Cá Mặn Không Muốn Đánh Chuyên Nghiệp - Thanh Mai Tương - Chương 8
Chỉnh sửa:?/?/23 Đọc kiểm:?/?/23
Cậu nói chuyện đàng hoàng, đừng có thở gấp nữa.
___
Sáng sớm tinh mơ được coi là thời điểm không khí trong lành nhất của một ngày. Lâm Độc Nghệ theo lẽ đó hưởng thụ cảm giác thư thái bằng cách thức chạy bộ buổi sáng.
Mới chạy được non nửa đường thì cuộc gọi của Lão Bàn inh ỏi bắn tới.
Nghe được trạng thái uể oải của hắn hẳn là mới rời giường chưa được bao lâu, ngặt nỗi vẫn duy trì giọng điệu ai oán từ tối hôm qua: “Lâm Độc Nghệ cậu đúng là cái đồ tra nam, lần nào cũng bắt tôi gọi cho cậu trước, tôi không chủ động thì cậu cũng im bặt luôn.”
Lâm Độc Nghệ nép sang một bên ổn định lại hơi thở, bình tĩnh nói: “Lúc tôi rời giường chắc gì cậu đã ngóc đầu dậy đâu, giúp cậu đảm bảo thời gian ngủ đủ giấc đấy thôi.”
“Tri kỉ tri kỉ, thiếu chút nữa tôi tin anh ONE cậu soái cổ luôn mất.” Cách cái điện thoại cũng có thể hình dung được cảnh tượng Lão Bàn đang trợn mắt trắng xem thường, nhưng ít nhất lần này không chệch đường ray như mấy lần khác nữa, quỹ đạo bàn luận vẫn kịp kéo về lúc ban đầu, “Không hơn thua với cậu nữa, hôm qua có chuyện quên nói đây. Nào nào bảo bối, đoán xem Thịnh Thế Hoa Điển năm nay tôi gặp được ai?”
Lâm Độc Nghệ hỏi: “Ai vậy?”
Lão Bàn ghét bỏ tặc lưỡi: “Thì chiến đội chuyên nghiệp BBQ chứ đâu.”
Lâm Độc Nghệ hơi ngừng một chút: “…Rồi sao?”
Lão Bàn nghẹn họng: “Cậu không nhớ Mid của bọn họ hiện giờ là ai hả?”
Lâm Độc Nghệ không nhớ là thật, lập tức trưng ra giọng điệu tương đối phối hợp: “Ai cơ?”
“Là July! Năm đó cậu ta thống trị xếp hạng tổng nhiều năm liền còn gì, kết quả thì bị tên vô lại đếch biết chui ra từ đâu như cậu dửng dưng đá văng!” Giọng điệu Lão Bàn tràn ngập ai oán, “Bị cậu đuổi khỏi bảng xếp hạng nên mấy năm sau cậu ta trực tiếp đăng kí vào BBQ thi đấu chuyên nghiệp luôn. Vài năm nay tuy cắm mặt lo chuyện huấn luyện nên không leo hạng được, tên trên danh sách tổng cũng mất tăm nhưng Lâm Độc Nghệ cậu không có ý định ném người ta lên chín tầng mây lần hai đâu ha?”
“Ồ.” Lâm Độc Nghệ mơ hồ mường tượng, bỗng nhiên có hơi xấu hổ giải thích: “Chiến đội Bắc Mỹ bên kia tôi không chú ý lắm, chủ yếu là vì mấy năm gần đây khu bọn họ không giật được giải.”
“Giật giải á… lời này nói ra có hơi tuyệt tình nha.” Lão Bàn cảm thấy buồn cười, “Cậu còn không chịu hiểu? July kia chính là một lòng một dạ nhớ cậu muốn chết.”
Lâm Độc Nghệ càng nghe càng mơ hồ: “Sao lại nhớ tôi làm gì?”
“Chứ tự cậu thấy sao? Phải thừa nhận nhóc July năm đó thực lực đi đường rất mạnh, ai mà ngờ cậu tự dưng nhảy từ cái xó nào ra, trực tiếp đá cậu ta chui thẳng xuống lòng đất. Đoán chừng đứa nhỏ đó ghi thù khắc hận trong lòng lâu rồi, trước mặt thì cư xử ngoan hiền lễ phép lắm cơ, sau lưng lại điên cuồng mắng mỏ coi thường cậu, lần này thì khỏi nói, trực tiếp mắng lên đến Thịnh Thế Hoa Điển luôn.”
