Cách Trở Thành Bạch Nguyệt Quang - Chương 7 - Chương 7
Edit+Beta: Đặc Lôi Tây
Làm giao dịch với Hứa Uyển Vận cô mới biết được, thì ra suất vào Thánh Bạc của Hứa Uyển Vận là do Thương Tự Hoài
hứa hẹn cho nàng. Nàng lấy việc điều tra giúp Thương Tự Hoài một việc để đổi lấy suất vào Thánh Bạc.
Con người Thương Tự Hoài rất trọng
lời hứa, chỉ cần gã nhìn trúng, nhất định phải có cho bằng được, không
đạt mục đích thề không bỏ qua.
Giống như việc gã luôn đối nghịch
với Tần Thư Dao trong cốt truyện gốc, đến tận khi câu chuyện sắp kết
thúc, Thương Tự Hoài như cũ vẫn cắn chết không bỏ. Hiện tại sự kiện
Thánh Bạc lại bị cô chen ngang, Hứa Uyển Vận vốn nên được gã điều động
nội bộ đưa vào cũng bị cô phá hỏng. Như thế không khó để giải thích vì
sao khi gã nhìn cô lại đầy địch ý như vậy.
Nhưng việc đã đến nước này, nếu bảo Nhan Thời Oanh từ bỏ việc tiến vào Thánh Bạc thì không thể nào, cô càng sẽ không vì địch ý của Thương Tự Hoài mà sửa đổi kế hoạch
của mình.
Đến buổi chiều, Nhan Thời Oanh đi đến phòng hiệu trưởng.
Người của câu lạc bộ máy móc nghĩ không sai, bọn họ nếu đã dám đánh cược,
đương nhiên là có nắm chắc tiết mục sẽ không bị cướp. Nhưng bọn họ đã
sai một điểm, bọn họ đại khái đã đặt toàn bộ hy vọng lên giáo viên phụ
trách sắp xếp tiết mục, mà người cô đặt cược vào, chính là hiệu trưởng.
Qua cốt truyện, Nhan Thời Oanh đã sớm phát hiện, hiệu trưởng Augustine là
người rất xem trọng dành tiếng của trường. Bất luận là câu lạc bộ kịch
nghệ được ủng hộ đông đảo hay nhóm người sau lưng không màng tất cả ủng
hộ nữ chính sau này, trong mắt vị hiệu trưởng này, vinh dự của học viện
là trên hết.
Đối với người xem trọng danh dự của học viện mà nói, không có thủ đoạn gì tốt hơn là nhắm đúng điểm này.
Nguyên chủ trong cốt truyện gốc căn bản không hề để ý buổi lễ kỷ niệm ngày
thành lập trường. Nhưng đối với Nhan Thời Oanh, địa vị của Nhan gia lần
nữa trở thành vũ khí tốt nhất của cô.
Cô hoàn toàn có thể lợi
dụng thân phận của Nhan gia mời những giáo sư nổi tiếng, có uy tín trong nước đến học viện, làm trao đổi cô sẽ có được một tiết mục trong lễ kỷ
niệm ngày thành lập trường.
Vấn đề duy nhất là, muốn mời được giao sư Tả Tình, cô phải về Nhan gia một chuyến, xin Nhan phụ Nhan mẫu ra mặt.
Thời gian cấp bách, Nhan Thời Oanh quyết định đêm nay liền xuất phát.
Tuy quan hệ giữa nguyên chủ và Nhan phụ Nhan mẫu vì việc sinh thêm em trai
trở nên căng thẳng, nhưng Nhan mẫu lại yêu thương con gái hết mực. Chỉ
cần cô chủ động mở lời, đừng nói mời Tả Tình, dù có mời toàn bộ người đi làm cho Nhan gia cũng chẳng thành vấn đề.
