Cả Trường Trung Học Đều Biết Bạn Trai Tôi - Vạn Mộc Trạch - Chương 46
Tư Bân trả lời: “Ăn rồi, trên máy bay có cơm hộp.”
Lâm Mộc Nhuận lấy điện thoại ra xem giờ, nói: “Bây giờ ở căng tin chắc không còn gì ăn đâu, cũng không ra ngoài trường được…”
“Trong thư viện có máy bán hàng tự động đấy.” Tư Bân tiếp lời: “Có thể vào đó mua chút đồ ăn nhẹ.”
“Đúng lúc tôi cũng định đến thư viện.” Lâm Mộc Nhuận hỏi: “Đi cùng nhé?”
“Được.” Tư Bân cười đáp lại.
Hai người trò chuyện câu được câu không, sóng vai đến thư viện.
Thỉnh thoảng có cơn gió thổi tới, Lâm Mộc Nhuận hứng lạnh sẽ rùng mình ho khan vài cái. Tư Bân chú ý tới thói quen nheo mắt lại mỗi khi đón gió của Lâm Mộc Nhuận, rất giống một chú mèo nhỏ mới bước chân ra khỏi ổ nhưng lại sợ lạnh.
Hắn mở cặp lấy một cái khẩu trang mới ra, đưa cho Lâm Mộc Nhuận rồi nói: “Đeo đi này, cũng chắn gió được chút.”
Lâm Mộc Nhuận cảm ơn, nhận lấy khẩu trang dùng một lần.
Dọc đường, đã mấy lần cậu định mở lời hỏi về tình hình của ba Tư Bân, nhưng lời đến miệng lại nuốt xuống.
Những chuyện đó cậu đều biết từ miệng Cao Viễn, Tư Bân chưa từng nhắc qua, nếu giờ tùy tiện hỏi thì sẽ hơi mạo phạm quá.
Trùng hợp thay, Tư Bân cũng không đề cập đến bệnh tình của Lâm Mộc Nhuận, sau khi thấy cậu ho hơi nhiều thì chỉ nói một câu “Sau này cậu phải chú ý tới sức khỏe của mình đấy”. Cứ như quên mất chuyện mấy ngày trước bản thân còn tức giận vì Lâm Mộc Nhuận hôn mê nhập viện.
Hai người dường như đều đang canh giữ một ranh giới vô hình. Nếu cách nó quá xa thì sẽ thành người lạ, chủ động bước qua thì lại hơi liều lĩnh, vì thể những gì bọn họ nói chỉ xoay quanh vấn đề học tập và mèo, cả một đường đi, không ai dám nhắc đến vấn đề trong lòng mà mình thật sự quan tâm.
Thời tiết hôm nay rất lạnh, trước cửa thư viện treo một tấm rèm nhựa nặng để chắn gió mưa, hai người đẩy rèm, cất bước lên khu tự học trên tầng hai.
Khu tự học công cộng được bố trí ngoài hành lang, có vài chiếc ghế sô pha và một cái bàn nhỏ, bình thường chỗ này hay được CLB Văn học hoặc CLB Tiếng Anh dùng làm góc học tập.
Bây giờ vẫn đang trong giờ học nên ban quản lý thư viện rất yên ắng, hầu như không nhìn thấy bóng dáng một học sinh nào.
Tư Bân đến chỗ máy bán hàng tự động, quét mã mua mấy gói đồ ăn vặt.
Lâm Mộc Nhuận phủi những chiếc lá trên bàn ra ngoài cửa sổ, thuận tay nhận lấy chai nước lê chưng đường phèn(*) Tư Bân đưa qua.
(*) Đây là một món giúp trị ho rất tốt.
Sau khi hai người ngồi xuống, Lâm Mộc Nhuận mới để ý gần đó có một cái thùng rác nhỏ bị đổ dưới chân ghế.
Cậu đi tới đặt thùng rác về chỗ cũ.
“Chắc là do mèo hoang đó.” Tư Bân nói với cậu.
Lâm Mộc Nhuận kinh ngạc: “Mèo hoang?”
