Cách Biệt Tuổi Tác Không Rõ - Hình Thượng Hương - Chương 11: Em ghen
–
37.
Lục Thầm ở tuổi 30 đã nhận thấy rõ bản chất của mình là một bình dấm chua lâu năm.
Lúc yêu đương thì anh đúng là thứ lòng dạ hẹp hòi chính hiệu.
Lần đổ dấm chua nhất là hồi còn là sinh viên làm việc vặt cho chú nhỏ được chu cấp mỗi tháng hơn 4000 tệ (12 triệu).
Lúc đấy Ninh Hoảng còn chưa tự lập được, y ký hợp đồng với một công ty kinh tế có chút danh tiếng. Tuy kiếm được ít tiền nhưng vẫn phải ngoan ngoãn cúi đầu mới có thể phát triển và dễ sống hơn.
Hôm nay có scandal với người này,ngày mai đi uống rượu với người kia. Có thể từ chối được thì từ chối, còn không thì đành phải bóp mũi cam chịu.
Y không giống với những bạn bè cùng trang lứa có gia cảnh tốt khác. Họ được bố mẹ và gia đình yêu mến, luôn có thứ nhuệ khí hừng hừng trong tim. Tức tối lên thì cứ lật bàn lật ghế, dù có không về nhà thì cũng chẳng thể nào bị đói chết, chỉ là thiếu một bát cơm mà thôi.
Y đã từng chịu đựng qua cơn đói, cái nghèo. Dù rất nổi loạn và kiêu ngạo nhưng đối mặt với việc mưu sinh nuôi gia đình sống qua ngày, dù y có muốn cứng rắn thì cũng chỉ có thể cứng rắn trong thấp hèn, phải uống rượu thì cũng chỉ có thể bóp mũi mà nốc.
Có mấy lần nửa đêm nửa hôm uống say bí tỉ, đành phải nhờ nữ minh tinh cùng tiệc lái xe đưa về.
Nữ minh tinh nọ gầy nhom, mới dìu y đến cửa bấm chuông mà mồ hôi đã nhễ nhại, trông thấy Lục Thầm thì hơi giật mình nói: “Anh là cháu của Ninh Hoảng à, có phải tên là Lục Thầm không?”
Bất cứ ai quen Ninh Hoảng đều biết trong nhà y có thằng cháu trai rất cao ráo tuấn tú. Sau này trên xe có rất nhiều bánh quy và đồ ăn vặt, ít thuốc lá hơn. Quần áo của y từ dạo ấy cũng chỉnh tề sạch sẽ hẳn ra nên người cũng trở nên có khí chất hơn nhiều.
Còn có tối nào cũng có cuộc điện thoại đều đặn gọi tới hỏi y tối nay có về ăn cơm không.
Ninh Hoảng tựa vào tường, miệng ngậm điếu thuốc, bình thản nói: “Không về đâu, em ăn một mình đi.”
Nhưng hàng lông mày lại giãn ra như cánh hoa quỳnh bung nở về đêm.
Lúc đang nói chuyện thì thấy y ho lên một tiếng, sau đó lấy điếu thuốc từ trong miệng ra, giọng nói vô thức nhẹ đi vài phần: “Không có hút thuốc, em quản nhiều thế.”
“Anh mang chìa khóa theo rồi, tối không cần đợi đâu.”
Ninh Hoảng vốn là một anh chàng đẹp trai vừa hung dữ lại vừa lạnh lùng, song chẳng hiểu sao lại tỏa ra hơi thở khói lửa nhân gian.
Nữ minh tinh đang thu album ở bên cạnh cười nói: “Ninh Hoảng, giọng điệu của anh y hệt thằng đểu nào đó đang bao nuôi bạn gái nhỏ ngoan ngoãn hiền lành ở nhà vậy ý.”
Ninh Hoảng cúp máy lườm cô: “Hạ Tử Vu, lần sau còn xảy ra chuyện như này nữa thì đừng đến tìm tôi, quen biết cô coi như tôi xui xẻo tám đời.”
Lục Thầm không biết những điều này, mặt đen xì nhận lấy người rồi nói cảm ơn cô đã đưa anh ấy về.
Hạ Tử Du không nghe ra mùi chua lè trong lời của anh, còn nói vô cùng biết ơn, nói thật ra là y tiếp rượu thay cô nên mới say thành thế này, đợi y tỉnh rồi thay cô nói lời cảm ơn.
