CÁC SƯ HUYNH RÕ RÀNG RẤT MẠNH, LẠI QUÁ PHẬN ĐIỆU THẤP - Xuyên Dịch - Chương 2 - Cho Trâu Ăn
- Trang Chủ
- CÁC SƯ HUYNH RÕ RÀNG RẤT MẠNH, LẠI QUÁ PHẬN ĐIỆU THẤP - Xuyên Dịch
- Chương 2 - Cho Trâu Ăn
“Đi thôi, ngươi mới đến, sư huynh vì ngươi chuẩn bị một bữa ăn.” Lâm Thiên lộ ra nụ cười hiền hòa, nhìn về phía gian phòng nhỏ trong rừng.
Bên trong phòng ngọn nến được thắp sáng, tựa như ánh đèn trong đêm tối, mang lại cảm giác ấm áp.
“Trước đa tạ sư huynh chiêu đãi.” Khương Lăng chắp hai tay, lộ ra nụ cười mong đợi.
“Sư muội tới, Linh Khê Phong chúng ta mới hiếm thấy tụ tập đông đủ, ngồi cùng nhau ăn một bữa trước rồi nói sau.” Lâm Thiên nói với các sư đệ, sư muội.
“Được được.” Mọi người cũng không khách khí theo vào.
Buổi chiều trong rừng truyền đến tiếng ve kêu, gió nhẹ hiu hiu, lá cây đung đưa nhè nhẹ.
Đoàn người xuyên qua mảnh rừng cây nhỏ, cuối cùng đi vào trong nhà, thấy bàn ăn đã chuẩn bị xong chén đũa, cả ghế cũng đã bày xong.
Từng đợt hương thơm truyền tới, thức ăn trên mặt bàn kích thích vị giác từng người, sắc hương vị đủ cả, chay mặn cân xứng, còn có một nồi lẩu thơm nồng.
“Tới nếm thử một chút.” Lâm Thiên nở nụ cười nhẹ nhàng.
Nghe vậy, Tứ sư tỷ Lâm Oản dẫn đầu chạy tới, cầm một con gà lên trực tiếp gặm, miệng đầy dầu mỡ, không quên giơ ngón tay cái với Lâm Thiên, “Ngon, thật sự quá ngon!”
Nhị sư huynh Tề Lâm gắp một miếng thịt viên, thịt viên đã được chiên chín, bên ngoài giòn, bên trong mềm, cắn một miếng, nước bên trong đã chảy ra khiến ai nấy đều thèm thuồng.
Tam sư huynh Dương Khải thì ôm một tô cơm chiên ăn say sưa.
Khương Lăng vốn định khách khí một chút, lại thấy các sư huynh sư tỷ ăn như hổ đói, không nhịn được mà gắp một miếng thịt nướng lên.
Sau khi cắn một miếng, mùi thơm của thịt gần như tràn ngập toàn bộ khoang miệng, để lại dư vị vô tận.
“Ưm… Ngon thật!” Khương Lăng hoàn toàn bị chấn kinh, nàng là công chúa Phi Thiên Cổ Quốc, còn có sơn hào hải vị gì mà chưa từng thử.
Nhưng trù nghệ của sư huynh thật sự là quá kinh diễm.
“Thơm! Thật là thơm!” Khương Lăng không nhịn được mà khen ngợi.
Lâm Thiên mỉm cười nhìn các sư đệ sư muội ăn như hổ đói, động tâm niệm, mở ra bảng hệ thống.
【 Kí chủ: Lâm Thiên 】
【 Nhiệm vụ được tuyên bố hiện có 】
【 Đốn củi, rèn sắt, dệt vải, khuân vác… 】
【 Đạt được khen ngợi nhất định có thể tiến hành tuyên bố nhiệm vụ liên quan 】
【 Độ thuần thục nấu ăn hiện tại: 987/1000 】
Thấy giá trị khen ngợi nấu ăn sắp đầy, Lâm Thiên thở phào nhẹ nhõm
Đến ngày mai là có thể cho các sư đệ sư muội làm nhiệm vụ liên quan nấu ăn, lại thêm có một con đường tu hành.
Hệ thống này thoạt nhìn chức năng phức tạp, thực ra lại vô cùng đơn giản.
Hễ Lâm Thiên làm chuyện gì, cũng sẽ nhận được độ thuần thục, độ thuần thục đạt tới mức độ nhất định, hắn có thể đối với người khác tuyên bố nhiệm vụ liên quan.
Người tiếp nhận nhiệm vụ trong quá trình hoàn thành nhiệm vụ cũng có thể đạt được giá trị thuần thục tương ứng.
Mức độ thuần thục lại chia làm các đẳng cấp: nhập môn, tiểu thành, đại thành, thần thông.
Mỗi lần đạt đến một đẳng cấp, sẽ trả về cho người hoàn thành nhiệm vụ tu vi, độ thuần thục.
Nhưng hiện tại lợi ích từ nhiệm vụ đối với hắn không đáng kể, căn bản là muối bỏ biển.
Sau khi thu hồi ý nghĩ, đồ ăn trên bàn đã bị các sư đệ sư muội quét sách gần như không còn.
