Cách Biệt Tuổi Tác Không Rõ - Hình Thượng Hương - Chương 10: Giấm tinh và phạm luật
- Trang Chủ
- Cách Biệt Tuổi Tác Không Rõ - Hình Thượng Hương
- Chương 10: Giấm tinh và phạm luật
Lúc Ninh Hoảng đang hí hoáy gội quả đầu ổ gà của mình thì Lục Thầm đứng trước cửa phòng tắm nói với cậu: “Ekip của anh đã liên lạc với bên Hạ Tử Vu rồi, có một phương án cấp bách.”
Ánh mắt của Ninh Hoàng thoáng cái sáng lên.
“Ở giai đoạn đầu có thể đeo mặt nạ, dùng tư cách là mời khách mời bí ẩn tham gia.” Lục Thầm nói.
Dù gì đây cũng chỉ là chương trình hợp tác giữa nhạc sĩ và ca sĩ, Ninh Hoảng có thể không cần phải góp mặt trên sân khấu.
Đợi đến khi chú nhỏ quen rồi, hoặc là nửa chừng bệnh tình có chuyển biến tốt đẹp thì mới tiếp tục lộ diện cũng không thành vấn đề, cái gọi là khách mời bí ẩn cũng được coi là chiêu trò của chương trình.
Vấn đề duy nhất là cậu bé mười tám tuổi tạm thời không thể xuất hiện làm màu làm mè, không biết có thất vọng lắm không đây.
Không thất vọng chút nào hết á.
Ánh mắt của Ninh Hoảng sáng bừng lên, trong miệng vẫn còn bọt kem đánh răng mà vội gật đầu.
Kết quả bị Lục Thầm nhấn vào đầu một cái: “Súc miệng trước đi, coi chừng sặc bây giờ.”
Cậu vốn chẳng quan tâm mình có lộ diện hay không lộ diện.
Miễn là bài hát do chính tay cậu viết được tung ra ngoài là OK rồi.
Ninh Hoảng vội vàng súc miệng rồi vội vàng hỏi: “Vậy bài của tôi có thể đưa cho Hạ Tử Vu hát không?”
Lục Thầm thong thả dựa vào cửa phòng tắm: “Hôm qua em đã muốn hỏi rồi, anh không nhận ra em nhưng hình như lại biết Hạ Tử Vu nhỉ.”
Làn này Ninh Hoảng không nói xạo, thành thật mà thưa: “Tôi chỉ muốn xin chữ ký thôi.”
“Chữ ký…” Lục Thầm băn khoăn, nhíu mày, “Anh có hứng thứ với cô ấy à?”
Ninh Hoảng cảm thấy những lời này có gì đó sai sai nhưng vẫn không nhận ra được nguy hiểm đanh rình rập mình: “Giọng của cô ấy nghe rất hay. Tôi là fan của cổ đó.”
Lục Thầm nhếch khóe miệng: “Fan sao?”
Hạ Tử Vu từng dính scandal tình cảm với cậu, khi đó Ninh Hoảng có nói như vậy đâu.
Lúc đó cách nói chuyện của chú nhỏ hẳn là rất điềm đạm bình tĩnh.
“Đều là đồn bậy không, anh với cô ấy đâu có thân lắm đâu.”
Ò.
Người hâm mộ à.
Thì ra chú nhỏ nói một nửa còn một nửa giữ lại không nói.
35
Ninh Hoảng hoàn toàn không biết đoạn đối thoại này sáng nay đã gây thêm phiền phức gì cho mình, chỉ khi đi đến bàn cơm rồi mới nhận thấy có chuyện bất ổn.
Cháo gà xé nấm thơm là tối hôm qua đã đặt giờ nấu, thế nhưng món phụ bên cạnh lại là cà rốt.
Cậu ghét cà rốt.
Hơn nữa cái này còn cà rốt bào sợi, chỉ trộn chút giấm muối xong rồi bưng lên.
Ninh Hoàng gian nan cắn một cái.
Hương vị của cà rốt xộc lên đầu, lượng giấm nêm vào cũng vượt quá tiêu chuẩn, cả vị chua lẫn vị chát xông thẳng lên não.