Ngày mai chính là ngày nữ chính lần đầu gặp mặt các nam chính. Khi thấy kế hoạch lấy được tiết mục hạ màn cũng như chính thức tiến vào Thánh Bạc đang tiến hành cực kì thuận lợi, Nhan Thời Oanh không khỏi từ tận sau trong nội tâm cảm thấy
vui vẻ.
Trước khi đi Nhan Thời Oanh phát hiện mình cầm thiếu đồ,
lại vội vàng quay về chung cư. Lấy đồ xong, đang chuẩn bị đóng cửa lại,
cánh cửa lại như bị gì đó chặn lại, dù làm gì cũng không khép lại được.
Nhan Thời Oanh đang buồn bực, bỗng nhiên cả người cứng đờ, dư quang thấy được một bàn tay vững vàng đặt trên cửa.
“Buổi tối tốt lành nha, Oanh Oanh~”
Một giọng nam xa lạ mang theo vẻ sung sướng cùng hơi thở nóng rực từ phía
sau phả vào vành tai cô, Nhan Thời Oanh chỉ cảm thấy lông tơ dựng đứng,
vừa quay đầu liền nhìn thấy một người con trai cao lớn ở phía sau đang
dán sát vào mình.
Thương Tự Hoài.
“Anh…”
Đang muốn nói chuyện, môi cô đã bị một ngón tay đè lên.
“Để tôi đoán xem, có phải cô muốn hỏi ‘vì sao anh lại ở đây’ không?”, đôi
mắt hẹp dài của gã trong bóng đêm tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo của kim loại, hệt như một con rắn nhìn thẳng vào cô, “5 giờ 38 vào nhà, 5 giờ 48 ra
ngoài, đến 6 giờ 14 lại quay về. 6 giờ 17 mới mở cửa… Cô thật sự để
tôi chờ lâu quá đó, Oanh Oanh”
Nhan Thời Oanh chấn kinh, gì vậy,
tên điên này thế nhưng luôn canh chừng ở đây sao? Nhưng cô từ đầu tới
cuốn căn bản chưa từng thấy gã, bảo vệ sao có thể để gã vào đây?
“Đúng rồi, mật mã là 07302, tôi đoán đúng không?”
Những lời này nhất thời làm dậy lên một đợt sóng to gió lớn trong lòng Nhan
Thời Oanh, gã nhìn cô ra ra vào vào, đương nhiên đã biết mật mã chung cư của cô. Nhưng chuỗi số gã nói không phải mật mã chung cư, mà là…
Mật mã di động của cô.
Tuy thông qua Hứa Uyển Vận biết được cô đã phá hỏng kế hoạch của Thương Tự
Hoài, Nhan Thời Oanh cũng sớm biết sẽ có ngày này, nhưng không ngờ
Thương Tự Hoài lại mò đến tận nhà cô. Giờ phút này Nhan Thời Oanh mới
chân chính cảm nhận được cảm giác áp bách khiến da đầu lạnh băng, tê dại tỏa ra từ người gã.
Đây là kẻ điên, thật không dễ đối phó.
Nhan Thời Oanh thầm hít sâu thật sâu trong lòng, khi lần nữa ngẩng đầu, trên mặt đã là vẻ nhu nhược, đáng thương lại yếu ớt.
Cô dường như vô cùng sợ hãi mà hơi rùng mình, lại quật cường duỗi thẳng
lưng nhìn gã, “Anh muốn gì”. Thanh âm rất bình tĩnh, âm cuối lại có chút run rẩy không dễ phát hiện.
Thương Tự Hoài lập tức nhếch môi,
“Không phải cô đã biết rõ rồi sao?”. Gã như trêu ghẹo mà sờ tóc Nhan
Thời Oanh, lập tức thấy cô giống như một con thỏ chịu kích động mà vội
tránh đi. Cô trợn to đôi mắt đã lấp đầy một tầng hơi nước lóng lánh,
dưới ánh đèn lờ mờ càng thêm xinh đẹp.
Thương Tự Hoài nhanh chóng liếc cô một cái, sau đó như thể không có việc gì đẩy cửa nhà cô ra, nghênh ngang bước vào.
