Cách Biệt Tuổi Tác Không Rõ - Hình Thượng Hương - Chương 12: Anh ấy đã từng được thầy giỏi dẫn dắt
- Trang Chủ
- Cách Biệt Tuổi Tác Không Rõ - Hình Thượng Hương
- Chương 12: Anh ấy đã từng được thầy giỏi dẫn dắt
Tiết mục được ghi hình vào cuối tuần, từ tối hôm trước đến tận sáng hôm sau, Lục Thầm phải xác nhận ba bốn lần là chú nhỏ không cần anh đi theo, chỉ cần trợ lý đi theo là được.
Ninh Hoảng hoàn toàn không e dè gì với anh: “Anh qua đó làm chi, làm như dắt trẻ đi học không bằng ý.”
Chú nhỏ năm mười tám tuổi mạnh mồm không chút nào ngại ngùng, thậm chí còn liếc lên liếc xuống đánh giá anh, nói thầm một câu: “Không làm việc đàng hoàng.”
Sau đó bị Lục Thầm véo miệng mới lầm bà lầm bầm quay về thay quần áo.
Một chiếc áo khoác da đen có đinh tán, thêm áo tank top ôm sát người, vòng cổ luồn vào chiếc nhẫn bạc buông thõng xuống. Tóc vuốt keo ngược ra sau để lộ đôi đồng tử đen nhánh và đôi môi đỏ mọng.
Trên tay còn xách theo đôi ủng nặng trịch dài tới cẳng chân.
Eo nhỏ thân gầy, càng nhìn lại càng thấy dễ bẻ, cá tính phản loạn che đi vẻ ngây thơ tự nhiên.
Lục Thầm đang lấy bánh souffle mới nướng từ khay ra, vừa quay đầu lại thì suýt chút nữa đã ném cả khay xuống đất.
Ninh Hoảng cũng giật mình, vội vàng đi tới tự mình đóng gói đồ ăn vặt, còn không cà khịa anh một câu: “Mới 30 tuổi thôi đã bị Parkinson à?”
*Parkinson: Bệnh Parkinson hay còn gọi là PD, là một rối loạn thoái hóa của hệ thần kinh trung ương gây ảnh hưởng đến tình trạng cử động, thăng bằng và kiểm soát cơ của bệnh nhân.
Lục Thầm im lặng trong chốc lát, hầu kết của anh trượt lên xuống nói: “Anh tìm quần áo ở đâu vậy?”
Ninh Hoảng cau mày nói ở lớp dưới cùng.
Mấy cái bên trên cũ quá trời.
Hơn nữa, những ngày đầu cậu phải đeo mặt nạ để giữ vẻ bí ẩn, nếu thực sự ăn mặc như 30 thì chẳng phải đã bị nhận ra ngay rồi sao?
Ninh Hoảng tự mình gói đồ ăn nhẹ, lại ngẩng đầu lên, cau mày nói: “Không hợp hả?”
Lông mày Lục Thầm giật mấy cái, anh nói: “Cũng không phải không hợp.”
Chỉ là có hơi thử thách định lực của anh tí.
Đặc biệt là nãy giờ anh cứ nhìn cái vòng trên cổ cậu mãi thôi.
Bữa sáng bao gồm bánh gạo nếp xíu mại, bột trong như pha lê, nếp gấp vô cùng đẹp mắt.
Phần nhân gạo nếp dẻo mềm, trộn với thịt băm, củ sen xắt nhỏ và nấm đông cô rất vừa miệng.
Ninh Hoảng ăn năm sáu cái thì không ăn được nữa, đành phải miễn cưỡng dừng đũa.
Khi cậu ăn no rồi đi ra ngoài, Lục Thầm lại nói: “Cổ áo phía sau anh chưa lật lại kìa.”
Anh đưa tay vén cổ áo khoác của cậu lên rồi nói: “Buổi ghi hình sẽ khá muộn, nhắc tài xế lái xe cẩn thận một chút.”
Cậu cứ có cảm giác không được tự nhiên, nghĩ đi nghĩ lại thì vẫn là vì ánh mắt của Lục Thầm cứ cẩn thận mà nhìn tai mình.
Hơi khó chịu.
“Lúc nói chuyện sao không nhìn người ta?” Bé nhím con nắm lấy cổ tay đang sửa lại quần áo của anh, cau mày hỏi: “Tôi lại chọc gì anh à?”
Lục Thầm cười thầm, ngẩng đầu nhìn cậu.
Ánh mắt đó không thể nào quy củ hơn, chỉ có mắt và mắt thoáng qua nhau, lại khiến Ninh Hoảng như phải bỏng mà buông tay ra.
