Cách Biệt Tuổi Tác Không Rõ - Hình Thượng Hương - Chương 8: Lão già dê
Trên màn hình điện thoại của Lục Thầm, giao diện trình duyệt chữ đen nền trắng hiển thị ra kết quả tìm kiếm, mà mục đầu tiên là hình ảnh của Ninh Hoảng.
Mái tóc dài xoăn buộc ở gáy, giống như cái đuôi thỏ lông dài, bộ vest màu vàng xám, phía sau là mê cung thuỷ tinh giả trân, phản chiếu lại vô số hình ảnh của cậu, vừa nhìn đã biết là bìa tạp chí hoặc album được chụp theo phong cách tạo hình lõm.
Thông tin tài liệu trên Baidu: Ninh Hoảng (nhạc sĩ Đại Lục, ca sĩ)
Dưới lần lượt là kinh nghiệm diễn xuất, danh mục nhỏ về cuộc sống cá nhân, kể lại kinh nghiệm ra mắt trong những năm qua của cậu, chế tác album cho người khác, chế tác album cho chính mình, chế tác ca khúc cho phim điện ảnh và phim truyền hình.
Tiếp theo là những phần bình luận về những tin tức thường nhật của cậu, tin tức chấn động, tổng quát những bài hát nổi danh hay những scandal không biết thật hay giả.
Nếu cho Ninh Hoảng xem mục này từ mấy ngày trước, cậu nhất định sẽ vui mừng đến nhảy cẩng lên, thậm chí có thể hát múa tại chỗ luôn.
Nhưng trong tình trạng hiện giờ thì chỉ càng làm cho con cua lớn này chín đến rục rã.
Hai chiếc càng mở ra lại khép lại,mở rồi lại khép, miệng cũng khô khốc lắp bắp: “Tôi… Tôi…”
Lục Thầm nhịn cười nhét điện thoại vào trong tay của cậu: “Hôm nay mới mua này… Đáng lẽ em nên sớm đưa cho anh.”
Ninh Hoảng cảm thấy cái điện thoại này cực kỳ nóng, đến muốn phỏng tay.
Lục Thầm còn chơi xấu mà giải thích càng tường tận cho cậu nghe:
“Căn phòng trên lầu mà chúng ta đang ở cũng là của anh, không hề liên quan gì đến em cả.”
“Phòng làm việc là em mua thật, nhưng đa số nhạc cụ đều toàn là do anh tự mình sưu tầm hết, sau khi anh dọn hết đống nhạc cụ xuống đây thì chừa phòng sách trên kia cho em.”
“Đúng rồi, Hạ Tử Vu là cố ý tới tìm anh đó, hai người hợp tác nhiều năm rồi, thật ra em với cô ấy không có gì hết.”
“Còn nữa, từ lúc em học đại học đến bây giờ vẫn luôn ở nhờ chỗ này của anh mà chẳng đóng một cắc tiền nhà nào, toàn bộ đều là dựa vào em bán nghệ nấu ăn cùng với sắc đẹp này để ăn chực mà ra.”
Anh càng nói càng vô tình nhích từng bước đến đụng vào người cậu.
Hai tay “lạch bạch” khép lại, bao lấy mặt Ninh Hoảng.
“Chú nhỏ à.”
“Nếu thật lòng mà nói thì anh mới là người bao nuôi em từ lâu lắm rồi.”
Mặt của Ninh Hoàng đã đỏ chót hoàn toàn.
Chẳng những là mặt, mà nhìn qua lỗ tai, cổ, ngay cả đầu ngón tay cũng đỏ hệt như đóm lửa, còn đầu ngón chân thì đều đang quíu lại moi moi dưới đất.
Cả đời này cậu chưa từng bị mất mặt như vậy, vô cùng có khát vọng biến mất ngay trước mặt Lục Thầm.
Lục Thầm cảm nhận được nhiệt độ của hai bầu má dưới lòng bàn tay, nghiêm túc đánh giá: “Được rồi, chín rồi này.”
Có thể bóc ra ăn được rồi này.
Môi của Ninh Hoảng run rẩy: “Vậy anh và tôi…”
“Là mối quan hệ yêu đương đứng đắn.” Lục Thầm nói chậm rãi bên tai cậu, “Không ép buộc cũng không hề dụ dỗ.”
