Cách Trở Thành Bạch Nguyệt Quang - Chương 49 - Chương 49
Bài post này lập tức hot, rất nhiều người ùa vào bình luận.
“Đm??? Nhanh như vậy đã bị mang đi sao?! Tổng cộng cũng chưa vượt quá một phút nha!!”
“Chủ thớt gọi cảnh sát chưa?”
“Thật nguy hiểm nha, thời gian này đừng đi loanh quanh gần đó, tôi nhớ miếng
đất phụ cận là địa bàn của bang phái côn đồ nào đó đó….”
“Thiệt hả? Chủ thớt đâu rồi?”
Phía dưới bình luận không ngừng tăng lên, chẳng bao lâu sau, chủ thớt trả lời.
“Tôi vừa gọi cảnh sát, chỉ là xung quanh tôi cũng chỉ có vài nữ sinh, buổi tối không dám đi QAQ”
“Có người nào ở gần đó không, có thể giúp đỡ đến xem tình hình không? [ định vị ]”
Nhan Thời Oanh bị vài thanh niên người đầy hình xăm mang đến một ngõ hẻm tối mù.
Chung quanh không có máy theo dõi, vài tên thanh niên kia cực kì quen thuộc
với đường xá ở đây, hẳn đây cũng không phải là lần đầu tiên làm loại
chuyện này.
Kẻ cầm đầu với chiếc đầu trọc cứ thế dùng ánh mắt
đáng khinh đánh giá cô, sau đó cực kì hưng phấn xoa xoa tay, “Không ngờ
hôm nay còn có thể gặp được con hàng tốt như vậy… Nhanh, tìm và móc di động của cô ta ra”
Gã sai mấy tên đàn em đi soát người cô, nhưng Nhan Thời Oanh lại như thể không biết tiếp theo đây mình sẽ đối diện
với chuyện gì. Cô hờ hững liếc nhìn gã nói, “Không cần đâu”
Cô
lười biếng rút một điếu thuốc, châm lửa, híp mắt rít một hơi, nhàn nhạt
nói, “Đầu hổ ca có giao dịch với nhà của tôi, các người muốn làm gì, tốt nhất hãy suy nghĩ cho kĩ vào”
Gã đầu trọc sửng sốt, Đầu hổ ca? Đó không phải đại ca của đại ca mình sao?
Cô nhàn nhã như thể đang gọi người phục vụ, gã đầu trọc lập tức thấy khó
chịu với thái độ không coi ai ra gì kia của cô, “Cô là ai?”
Gã đang hoài nghi phải chăng mình gặp phải người có bối cảnh không thể trêu vào, liền nghe thấy người trước mặt đáp.
Xem ở Wattpad chính thức để ủng hộ editor nhé
“Nhan Thời Oanh”
Vài người xung quanh lập tức bật cười. Tuy không biết cái tên này nhưng vừa nghe, họ liền biết cô đang hù họ chơi. Những người khác có thể không
biết, nhưng gã biết nguồn hàng của Đầu hổ ca chính là đến từ Thương gia.
Gã đầu trọc khuôn mặt âm ngoan cười lạnh thành tiếng, vừa lặng lẽ đánh giá cô vừa bước đến gần, “Cô mẹ nó muốn hù dọa ai? Đừng tưởng rằng nói đại
một cái tên là có thể dọa được tôi…”
“Mảnh đất này gần đây đã
do Nhan gia tiếp quản”, Nhan Thời Oanh có chút không kiên nhẫn nhíu mày, “Không tin cứ gọi điện thoại trực tiếp hỏi đại ca của mình đi”
Giọng điệu cô cực kì khẳng định, ngạo khí bức người, gã đầu trọc do dự một lát, bán tín bán nghi gọi điện thoại.
Một phút trước khi gã gọi điện, mấy thanh niên đứng bên cạnh còn đang chờ
xem kịch vui. Sau khi kết thúc cuộc gọi họ lại thấy gã đầu trọc đã thay
đổi thái độ.
“Ban nãy là tôi có mắt không thấy Thái sơn… Tôi
nói chuyện quá xốc láo, ngài, ngài đại nhân không trách tiểu nhân, trăm
ngàn lần đừng để ở trong lòng ạ…”
Thái độ của gã đầu trọc thay
đổi 180°, nhìn Nhan Thời Oanh với cái trán mồ hôi lạnh chảy ròng ròng,
trong đầu đã sớm không còn mấy hình ảnh đen tối ban nãy, một lòng chỉ
muốn nhanh chóng rời khỏi địa phương quỷ quái này.