Ninh Hoảng xoa vành tai.
Hạ giọng mà chửi vài câu thô tục, “Đờ mờ, lão già biến thái.”
43
Ngày đầu tiên ghi hình có rất nhiều hỗn loạn, chỉ có nhìn mấy ca sĩ biểu diễn rồi phỏng vấn, lúc nào cũng phải mang mặt nạ.
Trong phòng nghỉ thì có thể tháo mặt nạ ra thở một tí tí, chỉ có một số nhân viên biết bệnh tình của cậu, tiu đã ký thỏa thuận bảo mật mức cao nhất nhưng mỗi lần đến họ đều kinh ngạc không thôi.
Người thứ nhất cực kỳ kinh ngạc, một người cứ như vậy mà bị thu nhỏ lại, đây là lần đầu tiên tôi thấy trường hợp này đấy,
Người thứ hai thì lắp ba lắp bắp vài câu, anh Ninh hồi mười tám đẹp trai dễ sợ.
Chờ người thứ ba lại đây, Ninh Hoảng mặt lạnh mà nói bóng nói gió: “Ừ ừ, nhỏ lại, là nhỏ lại rồi.”
“Cô có việc gì sao?”
Hạ Tử Vu nói: “Hai người đó cũng thật là tò mò, để em gửi tin nhắn cho họ đã…”
Ninh Hoảng cho rằng cô phát tin cho họ là bảo họ tém tém lại tí.
Hạ Tử Vu nói: “—để họ chuyển khoản tiền vé cho anh nhé.”
Ninh Hoảng: “….”
Cậu thực sự hơi nghi ngờ, mặc dù cậu mất trí rồi nhưng vẫn còn lại một chút tri giác.
Ví như không hề thắc mắc Lục Thầm, thoải mái chung chăn chung gối với anh.
Ví như vừa thấy Hạ Tử Vu lại không nhịn được muốn hờn dỗi.
Hạ Tử Vu cũng tranh thủ giờ nghỉ đi hóng chuyện, so với trước thì càng tùy tiện hơn, cô vòng quanh cậu một chốc rồi chống cằm: “Ninh Hoảng, anh mười tám tuổi… ờm dòm “hot” thật.”
Cậu muốn chửi lắm, mà thôi nhịn.
Hạ Tử Vu cũng thật sự kinh ngạc, trầm trồ một hồi lâu mới ghen tị nói: “Sao lại không để một nữ minh tinh như em mắc bệnh này ta? Cái này người ta gọi là cải lão hoàn đồng nè.”
Ninh Hoảng cuối cùng cũng chịu đảo mắt một cái: “Vẫn còn giữ cái tính trẻ trâu, cái gì cũng không nhớ được.”
“Đưa cô cô có muốn không?”
Hạ Tử Vu bĩu môi nói: “Vậy thôi, tiền trong thẻ ngân hàng là tiền mồ hôi nước mắt cày ra, lỡ mà có gì thì em lỗ mất.”
“Ngày nay, người thân chưa chắc đã đáng tin cậy, bên cạnh em cũng không có một đứa cháu ngoan ngoãn, biết nghe lời.”
Toàn thân Hạ Tử Vu toát ra khí chất của một nữ minh tinh, tự nhiên cũng quen thuộc với mọi người, sau vài câu xuýt xoa, cô tô son trước gương rồi nói: “Thằng cháu trai to xác của anh không tới hả? Cậu ta yên tâm sao?”
Ninh Hoảng buồn bực nói: “Anh ta tới làm chi?”
“Thăm ban chứ gì.” Hạ Tử Vu mím môi trước gương, lộ ra nụ cười quyến rũ, “Lúc trước trợ lý của anh bị bệnh, đến trợ lý còn giả được mà.”
Khi đó Lục Thầm vừa nghỉ hè, cả Ninh Hoảng và trợ lý đều bị cảm mùa.
Trợ lý có thể nghỉ ngơi, nhưng Ninh Hoảng lại không may mắn như vậy, đến ghi hình chương trình mà nước mũi chảy ròng ròng.
Lục Thầm thực sự lo lắng, cứ vậy mà mặc đồ giả thành trợ lý chạy ngược chạy xuôi.
“Không biết đợt đó vì sao mà cậu ta còn bị nhân viên làm khó một trận, bị mắng tơi bời luôn, sắc mặt cậu ta lúc đó đen tới mức mà… Trời, không nhìn nổi luôn.”
Ninh Hoảng có tính bao che, kéo người ta ra sau mà mặt thì đen thui. Lúc đó bị máy quay lại nên cậu bị cộng đồng chửi là tính ngôi sao.
