Cá Ở Trong Nồi - Hà Cam Lam - Chương 46: Chúng ta
—
Một người phụ nữ với mái tóc bồng bềnh đang nằm trên ghế bập bênh, trên mặt phủ một cuốn sách mỏng, ngửa đầu, mái tóc dài buông xõa trong nắng ấm.
“Ting ting!”
Điện thoại vang lên, cô mù mờ đưa tay chạm vào chiếc bàn nhỏ ở bên cạnh.
“Alo…” Âm thanh có chút khàn khàn.
“Mạnh Giản, cậu chạy đi đâu rồi?” Đầu bên kia Tôn Thiến quát ầm lên.
Mạnh Giản xốc cuốn sách ra ngồi thẳng người dậy, “Sao vậy?”
“Hôm nay tớ mới nghe đàn anh mắt kính nói cậu không ra nước ngoài, vậy thì vì sao cậu cũng không tới trường học? Rốt cuộc là cậu đi đâu?” Tôn Thiến có chút lo lắng hỏi, “Này… Không phải là cậu bị người ta bán đi rồi chứ?”
Mạnh Giản lắc chiếc ghế bập bênh, nói: “Tớ ở bên ngoài làm thêm thôi, đừng lo lắng cho tớ, đợi kiếm đủ tiền rồi tớ sẽ về.”
“Vậy cậu ở đâu?”
“Ở đây có ký túc xá.”
“À, vậy cậu có tiện không? Ra ngoài ăn một bữa cơm?”
Mạnh Giản cúi đầu nhìn cái bụng đã lớn tướng của mình, nói: “Không tiện lắm…”
Hai người cúp điện thoại, cô nhìn chằm chằm lên trần nhà. Ngoại trừ lừa bọn họ ra cô còn cách nào để giải thích đâu? Cô không giải thích được, không giải thích được cô làm sao lại ở bên Chu Minh Thân, cũng không giải thích được tại sao cô lại mang thai.
Nhưng trong chớp mắt suy nghĩ, chỉ cần là người hiểu mình thì sẽ chẳng cần giải thích dài dòng, còn những người đã lựa chọn hiểu lầm cô, thì dù có giải thích thế nào họ cũng sẽ ở phía đối lập mà thôi. Lời người đáng sợ, dù nghĩ đi nghĩ lại thế nào, cô cũng không có đủ dũng khí để nói chuyện này cho mọi người biết.
Cô lắc đầu bực bội rồi đi vào phòng game.
Quả nhiên có lý do khiến những người không thể kiềm chế được mà đắm chìm vào game, vứt bỏ mọi chuyện ở hiện thực thì trong trò chơi cầm độc nhất một cây đao cũng có thể tùy ý chém giết, cảm giác quả nhiên rất tuyệt!
Cô kết tổ đội thêm vài người nữa, gặp phật giết phật, cả một buổi chiều chiến đấu đều thắng lợi.
“Yes!” Mạnh Giản kích động đứng lên vỗ tay.
Lại làm đối thủ bại trận, Mạnh Giản thấy mình xứng đáng được coi là một người nghiện Internet, tốc độ và kỹ thuật tay đáng khâm phục như vậy cơ mà!
Cảm thấy có chút khát nên cô quay đầu rót nước, một bóng người cao lớn dựa vào cửa nhìn cô hồi lâu, trên tay còn móc theo áo vest cùng cà vạt, dựa vào cửa, nhìn cô với ánh mắt nóng rực.
“Anh làm em sợ đó!” Mạnh Giản lùi lại một bước.
Chu Minh Thân cười nhìn cô, Mạnh Giản tiến đến cẩn thận quan sát một chút, nói: “Anh uống say à?”
“Không có.” Chu Minh Thân dịu dàng vuốt tóc cô nói.
Mùi rượu nồng nặc xộc thẳng vào mũi cô, anh nhìn cô với ánh mắt vô cùng nhiệt liệt, khiến toàn thân cô nổi hết da gà.
Cô nhìn đồng hồ mới phát hiện, bây giờ đã tám giờ rưỡi tối rồi.
“À…” Mạnh Giản nhìn anh, trong lòng nhẹ nhàng thở ra một hơi, may là anh uống say, bằng không nếu biết cô chơi game đến quên ăn chắc sẽ lải nhải chết luôn.
“Đi đi, đi tắm rửa đi anh.” Mạnh Giản ghét bỏ kéo một góc áo anh, dắt anh đi về phía trước.
Chu Minh Thân lập tức tiến đến gần cô, hai tay vòng qua eo cô, nhắm mắt đi theo cô từng bước.
“Anh đang định chuốc say em luôn đúng không?” Mạnh Giản cố gắng tránh xa anh ra để hít không khí trong lành, cô đưa tay ấn vào chiếc chuông trên tường, tìm người đến giúp đỡ.