“Vì để đề phòng anh hiểu lầm, nên em phải chứng minh mình trước, em nhỏ hơn anh bốn tuổi, nếu coi như có uy hiếp lừa gạt đi chăng thì hẳn cũng là anh dụ dỗ em trước.”
!
Những lời xấu hổ như vậy sao người này nói huỵch tẹt ra hết được thế kia!!! Còn nói với vẻ mặt hết sức chân thành nữa.
Bởi vì lớn tuổi da mặt càng dày sao!
Ninh Hoảng tức tối đánh rớt tay của Lục Thầm.
Rồi lập tức nghe được Lục Thầm nghiêm túc nói.
“Không giấu gì anh, em rất có hứng thú với chuyện bao dưỡng này, chú nhỏ, nếu anh đồng ý cho em thêm một cơ hội nữa…”
Anh vẫn rất hài lòng để cho chú nhỏ ngồi trên bàn làm việc của mình mà làm này làm kia.
Lời còn chưa dứt thì trên mặt đã bị một cái gối ôm đập lên.
Ninh Hoảng không nhịn được nữa mà tung cửa bỏ chạy.
Phía sau lưng là tiếng cười điên cuồng đến cả phòng làm việc cách âm cũng không ngăn được.
26.
Sau khi Ninh Hoảng về nhà suốt cả một ngày hôm nay không lú ra khỏi phòng. Dám chắc là bị mất mặt, mặt mũi bị quăng ra tận vũ trụ, đang bật chế độ tự kỷ cũng nên.
Lục Thầm cười thầm gõ cửa nhiều lần, cứ gõ lần nào là bị đuổi lần đó.
Ngay cả cơm tối có món sườn chua ngọt thơm ngon cũng không lừa được người ra.
Cuối cùng anh đành phải ôm cuốn sổ đỏ và sổ tiết kiệm đi qua, dùng đốt ngón tay chậm rãi gõ cửa.
“Biến!” Người trong phòng ra vẻ giận dữ, “Đêm nay không ăn cơm, đừng đến tìm tôi nữa!”
Chỉ là nghe giọng có vẻ khá rầu rĩ, chắc là mặt mũi đều chôn trong cái gối ôm trứng chiên lớn kia rồi.
Ngay cả tư thế của Ninh Hoảng hiện giờ Lục Thầm cũng tưởng tượng ra được, lớn hay nhỏ đều chẳng khác gì nhau, một khi đã xấu hổ thì vô cùng ngại ngùng không cho người khác vào phòng, bản thân mình thì ôm gối hình trứng chiên lăn qua lăn lại lầu bầu, lăn không nổi nữa thì gục đầu vùi mặt vào trong gối ôm trứng chiên mềm mại mà giả chết.
Lục Thầm lười biếng nói: “Vậy anh có muốn xem sổ đỏ của mình không?”
Ninh Hoảng: “Không xem!”
Lục Thầm: “Thật sự không muốn xem à? Không sợ em gạt anh hử? “
Ninh Hoảng: “…”
“Thật ra anh không muốn xem cũng được.” Lục Thầm tính toán tỉ mỉ trước cửa: “Vừa lúc anh cũng đang mất trí nhớ, để em xem có cách nào chuyển nhượng hết tài sản của anh sang dưới tên em…”
Cánh cửa nọ cuối cùng cũng không can tâm mà mở ra.
Ninh Hoảng ôm gối ôm trứng chiên dài một mét, hung ác giận dữ trừng mắt nhìn anh.
Lục Thầm xém nữa cười ra tiếng, mua được cái gối ôm này cũng hay thật.
Nổi giận cũng đáng yêu thế kia.
Anh cầm cuốn sổ đỏ và sổ tiết kiệm, ung dung tự tại đi đến ngồi lên giường.
Còn bé quỷ hám tiền kia thì cứ do dự mãi, mặt mày lấm la lấm lét lết từng bước đến.
Lỗ tai đỏ hồng vẫn chưa phai màu, Lục Thầm không kiềm chế được mà rướn người muốn hôn trộm một cái, nhưng không thành công, ngược lại nhận được ánh mắt câm phẫn của chú nhỏ, suýt nữa ôm gối trứng chiên bỏ trốn ngay tức khắc.