Ninh Hoảng chậm rãi uống nước để ấm cổ họng, nghĩ thầm, xem ra cái vụ không làm việc đàng hoàng đã có từ lâu rồi.
Hạ Tử Vu cười nói: “Ồ, em quên mất, hiện tại anh cái gì cũng không nhớ được.”
“Cũng không tệ, cứ coi như tình thú chồng chồng đi.”
Lỗ tai Ninh Hoảng nóng lên, phun ra ngụm nước: “Nói cái gì đấy.”
Chút gian tình này của họ sao mà cả thế giới đều biết thế.
Hạ Tử Vu không nhịn được cười, nhướng mày: “Sao trông anh lại ngây thơ thế.”
“Ninh Hoảng ơi, lúc mười tám tuổi anh chưa có yêu đương đúng không.”
Ninh Hoảng mười tám tuổi bướng bỉnh hơn ba mươi mấy tuổi, thậm chí không thèm nhìn cô, vừa chơi điện thoại di động vừa nói: “Không phải việc của cô.”
“Lo chuyện của mình trước đi.”
Nhìn phản ứng kiểu này là khỏi bàn cãi gì rồi.
Nói thế nào nhỉ, tiền bối Ninh ngày thường vênh mặt sai khiến người ta, năm mười tám tuổi lại là một phong cách khác.
Vỏ ngoài nổi loạn, bản lĩnh vững vàng nhưng bên trong lại mềm mại và ngây thơ.
Thế mà sếp Lục còn nỡ để bạn trai nhỏ nhà mình đi làm.
Người biết chuyện hẳn là ai cũng phải khen một câu định lực tốt vãi.
Hạ Tử Vu nhịn cười nói: “Được, được rồi, không phải việc của em.”
“Anh có muốn xin chữ ký không? Cho anh một cái ịn môi của nữ minh tinh gợi cảm nóng bỏng ó.”
Còn gợi cảm nóng bỏng.
Cậu chỉ mới nói một câu mê âm nhạc là đã phải ăn cà rốt với khoai tây nguyên ngày rồi.
Ninh Hoảng thầm chửi, lỡ mà lấy loại chữ ký đó về thì Lục Thầm nhai đầu cậu luôn mất.
Đầu óc cậu thoáng chốc chốc lại như nhìn thấy Lục Thầm, lòng như lửa đốt.
Từ từ.
Ninh Hoảng đột nhiên hỏi.
“… Vụ lùm xùm giữa tôi và cô, cô còn nhớ chuyện gì đã xảy ra không?”
44
Khi chương trình kết thúc đã là ba giờ sáng.
Ninh Hoảng về nhà với cơn buồn ngủ ngáp ngắn ngáp dài.
Trong nhà là khóa cửa kết hợp vân tay, mở cửa là nghe một tiếng bíp, Ninh Hoảng đang muốn rón rén đi vào nhưng lại thấy trong phòng khách ánh sáng màu cam ấm áp nhàn nhạt.
Ninh Hoảng lén lút.
Nhìn thấy Lục Thầm vẫn đang mặc bộ đồ ngủ, nửa nằm trên ghế sô pha, đặt máy tính xách tay lên đùi, hẳn là anh đang làm việc, trên màn hình là một email tiếng Anh trong hộp thư.
Có vẻ như là quá buồn ngủ, tay chống cằm nhắm mắt, đầu cũng gật gù nghiêng theo.
Nghe thấy tiếng mới từ từ mở mắt ra.
Đôi mắt phượng ấy vẫn còn lơ mơ, khẽ mỉm cười với cậu.
“Về rồi sao?”
Lục Thầm đợi cậu về.
Ninh Hoảng sửng sốt một hồi, trái tim như mềm nhũn vô thức, đế giày cọ sàn nhà, nói: “Đã muộn như vậy rồi, sao không ngủ trước đi.”
Lục Thầm cũng ngáp một cái, dụi dụi mắt: “Lo cho anh nên cũng không ngủ được, dậy làm việc luôn vậy.”
“Không ngờ thức khuya quá lâu nên mới ngủ thiếp đi.”
Nói rồi anh lại vỗ nhẹ lên đỉnh đầu cậu.
Ninh Hoảng nghĩ, cái năm mà tên lưu manh này hai mươi cũng ngoan ngoãn ở nhà chờ cậu sao?
“Ồ.” Ninh Hoảng không có giãy dụa, cúi đầu xuống, ngoan ngoãn để anh sờ đầu.
Lục Thầm lại nói, đi rửa mặt đi.
“Lần sau đừng đợi tôi.” Cậu nói
“Cái này anh không quản được.” Lục Thầm cười nói, “Quản trời quản đất, anh quản được em ngủ khi nào sao?”
