CÁC SƯ HUYNH RÕ RÀNG RẤT MẠNH, LẠI QUÁ PHẬN ĐIỆU THẤP - Xuyên Dịch - Chương 3 - Vận Khí Tốt
- Trang Chủ
- CÁC SƯ HUYNH RÕ RÀNG RẤT MẠNH, LẠI QUÁ PHẬN ĐIỆU THẤP - Xuyên Dịch
- Chương 3 - Vận Khí Tốt
“Đây cũng là một loại phương thức tu hành a.” Lâm Thiên thản nhiên cười nói, “Chẳng lẽ nuôi một chút động vật không được sao.”
Khương Lăng gãi gãi cái đầu cái đầu nhỏ, “Được thì được nhưng cái này không giúp tăng lên cảnh giới a.”
“Ngươi đi đi.” Lâm Thiên lại nằm xuống.
Khương Lăng bất đắc dĩ, cuối cùng hiểu “đặc biệt” mà Ngũ sư huynh nói là gì.
Nàng đành phải lui ra khỏi sân, đi không lâu liền thấy Tứ sư tỷ Lâm Oản, mở miệng hỏi: “Tứ sư tỷ, cho gà ăn như thế nào?”
“Rất đơn giản, chỉ cần trộn các loại nguyên liệu lại khuấy đều là được.” Lâm Oản chỉ về một hướng.
Khương Lăng gật đầu: “Đạ tạ sư tỷ.”
Sau đó, nàng đi đến căn phòng cất giữ lương thực, tìm thấy mấy loại nguyên liệu, trộn lẫn vào rồi bưng đến chuồng gà… Khi đến chuồng gà, nhìn thấy con gà lớn chừng nửa thân người, Khương Lăng không khỏi kinh ngạc trong giây lát.
Chuồng gà tạo thành từ mấy hàng rào tre vòng lại, bên trong có bảy tám con gà trống lớn, đôi mắt giống như ngọn hỏa diễm rực cháy, bộ lông ngũ sắc rực rỡ.
Thân là tu sĩ Trúc Cơ cảnh, những con gà này lại khiến Khương Lăng cảm thấy có chút sợ hãi.
Nàng thận trọng đi đến đổ thức ăn vào chiếc bồn phía trước, nhưng vừa định rời đi, mấy con gà trống lại đuổi theo, hù Khương Lăng sợ chết khiếp.
“A a a!” Vừa chạy trốn, vừa nghĩ cách đuổi mấy con gà đi.
Nhưng những con gà vẫn cực kì hung hãn, đuổi theo nàng mổ.
“Các ngươi dám ức hiếp tiểu sư muội, có tin ta tối nay làm thịt các ngươi!” Lúc này, một thanh âm ồm ồm xuất hiện, nhìn ra đó là Tam sư huynh Dương Khải.
Trên tay cầm một chuôi đại thiết chùy, trên thân tràn đầy sát khí.
Thấy cảnh này, những con gà đuổi theo Khương Lăng chợt dừng lại, giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra, mổ mổ bên này, mổ mổ bên kia, không dám nhìn Tam sư huynh tràn đầy sát khí kia.
Khương Lăng vỗ vỗ ngực, “Đa tạ Tam sư huynh, đấy là loại gà gì, thật hung dữ a!”
Dương Khải cười nói: “Chỉ là mấy con gà phổ phổ thông thông thôi, người không sao liền tốt.”
Phổ phổ thông thông?
Khương Lăng nhìn con gà cao cỡ nửa người, trầm tư nghĩ, người gọi cái này là gà phổ thông?
Tu hành giới không thiếu yêu thú có hình thể to lớn, nhất là loài chim, nhưng những con gà này nhìn cũng chỉ là phàm chủng, sao có thể lớn đến vậy.
Nhìn thấy sư muội ngây ngốc đứng đó, Dương Khai lại nói: “Sư huynh đi làm việc, có việc gì cần lại gọi ta.”
“Ừm được, đa tạ sư huynh trước.” Khương Lăng lúc này mới gật đầu hành lễ với Dương Khải.
Nàng lại đi cho trâu ăn, hình thể những con trâu này tương đối bình thường, nhưng ánh mắt lại mười phần không thích hợp, nhìn… Mười phần hèn mọn, đúng, là hèn mọn.
Đôi mắt to như chuông đồng tràn đầy trêu tức, khiến Khương Lăng toàn thân khó chịu.
Rốt cuộc hoàn thành nhiệm vụ Đại sư huynh giao, lần nữa trở lại sân nơi Đại sư huynh ở, đã thấy hắn đang uống trà, nước trà mát lạnh, xanh biếc, mùi hương động lòng người.
“Muốn thử một ngụm sao?” Lâm Thiên nhìn về phía nàng.
Nhìn nước trà phía trước người Đại sư huynh, mùi hương nồng đậm, nàng nhu thuận ngồi phía trước người Đại sư huynh, “Đây là loại trà gì, thơm quá.”