“Ừ.” Tư Bân gật đầu: “Vào lúc nghỉ trưa và giờ tự học buổi tối, có vài con mèo hoang hay đến thư viện kiếm ăn.”
“Dưới tầng có hai phòng tự học mở đến nửa đêm, học sinh khối 12 thường đến đó đọc sách nên đám mèo hoang luôn ngồi canh trước thùng rác, lục lọi tìm chút đồ ăn bọn họ chưa ăn hết và mấy cái khác.” Tư Bân giải thích cho Lâm Mộc Nhuận nghe.
Lâm Mộc Nhuận gật đầu: “Cậu có hay đến phòng tự học không?”
“Có chứ.” Tư Bân nói: “Trước khi thi cuối kì tôi đều ôn tập ở phòng tự học dưới tầng đấy.”
Lâm Mộc Nhuận nhìn xuống tầng 1 qua cửa sổ.
“Sắp đến tháng 12 rồi, lúc đó chắc chắn sẽ có rất nhiều người đến thư viện.” Tư Bân mở nắp chai nước lê, đưa qua cho Lâm Mộc Nhuận rồi hỏi: “Muốn học chung không? Bọn mình có thể chiếm chỗ tốt trước nhân lúc ít người.”
Lâm Mộc Nhuận gật đầu: “Hôm nay à?”
Tư Bân mỉm cười: “Cuối tuần đi, hai ngày nay đừng vội, cậu mới hạ sốt thôi nên cần nghỉ ngơi cho tốt vào.”
Sau khi hẹn giờ tiết tự học, Lâm Mộc Nhuận lấy sách vở ra bắt đầu học thuộc những kiến thức quan trọng, Tư Bân thì ngồi một bên im lặng ăn, thỉnh thoảng hai người lại nhỏ giọng trò chuyện với nhau vài câu, mãi đến khi chuông reo mới đứng dậy cùng rời khỏi thư viện.
– —————-
Editor: Truyện chỉ được đăng ở wattpad @Pingpong1105 và wordpress Chuông Nhỏ Lengkeng thui ạ, mọi người vui lòng không đọc ở những trang repost giúp mình nhé, vì trong lúc edit mình còn beta lại các chương trước(bao gồm lỗi chính tả và các chi tiết trong truyện lúc trước mình làm sai vì bản thân mình vẫn chưa giỏi trong việc edit này) nên bản mà các trang khác ăn cắp sẽ có rất nhiều thiếu sót và không được hoàn chỉnh như bản mình đăng ở hai nơi nói trên, mình cảm ơn ạ, mình sẽ cố gắng khắc phục để mọi người có trải nghiệm tốt nhất khi đọc truyện. Một lần nữa nếu mọi người thấy những đoạn chú thích trong truyện bị sai hãy nói mình ngay để mình sửa ạ, mình cảm ơn.
– ——————
Dư Thiến Di nộp bài xong thì giữ lời chờ Lâm Mộc Nhuận về lớp, cô nàng lập tức vẫy tay khi thấy cậu: “Nãy mình chưa nói hết nhỉ, đàn anh kia hỏi mình bao giờ cậu xuất viện, mình sợ chị Ngô Sở Sở lo lắng nên đã cho anh ấy biết thời gian cậu trở lại rồi.”
Lâm Mộc Nhuận gật đầu.
“Đàn anh còn bảo hôm nay sẽ đến tìm cậu.” Dư Thiến Di nói: “Chị Ngô Sở Sở có thứ muốn đưa cậu.”
Lâm Mộc Nhuận cởi khẩu trang, hỏi Dư Thiến Di: “Chị ấy cũng tới à?”
Dư Thiến Di suy nghĩ rồi đáp: “Không biết nữa, đàn anh không nói gì, chỉ nhờ mình chuyển lời cho cậu là sau tiết tự học buổi tối ảnh sẽ chờ cậu ở quán trà sữa.”
Lâm Mộc Nhuận gật đầu, cảm ơn Dư Thiến Di.