… Giờ ai là đứa cứng đầu hả?
Lúc Ninh Hoảng cúi đầu đánh răng, rửa mặt lau khô sạch sẽ, chợt nhớ tới cái gì, dừng lại nói: “Ờm, cái vụ lùm xùm kia là giả.”
Lục Thầm ngẩn người.
Ninh Hoảng lẩm bẩm:
“… Là Hạ Tử Vu, hôm nay tôi hỏi cô ấy.”
Cậu thực sự không muốn hỏi loại chuyện này, nhưng nếu Lục Thầm thắc mắc….
“Ban đầu, vụ bê bối là do công ty dàn xếp, nhưng chắn rượu là bất đắc dĩ, Hạ Tử Vu cũng bị cuốn theo.”
“Lục Thầm, cái loại dấm này mà anh cũng nuốt được.”
Ninh Hoảng vùi mặt vào khăn mặt điên cuồng lau, giọng nói như bị bóp nghẹt.
Đôi tai lộ ra như giương cao hơn, chờ đợi phản ứng của anh.
Anh xoa tóc sau đầu Ninh Hoảng, nói: “Coi da mặt anh bị lau mất một mảng giờ—.”
“Mỹ phẩm dưỡng da đã bôi chưa?”
Ninh Hoảng nói, dưỡng da cái gì…
Lời còn chưa dứt, hai lòng bàn tay đã áp vào mặt cậu mà xoa đều kem dưỡng da.
Bàn tay của Lục Thầm khá lớn.
Thon dài, trắng nõn, hẳn là bởi vì thân cao mà gầy nên bàn tay cũng phát triển theo.
Tay ướt đẫm mà xoa hai má cậu, còn mang theo chút lưu luyến.
Trái tim chú nhỏ như lỡ nhịp, “bang” một tiếng, cậu đập tay Lục Thầm ra.
Lục Thầm cũng không khó chịu, anh chỉ nói, chú nhỏ, đừng hoảng sợ.
Cực kì hung dữ, lộ rõ mười phần ghét bỏ.
“Không có.”
“Tôi không ăn dấm bừa bãi, tại sao tôi lại hoảng sợ?”
L ại nói tiếp, Lục Thầm, tôi đi ngủ đây, anh thật mất mặt.
Tên anh là Lục Mất Mặt.
45
Chú nhỏ vẫn cứ như vậy.
Hồi đó, Lục Thầm và chú nhỏ cãi nhau tơi bời, anh vẫn tiếp tục làm cơm nước và việc nhà như bình thường, chỉ là anh không vui, tâm trạng cũng đi xuống nên ít nói hơn bình thường.
Anh chỉ là tự mình giận dỗi, cũng chưa từng nghĩ tới chú nhỏ sẽ cúi đầu.
Nhưng một đêm, chú nhỏ ngồi trên ghế sô pha gọi lại anh vừa mới về nhà.
Kỳ thật anh có thể thấy được chú nhỏ hơi chậm hiểu, thậm chí còn không hiểu anh giận vì cái gì.
Nhưng mà ngày đó, chú nhỏ kiêu ngạo lãnh đạm nhìn anh, dưới bóng mi, con ngươi trong trẻo phản chiếu khuôn mặt, nghiêm túc nói với anh: “Lục Thầm, tính tình anh không tốt, nói chuyện cũng khó nghe, không dễ kết bạn.”
“Nếu có điều gì khiến em không hài lòng, em phải nói với anh.”
Anh nghĩ. Làm sao có chuyện gì không vui được, chú nhỏ chỗ nào cũng tốt hết.
Ngược dòng mấy năm trước, dù là giả đò giận dỗi cậu cũng nghiêm túc hỏi rõ ràng.
Lục Thầm nằm ở trên giường, hai mắt tỉnh táo, cuối cùng trở mình, trộm giật nhẹ mấy sợi tóc bên tai chú nhỏ vén ra sau tai.
Có lẽ là bởi vì chỗ nào cũng tốt.
Cho nên dù là một sợi tóc cũng tiếc phân cho người khác.
Ngay cả những cử chỉ làm cho cậu khó chịu cũng không muốn làm.
Thà rằng ở ngay bên cạnh, làm cho chú nhỏ lại lần nữa quen anh, thân cận anh mới thôi.
Anh nói: “Chú nhỏ, ngủ ngon.”
Đợi nửa ngày mới thấy bên kia ừ một tiếng.
Ninh Hoảng nhắm mắt nhẹ giọng nói.
Ngủ ngon.
Chú nhỏ sẽ không biết được, có được một anh dịu dàng và khắc chế như bây giờ, hẳn là bởi vì anh từng có một người thầy dẫn dắt rất tốt.