Khuôn mặt của cậu chốc thì xanh chốc lại đen xì, đen rồi còn xanh, da mặt nhăn nhúm thành quả óc chó: “Anh không cảm thấy cái vị này có gì đó kì kì hả?”
“Không.” Lục Thầm cười nhẹ nhàng.
Ninh Hoảng nhìn Lục Thầm rồi nhìn sang cà rốt, bỗng nhiên nhớ tới cái người Lục Thầm đã giúp cậu ăn salad khoai tây trước đây.
Chắc thứ gì cậu không thích anh ta cũng đều giúp cậu ăn hết đúng không?
Nói cách khác bạn trai tương lai mà cậu muốn nhất định phải rất hiểu cậu mới được.
Hai ánh nhìn.
Ba ánh nhìn.
Lục Thầm cứ như không nhìn thấy ánh mắt ám chỉ nào đó mà vẫn ung dung chọn cà vạt của đồ vest ra thử.
Ninh Hoàng ủ rũ:… Đồ ngốc này.
Sao cậu lại nghĩ không thông mà tìm một tên ngốc như vậy làm bạn trai mình chứ.
Cuối cùng cái tính không nỡ lãng phí đồ ăn thắng thế, cậu đành phải ngốn sạch đống cà rốt bào sợi kia, đến cả hương vị tươi ngon của cháo gà nấm hương cũng bị nhiễm mùi cà rốt, không còn ngon như trong tưởng tượng nữa.
Bấy giờ Lục Thầm cũng cười khẽ ra tiếng.
Ninh Hoảng nhanh chóng nhìn về phía anh, phát hiện người kia có biểu cảm hết sức bất thường.
—— chắc nhìn nhầm rồi? Sao cứ cảm thấy tên này cố ý ấy nhở?
Lục Thầm nhìn cậu nuốt cà rốt bào sợi xong xuôi mới từ tốn dặn dò cậu là mình phải đi làm đây, đĩa và bát để lại trên bàn là được rồi.
Dì giúp việc sẽ đến dọn dẹp sau, tiện mang bữa trưa đến phòng làm việc dưới lầu, anh nhớ phải ăn đó.
Ninh Hoảng: “Ò.”
Lục Thầm lại hỏi tiếp cậu màu cà vạt: “Xanh hay xám?”
Ninh Hoàng nhìn anh một cái: “Màu xanh.”
Lục Thầm “Ừa” một tiếng, cà vạt màu xanh ngọc kia lập tức quàng một vòng trên cổ anh.
Ngón tay thon dài giỏi việc nấu nướng xuyên qua cà vạt màu xanh ngọc, thắt một nút thắt xinh đẹp, phần đuôi buông thõng hơi lắc lư giống như là chờ ai đến kéo một cái vậy.
Cuối cùng lại bị kẹp cà vạt cố định trên áo sơ mi, ngón tay ở giữa cà vạt và áo sơ mi lỏng lẻo kéo ra chút khoảng trống.
Đây rõ ràng là một động tác cực kỳ đơn giản, nhưng không hiểu sao lại hơi hướng quy luật và cấm dục.
Tròng mắt của Ninh Hoảng chuyển động theo ngón tay anh, rồi lại vờ nhìn thẳng trong nháy mắt lúc đối phương ngẩng đầu bắt gặp.
Lục Thầm cười hỏi: “Không muốn lên công ty cùng em thật sao? “
Ninh Hoảng hừ một tiếng: “Không đi.”
Lục Thầm biết ngay, chú nhỏ nhà mình thật không có lương tâm, có phòng làm việc rồi thì lập tức ném anh lên chín tầng mây.
Trước khi đi, anh kiểm tra lại đồ đạc rồi nói thêm: “Buổi trưa nhớ nhắn cho em đấy nhé.”
Ninh Hoảng nói: “Nhắn cái gì cơ?”
Lục Thầm nói: “Anh tự nghĩ đi.”
Ninh Hoảng:???
Cậu mà nghĩ ra được gì mới lạ á.
36.
Tới trưa thì Ninh Hoảng đã biết nên nhắn gì rồi.
Cậu tìm ra cái tên được ghichú là lão già dê trong danh bạ điện thoại, kế đó nhắn câu đầu tiên của mình cho bạn trai.
