Cách Trở Thành Bạch Nguyệt Quang - Nguyệt Mộ Vị Ương - Chương 53
Nam sinh cao lớn tuấn tú, nữ sinh nổi bật xinh đẹp, hình ảnh khi hai người đứng chung một chỗ hoàn hảo như thể một bức danh họa tuyệt đẹp, khiến mọi người chung quanh không khỏi sôi nổi trộm nhìn.
Tròng mắt của Quý Lạc Thanh hơi rụt lại, chỉ thấy từ nơi sâu nhất trong thân thể chợt trào dâng một cảm giác lạnh thấu xương, lạnh đến nỗi khiến máu toàn thân đều như đông lại.
Bên tai như có gì đó nổ mạnh, Quý Lạc Thanh suýt chút nữa ngay cả di động cũng không cầm nổi.
Mọi việc làm của hắn đều quang minh chính đại như thế, chỉ cần một ánh nhìn kia, Quý Lạc Thanh liền hiểu được, đó rõ ràng là thị uy.
Đồng thời còn là một lời cảnh cáo. Hắn cố ý hẹn Nhan Thời Oanh đến nơi anh vốn muốn hẹn cô, chính vì muốn anh cách xa Nhan Thời Oanh một chút.
Vào giây phút kia, từ tận sâu trong nội tâm anh chợt xẹt qua một suy nghĩ âm u không thể diễn tả thành lời, và điều đó khiến anh suýt chút nữa cũng bị dọa sợ.
Trái tim như bị thứ gì đó xé toạc, Quý Lạc Thanh vội vàng rũ mắt, ngay cả chút dịu dàng trên mặt cũng không còn giữ nổi.
Hình ảnh chói mắt kia anh cũng không nhìn nổi nữa, ngay cả một giây anh cũng không muốn ở lại thêm, anh nhanh chóng xoay người rời đi.
Sau khi Nhan Thời Oanh tạm biệt Việt Tu Ninh, cô càng cảm thấy hắn hôm nay rất kỳ lạ.
Trên đường trở về, hắn đều như một con khổng tước xòe đuôi, xuân phong đắc ý, dù cô nói gì hắn đều cười tủm tỉm nhìn lại, tâm trạng trông còn có vẻ rất tốt.
Nhan Thời Oanh cũng không định thăm dò gì nhiều từ hắn. Từ sau buổi trưa hắn bắt đầu cư xử kỳ lạ cho nên cô trực tiếp đến phòng họp, ban trưa hắn từng ở đó, điều tra manh mối.
Xem xong vở nhạc kịch cũng chưa đến thời gian Thánh Bạc đóng cửa, Nhan Thời Oanh tranh thủ thời gian đến phòng họp dạo một vòng. Vì nhân viên vệ sinh chưa dọn phòng, cô rất nhanh đã nhìn thấy hai vé xem nhạc kịch bị xé đôi nằm ở bên trong thùng rác.
Rất hiếm có ai vứt rách vào thùng rác ở phía sau phòng họp, Nhan Thời Oanh cũng nhờ thế mà nhìn rõ được, thời gian buổi diễn vừa hay là chiều nay.
Nhớ lại cuộc gọi của Quý Lạc Thanh ban nãy, Nhan Thời Oanh đầy nghi hoặc gọi lại cho anh.
Vừa bắt máy, cô liền nghe thấy âm thanh có chút quá nhu hòa của Quý Lạc Thanh, “Nhan học muội?”
“Hôm nay anh gọi cho em có chuyện gì không?”
Anh trầm mặc trong chốc lát.
“Không có gì…”
“Hai tấm vé nhạc kịch kia là anh tặng em sao?”, Nhan Thời Oanh trực tiếp đi thẳng vào vấn đề hỏi.
Sau một lúc lâu, cô mới nghe thấy Quý Lạc Thanh nhẹ nhàng “Ừm” một tiếng.
Ánh mắt Nhan Thời Oanh tối xuống, rốt cuộc biết lý do vì sao hôm nay Việt Tu Ninh có thái độ khác thường.
? Xem ở Wattpad chính thức để ủng hộ editor nhé ?