Các tiết buổi chiều không quá nặng, mặc dù Lâm Mộc Nhuận lỡ mất hai ngày đi học nhưng hiện giờ trên lớp cũng chỉ chú tâm vào việc ôn tập, khi làm bài Lâm Mộc Nhuận cũng không thấy khó khăn gì. Sau khi làm hết bài trên lớp, cậu còn dư thời gian để mượn vở của Chu Hiên, ghi bù những tiết mình mất trong lúc nghỉ ốm.
Không biết đã tới giờ cơm chiều từ khi nào, Chu Hiên lấy thẻ cơm ra, đi tới chỗ Lâm Mộc Nhuận như thường, hỏi: “Đi căng tin không?”
Lâm Mộc Nhuận ngẩng đầu đáp: “Lát nữa tôi ra ngoài ăn.”
Nói xong, cậu nhìn thấy bóng dáng Tư Bân ngoài phòng học.
Lâm Mộc Nhuận vẫy tay với Tư Bân đang đứng bên cửa sổ, gấp sách vở rồi lấy khăn quàng cổ và khẩu trang ra.
“Đi thôi, hôm nay Lâm Mộc Nhuận ra ngoài ăn với Tư Bân.” Chu Hiên đã hiểu, quay sang nói với Dư Thiến Di.
“Ừ Ừ! Cậu đợi mình tìm thẻ cái.” Dư Thiến Di vừa lục cặp vừa nói: “Lâm Mộc Nhuận ra ngoài ăn cũng tốt, người ốm hay kén ăn, Tư Bân sẽ biết cậu ấy thích ăn gì.”
Trước khi ra khỏi lớp, Lâm Mộc Nhuận nghe được câu nói đó của Dư Thiến Di.
Cậu quay đầu lại, nhưng Dư Thiến Di không chú ý tới ánh mắt của cậu, tìm được thẻ cơm thì đi ra ngoài từ cửa sau cùng Chu Hiên.
“Nhìn gì thế?” Tư Bân bước đến cửa lớp, hỏi.
“Không có gì.” Lâm Mộc Nhuận quàng khăn rồi đeo khẩu trang vào, nói với Tư Bân: “Đi thôi.”
Hai người theo đám đông ra ngoài cổng trường, đến quán nhỏ kia.
Trong quán sớm đã chật ních người, ông chủ bận rộn chạy tới chạy lui chân không chạm đất.
Lâm Mộc Nhuận nhìn một lúc rồi nghiêng đầu nói với Tư Bân: “Hay đổi quán khác nhé?”
Tư Bân nói: “Không sao đâu, sẽ đến lượt bọn mình nhanh thôi, không phải cậu muốn ăn bánh gạo đậu hũ ở đây à?”
Có học sinh ngồi trong quán nghe thấy tiếng Tư Bân liền quay đầu chào hắn: “Anh Bân!”
Tư Bân đáp lại.
“Anh Bân có muốn chen chúc với tụi em không?” Người kia nói: “Ở đây còn một ghế nè.”
Tư Bân lắc đầu khước từ: “Thôi cảm ơn nhé. Tôi đi cùng bạn, hai người không ngồi được.”
“Hai người á…Đúng là không ngồi được.” Người kia tiếc nuối.
Ở trường Số 1 có rất nhiều giáo viên và học sinh biết Tư Bân, cả trường đâu cũng thấy người quen của hắn, điều này đem lại cho Tư Bân rất nhiều lợi ích, như chuyện vừa rồi, nếu chỉ có một mình Tư Bân đến ăn thì hắn có thể đi thẳng vào ngồi cùng bàn luôn, đỡ mất thời gian xếp hàng.
Lâm Mộc Nhuận nhìn chỗ trống ở chiếc bàn kia, quay đầu sang Tư Bân: “Hay là cậu vào trước đi?”
Tư Bân mỉm cười: “Tôi đi cùng cậu mà.”
Nói chung là từ chối.
Hàng người phía trước rất dài, Lâm Mộc Nhuận suy tư một lát, vẫn lên tiếng lần nữa: “Bọn mình đổi quán nhé, cậu muốn ăn gì?”
“Tôi ăn gì cũng được.” Tư Bân tốt tính đáp.
Lâm Mộc Nhuận hơi để tâm đến lời Dư Thiến Di nói, cậu đột nhiên nhận ra chỉ cần ở cùng Tư Bân, mình luôn trở thành bên được nhường nhịn.