Tam sư đệ Dương Khải lưu lại một phần cơm chiên cho Lâm Thiên, “Nhìn các người ăn, đều không phần cho Đại sư huynh chút nào!”
“Ai a, ai ăn nhiều nhất!” Tứ sư muội Lâm Oản lau khóe miệng còn dính dầu, hỏi.
Mọi người không hẹn mà cùng đưa mắt nhìn Khương Lăng.
Khương Lăng há miệng, một tay cầm chân gà, một tay cầm cổ vịt, phát hiện tất cả các sư huynh đều đang nhìn mình, khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng, đôi mắt to trợn tròn nhìn xung quanh.
Vội vàng đem đồ ăn bỏ xuống, “Không phải ta, ta không có, không phải ta ăn nhiều nhất đâu!”
Ngũ sư huynh Lục Bình nói: “Đùi gà trong tay ngươi không phải giành từ ta sao?”
Khương Lăng thẹn thùng, nhỏ giọng lầm bầm: “Ta nhìn Ngũ sư huynh không động, còn tưởng là ngươi không ăn đây ~”
“Ha ha.” Mọi người đều cười ồ lên.
Lâm Thiên cười nói: “Không vấn đề gì, các ngươi cứ ăn thoải mái, xong rồi nghỉ ngơi thật tốt.”
“Nghỉ ngơi?” Nghe được hai chữ này Khương Lăng còn tưởng rằng mình nghe lầm, vẻ mặt khó tin nhìn về phía Đại sư huynh, từ khi nàng tu luyện đến nay căn bản gần như không chút ngừng nghỉ.
“Đêm này không tu hành sao?” Khương Lăng mặt đầy tò mò hỏi.
Lâm Thiên: “ Mặt trời mọc thì làm mặt trời lặn thì nghỉ, thiên đạo tuần hoàn, theo lý như vậy, người tu hành cũng là người, chỉ vì cái trước mắt, không bằng thuận theo tự nhiên.”
“Ách… Được.” Khương Lăng luôn có cảm giác lời nói sư huynh đặc biệt ấm áp, từ khi đến Linh Khê Phong, nàng luôn có cảm giác thoải mái.
Không lâu sau, thức ăn trên bàn đã bị quét sạch, Tứ sư tỷ Lâm Oản nói với Khương Lăng: “Nha đầu, đi thôi, tối nay nghỉ ngơi ở chỗ sư tỷ.”
“Được.” Khương Lăng đứng dậy theo Lâm Oản sư tỷ rời đi.
Trên đường trở về, Khương Lăng nhìn bóng lưng Lâm Oản sử tỷ, đột nhiên nhớ tới điều gì.
“Sư tỷ, ta nhớ không lầm, mấy chục năm trước có một vị tuyệt thế thiên kiêu độc chiếm một thái cổ truyền thừa, giết liên tiếp hơn mười vị đệ tử đại giáo, dường như cũng gọi là Lâm Oản.” Khương Lăng vẻ mặt nghiêm túc nhìn sư tỷ.
“Ngươi tiểu nha đầu này sao hỏi nhiều như vậy.” Lâm Oản không trả lời, nhếch đôi môi đỏ mọng, trìu mến xoa đầu nàng.
Thấy sư tỷ không trả lời, Khương Lăng cũng không hỏi nhiều, dọn dẹp chiếc giường chút liền ngủ.
Hôm sau, từng tia nắng ban mai xuất hiện, ánh bình minh vừa ló rạng, tiếng gà gáy làm Khương Lăng tỉnh giấc, nàng đang nằm mơ mình mẫu hậu đang chơi đùa, đột nhiên bị bừng tỉnh.
“Hoắc nha ~” vươn người dậy, Khương Lăng nhìn xung quanh, Tứ sư tỷ đã không ở đây.
Không thể không nói, giấc này nàng ngủ tương đối thoải mái, cả người cảm giác được buông lỏng.
Ra cửa, Ngũ sư huynh ở sân nhỏ sát vách đang giặt quần áo, thấy Khương Lăng cười nói: “Ngươi đi tìm Đại sư huynh an bài nhiệm vụ cho.”
“A a, được!” Khương Lăng không dám trì hoãn, đi thẳng ra ngoài, nhưng trong lòng lại buồn bực.
Đây thật sự là tông môn tu hành?
Sao cứ có cảm giác như cái tiểu sơn thôn
Đến chỗ ở của Lâm Thiên, lại thấy Lâm Thiên đang nằm trên ghế, trên mặt có một quyển sách che lại, tựa hồ đang ngủ.
“Đại sư huynh, đại sư huynh…”
Khương Lăng gọi hai lần, Lâm Thiên mới giương mắt nhìn nàng
“Tỉnh rồi a? Đêm qua ngủ thoải mái không?”
“Thoải mái thoải mái a” Khương Lăng gật đầu như giã tỏi, lại mở miệng nói: “Sư huynh, ngươi nói ngươi an bài nhiệm vụ tu hành cho ta, hôm nay bắt đầu từ đâu a, tĩnh tọa hay minh tưởng?”
Lâm Thiên lắc đầu, “Ngươi đi cho gà cùng trâu ở hậu viện ăn.”