn thấy một ít da đầu trên đỉnh đầu. Mũi hơi tẹt, mắt mí lót đuôi
mắt rũ xuống, lông mày hơi nhạt và ngắn. Đang cầm trong tay một cái khay trà hoa văn tinh xảo vội vàng bước tới gần.
Lâm Minh Viễn hơi
xấu hổ khi nhớ lại chuyện hoang đường trong phòng ăn ban nãy, ngoài mặt
bình tĩnh đáp: “Dịch Nguyên say quá ngủ luôn rồi. Chị Hạ, em không biết
phòng ngủ của anh ấy ở đâu, chị dẫn đường giúp em với.”
Lâm Minh
Viễn đến trước Dịch Nguyên hơn một tiếng, tên người giúp việc ở đây cậu
đều nhớ hết. Dù sao cậu cũng từng làm nhân viên ở các hàng quán, phải
nhớ được mặt khách hàng nên đã quá quen với việc này rồi.
Mấy dì
và chị giúp việc ở đây thấy cậu hiền lành lễ phép lại còn đẹp trai, chứ
không ra vẻ như những người từng được Dịch Nguyên đưa về trước đây,
thành ra rất quý cậu. Trò chuyện với cậu vô cùng thoải mái.
Chị
Hạ vừa nghe cậu gọi thẳng tên Dịch Nguyên thì thoáng sững người lại chốc lát. Thầm nghĩ chắc cậu là thiếu gia nhà nào, đã qua lại với Dịch
Nguyên cũng khá lâu rồi không biết sao tới tận giờ mới dẫn về đây. Nghĩ
xong, vẻ mặt rất nhanh trở lại bình thường.
Chị Hạ cười bảo: “Lại đây, đi theo chị.”
Cậu cõng Dịch Nguyên cười đáp: “Cảm ơn chị.”
Chị Hạ đi phía trước dẫn đường, đi đến trước cửa thang máy thì giúp cậu
nhấn nút mở cửa: “Bình thường hiếm khi thấy ông chủ xỉn như vậy lắm.
Chắc từ lúc xuống sân bay về đây chưa ăn gì, rồi để bụng rỗng uống rượu
đây mà.”
Cậu nghiêng đầu nhìn Dịch Nguyên đang gục mặt vào hõm
vai mình ngủ say. Lúc này thang máy kêu “ting” một tiếng mở ra. Cậu cõng hắn đi theo chị Hạ tới trước cửa phòng.
Chị Hạ mở cửa chỉ vào
trong: “Em vào đi.” Đoạn, chợt nhớ ra gì đó, bèn nói, “À phải rồi, tầm
tám giờ rưỡi mà ông chủ vẫn chưa dậy thì em đánh thức ông chủ rồi cùng
xuống dùng bữa tối nhé.”
Lâm Minh Viễn gật đầu: “Vâng, em biết rồi. Cảm ơn chị.”
Chị Hạ cười: “Ơn nghĩa gì, vào đi.”
Đợi chị Hạ đóng cửa rời khỏi, cậu mới đặt Dịch Nguyên xuống giường. Cởi hết quần áo giày dép trên người hắn ra, rồi quay người tìm phòng tắm và
phòng thay đồ.
Cậu tìm được phòng thay đồ trước, vừa mở cửa phòng ra liền có ảo giác mình rơi vào cửa hàng bán quần áo. Nguyên một căn
phòng rộng lớn treo đầy quần áo đủ loại đủ kiểu. Đồ đen, trắng, xanh,
vàng, nâu, be đều được sắp xếp treo lên gọn gàng. Túi xách, ba lô, vali, giày dép đủ thể loại chất cả mấy dãy dài trong tủ.
Lâm Minh Viễn hơi choáng rồi, nhìn mà muốn hoa mắt. Cậu ngó quanh mãi một hồi mới tìm được vali đựng đồ của mình được đặt ngay trong góc. Cậu mở vali lấy ra
một bộ quần áo để thay, và một số đồ dùng vệ sinh cá nhân. Hơi do dự kéo tủ đồ của hắn, lấy ra một cái áo choàng tắm màu nâu và một cái quần
lót.
Lâm Minh Viễn mở cửa phòng tắm, vừa nhìn vào cả người liền run lên.
Căn phòng tắm rộng lớn này của hắn toàn là vách kính cường lực bao quanh,
bồn tắm hình tròn siêu to nằm ngay đó. Hắn không kéo rèm che nên vừa
nhìn một cái là thấy hết cảnh vật ở bên ngoài.
Cậu không đi ra
đó ngắm cảnh, mà chỉ kéo tủ tìm khăn sạch, mở vòi nước nóng giặt khăn,
vắt khô bớt nước rồi ra ngoài đi đến bên giường lau mình và vệ sinh chỗ
kia cho hắn.
Trầy trật gần cả tiếng đồng hồ mới xong, Lâm Minh
Viễn kéo dây áo choàng tắm, thắt một cái nơ gọn gàng rồi cẩn thận đắp
mền cho Dịch Nguyên. Cậu ngồi nhìn khuôn mặt tuấn mỹ đang say ngủ của
hắn chốc lát, nhịn không được cúi xuống trộm hôn lên trán hắn một cái
rồi đứng dậy đi vào phòng tắm.
Lâm Minh Viễn khá thích nghịch
bồn tắm vì nó quá mới mẻ đối với cậu. Lúc ở căn nhà mà Dịch Nguyên mua
cho cậu, cậu đều nghịch bồn tắm rất lâu mới chịu leo ra.
Hôm nay bồn tắm massage to gấp ba, còn có thể ngắm phong cảnh đẹp, nhưng cậu
không hứng thú. Sau một hồi không tìm thấy điều khiển hạ rèm cửa, cậu
đành từ bỏ.
Lâm Minh Viễn đi qua vòi sen trong góc, lần lượt trút bỏ quần áo.
===============
Lời tác giả:
Có một số nạn nhân mới bị lọt vào hố gào thét lộn kèo công thụ các kiểu,
một số khác hỏi tui sao hai ẻm không súc ruột. Tui biết, nhưng đối với
cá nhân tui, riêng các anh đẹp trai trong tiểu thuyết đều hoang dại mà
không dung tục. Đẹp trai đều là ộppa, mà ộppa thì hổng có cớttttt!!!
Tui ngang ngược dị đó, hông chịu cũng phải chịu! Hãy quen với điều đó đi.
Mặt khác tui không muốn tả quá kỹ mấy cái râu ria này, tuột cảm xúc lắm mấy bà già. Thử nghĩ 2 nhân vật đang rơi vào 1 tình huống kích thích. Đang
nắng cực nhưng phải đợi qua 7749 công đoạn sơ chế rồi mới được thịt xem
có tắt nắng không.
Còn vụ lộn kèo công thụ tui đã cảnh báo ngay từ đầu truyện rồi. Mấy bà cứ đâm đầu vào chỗ chớt rồi quay qua báo tui không à.