Lão Bàn tức muốn bùng nổ nghiến răng, “Hôm qua nó nốc rượu say béc tè lè rồi tự dưng chửi cậu ăn may mới bò lên được vị trí này. Xong còn nhắc cái gì mà chiến đội trong nước nào kí hợp đồng với cậu, nó thề sẽ quay ra giã cho cậu đắp mồ luôn. Loại này tôi khinh, toàn đám cún chua (*)! Bọn nó có ăn may cũng ứ lết nổi lên đầu bảng đâu mà cứ thích sân si khiếp!”
(*) Ám chỉ người hay ganh đua.
Lâm Độc Nghệ: “Ồ.”
Lão Bàn: “…Gì? Ồ thôi á? Hết rồi???”
“Chứ cậu muốn tôi làm sao đây?” Lâm Độc Nghệ cực kì nghi hoặc, “Dù sao tôi có định đăng kí thi đấu chuyên nghiệp đâu, thằng đó đánh kiểu gì mà đánh.”
“Ừ thì cũng đung đúng…” Lão Bàn uất ức đáp: “Chủ yếu là vì hôm qua nhóc đó múa may quay cuồng chọc gáy không ít người, cả đám sau đó mới cãi nhau loạn ầm cả lên, cuối cùng bọn người bên BBQ nóng quá hóa rồ trực tiếp xuất chiêu, tự dưng đâu đâu thề độc đòi đến server quốc nội do thám cậu cho bằng được.”
Cái thứ được gọi là “Do thám” kia hiểu nôm na là cố tình lợi dụng cơ chế khớp của hệ thống để ghép vào cùng ván đấu với đối thủ.
Tương tự như ví von một tay bắn tỉa đang cố ý vồ lấy con mồi của hắn.
Nghe xong, Lâm Độc Nghệ không những không tức giận, ngược lại còn thoải mái cười một tiếng, bắt thẳng vào vấn đề trọng tâm: “Là tôi đắc tội bọn họ hay đắc tội với cậu vậy?”
Lão Bàn lập tức im phăng phắc.
Nghe được đến giờ phút này, Lâm Độc Nghệ có lẽ cũng đã đoán được sơ qua mọi chuyện.
Cậu và Lão Bàn quen biết nhau đã lâu.
Tính cách của Lão Bàn xưa nay đã thẳng thắn nên làm việc gì cũng phải trực tiếp, tuy không nghe hắn đề cập đến tình huống cụ thể của buổi lễ nhưng rất nhanh đã hình dung được cảnh Lão Bàn sẵn lòng đứng ra bảo vệ cậu, hiển nhiên sẽ tạo dựng xung đột không nhỏ với BBQ.
Tên này thừa dịp Thịnh Thế Hoa Điển cãi điếng om trời, hợp đồng chưa được xác nhận ký kết với các chiến đội khác có khả năng bị vết ố lần này ảnh hưởng cũng bị hắn trực tiếp ngó lơ.
Nhưng nếu bình tĩnh lùi lại một bước, ở thời buổi này để gặp được người bạn bất chấp tất cả bảo vệ bạn bè như Lão Bàn là cực kì khó.
Dù đã ngờ ngợ ra ý tốt của Lão Bàn nhưng Lâm Độc Nghệ vẫn không bóc trần hắn mà chỉ âm thầm ngồi yên tại chỗ, cong cong khóe môi lên: “Không sao, mấy ngày tới cứ quan tâm chăm chút mấy bản hợp đồng của cậu đi, còn server quốc nội… tùy bọn đó do thám.”
“Ừm, đến lúc đó gọi tôi lập team đánh đi, nếu gặp thật thì chưa biết mèo nào cắn mỉu nào đâu.” Lão Bàn ở đầu bên kia điện thoại hừ hai tiếng, bị sự bình tĩnh của Lâm Độc Nghệ ảnh hưởng, tâm trạng xem ra đã tốt hơn rất nhiều, “Trước tiên cứ quyết định như vậy, buổi lễ tối nay mới chính thức bắt đầu, tôi vào đó chuẩn bị trước nhá.”