Đám đàn em bên cạnh thấy thái độ của gã như vậy cũng luống cuống, làm theo gã vâng vâng dạ dạ cúi đầu.
Nhan Thời Oanh lại cười, “Mới vậy đã muốn chạy? Lại đây”
Đầu trọc vừa đi đến trước mặt cô, đã bị cô dùng sức tát hai cái, âm thanh
nặng nề giòn tan vang vọng khiến đám đàn em đứng bên cạnh ánh mắt sững
sờ.
“Đây là cái giá cho việc ban nãy dám dùng ánh mắt kia nhìn tôi”
Nhan Thời Oanh lạnh giọng nói, nhìn thấy mấy vệt đỏ cô để lại trên mặt và cổ của gã như bị ai đó hoảng loạn cào ra, vô cùng hài lòng.
Cô kẹp
thuốc lá, nâng đầu của gã lên, không mạnh không nhẹ vỗ vỗ mặt gã,
“Chuyện hôm nay không được hé răng một chữ, nếu để tôi biết kẻ nào ở đây để lộ ra…”
Bị Nhan Thời Oanh nhìn thẳng vào mặt, trái tim gã đầu trọc không kiềm được giật thót.
Loại ánh mắt lạnh băng như xem vật chết này thế nhưng khiến gã trong vô thức phải rùng mình, ngay cả sự đau đớn trên mặt cũng không còn quá rõ.
Sau khi đám người nọ vội vã gật đầu đồng ý, họ không dám nán lại quá lâu, có thể nói muốn tè ra quần chạy đi.
Thấy họ đã rời đi, Nhan Thời Oanh ngậm điếu thuốc, thành thạo tạo ra vài dấu vết lên cánh tay như bị người khác tác động lên.
Cảm giác đau đớn bị khói thuốc hòa tan không ít, Nhan Thời Oanh hút xong
một hơi cuối cùng, liền tùy tiện ném tàn thuốc đã nghiền tắt vào bụi cỏ.
Xem ở Wattpad chính thức để ủng hộ editor nhé
Cô sớm đã điều tra bang phái nắm giữ khu vực này, lợi dụng chuyện Thương
Tự Hoài gây sự với mình để khiến Nhan gia giao cho cô quyền quản lý chỗ
này, cho nên tư liệu về mấy người phụ trách, cô cũng thuộc làu làu.
Hiện tại mọi thứ đã chuẩn bị xong, chỉ thiếu một mồi lửa thôi.
Nhan Thời Oanh trong lòng thầm tính toán ngày mai phải diễn thế nào cho Hạ
Phồn Dịch xem, nhưng vừa bước ra con hẻm kia chẳng bao lâu, cô bỗng
nhiên bị ai đó từ phía sau vội vàng kéo tay lại.
“Oanh Oanh! Em không sao chứ?!”
Chàng trai thở hổn hển nhìn cô, vì lúc chạy đến quá vội vã nên cả phần cổ áo
đều ướt đẫm, mồ hôi đọng lại trên tóc dán sát vào trán, nhưng vẫn không
che được sự quan tâm chân thật ẩn sâu trong đôi mắt che khuất phía sau.
Dưới ánh đèn nê ông rựa rỡ muôn màu, Nhan Thời Oanh nhíu mày đánh giá hắn, sau đó dùng ánh mắt nhìn người lạ mà nhìn hắn.
“Anh là…?”
Liên Thiếu Bách lập tức sững sờ.
Hắn ngơ ngác nhìn ánh mắt xa lạ của Nhan Thời Oanh, chỉ cảm thấy thân thể
từ đầu tới chân như bị xối một chậu nước lạnh, lạnh đến thấu xương.
Đáy lòng chẳng khác gì bị đào rỗng một khối to, gió lạnh căm căm theo đó lùa vào.
Nhan Thời Oanh… Sao em có thể đối xử với tôi như vậy, sao em có thể sau
khi kéo tôi ra khỏi bóng tối lại hoàn toàn quên mất tôi…
Nhan Thời Oanh quả thật không nhớ hắn là ai.
Nói thật lòng, trong thế giới này, nam chính quan trọng và cả những công cụ người có thể lợi dụng chỉ có mấy người, đối với người chỉ gặp qua hai
lần như Liên Thiếu Bách, cô đã sớm xem hắn như không khí, ném ra sau
đầu.
Nhanh chóng gạt tay người con trai xa lạ ra, Nhan Thời Oanh không thèm quay đầu lại, xoay người đi mất.