Lục Thầm nghe thấy vậy thì sắc mặt càng khó coi hơn, không còn giữ được vẻ dịu dàng trên mặt nữa vội vàng gật đầu rồi đóng cửa lại.
Đã 3 giờ hơn rồi, lúc Ninh Hoảng ra khỏi cửa trên người sạch gọn gàng sẽ lúc về thì say đến mức không biết Đông Tây Nam Bắc là gì, cộng thêm trên người nồng nặc mùi rượu.
Lục Thầm chỉ có thể sầm mặt lấy khăn lau mặt cho y, sau đó cởi giày rồi đi pha nước mật ong.
Cơ mà nước mật ong vừa dâng đến tận miệng lại bị chú nhỏ lỡ tay hất đổ hết.
Trong chớp mắt nước mật ong đã đổ đầy ra sàn nhà, vài lát chanh và mảnh thuỷ tinh nằm một đống dưới ánh đèn nom hết sức đáng thương.
Ninh Hoảng hoa mắt, y vô thức muốn cúi xuống nhặt, Lục Thầm bấy giờ sắc mặt đã đen như mực vội túm đuôi tóc của y kéo lên, uy hiếp:
“Đừng quậy nữa, có nghe không?”
“Ninh Hoảng, trong lòng em đang rất khó chiu, anh đừng gây sự thêm nữa.”
Chú nhỏ khi say vâng lời rụt rè hơn bình thường, chỉ “Ừm” một tiếng rồi tự động trèo lên giường ngoan ngoãn trùm chăn kín mít.
Đến cả quần áo còn không biết đã thay hay là chưa.
Lục Thầm quét dọn những mảnh thuỷ tinh vỡ rồi kiểm tra lại xem còn sót lại miếng nào không. Lòng lơ đễnh không biết đang nghĩ gì mà găng tay cũng không thèm đeo.
Đầu ngón tay anh bị mảnh thuỷ tinh nhỏ đâm xước, máu thấm vào lát chanh.
Chẳng biết bị dính vào đau mà vừa chua vừa rát.
Thu dọn mọi thứ và cả băng bó ngón tay xong xuôi thì đã hơn 4 giờ, nhưng cơn giận trong anh vẫn chưa nguôi.
Không biết là do những tin đồn kia, là do Ninh Hoảng nát rượu, hay là chú nhỏ có lòng tốt uống thay người khác.
Tích cực giúp đỡ người khác như vậy chẳng lẽ chú nhỏ không nghĩ tới bản thân mình ư? Rõ ràng chú nhỏ trông còn đẹp hơn nữ minh tinh kia nhiều.
Anh đứng bên giường giúp y thay đồ ngủ, sẵn tiện còn lườm y vài phát, nhìn vừa tức vừa thương, sau đó nghe thấy y mơ mơ màng màng nói: “Lục Thầm.”
“Cái gì?” Giọng anh lạnh lùng, mặt cũng rất khó nhìn.
“… Lục Thầm”
Chú nhỏ nắm lấy tay anh, sờ thấy miếng dán băng cá nhân, mở mắt ra nhìn cả buổi trời vẫn không nhìn ra đây là thứ gì.
Sau đó y kéo tay anh đưa đến gần bên má rồi gối lên.
Lục Thần sững sờ, cục khí chua nghẹn ở trong lòng cuối cùng vẫn không có cách nào phát ra, mà anh chỉ nói: “Dạ dày có khó chịu không?”
“Có muốn ăn cháo không?”
Chú nhỏ đã say quắc cần câu rồi, sao mà còn nhớ được cháo gì với cháo gì nữa, chỉ nằm đó kêu tên anh loạn xạ.
“… Lục Thầm.”
Chú nhỏ cọ cọ tay anh rồi lộ ra nụ cười ngây ngô.
38.
Bước sang tuổi 30, Lục Thầm ngẫm nghĩ cứ cảm thấy tình yêu thời còn trẻ thật vụng về.
Ba phần rung động khuếch đại lên thành mười phần tương tư.
Mười phần của tình yêu đích thực ra đến miệng lại được ngụy trang bằng ba phần nhẹ nhàng bâng quơ.