Lâm Độc Nghệ: “Đi đi.”
Sau khi kết thúc cuộc gọi, Lâm Độc Nghệ khẽ lắc đầu.
Ngay lúc này điện thoại lại rung lên một tiếng.
Cứ ngỡ tưởng Lão Bàn lại gửi thêm tin nhắn gì đến, nhưng vừa cúi đầu lại phát hiện là một thông báo chuyển tiền WeChat.
Cậu thiếu chút nữa đã quên quách đống tiền thưởng thu được từ trận khiêu chiến tiệm net hồi tối qua rồi.
Lâm Độc Nghệ nhìn thoáng qua con số tròn trịa trong tài khoản, thuận tay nhấn gửi một tin nhắn thoại: “Cậu chuyển dư mười tệ hả?”
Khoảng chừng một lúc sau mới nhận được phản hồi, tương tự là một tin nhắn thoại: “Tối hôm qua ham vui quá nên chuyển trễ cho cậu, cứ coi như trả lãi suất đi.”
Tiết tấu chạy bộ của Lâm Độc Nghệ không bị gián đoạn, môi cậu mấp máy, tiếng hít thở nhẹ nhàng bao trùm ống tai nghe, cậu khẽ cười một tiếng: “Vậy thì phải cảm ơn cậu.”
Đối phương một lúc lâu sau vẫn chưa có động thái gì mới.
Mãi cho đến khi Lâm Độc Nghệ cho rằng cuộc đối thoại đã kết thúc, Lục Tu Liên mới gửi tới một tin nhắn.
Lần này là một tin nhắn văn bản: 【Cậu nói chuyện đàng hoàng, đừng có thở gấp như vậy.】
Lâm Độc Nghệ: “?”
–
Căn cứ chiến đội KOY.
Đường Trạch vừa đi ngang qua đột nhiên dừng bước, nhịp điệu không khác gì một chiếc camera quay ngược: “Sao tai đội trưởng đỏ vậy?”
Lục Tu Liên: “…Không có gì.”
Hắn liếc nhìn tin nhắn thoại vừa kịp nghe qua một lần, bình tĩnh bước ra, tùy tiện tóm lấy một nhân viên công tác đang bận đến bù đầu, “Việc quảng bá của chiến đội làm đến đâu rồi?”
“Gần như sắp hoàn thành rồi, nhưng mà…” Nhân viên công tác khó xử, “Danh sách tuyển thủ ở vị trí phụ trợ thì sao ạ?”
Lục Tu Liên nghĩ một lúc rồi nói: “Không sao, cứ để bên đó giúp tôi là được.”
Ngay sáng hôm sau, việc đăng kí tham gia giải đấu chuyên nghiệp của KOY đã được chính thức thông qua.
Nhưng tất cả thành viên trong đội không cảm thấy vui mừng cho lắm.
Cùng thời điểm lúc thông báo thông qua của chiến đội được gửi đến, tuyển thủ vốn đảm nhiệm vị trí phụ trợ của đội là Tông Tử lại nhắn vào nhóm chung một câu “Xin lỗi mọi người, tôi đã quyết định kí hợp đồng với chiến đội khác rồi”, sau đó trực tiếp bấm nút thoát nhóm. Lúc Tô Mễ Phi và mấy người khác muốn kéo qua tin nhắn riêng chửi bới thì đã phát hiện đối phương ngay cả bạn bè cũng xóa đi rồi.
Danh sách tuyển thủ ban đầu gồm năm, hiện giờ giảm xuống còn bốn.
“Ê nè nè cái thằng vong ơn bội nghĩa kia, chớ để anh mày bắt được trên sàn thi đấu!” Tô Mễ Phi cuộn tay thành nắm đấm.
Tuy rằng bọn họ ít nhiều sớm đã có linh cảm rồi, nhưng lúc sự việc thật sự diễn ra thì mọi công sức chuẩn bị tinh thần đều hóa thành công cốc.
Hình ảnh cả năm người sát cánh chiến đấu với nhau khi trước, bây giờ ngồi xem lại đúng thật là quá đỗi chó má.
“Ủa khoan.” Tô Mễ Phi sực nhớ đến gì đó, lập tức chuyển mắt qua Lục Tu Liên đang cực kì bình tĩnh, “Có biết thằng Tông Tử gia nhập đội nào không?”