Liên Thiếu Bách đứng phía sau nhìn chằm chằm theo bóng lưng cô, sau đó lộ ra một nụ cười gần như vặn vẹo, điên loạn.
Tốt lắm.
Một khi đã như vậy, cô cũng đừng trách hắn không từ thủ đoạn.
Xem ở Wattpad chính thức để ủng hộ editor nhé
Ngay ở chỗ rẽ phía sau cách Nhan Thời Oanh không xa, có một đôi chân đã đứng trong bóng đêm hồi lâu. Sau khi xác nhận cô bình yên vô sự, người đó
lại lặng lẽ rời đi.
Nhan Thời Oanh sau khi về đến nhà mới phát
hiện di động nhận được vô số tin nhắn cũng như cuộc gọi nhỡ của Hạ Phồn
Dịch, đại khái vì thấy được tin nhắn và cuộc gọi nhỡ của cô nên có chút
sốt ruột.
Cô không buồn trả lời, kéo tay áo lên nhìn và rất vừa lòng khi nhìn thấy một vết bầm nhàn nhạt hiện lên.
Mở diễn đàn của học viện ra xem, phát hiện bài post có liên quan đến cô
sớm đã bị xóa, chỉ có vài bài đăng lẻ tẻ sau đó nghi ngờ vì sao lại xóa
bài và cấm bình luận.
Nhan Thời Oanh nhìn một lượt, nắm được tình hình đại khái.
Ngày hôm sau cô không đến Thánh Bạc.
Khi cô chuẩn bị đến ngăn tủ đựng đồ, Hạ Phồn Dịch tìm đến.
“Nhan Thời Oanh!”
Cậu như thể chạy rất gấp, hơi thở hổn hển đứng chắn trước mặt cô.
“Vì sao không bắt máy? Cô có xem tin nhắn tôi gửi không?”
Nhan Thời Oanh rũ mắt.
Đương nhiên cô có thấy, sáng nay cậu còn gọi hai cuộc cho cô, chẳng qua đều bị cô từ chối.
“Chuyện hôm qua… Ừ thì, thật xin lỗi nha, tôi đột xuất mới biết được Dao Dao
có cuộc diễn thử quan trọng, tôi đến nơi rồi mới nhìn thấy tin nhắn của
cô. Cô không đợi tôi lâu lắm nhỉ?”
Cậu tự mình giải thích xong
lại phát hiện Nhan Thời Oanh vẫn luôn im lặng, không khỏi thấp thỏm quan sát cô, “Nhan Thời Oanh… Không phải cô giận tôi đó chứ?”
Nhan
Thời Oanh vẫn không nói gì, cậu lập tức cảm thấy cực kỳ luống cuống, dè
dặt đánh giá cô, nghĩ xem chốc nữa nên xin lỗi thế nào.
“Hạ Phồn Dịch”
Nghe thấy Nhan Thời Oanh gọi tên mình, Hạ Phồn Dịch hai mắt lập tức sáng
ngời, nhưng Nhan Thời Oanh lại bình tĩnh nói tiếp, “Từ nay về sau, anh
đừng đến tìm tôi nữa. Tôi và anh từ đây phân rõ giới hạn, xem như tôi
không có người bạn như anh”
Giọng điệu của cô cực kì lạnh nhạt,
từng câu từng chữ lạnh như băng thấm vào trái tim cậu. Trái tim Hạ Phồn
Dịch nảy mạnh lên hai nhịp, trong nháy mắt đầu choáng váng như bị thứ gì đánh trúng.
Vì sao chứ?
Thấy Nhan Thời Oanh không thèm
quay đầu đi về phía trước, Hạ Phồn Dịch chỉ cảm thấy mình như mất đi thứ gì đó rất quan trọng. Cậu chỉ có thể hốt hoảng chạy theo, đứng chắn
trước mặt cô.
Suy nghĩ cậu rối như một mớ bòng bong, môi không
ngừng mấp máy, muốn hỏi rất nhiều vấn đề nhưng cuối cùng một chữ cũng
không thốt ra được.
Nhan Thời Oanh bị cậu cản đường cũng không nhìn cậu, như thể không quen biết cậu mà đi vòng qua.
Hạ Phồn Dịch nóng nảy túm chặt cổ tay cô, như thể chơi xấu không cho cô đi.
Nhan Thời Oanh cũng không bảo cậu buông tay, chỉ nâng tay còn lại lên, bẻ
từng ngón tay cậu ra, cực kỳ lạnh lùng nói, “Anh nghe không hiểu những
gì tôi vừa nói sao?”