Cô thầm thở dài trong lòng, cô biết ngay một người ngu ngơ như Quý Lạc Thanh sớm muộn gì cũng bị người khác phát hiện. Mà người nào không nói, không ngờ lại là Việt Tu Ninh.
“Nhưng anh cũng không đợi bao lâu cả, không thấy em đến anh liền đi về, em không cần áy náy đâu”, không đợi cô mở miệng, Quý Lạc Thanh ngược lại còn an ủi cô, ngữ khí còn dịu dàng hơn những gì cô tưởng tượng, hoàn toàn không giống một người bị cho leo cây.
Tâm trạng Nhan Thời Oanh có chút phức tạp, “Xin lỗi, hôm nay em không hề nhận được hai tấm vé kia…”
“Không sao”, Quý Lạc Thanh vô cùng dứt khoát nói, ngược lại còn dè dặt hỏi, “Vậy lần sau… Anh có thể hẹn em không?”
“Vâng, đương nhiên rồi”
Cúp điện thoại, Nhan Thời Oanh hơi híp mắt lại.
Quý Lạc Thanh nhất định đã nhìn thấy gì đó nhưng thái độ và ngữ khí của anh lại như thể chưa từng xảy ra gì cả, thậm chí ngay cả ý muốn vạch trần Việt Tu Ninh cũng không có.
Thái độ của anh như vậy, không gì ngoài một nguyên nhân…
Anh thật sự rất thích cô.
Bên kia, Quý Lạc Thanh cúp máy xong, ngơ ngẩn nhìn di động đến xuất thần.
Bỗng nhiên anh nghe thấy phía sau truyền đến giọng của một thanh niên, “Quý Lạc Thanh?”
Liên Thiếu Bách đi đến trước mặt anh, nở một nụ cười nhiệt tình đến kỳ lạ, “Trùng hợp thật”
Từ sau khi hắn và Quý Lạc Thanh trao đổi số điện thoại, mỗi ngày hắn đều chủ động bắt chuyện với anh, dần dần cũng hiểu được tính cách của anh.
Quý Lạc Thanh là một người cực kì ngay thẳng, nếu hắn nói cho anh biết về bí mật có liên quan đến Nhan Thời Oanh, với tính tình của anh, nhất định sẽ chịu không nổi.
Ban nãy nhìn thấy bộ dạng anh thất hồn lạc phách sau khi anh và Nhan Thời Oanh gọi điện thoại cho nhau, khiến Liên Thiếu Bách cảm thấy đây là một thời cơ tốt để nói cho anh tất cả.
Nghĩ vậy, Liên Thiếu Bách ra vẻ bất đắc dĩ nói, “Thật ra… tôi có chuyện này vẫn luôn muốn nói với anh”
***
Sau khi Nhan Thời Oanh về đến nhà liền nhận được tin nhắn của Tần Thư Dao.
Trước kia, nàng vẫn luôn oán giận việc Quý Lạc Thanh lại bắt đầu lạnh nhạt với mình, mấy ngày nay nàng lại không bàn về Quý Lạc Thanh nữa mà bắt đầu nghi hoặc vì sao Hạ Phồn Dịch không hề tới tìm mình.
Nhan Thời Oanh biết nàng nhất định đã phát hiện gì đó, không ngờ trong tin nhắn tiếp theo, nàng lại nói,
“Làm sao bây giờ, gần đây Hạ Phồn Dịch không đến tìm tớ nữa… Tớ cảm thấy có chút khó chịu”
Nhan Thời Oanh hơi nhướng mày.
Trước đây Hạ Phồn Dịch tìm mọi cách bám theo nàng để lấy lòng, nàng không chút rung động. Hiện tại khi cậu bắt đầu lạnh nhạt, nàng mới ý thức được tầm quan trọng của cậu.
Trong cốt truyện gốc, Tần Thư Dao đều từng bị hấp dẫn bởi Việt Tu Ninh và Hạ Phồn Dịch. Trong cuộc chiến theo đuổi của hai người họ, nàng đã từng hẹn hò với Việt Tu Ninh và Hạ Phồn Dịch, hơn nữa đều khiến họ nhớ mãi không quên.