Sau đó bị anh túm cái trứng chiên kéo trở về, vừa cười vừa dỗ dành: “Không chọc anh nữa, không chọc nữa.”
“Em biết sai rồi.”
Mặc dù lời xin lỗi này chẳng hề có tí tẹo chân thành nào.
Ngay cả nụ cười cũng treo trên khóe mắt vươn tận đuôi lông mày.
27.
Ninh Hoảng xụ mặt, lật cuốn sổ đỏ của mình ra.
Xác nhận tên chủ hộ đúng thật là mình rồi, bấy giờ mặt mày cậu cuối cùng mới giãn ra, đầu tiên là mở to hai mắt, sau đó lén lút cong lại thành hình trăng lưỡi liềm.
Mặc dù khóe miệng còn đang cố bạnh chặt, nhưng xem ra vui mừng đến tận đáy lòng.
Lục Thầm lại mở sổ tiết kiệm ra, giải thích lại cho cậu xem từng khoản chi tiêu của chú nhỏ mấy năm nay, số tiền này anh dùng để đi lễ hội âm nhạc ở nước ngoài, em làm tài xế kiêm hướng dẫn viên du lịch và phiên dịch cho anh, còn tiền này là anh lấy đi làm album, thu nhập này là của hợp đồng show ngắn, sau khi trở về còn vặn eo nói sẽ không bao giờ đi nữa, còn khoản thu này là bản quyền âm nhạc…
Chỉ những chuyện cỏn con như vậy nhưng mỗi một thứ đều nhớ rất chi tiết.
Lục Thầm mãi chưa nhắc đến công việc cho cậu nghe là có chút ít suy nghĩ riêng trong lòng.
Ninh Hoảng là một người có cái tật hở dính vào âm nhạc là không thoát ra được, tính cách lại không thích nhõng nhẽo, ngay cả câu nói tình cảm ngọt ngào cũng không dễ dàng nói ra, hiếm khi dính bám vào anh, càng hiếm có được mấy ngày của thế giới hai người, nên có thể không cần nhắc đến công việc thì đừng nhắc.
Ai mà ngờ lại gây ra hiểu lầm to lớn đến vậy.
Cuốn sổ của Ninh Hoảng bắt đầu từ hai mươi mấy tuổi, cũng chính là năm Lục Thầm đến nhà y.
Sau khi Lục Thầm lo liệu việc nhà của y, lo liệu tài chính cho y, cuối cùng là bế luôn cả người lên mà lo, thế cho nên hiện tại mỗi một khoản chi tiêu đều có thể nói rõ ràng cho cậu nghe.
Lật ngược lại trang đầu, vừa lúc là năm anh mới tới.
Lục Thầm chỉ vào chỗ bốn ngàn tệ chi tiêu mỗi tháng, bỗng nhiên nở nụ cười.
Ninh Hoàng có chút tò mò: “Tôi dùng số tiền này mua cái gì vậy?”
Lục Thầm nghiêm túc trả lời: “Số tiền này anh đem đi từ thiện, anh là một người hảo tâm tốt bụng, tài trợ cho những trẻ em thất học.”
Ninh Hoảng gật gật đầu, lại có hơi tò mò: “Vậy tôi đã tài trợ cho mấy người thế?”
“Chỉ có một thôi.” Ngón tay Lục Thầm chỉ vào mũi mình. “Là em.”
Ninh Hoảng: “…”
Nếu cậu biết từ sớm thì chả có hơi đâu mà hỏi anh ta.
Khi đó Lục Thầm đang xung đột với gia đình, chú nhỏ thật sự phải ôm đồm hết toàn bộ chi phí học nghiên cứu sinh của anh.
Chẳng qua cách Ninh Hoảng đưa số tiền này cứ như là đi ăn trộm vậy, y thừa dịp anh không để ý, lén lút nhét thẻ tín dụng vào trong túi của anh, sau khi bị phát hiện thì giả vờ như không quan tâm mà nói: “Là thẻ phụ của tôi, cầm đi chợ mua đồ ăn đi.”
Anh vâng lời lập tức cầm ra chợ mua đồ.
Không ngờ một tháng đã trôi qua, lúc về nhà thấy chú nhỏ như vua nằm trên sô pha chống cằm từ trên cao nhìn xuống bảo anh đi tới.