Tuy Lâm Mộc Nhuận rất hiếm khi để ý đến sở thích của người khác, nhưng cậu luôn âm thầm sắm vai một người biết quan tâm, chẳng hạn như có thói quen chăm sóc Lâm Thanh Thanh, hay như lúc luyện tập cùng Lý Mộng Lai, cậu luôn để cô nàng quyết định thời gian còn mình thì thuận theo, cả việc cậu chịu đựng tiếng ngáy của Trình Tùng nhưng vẫn ghi nhớ vài loại đồ ăn vặt mà cậu ta hay ăn.
Chỉ khi ở cùng Tư Bân, cậu mới thành người được chăm sóc.
Thấy Lâm Mộc Nhuận mặt lộ vẻ khó xử, Tư Bân chủ động tiếp lời: “Tôi nhớ gần đây có một quán mì sợi, gia giảm ở đó khá nhạt, ốm xong ăn một bát canh gà cũng được nhỉ.”
Nói rồi hắn dắt Lâm Mộc Nhuận vào một con đường khác.
“Thật ra cậu không cần chiều theo ý tôi đâu.” Lâm Mộc Nhuận ngẩng đầu nói với hắn.
Tư Bân nở nụ cười: “Vậy chờ cậu khỏi ốm hoàn toàn, cậu cũng có thể chiều lại tôi.”
Mặt Lâm Mộc Nhuận hơi đỏ lên, gật đầu ấp úng.
Hai người tản bộ về trường sau khi ăn xong, lúc đi qua quán trà sữa, Lâm Mộc Nhuận nói với Tư Bân: “Đợi một chút.”
Tư Bân tưởng cậu muốn uống trà sữa nên khuyên: “Cậu không dung nạp được lactose, cảm cúm mà uống trà sữa dễ khó chịu lắm đấy.”
“Tôi không uống.” Lâm Mộc Nhuận giải thích: “Tôi định mua cho người khác.”
Tư Bân gật đầu đi theo vào trong rồi tìm một bàn trống ngồi xuống, chốc lát sau đã thấy Lâm Mộc Nhuận cầm túi trà sữa bước đến.
Hắn nhìn thoáng qua túi nhựa trong tay cậu, không nhiều không ít, vừa đúng bốn cốc, vì thế hắn mở miệng hỏi: “Cậu mua cho đám Chu Hiên à?”
Lâm Mộc Nhuận gật đầu.
“Vậy tôi thì sao?” Hắn hỏi.
“Gì cơ?” Lâm Mộc Nhuận mờ mịt nói.
“Ý tôi là, tôi không có phần à?” Tư Bân tốt tính lặp lại lần nữa.
“Thật ra tôi cũng định đến bệnh viện thăm cậu rồi mà, nhưng tiếc là trong nhà có việc gấp nên phải hoãn lại.” Tư Bân cười: “Giờ đám bạn đến thăm cậu hôm đó đều có trà sữa, sao tôi không có hả?”
Lâm Mộc Nhuận ngẩn ra một lát, vô thức nói: “Tôi tưởng cậu không thích.”
“Đùa thôi mà.” Tư Bân đứng lên, nhìn nền trời phía xa: “Về trường thôi, trời sắp mưa rồi.”
Vừa dứt lời thì có giọt mưa rơi xuống, tạo một vệt rõ ràng trên nền gạch.
“Tôi cầm giúp cho.” Tư Bân vươn tay nhận lấy túi trà sữa trong tay Lâm Mộc Nhuận, nói: “Bọn mình chạy về đi.”
Hai người chạy về trường bất chấp cơn mưa nhỏ, vừa đặt được chân vào tòa nhà dạy học thì mưa đã rào rào ập xuống.
Sân trường trở nên hỗn loạn, các học sinh còn lại nhao nhao trùm áo khoác lên đầu, vọt đến tòa nhà gần nhất trú mưa.
“Lau nước trên tóc đi này.” Tư Bân đưa khăn tay cho Lâm Mộc Nhuận: “Mưa thế này chắc không tạnh ngay được đâu, cậu có mang ô không?”