Nhan Thời Oanh đứng phía sau gã không khỏi trừng lớn mắt. Đệt, tên khốn này thế nhưng không cởi giày!
Rất nhanh trên tấm thảm trắng tinh trải trước cửa xuất hiện không ít dấu
chân đen sì, sau đó gã trực tiếp đạp lên sàn nhà trơn bóng.
Nhan Thời Oanh cắn răng đi theo sau.
Vừa vào cửa, tên này đã trực tiếp ngồi xuống chiếc ghế sô pha nhỏ bằng da
thật của cô, tiếp đến không chút kiêng dè quan sát chung quanh.
Thấy cô còn đứng ở cửa, Thương Tự Hoài còn vỗ vỗ vị trí bên cạnh nói, “Đến đây ngồi đi”
Nhan Thời Oanh trầm mặc trong chốc lát, cuối cùng ngồi xuống ghế sô pha đối
diện gã, “Anh rốt cuộc muốn gì?”. Cô như nén giận mà nắm chặt tay, trong lòng lại miên man suy nghĩ chuyện khác.
Khi nhìn thấy Thương Tự
Hoài, Nhan Thời Oanh vẫn luôn băn khoăn, rốt cuộc nên cô tạm thời tránh
né Thương Tự Hoài tốt hơn hay trực tiếp đối nghịch với gã tốt hơn.
Nếu tạm thời rời khỏi Thánh Bạc, Thương Tự Hoài sẽ không có lý do gì nhằm
vào cô nữa, nhưng nếu vậy cô sẽ phải tìm một cách khác để tiếp cận các
nam chính của thế giới này.
Nếu chọn vào Thánh Bạc, Thương Tự
Hoài nhất định sẽ không bỏ qua cô. Đối nghịch với kẻ điên này căn bản
không phải ý của cô, bất luận chọn con đường nào, đối với cô mà nói đều
không dễ đi.
Làm sao bây giờ?
Nhan Thời Oanh trong lòng
lần nữa cân nhắc lợi và hại, lúc này lại nghe thấy Thương Tự Hoài lười
biếng mở miệng, “Chuyện tôi muốn rất đơn giản, thứ nhất, tôi muốn cô tự
động rời khỏi Thánh Bạc. Thứ hai, chuyện tiết mục hạ màn trong lễ kỷ
niệm ngày thành lập trường, cô không được tiếp tục nhúng tay. Chỉ cần cô làm được hai chuyện trên, tôi sẽ xem như chưa có gì từng xảy ra”
Đùa nhau sao…
Nhan Thời Oanh nắm chặt tay, phải cố gắng lắm mới khiến bản thân không phát hoả trước mặt Thương Tự Hoài.
Rời Thánh Bạc còn chưa tính, lễ kỷ niệm ngày thành lập trường vì sao ngay
cả gã cũng muốn nhúng tay? Hai cái yêu cầu mày cơ hồ tương đương với
việc chặt đứt mọi kế hoạch của cô.
Đầu ngón tay cô vì lạnh mà run lên, chỉ cảm thấy kẻ ngồi đối diện trong nháy mắt như biến thành búa tạ mang tên số phận, không chút lưu tình đập nát bức tường mà cô cố gắng
dựng nên.
Thì ra thay đổi cốt truyện liền phải chấp nhận cái giá thay thế nữ chính đối địch với vai ác sao.
Nhan Thời Oanh bỗng nhiên cảm thấy buồn cười, còn gì đáng do dự chứ? Nếu cô
cứ thế khuất phục vậy có khác gì trở lại điểm khởi đầu đâu?