Ngữ khí của cô hờ hững đến gần như lãnh khốc, từ trước đến nay cô chưa từng dùng vẻ mặt này nói chuyện với cậu.
Cậu nhất thời có chút chịu không nổi, lại túm lấy cánh tay cô.
Nhưng vừa chạm vào cô lại nghe thấy cô thấp giọng hít hà một tiếng.
Hạ Phồn Dịch vội rút tay về, tay áo cô hơi bị cậu vén lên, bên dưới lộ ra
một mảng bầm tím, vừa nhìn liền biết do bị ai đó véo, điều đó khiến cậu
không khỏi khoảng hốt.
Nhan Thời Oanh mang theo chút trào phúng
cười lạnh, “Hạ Phồn Dịch, chẳng lẽ anh không biết hôm qua vì bị anh bỏ
mặc ở đó, tôi đã gặp phải chuyện gì sao?”
Cái gì?
Hạ Phồn Dịch ngây người, qua đôi ba câu mới biết được, thì ra ngày hôm qua cô suýt chút nữa đã gặp chuyện.
Tuy giọng của cô rất bình tĩnh nhưng khi rơi vào tai Hạ Phồn Dịch lại như từng nhát dao đâm vào tim, kinh tâm động phách.
Cậu không kiềm được xem xét một phen khắp người cô, “Cô không bị thương
chứ?”, vừa dứt lời, liền thấy cô lộ ra vẻ mặt “Quả nhiên anh ngay cả
chuyện này cũng không biết”.
Tức khắc cả người cậu như bị ánh mắt kia bấm nút tạm dừng.
Một sự lạnh lẽo xuất phát từ tận sâu trong cốt tủy lặng lẽ trào ra, lan rộng khắp thân thể.
Sau hồi lâu trầm mặc, cậu mới tái nhợt nói, “Cô yên tâm… Tôi sẽ khiến chúng phải trả giá đắt”
Xem ở Wattpad chính thức để ủng hộ editor nhé
Nói xong cậu quay đầu đi thẳng.
Khi Nhan Thời Oanh phát hiện trong mắt cậu bao gồm cả áy náy và thương tiếc, cô không khỏi thầm cười trong lòng.
Cắn câu.
Ngày hôm qua mấy người kia, tuy họ chưa làm gì cô, nhưng trong tình huống
này, với bối cảnh của cậu, muốn dạy dỗ mấy tên côn đồ chỉ là chuyện giẫm chết một con kiến. Cậu sẽ không cẩn thận đến độ đi chứng thực chi tiết
với chúng, cũng sẽ không biết những tên lưu manh kia căn bản không chạm
vào cô.
Hơn nữa cô cố ý để lại vài dấu vết trên người gã đầu trọc kia, không cần đoán cũng biết dù bang phái muốn bảo vệ gã, kết cục của
bọn họ vẫn sẽ rất thê thảm.
Nhưng những chuyện đó đều không liên
quan đến Nhan Thời Oanh. Đối với loại người chú trọng đạo đức như Hạ
Phồn Dịch mà nói, không có gì dễ thao túng cậu hơn cảm giác áy náy.
Hạ Phồn Dịch một mình đi trên đường nhỏ trong học viện, trong lòng rối như tơ vò.
Tưởng tượng đến việc vì thiếu sót của mình mới khiến cô chịu đựng chuyện đáng sợ như vậy, cảm giác áy náy và đau đớn nơi nội tâm không ngừng dâng lên như thể muốn nghiền nát cậu.
Cậu mở di động nhìn lại một lần tất cả tin nhắn ngày hôm qua cô gửi, ngoại trừ vài tin hối thúc cùng oán
giận ban đầu, tin nhắn cuối cùng cô chỉ đánh tên của cậu.
“Hạ Phồn Dịch”
Một tin nhắn ngắn gọn vì không kịp đánh nhiều, mang theo vô vàn sự hấp tấp
gửi cho cậu như một lời cầu cứu, lại bị cậu vô tình bỏ qua.
Hạ Phồn Dịch không dám tưởng tượng đến cảnh, khi cô đánh mấy chữ kia đang phải trải qua chuyện gì.
Nhớ lại biểu tình gần như lãnh đạm của cô khi nói muốn phân rõ giới hạn với mình, Hạ Phồn Dịch không khỏi nhắm chặt mắt, thật sâu hít vào một hơi.
Cậu rốt cuộc phát hiện, mình quan tâm cô, cực kì quan tâm.