Là một người phụ nữ đang mang thai cô thừa nhận không thể chống đỡ nổi cả người anh, cuối cùng vẫn là người giúp việc đỡ anh vào phòng.
Mạnh Giản bóp mũi cởi áo quần của anh, đem anh đẩy vào bồn tắm, một tay của anh kéo cô xuống không cho cô đứng dậy.
“Anh ngoan một chút xem nào!” Cơ thể ướt đẫm của anh dán lên người Mạnh Giản, cô không còn cách nào khác, đành phải buông tay đang đẩy anh ra.
“Bà xã…”
Mạnh Giản bị hơi nước hun đến đỏ mặt, cô vỗ vỗ mặt Chu Minh Thân nói: “Nhìn cho rõ!”
Chu Minh Thân cười nhẹ, giọng nói trong cổ họng rung động.
“Em là bà xã của anh, Giản Giản.”
Mạnh Giản vỗ một cái vào mặt mình cho tỉnh táo, nhắc nhở chính mình không thể bị địch tấn công bằng viên đạn bọc đường được. Cô giúp anh xoa vài lần rồi ném chiếc khăn lớn lên người anh.
“Lau khô rồi đi ngủ!”
Mạnh Giản đỏ mặt đi ra khỏi phòng tắm, đứng ở cửa, cô vỗ vỗ mặt mình, kiên quyết phủ định việc mình bị cơ thể cường tráng quyến rũ kia của chú hai mê hoặc.
“Cũng không phải mới lần đầu nhìn thấy, mày sao lại kích động như vậy!” Cô đánh vào mặt mình một cái, ở trong lòng thầm niệm: “Sắc tức thị không, không tức thị sắc.”
“Phủi phui!” Mạnh Giản càng niệm càng hoảng, liếc nhìn Chu Minh Thân đang loạng choạng bước ra ngoài, chân cô như bôi dầu, nhanh chóng lẻn xuống tầng.
Bữa tối cô ăn khá ít, ăn một mình quả thật có chút cô đơn, nhìn bàn ăn đầy đồ ăn ngon lành, ngon miệng nhưng cô lại chẳng thèm ăn chút nào.
Xoa miệng đứng dậy, cô nhìn đồng hồ lớn thì thấy đã mười giờ, đúng là không nên ăn nhiều.
Cục cưng trong bụng cũng rất yên ổn, cô vuốt ve cái bụng, “Bé cưng, ngủ ngon!”
Trên sàn của phòng ngủ chính đầy quần áo của đàn ông, mà người gây ra chuyện này lại đã bình yên đi vào giấc ngủ.
Mạnh Giản đang khom lưng đem quần áo bẩn ném vào sọt, thì một vật nhỏ rơi xuống đất.
Cô nhìn chằm chằm thứ đồ kia, có chút khó khăn khi nhặt được nó lên.
Okamoto(*)… Đã được mở ra rồi…
(*) Hãng ba con sói:v
Chân Mạnh Giản mềm nhũn, đầu gối đập mạnh xuống đất. Cô lắc lắc tay, chống mặt đất đứng lên.
Cô đi đến chiếc giường lớn bên cạnh, ngồi ở mép giường đẩy người đàn ông đang ngủ ngon lành kia.
“Chú hai… Cái này của anh là thế nào?”
Chu Minh Thân đang say khướt, “A… Đừng nháo…”
Mạnh Giản cúi đầu nhìn thứ đồ trên tay, cảm thấy có chút dơ, liền ném đi.
Cô đứng dậy gọi cho Từ Lăng, người phụ nữ đang tận hưởng cuộc sống về đêm ở đầu bên kia đã tỉnh táo.
“Cô nói có thể nào có người cố ý để nó ở trong túi áo của anh ấy không?” Mạnh Giản đứng bên cửa sổ, quay đầu nhìn người đàn ông anh tuấn ở trên giường.
(Truyện được đăng tại Wattpad và Wordpress của SodaSora vui lòng không reup)
“Cũng không phải không có khả năng này, hiện tại phụ nữ vì muốn chiếm thế thượng phong đều sẽ dùng bất kì thủ đoạn nào nha!”
Mạnh Giản cúi đầu buồn cười, “Tiếng Trung của cô tốt thật!”
“Cô ngốc… Lửa xém lông mày(*), cô cũng sắp bị bức chết rồi.” Từ Lăng thở dài.
(*) Ý chỉ chuyện đã rất cấp bách.
Mạnh Giản dựa người vào cửa sổ sát đất, quay lưng về phía màn đêm lạnh lẽo, khóe miệng giương lên một nụ cười khổ, nói: “Không sợ bị bức mất đi vị trí này, chỉ sợ có những người muốn quay trở về vị trí cũ…”
Từ Lăng trầm mặc trong chốc lát, nói: “Cô cảm thấy là… cô ta?”