Anh nghe lời bước đến.
Ninh Hoảng nheo mắt chất vấn: “Em không động đến số tiền này à?”
“Tiền đi chợ lúc trước còn chưa tiêu hết.” Anh nói.
“Lục Thầm? Em là heo hả?” Mặt Ninh Hoảng không chút cảm xúc.
Lúc này anh mới muộn màng nhận ra, số tiền này chắc là không phải dùng để mua đồ ăn, khóe miệng không nhịn được mà nhếch lên.
Tuy nhiên vẫn chỉ lễ phép nói: “Chú nhỏ, em có học bổng, ông chủ cũng phát tiền lương, em còn có thể vay ngân hàng đóng tiền…”
Lời vẫn chưa dứt thì đã bị Ninh Hoảng dùng gối ôm đập vào đầu.
“Bị khùng hả? Còn nhớ trả lãi cho ngân hàng cơ đấy?” Lông mày của Ninh Hoảng nhướng lên càng cao, “Thế sao không trả cho tôi đi?”
Lúc này anh mới nở nụ cười.
Đã nói rồi, mai sau tiền lãi đều đưa hết cho chú nhỏ.
Cho nên sau này trong thẻ tín dụng mỗi tháng đều có bốn ngàn tệ, đối với người ăn xài tiết kiệm như Lục Thầm mà nói là số tiền lớn đến nổi tiêu không hết.
Mỗi năm đến tết hay sinh nhật còn có thêm vài khoản tiền không rõ nhảy vào, song anh vẫn không hề nhắc câu nào với chú nhỏ.
Khi đó sáng nào anh cũng đều làm bữa sáng cho chú nhỏ rồi mới đi, anh khoác áo khoác của mình lên, cầm ba lô chuẩn bị ra cửa thì Ninh Hoảng mới uể oải đi ra từ trong phòng.
Y thò đầu ra nhìn bữa sáng một cái, nhìn món ăn rồi quyết định về là ngủ nướng tiếp hay là rửa mặt ra ăn.
Lục Thầm vừa ngồi xổm xuống buộc dây giày vừa dặn dò: “Đừng ngủ nướng quá lâu đó, không thì tối lại ngủ không được nữa.”
“Ò.” Chú nhỏ hờ hững đáp lại, nghĩ thầm dù sao em ấy cũng đâu có quản mình được.
Lục Thầm đứng lên rồi lại nói: “Cảm ơn chú nhỏ.”
Chú nhỏ “Ừ” một tiếng, trong giọng nói có chút gượng gạo, sau đó bắt đầu giục anh mau cút đi: “Đi lẹ đi, coi chừng trễ bây giờ.”
Anh đeo ba lô lên, mang máng nhìn thấy chú nhỏ nhà mình đang túm lấy chỏm tóc dài xoăn xoăn vừa buộc lại vừa đi vào nhà vệ sinh rửa mặt.
Cả ngày hôm đó khoé miệng của y cứ thường thường cong lên.
28
“Thật ra thì số tiền này đến bây giờ vẫn còn chưa trả xong nữa.” Lục Thầm nghĩ thầm.
Mới tốt nghiệp không bao lâu anh đã dành dụm xong đủ cả tiền cả vốn lẫn tiền lời trong thẻ đem trả lại cho chú nhỏ, cơ mà đã bị chú nhỏ đẩy trả lại.
Lúc đó chú nhỏ còn không thèm ngẩng đầu lên, mắt cũng không mở: “Chẳng phải đang làm ăn à? Sau này rồi hẳn trả đi, tôi cũng đâu có thiếu mấy đồng đó.”
Mà cái từ sau này đã trôi qua rất lâu rất lâu rồi.
Có điều Ninh Hoảng lúc này vẫn còn là bé ham tiền, nghe được có người dám thiếu nợ mình cậu lập tức bật dậy, nhướng mày trừng mắt nhìn anh: “Vậy anh định khi nào trả?”
“Ừ thì, em định sẽ không trả.” Anh rất thẳng thắn.
Ninh Hoảng sợ tím người, trên thế giới này sao lại có người đã trưởng thành mà mặt lại dày vô sỉ đến như vậy.