Nhan
Thời Oanh từ trên sô pha đứng phắt dậy, như cực kì phẫn nộ nhìn gã, “Vì
sao chứ? Dù cho tôi thật sự rời khỏi Thánh Bạc, Thánh Bạc cũng sẽ không
nhận ai vào thay thế đâu”
Thương Tự Hoài lười biếng chống cằm, “Không vì sao cả, dù tôi không nhét người vào được, cô cũng đừng hòng gia nhập Thánh Bạc”
Lý do ngang ngược, vô lý kia khiến Nhan Thời Oanh không dám tin trừng lớn
mắt. Cô cắn chặt môi, trầm mặc trong chốc lát, đột nhiên nhào về phía
đầu gối gã, “Như vậy thật không công bằng!”
Cô như thể không cam
lòng bắt lấy đầu gối gã, Thương Tự Hoài chỉ cảm thấy từ đầu gối truyền
đến một sự tê mỏi khó có thể miêu tả được. Khi bản thân còn chưa nhận
thấy được gì, chân gã đã theo bản năng đá cô ra.
Cả người Nhan
Thời Oanh lập tức loạng choạng lùi về sau, xương bả vai đụng mạnh vào
chiếc bàn lùn phía sau, cả chiếc bàn đều vì vậy mà ngã đổ, đồ vật trên
bàn cũng rơi đầy đất, tạo ra tiếng động cực lớn.
Thương Tự Hoài
có chút dại ra nhìn mảng hỗn độn trên đất, còn cả thiếu nữ gầy yếu, đang đau đớn nằm cuộn tròn bên cạnh, bất giác gã sinh ra ảo giác rằng mình
đi nhầm vào hiện trường vừa xảy ra bạo lực gia đình.
Mà gã lại chính là kẻ vũ phu.
“Này…”, Thương Tự Hoài muốn nói gì đó nhưng vừa mở miệng, thốt ra một chữ lại dừng lại.
Gã thấy ban nãy mình cũng chẳng mấy dùng sức, nhưng đối phương lại bay xa
như vậy, hơn nữa xúc cảm khi mu bàn chân đá trúng thứ gì đó mềm như bông vẫn còn tồn tại.
Gã bước qua, dùng mũi chân khẽ đá Nhan Thời
Oanh đang nằm đó, cả thân thể mảnh khảnh kia liền theo cú đá nhẹ hều kia lật nghiêng lại, lộ ra một gương mặt trắng bệch như tờ giấy và môi dưới bị cắn chặt.
Gì vậy, gã dùng sức nhiều như vậy sao?
Thương Tự Hoài hai tay cắm túi, không kiên nhẫn khẽ đá người nằm trên đất,
thanh âm lãnh khốc, “Cô không nói gì, tôi sẽ xem như cô đã đồng ý”
Nhưng còn chưa nói xong, Thương Tự Hoài liền nhìn thấy một bàn tay nắm chặt ống quần gã, “Tôi không đồng ý”
“Hửm? Vậy cô đã chuẩn bị tâm lý bị tôi trả thù chưa?”, Thương Tự Hoài từ trên cao nhìn xuống Nhan Thời Oanh, “Những người chọc đến tôi sẽ có kết cục
gì, cô hẳn biết rất rõ nhỉ?”
Nhan Thời Oanh có chút gian nan ngồi dậy, ánh mắt quật cường ngẩng đầu, “Nhưng chỉ mình anh đơn phương đưa
ra điều kiện, như vậy quả thật không công bằng. Tôi sẽ không dễ dàng từ
bỏ Thánh Bạc, trừ phi anh đồng ý với tôi một điều kiện”
Nếu Nhan
Thời Oanh nhất định không chịu rời khỏi Thánh Bạc, Thương Tự Hoài cũng
thật không thể làm gì. Gã không kiên nhẫn nhíu mày, “Điều kiện gì?”