“Ngoại trừ cô ta, tôi không nghĩ ra có người nào khác lại quyết tâm muốn tách bọn tôi ra như vậy.”
“Vậy cô sẽ trúng kế à?”
Mạnh Giản cúi đầu nhìn bụng mình, giọng nói của cô mềm mại, giống như làn gió nhẹ thổi qua không khí.
“Tôi sẽ…” Nửa lời còn lại không thể nghe rõ, nó yên lặng mắc kẹt trong cổ họng cô.
Mạnh Giản lấy thứ đồ đó chụp ảnh lại, sau đó ném vào bồn cầu, ấn công tắc nước, thứ đồ theo dòng nước xoáy vọt xuống.
Bất kể hai trăm triệu trước đó hay gói bao cao su này, Mạnh Giản chỉ cảm thấy mình không thể nhịn được nữa.
Tôi trước nay đều không thích tranh đoạt đồ với người khác, tôi là tôi, cô là cô, nhưng cô muốn sở hữu đồ của tôi, vậy thì thật ngại quá, tôi từ trước tới nay đều không phải là người rộng lượng. Hoặc là cô từ bỏ, hoặc là tôi diệt tận.
Mạnh Giản hít một hơi, bé cưng trong bụng nghịch ngợm trở người một cái.
“Xin lỗi con nhé, gần đây mẹ chỉ luôn nghĩ về những thứ không tốt,… Con cũng cảm nhận được, đúng không?” Cô sờ bụng mình, nhẹ giọng trấn an con, “Ngủ ngon nhé, con yêu…”
Lúc tỉnh dậy vào sáng sớm hôm sau, Chu Minh Thân đã không còn ở đây nữa, hỏi quản gia mới biết sáng nay anh có một cuộc họp quan trọng nên đã rời đi từ sớm rồi.
“Anh ấy không đau đầu sao ạ?”
“Đã quen rồi, tôi có nấu một ít canh để ngài ấy mang theo, hẳn là sẽ không sao.” Quản gia nói.
Mạnh Giản gật đầu rồi làm việc của mình.
Chuông cửa vốn hiếm khi vang lên thì buổi chiều lại đột ngột vang, quản gia ra mở cửa, là Chu Chiêu cùng bà cả Chu. Tổ hợp thần kỳ này cùng lúc xuất hiện khiến Mạnh Giản kinh ngạc không thôi.
“Sao lại đột ngột đến đây vậy ạ, cũng không báo trước một tiếng để em còn chuẩn bị!” Mạnh Giản cười bước xuống lầu.
Chu Chiêu tay đút túi quần, tùy tiện nhìn nhìn, bà cả Chu chỉ vào chiếc giỏ nhỏ đặt ở một bên nói: “Củ cải muối chua này chị ướp rất ngon, không phải em thích ăn đồ chua cay sao? Chị mang đến cho em nếm thử.”
“Chị quan tâm em quá rồi, cảm ơn chị!” Mạnh Giản cười kéo tay bà ngồi xuống, “Đã lâu rồi em cũng chưa ăn lại mấy món ngâm này, trong nhà cũng không có ai ăn cái này, em thật sự rất thèm đó!”
Chu Chiêu tùy ý ngồi trên ghế sô pha đơn, nói: “Chính vì biết cô là cái đồ tham ăn nên mới nghĩ tới chuyện mang nó đến cho cô, chiếc xe thể thao mấy ngàn vạn của tôi lại dùng để đem củ cải muối đến cho cô, nghĩ mà xem cô được đối đãi thế nào đi!”
Mạnh Giản cười đem ly trà ngon đẩy đến trước mặt anh, “Xem ra đã tiêu kha khá tiền xăng của anh rồi, cảm ơn nhé Chu đại thiếu gia!”
“Ha, ngoài miệng nói cảm ơn thì ai chẳng làm được?”
“Vậy anh muốn tôi cảm ơn anh thế nào?”
Chu Chiêu nhếch môi cười, “Nghe nói tài nghệ nấu ăn của cô không tệ, bữa tối nay cô thể hiện tài năng?”
Bà cả Chu trừng mắt nhìn anh một cái nói, tức giận nói: “Bắt phụ nữ mang thai xuống bếp, con còn mặt mũi sao?”
“Không sao không sao, phải phục vụ Chu đại thiếu gia cho thật tốt mới phải, khó có được một dịp như thế này, em cũng đang nhàm chán không có việc gì làm!” Mạnh Giản xua tay, nhướng mày nhìn Chu Chiêu cười, “Nghe không bằng thấy, hôm nay cho anh nếm thử xem người phụ nữ này có phải hữu danh vô thực hay không!”
“Vậy thì tôi phải rửa mắt trông chờ rồi!” Chu Chiêu dựa lưng vào ghế sô pha, hai chân bắt chéo, nhàn nhã nói.