Năm tháng qua đi rốt cuộc đã hun đúc nên cái bản mặt dày cộp này cho anh ta hay là lấy đi liêm sỉ của anh ta mất rồi thế?
Đây quả là điều bí ẩn chưa có lời giải đáp.
Lục Thầm giả vờ thở dài: “Hết cách rồi, nợ nhiều năm rồi, lãi dồn lãi, ngẫm lại cũng thấy mệt tim quá.”
Ninh Hoàng dừng trong chốc lát, lẩm bẩm một câu: “Tôi đâu có thèm lấy lãi của anh đâu.”
Lục Thầm lộ vẻ mặt khó coi: “Dù gì cũng qua lâu lắm rồi, vậy khó tính toán lắm. “
“Anh xem công ty lớn bằng này, bề ngoài thì trông giàu có đó, nhưng còn phải trả lương cho nhân viên.”
Biểu cảm mưu sinh vất vả này của anh chân thật đến mức dọa chú nhỏ mười tám tuổi một phen, Ninh Hoảng cau mày nhỏ giọng nói: “Vậy chẳng lẽ…”
Coi như xong?
Thật ra riêng phòng làm việc dưới lầu thôi cũng đủ bù đắp chi phí sinh hoạt hai năm đó của Lục Thầm rồi.
Cậu còn đứng đực mặt tại chỗ nghiêm túc tính dùm cho Lục Thầm.
Nói rằng anh mua cho tôi cây đàn guitar đó, trừ đi một tháng chi phí sinh hoạt đó.
Bàn phím kia cũng là anh mua, cũng tính là nhiều hơn một chút, trừ đi một năm đi.
Toàn bộ phòng làm việc đắt nhất chính là phòng ốc, dựa theo diện tích mà tính…
Mắt thấy Ninh Hoảng nhẩm tính nợ cho mình, Lục Thầm liền chậm rãi xoa đầu cậu một cái, nói: “Tính sai rồi. “
Ninh Hoảng hỏi lại: “Tính sai ở đâu.”
Lục Thầm xoay người lại ngửa mặt nằm phịch trên giường, nói với cậu một nụ hôn của nam sinh viên đại học, hẳn là phải bù vào một tháng phí sinh hoạt.
Thò lưỡi tính là hai tháng.
Hai người bọn họ đã ngủ chung, vậy là… Được tính là ba tháng?
“Chúng ta có thể dựa theo loại giao dịch đó như anh nghĩ cũng được.”
Mặt Ninh Hoảng bỗng đỏ trở lại.
Cậu vốn đã quên những lời ngu ngốc lúc trước, nên bị hú hồn một vía, đang nhe răng trợn mắt muốn đánh người.
Lại bất thình lình bị Lục Thầm túm lấy cổ tay kéo lại, thuận đà nhào về phía trên Lục Thầm, toàn bộ thân mình đều dựa vào cánh tay chống đỡ mới không bị ép thành hai cái bánh kếp.
Lục Thầm mỉm cười nhìn cậu.
Thật ra trông Lục Thầm rất đẹp trai.
Năm đó mặc áo khoác bóng chày, giày thể thao, mùi vị ngây ngô đã bất giác phai nhạt đi, giữa hai hàng lông mày thuộc về thiếu niên chững chạc cũng vô hình biến mất đi, vẫn là cái miệng tuy hay chọc tức người ta nhưng lại thích cười, làm nổi bật nét thuần hậu dịu dàng giữa hai hàng lông mày.
Lông mi dày và dài, đồng tử màu nâu, giống như caramel sáng bóng, thoáng một hương vị hơi đắng nơi đầu lưỡi.
Ninh Hoảng nhìn anh hơn nửa ngày.
Cậu nghĩ thầm người này rất thích hợp để vào đài truyền hình ấy chứ, diễn vai doanh nhân hoặc quân sư tuấn tú khôi ngô nho nhã, cho dù ném vào hàng tá ngôi sao cũng không hề thua kém đâu.
Kết quả cậu nghe thấy người đàn ông này kề vào tai cậu bật lên từng lời rất chính trực:
“Chú nhỏ, anh không giống em.”
“Em có thể dùng nhiều phương pháp khác để trả nợ.”
“Hơn nữa thái độ phục vụ vô cùng tốt.”
Mẹ kiếp.
Cái lão già dê này!
– Hết chương 8 –