Nhan Thời Oanh nhìn tin nhắn kia, trong đầu dần xuất hiện một suy nghĩ.
Ngày hôm sau vì kịch bản tạm thời không có suất diễn của Nhan Thời Oanh, chủ yếu bắt đầu tập luyện những cảnh phối hợp của các nam chính, cô hiếm khi được ở nhà nghỉ ngơi.
Tuy cô chỉ mới một ngày không đến, nhưng Hạ Phồn Dịch luôn cảm thấy chung quanh như thiếu thiếu gì đó, nhiệt huyết tập luyện cũng bất giác giảm đi rất nhiều.
Mấy người Hạ Phồn Dịch, Việt Tu Ninh đang tập luyện, xung quanh bỗng nhiên tối sầm.
Cúp điện?!
Trong sảnh tập luyện vang lên vài tiếng hô nhỏ, có người mở đèn pin trên di động lên.
Một lát sau, biết được phòng tập bị trục trặc điện đột xuất, phải mất một thời gian mới có thể sửa xong.
Thấy cũng không thể tập kịch tiếp được, mọi người lục tục ngồi xuống, tốp năm tốp ba bắt đầu nói chuyện phiếm.
Có người bắt đầu luân phiên kể chuyện ma, có người cố ý nhắc đến những chuyện kỳ bí bản thân từng trải nghiệm, đề tài cứ thế nối tiếp nhau, cuối cùng vòng đến đề tài tình yêu như “Có thích ai chưa”.
Bị hỏi đến đề tài này, Hạ Phồn Dịch trong lòng vừa ngọt ngào lại vừa chua chát, “Có chứ”
Là Tần Thư Dao đi, Việt Tu Ninh thầm nghĩ.
Đến phiên Quý Lạc Thanh, nghe thấy anh cũng nói có, Việt Tu Ninh lập tức hơi nhíu mày.
? Xem ở Wattpad chính thức để ủng hộ editor nhé ?
Hạ Phồn Dịch lại rất tò mò, “Anh cũng có?”, Nhan Thời Oanh và Tần Thư Dao đều thích anh, mà anh cũng có người mình thích rồi?
Sau khi thấy tò mò, Hạ Phồn Dịch không kiềm được cảm thấy khó chịu thay Nhan Thời Oanh.
Cậu yêu đơn phương cô, cô lại yêu đơn phương Quý Lạc Thanh… Hai người họ thật sự quá thảm ô ô ô…
“Ừm”, giọng Quý Lạc Thanh vừa nhẹ nhàng lại cực kì dịu dàng, “Cô ấy là một cô gái thiện lương đáng yêu”
“A, tôi cũng cảm thấy người tôi thích rất đáng yêu! Đặc biệt là thời điểm cô ấy không nói lời nào mà chỉ nhìn tôi, trái tim tôi như thể muốn tan chảy!”, Hạ Phồn Dịch không kiềm được điên cuồng tâng bốc Nhan Thời Oanh, “Anh không biết khi cô ấy mỉm cười đẹp đến thế nào đâu! Mỗi lần nhìn thấy cô ấy, tôi đều có một loại cảm giác… Ừm, nói thế nào nhỉ, trong biển người mênh mông, chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn ra ấy!”
“Tôi cũng vậy”, Quý Lạc Thanh tán đồng khẽ gật đầu, “Mỗi lần chỉ cần cô ấy xuất hiện, ánh mắt của tôi liền không khỏi đuổi theo cô ấy…”
“Đúng đúng, chính là cái loại cảm giác này! Hơn nữa bộ dáng khiêu vũ của cô ấy tuyệt cú mèo, hiện tại tôi mỗi ngày đều phải xem đi xem lại video kia mấy lần, càng xem càng thích…”
“Tôi cũng vậy”, Quý Lạc Thanh rất nghiêm túc học theo cậu, “Tôi rất thích bộ dáng khiêu vũ của cô ấy”, anh bắt chước giọng điệu của Hạ Phồn Dịch, “Tuyệt cú mèo”
Việt Tu Ninh không khỏi có chút nghi hoặc, Tần Thư Dao thế nhưng còn khiêu vũ cho Hạ Phồn Dịch xem? A, không phải là chuyện trong bữa tiệc tối lần đó chứ…
Video kia có gì đẹp đâu, còn khen như thể thần tiên trên trời khiến Việt Tu Ninh có chút cạn lời.