“Nếu anh có thể đoán được QUEEN của buổi dạ vũ tối hôm đó là ai, tôi sẽ đồng ý”
“Ngược lại, nếu tôi đoán trúng, anh phải xóa bỏ toàn bộ những chuyện trước
đây, hơn nữa anh không thể tiếp tục tìm cách gây phiền phức cho tôi”
Đây là truyền thống hằng năm của Augustine trong lễ kỷ niệm ngày thành lập
trường. Hôm đó, ban tổ chức sẽ ngẫu nhiên chọn ra một nam một nữ trong
những người tham gia buổi lễ, cùng nhau nhảy một điệu. Cơ chế lựa chọn
mỗi năm đều khác nhau, người được chọn cũng hoàn toàn ngẫu nhiên, có thể là học sinh, có thể là giáo viên, không ai biết trước được người nào sẽ được chọn.
Đây tương đương với một canh bạc khổng lồ, thắng bại
toàn do trời quyết định, trước khi kết quả được công bố, không ai biết
được người thắng.
Nếu hiện tại trước mặt cô là một con người cẩn
thận, lo trước tính sau, Nhan Thời Oanh nhất định sẽ không đưa ra yêu
cầu tương tự.
Nhưng Nhan Thời Oanh biết Thương Tự Hoài lại khác.
Gã là kẻ điên, cũng là một con bạc trời sinh.
Quả nhiên…
“Nếu cô thua thì sao?”, Thương Tự Hoài ngồi xổm xuống, khẽ liếm môi, mái tóc màu xám bạc kết hợp với độ cung quỷ dị nơi khóe môi khiến gã thoạt nhìn có loại tà ác chứa đầy lệ khí lại tràn đầy tính công kích.
Nhan Thời Oanh không chút do dự đặt thêm tiền cược lên chiếu bạc, “Tôi sẽ cho anh một lời hứa từ Nhan gia”
Sức nặng của lời hứa này đối với Thương gia có thể nói là hậu lễ, đủ sức mê hoặc cũng đủ gợi lên dục vọng đánh cuộc của Thương Tự Hoài.
“Không”, Thương Tự Hoài lại lắc lắc ngón tay, “Tôi muốn 2% cổ phần ở Nhan gia của cô”
Nếu đã là dân cờ bạc, đương nhiên đánh cuộc càng lớn càng thú vị.
Đặt cược thêm cổ phần, tính chất của trận đánh cuộc liền thay đổi.
Nhan Thời Oanh thiếu chút nữa muốn vỗ bàn khen ngợi, nếu Thương Tự Hoài muốn tự tìm chết như vậy, cô đương nhiên rất vui lòng phối hợp gã.
Nhan Thời Oanh giả vờ do dự vài giây, sau đó khó xử gật gật đầu, “Được… quyết định như vậy đi”
Kỳ thật cách đánh cuộc rất đơn giản, chính là ngày hôm đó, hai bên từ tất
cả người tham gia ngẫu nhiên chọn một người, thắng bại toàn do trời. Ai
vận khí không tốt, chọn nhầm người đêm đó không đến tiệc tối thì xem như xui xẻo, không có cách nào có thể thao túng kết quả. Đây hoàn toàn là
một ván bạc, ai cũng không biết trước được hôm đó sẽ xảy ra chuyện gì.
Sau khi thống nhất cách đánh cuộc cùng phán định thắng thua với Thương Tự Hoài, Thương Tự Hoài hứng thú bừng bừng rời đi.
Thương Tự Hoài đi rồi, Nhan Thời Oanh lập tức dỡ xuống vẻ mặt ẩn nhẫn, lộ ra một nụ cười cực kì quỷ dị.
Trận đánh cuộc này, cô thắng chắc rồi.
Thương Tự Hoài nhất định không thể biết được, lễ kỷ niệm ngày thành lập trường sẽ xảy ra chuyện gì, trong khi cô đã sớm thông qua cốt truyện biết rõ
ràng.
Hơn nữa khi cô bị gã đá một chân, trên thực tế cô khống chế tốt lực đạo mới có thể khiến mình bay ra xa, cố gắng đạt được hiệu quả
nhìn qua dọa người cao nhất có thể, chỉ vì để camera giấu trong phòng
khách có thể ghi lại.
Nếu đã chọn đối địch với vai ác, cô đương nhiên chỉ có thể không từ thủ đoạn.