Từ khi sinh ra anh đã thích con trai, gia giáo trong nhà nghiêm khắc nên anh lo lắng kiêng kỵ hơn người khác rất nhiều. Anh chưa từng rung động với ai, lần đầu tiên trong đời thích một người, người đó lớn hơn anh 4 tuổi. Chú nhỏ với anh dường như là hai người ở hai thế giới khác nhau, vậy nên miệng lưỡi anh lại càng vụng về hơn.
Cho dù có ghen tuông đi chăng nữa thì cũng chỉ dám giấu trong lòng.
Ngày hôm sau Ninh Hoảng tỉnh rượu, thấy sắc mặt anh không tốt bèn hỏi anh làm sao thế.
Lục Thầm chỉ nín thở nói: “Không có gì.”
Sau đó anh đem bát cháo đã nấu đặt cái “Cạch” trước mặt chú nhỏ.
Một tay chú nhỏ vén tóc ra sau tai, lộ ra gương mặt tinh tế sắc sảo, đôi môi ửng hồng nhàn nhạt, tựa như cười nhạo mà nói: “Cháu trai lớn, thời kỳ phản nghịch của cháu chưa qua à?!”
“Nóng nảy thế.”
Anh đưa dây buộc tóc cho chú nhỏ, hơn nửa ngày mới hỏi tin đồn giữa y và Hạ Tử Vu là như thế nào.
“Đấy chỉ là tin đồn bậy thôi, anh với cô ấy không thân nhau lắm.”
Trong lòng anh rất khó chịu, muốn nói nếu là đồn bậy thì anh giúp cô ta chắn rượu làm gì, không phải là không thân sao còn nhờ cô ta đưa về.
Còn để cô ta biết mối quan hệ chú cháu của chúng ta.
Nhưng cuối cùng anh vẫn không nói ra lời nào.
Chú nhỏ cau mày, hỏi anh: “Tay bị làm sao thế? Cắt trúng à?”
Anh cầm cặp lên, đôi mắt thâm quầng nói: “Không có gì, em đến trường đây.”
39.
Những chuyện này là anh bỗng nhớ lại trong lúc thái cà chua.
Chú nhỏ không thích ăn hành, nhưng nếu nấu ngon thì ảnh cũng không hạch sách lắm.
Vì vậy cho cà chua nhiều chút, thịt băm nhiều chút, bỏ ít hành chút, ít gia vị xào lên, chú nhỏ sẽ không kén ăn nữa.
Mì ý cũng nhắm chừng đủ lượng cho hai người.
Ninh Hoảng 18 tuổi ló đầu vào nhà bếp nhìn, cậu không phân biệt được mì ý với mì trứng có gì khác nhau, nhưng cảm thấy mình chơi bời lêu lổng có chút hổ thẹn bèn thập thò hỏi anh: “Cần tôi giúp gì không?”
“Bóc tỏi.” Anh đưa cho cậu một củ tỏi.
Bé nhím mười tám tuổi đầu kéo dép lê chạy lạch bạch đến bàn ăn, dùng bàn tay gảy đàn bóc tỏi một cách rất nghiêm túc.
Đầu cậu cúi xuống lộ ra cái gáy trắng nõn, mái tóc được cắt ngắn trông sắc sảo hơn nhiều, tuy nhiên lại không cột cao được, thành ra đuôi tóc xù xù chỉ có thể nắm được chút xíu thật đáng tiếc.
Chủ bếp Lục Thầm lấy dao thái cà chua, sau đó lau sạch sẽ rồi lại thái hành tây một cách thuần thục.
Kế đó anh cười hỏi: “Biết tại sao ban ngày lại ăn cà rốt và khoai tây không?”
Ninh Hoảng vẫn đang cau mày bóc tỏi thản nhiên nói: “Biết, bởi vì anh là biến thái.”
Lục Thầm nghẹn họng không nhịn được cười, thẳng thắn nói: “Em đang ghen đấy.”
Đương nhiên Ninh Hoảng hết sức kinh ngạc, tay bóp chặt một cái, vỏ tỏi dính lại trong tay còn tép tỏi trắng bóc bị ép văng xuống gầm bàn.
Cậu cúi xuống dưới bàn tìm.
Tiếng nói cũng phát ra từ bên dưới bàn.
Ninh Hoảng mơ hồ nói: “Nói lung tung gì vậy, ghen gì chứ.”