Lục Tu Liên thay đổi tư thế, không trả lời.
“Vấn đề cấp bách bây giờ là đội mình phải nhanh chóng tìm một phụ trợ mới.” Đường Trạch thở dài một hơi, bắt đầu bình tĩnh suy ngẫm, “Cũng may là đang vào mùa chuyển nhượng nên chỗ trống dư ra khá nhiều. Dù sao chiến đội chúng ta từ kinh phí đến phí hợp đồng đều không thành vấn đề, nếu có sẵn tuyển thủ chuyên nghiệp tình nguyện đi ăn máng khác nhảy vào đây thì ngon rồi. Dĩ nhiên không nhất định chơi phụ trợ cũng được tất, nếu mà có ứng cử viên cho vị trí xạ thủ số dách như TheONE thì anh đây cũng sẵn lòng nhường chỗ, bây có đá anh mày sang ghế phụ trợ cũng được.”
“Biết anh là fan ruột của TheONE rồi, cơ mà có mơ cũng phải mơ cái nào thực tế xíu đi chớ.” Lạc Lạc theo chủ nghĩa hiện thực đưa ra lời khuyên hữu ích, “Hơn nữa em thấy TheONE đi Mid còn bá hơn AD nữa, muốn đánh cũng phải đánh đường giữa.”
“Hai đứa bây khác gì nhau đâu…”
Tô Mễ Phi biết hai đồng đội này luôn là cái loa thổi phồng thiếu não của TheONE, hơn nữa còn là fan của ông lớn ở hai vị trí hoàn toàn khác nhau.
(*) Đường giữa và đường dưới (Mid, AD) mà Lâm Độc Nghệ đứng top hết cả 2 bảng.
Tô Mễ Phi không nói nên lời xoa xoa huyệt thái dương, sau đó quay đầu nhìn Lục Tu Liên: “Ê Lục Nhị, anh định giải quyết thế nào? Danh sách quảng bá truyền ra rồi nên không thu lại được đâu, ghế phụ trợ cứ bỏ trống như vậy hả?”
“Ừm, trước hết tạm thời bỏ trống.” Lục Tu Liên trưng ra bộ dáng thích ứng trong mọi tình cảnh, cầm điện thoại xem thông tin bạn tốt, “Chiều nay anh sắp xếp thời gian đến trụ sở xin bản sao thông tin chuyển nhượng mùa này đã. Nếu không xin được đành phải liên hệ với trại huấn luyện trẻ bên kia.”
“Cũng được.” Tô Mễ Phi nghĩ nát óc cũng không tìm được biện pháp nào tốt hơn, nhìn qua Đường Trạch và Lạc Lạc vẫn đang tranh cãi, anh nhắc nhở một câu: “Cũng liên hệ thử với TheONE xem, biết đâu lại được, ok không?”
Lục Tu Liên: “Anh mày có gửi lời mời kết bạn lâu rồi nhưng không thấy phản hồi, xem lịch sử thi đấu hình như không mấy online.”
Tô Mễ Phi: “Sao vậy được, về nước phát là bị rút dây mạng luôn hả? Đừng bảo em cái lời đồn là trẻ con vị thành niên kia là thật nha?”
Lục Tu Liên bất lực gượng cười: “Cũng có khả năng là đang trốn mày đấy.”
–
Đúng là Lâm Độc Nghệ đã nhiều ngày không vào tài khoản chính.
Thịnh Thế Hoa Điển ngày càng đến gần thì càng có nhiều chiến đội muốn chiêu mộ cậu hơn, vừa online là mấy lời mời kia cứ hiện lên không dứt nên cậu mới dứt khoát nhảy sang clone chơi với Lão Bàn luôn.
Đến cái mức mà tài khoản chính cũng không thèm vào nữa.
Nhưng nếu cứ tiếp diễn cũng không phải biện pháp tốt.
Hệ thống xếp hạng《 Vấn Đỉnh Điên Phong 》 có một cơ chế đặc thù, nếu một tài khoản không vào xếp hạng bảy ngày liên tiếp sẽ bị xử lý rớt sao.
