Các Người Nghĩ Sao - Biệt Ý Hạ - Chương 5
20.
Ngày chủ nhật không mặn không nhạt mà trôi đi, cuối tuần ở nhà nghỉ ngơi, Hạ Hoài ôm điều khiển game trên phòng khách, nhìn chằm chằm TV màn hình, thuần thục thao tác nhân vật chạy thoát khỏi các bẫy rập bên trong.
Mắc chút sai lầm, nhân vật cậu điều khiển rơi xuống sông, Hạ Hoài có chút kích động chửi thề, cửa ải này cậu đã thử rất nhiều lần nhưng đều thất bại.
Vừa dứt câu, Lục Thời Minh đẩy cửa đi ra khỏi phòng, mặc một chiếc áo len cổ chữ V, lộ ra mảnh ngực cường tráng.
Hạ Hoài ngẩng đầu nhìn, ánh mắt rất nhanh quét qua lồng ngực của anh, sau đó rất nhanh liền dời đi, còn tưởng hét lớn quá mức quấy rầy đến anh, “Xin lỗi, làm phiền anh sao?”
Lục Thời Minh thản nhiên đi tới trước mặt hắn. “Không có, đang chơi game sao?”
Hạ Hoài gật đầu, “Ừm, vừa qua ải mới đã chết.”
Lục Thời Minh ánh mắt rơi trên màn hình LCD, Hạ Hoài thăm dò hỏi: “Anh muốn chơi cùng không?”
Hỏi xong, cậu cảm thấy hơi đường đột, Lục Thời Minh trông không giống người sẽ lãng phí thời gian vào những trò vô bổ.
Không nghĩ tới Lục Thời Minh nâng mắt kính hỏi ngược lại: “Có thể chứ?”
Hạ Hoài cười cười: “Được, chúng ta chơi chế độ hai người.”
Hạ Hoài lấy một cái đệm đặt bên cạnh anh, vỗ vỗ nói: “Anh ngồi đây, tôi lấy thêm một máy qua.”
Lục Thời Minh ánh mắt nặng nề nhìn động tác của cậu một giây, sau đó đi đến bên cạnh cậu ngồi xuống.
Trong phòng khách bật máy sưởi, hai người đều mặt áo len mỏng, Hạ Hoài hai chân trần thẳng tắp ngồi ở mép sô pha, bàn thân thon dài, mười ngón tròn trịa.
Trắng trẻo đến chói mắt, yết hầu Lục Thời Minh khẽ giật, giống như hồ sâu trầm tịch, đáy mắt lại có một tia gợn sóng.
Sau khi Hạ Hoài kết nối tay cầm, cậu đưa chiếc mình vừa sử dụng cho Lục Thời Minh, trong khi cậu lấy chiếc tay cầm thiếu nút.
Lục Thời Minh nhìn chằm chăm một lúc, “Cái này của cậu….”
Hạ Hoài dường như biết anh muốn nói gì, cười cười, “Cái này tôi mua từ chợ second-hand trước đây, bởi vì giá rẻ nên nút bấm hơi tệ xíu. Nhưng kỹ năng của tôi rất tốt, đảm bảo chơi không thành vấn đề.”
Lục Thời Minh nhìn đôi mắt sáng lên của cậu, ừ một tiếng.
Bởi vì là lần đầu tiên Lục Thời Minh chơi, Hạ Hoài cũng nói với anh những quy tắc và nội dung cụ thể của trò chơi mà anh nên chú ý.
Đến lúc chọn nhân vật, Hạ Hoài chỉ vào một một tên nói: “Người này nhìn ngầu ngầu giống anh vậy, lại còn đeo kính nữa.”
Lục Thời Minh nhìn một lượt, chỉ vào nhân vật có khuôn mặt tròn bên cạnh, “Này cũng rất giống cậu.”
“Ai á, tôi trước giờ đều dùng nhân vật ngẫu nhiên, chưa gặp qua dạng này bao giờ.” Hạ Hoài nói: “Cơ mà tôi vẫn cảm thấy nhân vật kia của anh rất đẹp trai nha, của tôi nhìn không đủ khí phách.”