“Hạ Tử Vu.” Lục Thầm chầm chậm nói, “Trước kia anh có tin đồn với cô ta.”
Ninh Hoảng tìm được củ tỏi từ dưới bàn chui lên, nhìn anh hồi lâu, mặt không biểu cảm nói: “Lục Thầm.”
“Hửm?”
“Anh có cảm thấy anh rất ấu trĩ không.”
Lục Thần 30 tuổi ấu trĩ.
Cùng với Ninh Hoảng 18 tuổi chín chắn đến mức mang tai đỏ rực.
Mặt đối mặt.
Lục Thầm nói tiếp: “Vậy bạn học Ninh Hoảng trưởng thành, bạn có muốn giải thích với tôi chút không.”
Ninh Hoảng vò đầu bứt tai, lại ngồi xuống bóc tỏi rồi càu nhàu: “Sao mà tôi biết được.”
Việc cậu làm hồi hai mươi mấy tuổi, sao lại đi trách móc cậu mười tám tuổi chứ.
Thực thi luật pháp cũng đâu thể dựa vào thời gian không là được.
Lục Thầm cũng không cần một đáp án, chỉ là xem phản ứng của bạn nhỏ 18 tuổi, cảm thấy rất hài lòng.
Nhưng anh nghe thấy Ninh Hoảng nói trong phòng ăn.
“Tôi không hiểu lắm, nhưng chỉ là thích nghe hát, thích âm nhạc thôi, không phải… Kiểu thích ấy.”
“Tôi còn thích ăn cua này, lẽ nào tôi cũng phải hôn cua, ngủ cùng cua à?!”
Bạn nhỏ bĩu môi lầm bầm, đột nhiên nghĩ tới buổi tối sẽ ngủ chung với ai đó thì lỗ tai lập tức đỏ lên.
Miệng khô khốc không nói lên lời, yết hầu chuyển động, cậu liếc trộm bóng người dáng dấp mảnh khảnh tuấn tú đang mặc tạp dề trong bếp kia, hồi lâu mới khó khăn mở miệng: “Anh… Đừng ghen.”
Khói bốc lên nghi ngút, Lục Thầm trong bếp đang cầm xẻng xúc đồ ăn, miệng khẽ nhếch, chầm chậm nói:
“Được, em sẽ cố gắng hết sức.”
Nếu biết là đáp án này thì nên sớm hỏi cho rõ rồi.
– Hết chương 11 –
Tác giả có lời muốn nói:
Chú nhỏ hẳn là bé nhím con.
Bình thường trông thì hung dữ, gai nhọn có thể đâm xuyên qua quả táo. Nếu không được nó đồng ý mà đụng vào thì rất dễ bị chọt đến tay chảy đầy máu.
Nhưng sau khi thân thiết với bạn rồi thì sẽ tình nguyện để lộ cái bụng nhỏ trắng mềm mại cho bạn sờ, sẽ bò vào chăn ngủ cùng bạn, sẽ cố gắng làm cho mình trở nên mềm hơn một chút, nếu không cẩn thận đâm bạn bị thương thì sẽ nhẹ nhàng liếm liếm ngón tay cho bạn.
Cho dù có mất trí nhớ thì nếu bạn đối xử tốt với nó, nó cũng sẽ cảm nhận được, cho dù có cảm thấy bạn là người xấu, nhưng cũng không phải là không thể chạm vào bụng của nó.
Kiểu như vừa sờ bụng vừa chửi xối xả ấy.
Tại sao mình lại cho cái tên này sờ bụng nhỉ?!
Nhưng lại chẳng giấu bụng đi.
Sau này, khi những chiếc gai mềm đi và cuộn tròn lại, thì mới thấy rõ cái tên sờ mình là một chú chó bự trông thì tốt tính thiện lành nhưng lại đầy mưu mô, còn có nụ cười nhếch mép xấu xa nữa.
Ngay lập tức những chiếc gai nhọn xù lên, đôi chân ngắn cũn muốn cò giò chạy trốn, nhưng móng vuốt của chú chó kia đã đè bẹp hết xuống đất.
Rồi lăn lăn mấy vòng, lăn bình bịch luôn vào trong ổ chó.
Quả cầu gai nhỏ đã chẳng còn sức đâm từ lâu, chỉ đành ngoan ngoan để cho chú chó tha về nhà thôi.