“Có mang.” Lâm Mộc Nhuận nhận khăn, trả lời: “Để ở ngăn bàn trong lớp.”
Tư Bân gật đầu: “Sau tiết tự học nếu vẫn còn mưa to thì cậu đừng vội về ký túc xá, trời lạnh thế này mà còn dính mưa rất dễ bị cảm.”
“Được.” Lâm Mộc Nhuận gật đầu: “Cậu cũng vậy.”
“Đi nào.” Tư Bân nói: “Về lớp thôi.”
Lâm Mộc Nhuận trở lại lớp, đưa trà sữa cho các bạn, Dư Thiến Di và Lý Mộng Lai thấy có trà sữa nóng uống thì rất vui, vây quanh cậu nói cảm ơn.
“Mình cũng muốn đến quán này, không ngờ trời lại mưa.” Lý Mộng Lai cầm cốc nói: “Bọn mình còn định đặt ship tới cơ.” Cô lấy điện thoại, giơ màn hình ra cho Lâm Mộc Nhuận xem: “Nhìn này, mình với Dư Thiến Di chọn đồ xong hết rồi, chưa kịp thanh toán thôi.”
Lâm Mộc Nhuận nhìn giao diện app trên điện thoại, hỏi: “Quán cafe đối diện tiệm Tinh Nguyệt kia cũng cho đặt hàng qua app à?”
“Quán đó hả?” Lý Mộng Lai buông cốc trà sữa: “Chờ tí để mình tìm thử cho cậu.” Cô vuốt màn hình mấy cái, ngẩng đầu tiếc nuối nói: “Hôm nay người ta nghỉ rồi, cậu muốn uống cà phê ở đó à?”
Lâm Mộc Nhuận gật đầu.
“Mình có WeChat của chủ quán này.” Lý Mộng Lai gửi một cái danh thiếp qua cho Lâm Mộc Nhuận: “Cậu thử hỏi xem, ông chủ tốt bụng lắm, một cốc vẫn nhận ship đó.”
Lâm Mộc Nhuận cảm ơn, thêm WeChat của ông chủ quán cafe.
Chắc ở quán đang rất bận rộn nên mãi đến tiết tự học đầu tiên ông chủ mới đồng ý lời mời kết bạn của cậu.
Lâm Mộc Nhuận nhân lúc giáo viên trên bục giảng đang giải đáp thắc mắc cho học sinh khác, nhét điện thoại vào ngăn bàn rồi một tay gõ chữ hỏi: “Ông chủ, cho hỏi hôm nay còn nhận đơn qua app không ạ?”
Không lâu sau ông chủ đã nhắn lại: “Ngại quá, hôm nay mưa nên quán chúng tôi không ship hàng được đâu.”
Lâm Mộc Nhuận suy nghĩ một lát, thương lượng với ông chủ: “Vậy hôm nay cháu đặt hàng, sáng mai đến lấy cà phê được không ạ?”
“Không thành vấn đề.” Ông chủ quán cafe trả lời.
Lâm Mộc Nhuận mở khung chat với Cao Viễn, gửi tin nhắn qua: “Thầy Cao, anh có biết Tư Bân thường thích uống loại cà phê gì không?”
Cao Viễn què chân cả ngày chả có việc gì làm, không nằm nhà chơi điện thoại thì cũng là nằm viện chơi điện thoại, vậy nên rất nhanh Lâm Mộc Nhuận đã nhận được hồi đáp của anh ta.
“Chịu nha, nó rất ít khi uống cà phê.”
Lâm Mộc Nhuận sửng sốt nhìn chằm chằm dòng chữ kia.
Chốc lát sau, Cao Viễn đã nhắn thêm một tin: “Thầy Tiểu Lâm này, cậu đừng tặng nó cà phê nhé, nó không thích uống đâu. Có lần tôi cho nó một đống hạt cà phê nhập khẩu, thế mà nó thà để cả hộp cà phê hết hạn cũng không chịu động vào một chút.”
Tư Bân không thích uống cà phê?
Lâm Mộc Nhuận hơi cau mày.
Không phải chứ…