Những người này chưa xem Nhan Thời Oanh nhảy sao? Oanh Oanh của hắn khiêu vũ đẹp biết bao.
Đang có chút đắc ý nghĩ vậy, hắn nghe thấy có người hỏi, “Việt Tu Ninh, cậu thì sao?”
Việt Tu Ninh hơi mỉm cười, “Ừm, tôi thích cô ấy lâu lắm rồi”
“Hả…”, Hạ Phồn Dịch là người đầu tiên thấy kinh ngạc, “Sao tôi lại chẳng biết gì vậy?”
Đại khái vì nhớ lại chuyện khiến bản thân chướng mắt, Việt Tu Ninh trong bóng đêm nhàn nhạt liếc cậu một cái, “Chuyện cậu không biết hẳn còn rất nhiều đi”
Khi hỏi đến vấn đề thích đối phương ở điểm nào, Việt Tu Ninh nửa ngày cũng không nói gì.
Khi họ đang định lướt qua hắn, liền nghe thấy hắn bỗng nhiên đáp, “Tiếng cười rất êm tai, vô cùng xinh đẹp, mặc gì cũng đẹp… Cực kì dịu dàng, bộ dáng lúc ăn cơm trông rất ngoan…”, Việt Tu Ninh càng nói càng có xu hướng kéo dài không định ngừng.
Cuối cùng hắn còn bổ sung một câu, “Hơn nữa cô ấy khiêu vũ rất đẹp”
“Ai cha, người có thể được cậu xem trọng nhất định là cô gái vô cùng có cấp bậc nhỉ”, Hạ Phồn Dịch nhàn nhàn nói, lại thở dài, “Haiz, tôi cũng rất muốn mỗi ngày được ăn cơm, đi ngủ chung với cô ấy… Nếu thực sự có được một ngày như vậy, tôi nhất định sẽ vui vẻ đến chết”
Quý Lạc Thanh không kiềm được hỏi, “Cậu đang yêu thầm sao?”
Hạ Phồn Dịch lúc này tạm thời dẹp mối thù lúc trước của hai người sang một bên, thở ngắn than dài nói, “Chứ còn gì nữa”
“Tôi cũng vậy”, Quý Lạc Thanh cực kì nghiêm túc cổ vũ cậu, “Vậy cậu cố lên”
“Hey, anh em chúng ta cùng cố gắng lên”, Hạ Phồn Dịch cũng vỗ vai anh, như thể anh em tốt đồng cảnh tương liên.
Việt Tu Ninh chống cằm, trong vô thức bắt đầu thất thần.
? Xem ở Wattpad chính thức để ủng hộ editor nhé ?
Khi nào mới được gặp lại cô đây, thật sự muốn được hôn cô…
Nỗi khát vọng, ham muốn cùng sự nhớ nhung trong bầu không khí hiện tại, trở nên cực kì rõ ràng.
Ba người không kiềm được lấy di động ra, nhắn tin cho Nhan Thời Oanh.
“Nhan học muội, ngày mai em có đến Thánh Bạc không?”
—— Quý Lạc Thanh.
“Nhan Thời Oanh, tôi tìm được một quán bán milkshake cực ngon, đợi chút nữa tập xong tôi tiện đường mua cho cậu một ly nhé?”
—— Hạ Phồn Dịch.
“Tôi nhớ em, muốn gặp em”
—— Việt Tu Ninh.
Gửi tin chưa được bao lâu, đèn trong phòng tập bỗng sáng lên.
Mọi người ngồi dậy, sau khi có ánh sáng, quan hệ giữa họ dường như lại quay về trạng thái trước khi cúp điện.
Hạ Phồn Dịch lại như cũ làm lơ Quý Lạc Thanh, một hơi rời đi.