“Ở bên kia ta có trồng một gốc trà, hàng năm sẽ hái một chút xuống.” Lâm Thiên chỉ vào một gốc cây xiêu vẹo gần đó.
Nàng nâng chung trà lên nhấp nhẹ, một dòng nước ấm thoáng qua quanh quẩn trong người nàng, không chỉ thế, dòng nước này còn trong kinh mạch nàng truyền đi, mang theo một tia men say.
“Đây là loại trà gì?”
Thân là công chúa cổ quốc, nàng cơ bản đã được thử qua các Loại trà, chỉ có Loại trà của Đại sư huynh này là nàng chưa từng tiếp xúc qua.
Lâm Thiên cười cười, không trả lời, ngược lại hỏi nàng: “Tiết tấu sinh hoạt tại Linh Khê Phong tương đối chậm, ngươi đã quen chưa?”
“Cũng có chút quen thuộc, chỉ là sư huynh sư tỷ không cần tu hành sao?” Khương Lăng vẫn không hiểu, lại nói: “Ta nghe nói Thanh Dương Tông mỗi năm sẽ tiến hành một lần thi đấu, lần tiếp theo thi đấu đã không xa, nhỡ may ta làm mất thể diện Linh Khê Phong thì tính sao bây giờ?”
“Một cuộc tỷ thí mà thôi, không cần xem trọng như vậy, huống chi ta tin tưởng ngươi.”
“Nhưng Khương Lăng không tin mình a.” Khương Lăng.
Lâm Thiên: “Vậy liền không thi nữa.”
“Ách…” Khương Lăng nhất thời không phản bác được, còn nghĩ rằng sư huynh sẽ dỗ dành an ủi mình, kết quả lại một câu liền không thi nữa.
“Được rồi, đùa với ngươi một chút, giờ ta giao cho ngươi nhiệm vụ tu hành.” Lâm Thiên đột nhiên nói.
“Mời sư huynh nói.” Trong nháy mắt Khương Lăng thẳng sống lưng, ngồ nghiêm chỉnh.
“Đi tìm Nhị sư huynh, đốn củi.”
“A? ?”
Đã bảo là nhiệm vụ tu hành mà, hiện tại bảo ta đi đốn củi, đây không phải là làm nông sao?
Mà lúc này trước mặt chỉ Lâm Thiên nhìn thấy bảng hệ thống hiện lên.
【 Tuyên bố nhiệm vụ: Đốn củi 】
【 Đối tượng nhiệm vụ: Khương Lăng 】
【 Độ thuần thục hiện tại: 1/1000(nhập môn) 】
Khẽ động tâm niệm, lại xuất hiện bảng Nhị sư đệ Tề Lâm.
【 Tề Lâm】
【 Đã tiếp nhận nhiệm vụ: Đốn củi, rèn sắt 】
【 Độ thuần thục đốn củi: 7958/10000(đại thành) 】
【 Độ thuần thục rèn sắt: 1142/4000(tiểu thành) 】
Hiển nhiên, độ thuần thục đốn củi của Tề Lâm đã đạt đến cấp bậc đại thành, tu vi trả lại nhận được một lượng lớn, mà Khương Lăng còn chưa bắt đầu, đương nhiên chưa có tu vi được trả lại.
“Sư huynh, ta ta ta…” Lúc này Khương Lăng cực kỳ muốn kháng nghị, Lâm Thiên lại nhẹ nhàng nói: “Ngươi đi gặp Nhị sư huynh, sau khi thấy hắn, nếu vẫn không muốn chặt liền quay lại đây.”
Nghe sư huynh nói vậy, Khương Lăng cũng không biết nói gì thêm, đành phải hậm hực rời đi.
Khương Lăng cúi đầu ủ rũ đi thẳng, cuối cùng đi đến viện lạc Nhị sư huynh, thời điểm nàng nhìn thấy Nhị sư huynh, liền triệt để không thể dời mắt.
Nhị sư huynh bịt mắt, tay cầm búa bổ một nhát, tấm ván gỗ chia làm hai nửa gọn gàng, toàn bộ quá trình nước chảy mây trôi, tựa hồ chứa đựng đạo vận đặc thù.
Khương Lăng lần đầu nhìn thấy người đốn củi, nhưng nàng cũng cảm thấy dáng vẻ sư huynh đốn củi thật sự là đẹp trai.
Khương Lăng còn chưa lại gần, Nhị sư huynh động tác dừng lại.
“Đại sư huynh để ngươi đến đốn củi?”
“Đúng đúng, Đại sư huynh bảo ta đến tìm ngươi.” Khương Lăng vẻ mặt nhu thuận nói.
“Vận khí không tệ.” Nghe vậy, Tề Lâm nói, tựa như đây là việc vô cùng may mắn, khiến cho Khương Lăng mơ hồ.
Đốn củi lại là vận khí tốt? ?