Lục Thời Minh lắc đầu, “Nhưng tôi cảm thấy cậu rất đáng yêu, nếu vậy đổi vai một chút, thế nào?”
Hạ Hoài nghĩ nghĩ, “Được thôi.”
Sau khi chọn vai, Hạ Hoài đưa anh đi trải nghiệm cấp độ người mới, ở chế độ hai người chơi, nhân vật trong game được kết nối với nhau bằng một sợi dây xích, nếu mắc sai lầm sẽ cần sự trợ giúp của người còn lại.
Lục Thời Minh lúc đầu có chút non nớt, không ngừng rơi vào bẫy, đều là Hạ Hoài vớt cho hắn đi lên.
Hạ Hoài cứu hắn lên xong, còn không ngại mất thời gian truyền thụ kinh nghiệm, nói với anh kỹ xảo tránh né cùng cách nhảy lên, đầu gối thường sẽ đụng tới Lục Thời Minh.
Lục Thời Minh liếc nhìn góc nghiêng khuôn mặt cậu, nhìn đôi môi mở ra đóng lại, mờ nhạt thấy chiếc lưỡi màu hồng của cậu, hai tay anh run lên, nhân vật trong game lại rơi xuống sông.
Giây tiếp theo, Hạ Hoài khéo léo bấm nút cứu anh, hai người cùng về đích.
Hạ Hoài quay đầu lại, “Anh muốn làm quen nữa không?”
Lục Thời Minh nhìn chằm chằm cậu, “Không cần đâu, có thể đi tiếp.”
“Được, vậy chúng ta đột phá cấp độ đi.” Hạ Hoài bấm mở ải mới.
Lục Thời Minh thu hồi ánh mắt, nghiêm túc nhìn màn hình LCD, sau khi chính thức bắt đầu, Hạ Hoài phát hiện tốc độ tay của anh nhanh hơn trước, tựa hồ ổn định hơn rất nhiều.
Sau một vài vòng, các ải vượt qua càng khó khăn, thậm chí còn trở thành Lục Thời Minh vớt Hạ Hoài từ bẫy rập trở ra hết lần này đến lần khác.
Một lúc sau, tốc độ tay của Lục Thời Minh đột nhiên trở nên nhanh hơn, Hạ Hoài đang tập trung hết sức chăm chú, sau khi thành công tránh được một chướng ngại vật lớn, cậu còn chưa kịp vui mừng, một quả bom mới đã hướng cậu phóng đến.
Mắt thấy quá muộn để né tránh, Lục Thời Minh ở phía trước nhấn nút nhảy chuyển động, kéo mạng cậu từ trên quả bom xuống.
Vừa đạt thời gian, cả hai cùng nhau vượt qua vạch đích.
Hạ Hoài quay đầu lại, nắm tay Lục Thời Minh vui vẻ nói: “Qua! Qua rồi!”
Lục Thời Minh bình tĩnh gật đầu.
Lúc này Hạ Hoài mới hoàn hồn lại, nhìn bàn tay bị mình nắm chặt, mặt nóng lên, vội vàng rút tay về, “Ha ha, thực xin lỗi, tôi có chút kích động, tôi nghĩ rằng suýt nữa thì chết thật rồi.”
“Còn nữa, anh thật lợi hại nha, tầng này là chế độ rất khó, nếu không phải anh giúp tôi một tay, có lẽ đã phải GG.”
Tay Lục Thời Minh còn lưu lại chút nhiệt độ, không dấu vết rời mắt, tùy ý đem hai tay thu về bên hông, nói:”Trước đó nhờ cậu chỉ tôi, tôi chỉ bấm bấm một chút, vẫn là cậu chơi tốt.”
Hạ Hoài mỉm cười, “Cảm giác chúng ta khen thương mại quá, haha.”