Ba người cùng nhau trò chuyện, thời gian liền trôi qua rất nhanh.
Chu Chiêu lười phải nghe hai người nói chuyện về chăm sóc con cái, liền ngoáy ngoáy lỗ tai, nói: “Mẹ à, không phải mẹ nói muốn đến gặp Mạnh Giản để mượn cái gì sao?”
Bà cả Chu ngượng ngùng nói: “Cứ như vậy nói thẳng ra thật là ngại quá.”
“Chị nói đi, không sao!” Mạnh Giản cười nói.
“À chị có một người cháu gái họ hàng xa, là chị họ của Chu Chiêu, kết hôn bảy năm mà không thể mang thai…” Bà cười nhìn vào bụng Mạnh Giản, trìu mến nói: “Đều đã kiểm tra mọi thứ, cũng khám rất nhiều bác sĩ. Đã thử dùng thuốc tây và cả thuốc trung y nhưng đều không có tác dụng. Cái này, chị nghe nói ở nông thôn có một phương thuốc cổ truyền, mượn áo của phụ nữ mang thai mặc vào có thể ra mùi “mang thai”, chị cũng không biết điều này có chính xác không…”
Chu Chiêu cười khẩy, “Loại chuyện này cũng tin? Nói vớ vẩn!”
Bà cả Chu liếc mắt nhìn anh, nói: “Con không hiểu được nỗi khổ của việc không thể sinh con đâu, thà tin vẫn hơn là không tin…” Bà quay đầu nhìn Mạnh Giản, nói, “Xung quanh chị bây giờ người có phúc khí mang thai cũng chỉ có em, vậy nên… Hôm nay mới không biết xấu hổ mà đến đây để xin em một bộ quần áo!”
Mạnh Giản không thoải mái mà xoay cổ, để người khác mặc lại đồ mà mình đã mặc, cô quả thật có chút khó xử. Nhưng người hỏi lại là bà Chu luôn đối xử với cô rất tốt, nếu từ chối thật sự không ổn lắm cho nên Mạnh Giản đành đồng ý.
“À, đúng rồi, phải là bộ mà em mang trước khi mang thai, tốt nhất là bộ đồ mà em thường xuyên mặc ấy.” Bà Chu ngại ngùng vỗ vỗ tay cô, “Cháu gái của chị mệnh khổ, bởi vì không có con cho nên phải chịu rất nhiều lời khó nghe từ nhà chồng và người ngoài, em thương con bé, mong em sẽ không cảm thấy là chị đã mạo phạm em.”
“Không sao, em sẽ bảo người giúp việc tìm.” Mạnh Giản cười khổ.
Chu Chiêu ngồi ở một bên cảm thấy quả thật là chuyện nhảm nhí, nhưng nhìn bộ dạng nghiêm túc của mẹ mình, cũng khó mà đánh thẳng vào mặt bà được, cái quan trọng là Mạnh Giản đã đồng ý, anh đương nhiên không còn gì để nói.
Bữa tối, Mạnh Giản bắt đầu thể hiện tài nghệ, không có Chu Minh Thân cả ba người ăn cũng không bao nhiêu, ba món mặn một món canh là đủ rồi!
Một cá diếc hấp dầu hành, một phần đậu hủ bát bảo và một phần đậu phụ sốt tương ngọt, cùng với một nồi canh cà chua khoai tây, có thịt có rau, có nóng lẫn nguội, thức ăn tuy không nhiều nhưng được phối hợp rất hài hòa, tạo ra hương vị ngon miệng, một tên quỷ hay bắt bẻ như Chu Chiêu cũng không thể không dựng cho cô một ngón cái.
“Cô thật đúng là giỏi tiết kiệm tiền cho chú hai của tôi!” Chu Chiêu lau miệng, ném khăn ăn xuống bàn.
Mạnh Giản nhìn mâm cơm bị anh càn quét không còn gì, nói: “Xem ra là tôi đã đánh giá sai sức ăn của anh rồi, tôi còn tưởng rằng thiếu gia như anh ăn ngon mặc sướng quen rồi sẽ không ăn nổi đồ ăn tôi nấu cơ, không nghĩ tới… Chậc chậc chậc!”
Mặt Chu Chiêu đỏ lên, đánh vào gáy cô một cái.
Bà cả Chu cũng khen Mạnh Giản không dứt lời, nói thẳng: “Chẳng trách chú hai lại không về nhà cũ ăn cơm, hóa ra đồ ăn ở nhà ngon hơn!”
Mạnh Giản cúi đầu ngại ngùng, Chu Chiêu cảm thấy có thể là do mình ăn quá nhiều, anh nhìn biểu cảm “thẹn thùng” của Mạnh Giản mà cảm thấy bụng mình có chút chua.
—
Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ!
Đừng quên thả một vote cho truyện nha các tìn iu!!