Vào lúc nghỉ ngơi giữa giờ, bọn họ cùng đi vào phòng thay quần áo.
Hạ Phồn Dịch ban nãy khi mở tủ quần áo ra, bên trong không biết từ khi nào có đặt một tấm card bị gấp lại.
Hạ Phồn Dịch hoài nghi nhìn bốn phía một vòng, ngay sau đó mở tấm card kia ra.
“Buổi chiều một giờ đến nhà tôi thảo luận kịch bản nha”
—— Nhan Thời Oanh
Mà Việt Tu Ninh đang đưa lưng về phía cậu, cũng mở tấm card bị gấp lại đang cầm trong tay.
Cùng lúc đó, trên bàn làm việc của Cảnh Văn An cũng xuất hiện một tấm card giống y như đúc.
Sau khi Nhan Thời Oanh tắm rửa xong, cực kì khó hiểu nhìn ba tin nhắn của ba người lần lượt gửi cho mình.
Cô tự pha cho mình một ly hồng trà thêm sữa tách béo, sau đó vừa lau khô tóc vừa xem tin nhắn, mấy người kia có thể nói đồng thời nhắn tin cho cô.
Nhan Thời Oanh đang thấy có chút quái dị, một giọt nước chạy dọc theo ngọn tóc rớt xuống di động khiến màn hình nhòe đi.
Nhan Thời Oanh dứt khoát không trả lời ai cả, lo làm khô tóc trước.
Sau đó, khi cô vừa cầm di động lên đã có người gọi đến.
Nhan Thời Oanh bắt máy mới biết được có người tặng quà cho mình, shipper bảo cô xuống nhà nhận hàng.
Nhan Thời Oanh gần đây không hề mua hàng online, đồ trang điểm hay mỹ phẩm bảo dưỡng gì đó, trong tủ đông của nguyên chủ đều có trữ mấy chục chai, chỉ riêng SK-II đã có tận mười mấy chai, nên về cơ bản cô không thiếu thứ gì.
Cô thay quần áo xuống lầu, còn chưa kịp đến quầy trước sảnh, Nhan Thời Oanh đột nhiên không dám tin mà trừng lớn mắt.
Chỉ thấy ở nơi cách tiểu khu không xa, Cảnh Văn An, Việt Tu Ninh, Hạ Phồn Dịch ba người như có hẹn trước, vừa nói vừa cười đi về phía cô.
Khi Nhan Thời Oanh còn đang trân trối nhìn hình ảnh trước mắt chưa kịp hồi thần, một shipper đã đi về phía cô, ôm một bó hồng đỏ cực lớn đưa cho cô nói…
“Chị là Nhan tiểu thư phải không? Đây là được đặt tặng cho chị ạ”
Sau đó, shipper không chút hay biết gì về tình hình hiện tại, lấy một tấm card màu hồng nhạt ra, thì thầm nói, “TO Oanh Oanh yêu dấu, đây là món quà anh cố ý dành tặng em, hy vọng em sẽ thích nó”
Nhan Thời Oanh hai mày nhướng cao, thầm than không ổn.
Lúc này, shipper lại vui cười xán lạn đưa hoa cho cô, “Phiền chị ký vào phần ký nhận ạ”
Ba người kia đã đến gần, nhìn bó hồng trước mặt Nhan Thời Oanh, Hạ Phồn Dịch, người với EQ không quá cao đã lên tiếng hỏi, “Ai tặng hoa cho cậu vậy? Quá trời hoa hồng luôn…”
Hai người còn lại đã nghe được nội dung tấm card mà shipper đọc ban nãy, thần sắc âm u không rõ.
Đại não Nhan Thời Oanh nhanh chóng hoạt động, nhịp tim cũng vô thức gia tốc, cô cần tìm được một lý do để lừa được ba người này.
Nhưng nên nói gì mới tốt đây?
23/7/2023
Tưởng lật xe nhưng không hề nha:D, còn lâu lắm
Đang chuẩn bị bao lì xì cho Thất tịch, nhưng để xem chuẩn bị kịp không, hehe