Ninh Hoàng: Tại sao lại có khoai tây hầm thế?
Bên đối phương hiển thị đang nhập tin nhắn, sau nửa ngày cuối cùng cũng nhảy ra hai chữ.
Lục Thầm: Có sao?
Ninh Hoảng: Có.
Lục Thầm nói: Tại sao?
????
Đánh trống lảng à? Sao mà cậu biết tại sao được?
Ninh Hoảng tức đến mức xém ném hư cả chiếc điện thoại trên tay.
Nhưng cậu nghĩ lại, cái này là tiền đấy, rồi vẫn nhét lại vào trong túi.
Cậu loay hoay lấy mẫu guitar hết cả một buổi chiều, nhân tiện nghiên cứu các chức năng khác trong điện thoại smartphone luôn.
Dùng chỗ quay video để quay thử một đoạn đàn guitar.
Cử chỉ đàn nhẹ nhàng, giai điệu dịu êm, khúc nhạc này là một bài hát tình yêu rất cũ, được cậu chỉnh sửa qua, vừa chậm vừa êm, u sầu nhưng triền miên dài lâu.
Không biết vì sao mà hôm nay lại đàn rất hay.
Cậu nhấn thêm lần nữa, trông thấy có một nút chia sẻ cho bạn bè.
Bạn bè sao?
Ninh Hoảng lật lại danh bạ coi, gần đây mình chỉ có liên lạc với Lục Thầm, thêm Hạ Tử Vu nữa.
Lục Thầm cho cậu ăn cà rốt.
Bắt cậu ăn khoai tây.
Còn hỏi cậu tại sao.
Aiss chết tiệt, thôi thì cứ gửi cho anh ta đi!
5 phút sau…
Lục Thầm bật voice thoại vừa được gửi qua.
Điện thoại nằm trong tay Ninh Hoảng bị ném luân phiên qua lại từ tay trái sang tay phải, nóng phỏng giật nảy cứ như củ khoai, cuối cùng vẫn trượt lên để nhận cuộc gọi.
Ninh Hoảng nín thở bình tĩnh nghe giọng của Lục Thầm phát ra từ chiếc điện thoại bên tai.
Trải qua tín hiệu và dòng điện biến thiên nên dường như không lớn giống lúc bình thường, nhưng vẫn là giọng điệu ôn hoà xen lẫn chút phóng khoáng.
Anh nói, “Chú nhỏ, có phải anh phạm luật rồi không?”
Ninh Hoảng coi như không có chuyện gì xảy ra nhỏ giọng đáp: “Gửi nhầm rồi.”
Người ở đầu kia trong điện thoại mỉm cười nói, “Vâng, vậy tối nay muốn ăn gì nào?”
“Ăn gì cũng được.” Ninh Hoảng thì thầm nhỏ tiếng, “Không ăn cà rốt sợi với khoai tây đâu.”
“Mì ý nhé? Muốn thịt bò tiêu đen hay sốt cà chua?” Tâm trạng của Lục Thầm dường như cũng rất tốt, ung dung hỏi cậu.
“Cà chua đi.”
“Được rồi. Hôm nay em về nhà hơi muộn một chút, để em kêu dì chuẩn bị nguyên liệu sẵn.”
Ninh Hoảng chợt không biết nên nói gì kế tiếp, chỉ nghe tiếng hít thở nhè nhẹ không dễ nắm bắt được của đối phương, chờ anh cúp máy.
Ở lần hít thở thứ bảy, Lục Thầm bật cười một tiếng.
“Chú nhỏ, vậy em cúp máy nhé?”
“Ừa.”
Cuộc gọi thoại kết thúc.
Ninh Hoảng nhìn chằm chằm gợi ý trên màn hình điện thoại, vành tai có hơi nong nóng.
Lúc trước chỉ lo phòng hờ nên không chú ý đến giọng của tên dê cụ này.
Không hiểu sao lại êm tai phết.
– Hết chương 10 –
Tác giả có lời muốn nói:
Một thiết lập nhỏ: Thật ra chú nhỏ rất thích giọng nói của Lục Thầm, điểm nhạy cảm của cậu cũng là giọng nói.