Lục Thời Minh cong môi nghiêm túc nói: “Không đâu, bộ điều khiển game của cậu còn thiếu một nút, khó chơi hơn nhiều, cậu thật sự rất giỏi.”
Bị Lục Thời Minh khích lệ như vậy, Hạ Hoài ngơ ngác mà nhìn anh, còn có tươi cười trên mặt anh.
Lục Thời Minh trên mặt không có bao nhiêu biểu cảm, cười như vậy không chỉ khiến cho khuôn mặt lạnh lùng của anh trở nên nhu hòa, hơn nữa còn cực kì đẹp trai.
Bản thân là một nhan khống, tâm tư Hạ Hoài lại có chút không đàng hoàng, tim đập dần dần nhanh hơn, mơ hồ phản ứng lại.
Muốn chết, cười rộ lên như thế là phạm quy.
Hạ Hoài tim đập loạn xạ.
21.
Vài ngày sau, Hạ Hoài nhìn thấy Lục Thời Minh đang kết nối với bộ điều khiển PS5 trong phòng khách.
Lục Thời Minh quay đầu nhìn hắn một cái:” Về rồi à.”
Hạ Hoài nhìn về phía Lục Thời Minh, “Đây là anh mới mua sao?”
Lục Thời Minh gật đầu, “Tôi nghĩ chúng ta có thể cùng nhau chơi game, bây giờ có tiện xem thử không?”
Không người đàn ông nào có thể cưỡng lại được sự cám dỗ này, Hạ Hoài động tâm, “Nhưng…có thể chứ?”
Lục Thời Minh mỉm cười, “Tất nhiên.”
Hai người ngồi trên mặt đất bắt đầu thử tay cầm, Hạ Hoài chỉ là từng nghe nói đến thương hiệu gamepad này, nhưng không ngờ trải nghiệm lại tuyệt như vậy.
Chơi vài ván, tuy chưa đã thèm nhưng Hạ Hoài vẫn dừng lại.
Lục Thời Minh:”Sao không chơi nữa?”
Hạ Hoài tùy tiện tìm lý do, “Vậy là đủ rồi.”
Lục Thời Minh ánh mắt tối lại, “Sau này nếu cậu muốn cứ dùng cái này chơi.”
Hạ Hoài mở to hai mắt nhìn, “Quên đi, thật ngại quá, anh mua cái này đắt như vậy, tôi dùng cái cũ là được.”
Lục Thời Minh sắc mặt không đổi, “Tôi mua cái này chơi game với cậu, không đắt.”
Quả bom này trực tiếp khiến Hạ Hoài bối rối, có phải là ý mà cậu hiểu không?
Muốn chơi cùng nhau, nên vì cậu mà mua gamepad? Hay là ý gì khác?
Hạ Hoài chính là phiền não điểm này, không biết nói vậy cố ý hay vô tình, liền sợ bản thân hiểu lầm người khác.
22.
Nhưng nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Lục Thời Minh, Hạ Hoài dần bình tĩnh lại suy nghĩ của mình, Lục Thời Minh ở chung với cậu dáng vẻ đứng đắn, thấy thế nào cũng không giống gay, vẫn là không nên vô cớ ngờ vực.
Hạ Hoài cảm thấy hẳn là cậu suy nghĩ nhiều, không thể vì bản thân là gay mà nghĩ tất cả mọi người đều gay, ý của anh ắt hẳn là cùng nhau chơi game đúng nghĩa.
Hạ Hoài gật đầu, “Vậy lần sau cùng chơi đi.”
23.
Hạ Hoài đem điều khiển game có phần cũ nát của mình tạm thời đặt dưới tủ TV, nếu không nhiều đồ như vậy sẽ chất thành đống lộn xộn.
Dù sao ở cùng cậu lâu như vậy, Hạ Hoài cũng không đành lòng vứt bỏ, trực tiếp cất đi.
Lục Thời Minh nhìn bộ điều khiển mà cậu đặt dưới tủ TV, lặng lẽ rũ mi xuống, che đi cảm xúc trong mắt.