Mặc dù xếp hạng tổng chủ yếu dựa vào điểm của hệ thống “Phong thần đỉnh cao” được áp dụng trên toàn server mà chỉ có Vương Giả 100 sao mới đủ điều kiện tham gia nhưng những ngôi sao nhỏ trong hệ thống xếp hạng cũng là người chơi dành cả chân tình đánh lên, vậy nên không thể cứ thể mà bỏ xó được.
Lâm Độc Nghệ chạy bộ buổi sáng xong bèn về nhà tắm rửa.
Ăn cơm trưa xong xuôi lại đặt chân đến tiệm net.
Đã bảy ngày liên tiếp không đăng nhập vào tài khoản chính, bây giờ cậu muốn vào đánh thử xếp hạng.
Vừa mới online, một số lượng cực lớn yêu cầu kết bạn liên tục gửi tới.
【Xin chào, tôi là quản lý của chiến đội UTO, cậu có muốn trò chuyện không?】
【Thêm bạn được không ạ, nền tảng phát sóng trực tiếp “Nhím” xin chân thành mời bạn tham gia.】
【Cậu giành thời gian xem xét qua chiến đội ZHE nhé?】
【WEN chân thành mời cậu gia nhập, mọi thông tin chi tiết hai bên có thể trao đổi sau.】
…
Nhìn sơ qua đều là những ghi chú đơn giản trong mấy ứng dụng kết bạn, đây cũng là nỗi sợ đánh vào trực diện mà Lâm Độc Nghệ cần phải đối mặt khi đăng nhập tài khoản chính vào thời điểm diễn ra Thịnh Thế Hoa Điền căng thẳng như này.
Tóm lại không phải nhân viên công tác chiến đội nghe ngóng được thông tin thì là mấy nền tảng phát sóng trực tiếp bắt tin cậu vừa về nước lập tức đưa ra lời mời mọc, ngoại trừ tiếng Trung, rất nhiều tin nhắn được gửi đến bằng tiếng Anh, hiển nhiên là đến từ các chiến đội chuyên nghiệp đến từ khu vực khác.
Đứng đầu xếp hạng tổng, mặc kệ có phù hợp với các thành viên trong đội hay không, nhưng làm đồng đội vẫn tốt hơn là trở thành đối thủ.
Hiển nhiên là lựa chọn tuyệt vời đối với tất cả chiến đội.
Lâm Độc Nghệ tùy tiện nhìn lướt qua, đang định nhấn vào “Xóa tất cả” ở góc dưới phía bên phải.
Tầm mắt cậu vô tình rơi vào một thông báo bị lẫn trong hàng tá các thông báo khác, khựng lại một lúc lâu.
【Bản hợp đồng cao nhất giải đấu, bạn có muốn tìm hiểu hay không?】
Nhưng thứ thu hút sự chú ý của cậu dĩ nhiên không phải nội dung thông báo mà là ID của người chơi gửi lời mời kết bạn: KOY丶NO2.
Hình như là người kia.
Lâm Độc Nghệ nhớ đến ghi chú bạn tốt “Hoa bướm” trong WeChat rồi nhấn vào “Chấp nhận”, sau đó mới bắt đầu xóa toàn bộ các lời mời khác.
Sau cùng cậu di chuyển ngón tay, nhập một đoạn nội dung tin nhắn.
Phòng huấn luyện chiến đội KOY.
Lục Tu Liên nghe giao diện game gửi thông báo có tin nhắn mới nên đưa mắt liếc sang, tình cờ bắt gặp ID game vừa kịp sáng lên trong danh sách bạn bè, lập tức trở nên hưng phấn.
Liệu có thể hiện thực hóa chuyện xưa truyền kỳ “Anh với em đếch có duyên đâu, tất cả chỉ vì tiền của anh” không?
Đang ngập trong biển nghĩ thì ảnh đại diện trước ID game đột nhiên chuyển động, sau đó gửi đến một tin nhắn: 【Không đánh chuyên nghiệp.】
Tô Mễ Phi đứng gần đó theo dõi toàn bộ sự việc: “Cái này người ta gọi là chưa bắt đầu mà đã kết thúc hả?”
Lục Tu Liên: “…”
Chấp nhận lời mời kết bạn rồi buông lời từ chối?
Bạn tôi ơi, nước đi hay lắm!
Hắn gõ nhẹ đầu ngón tay lên mặt bàn, cau mày suy nghĩ xem có khả năng đột phá một bên hay không, lúc này lại thấy TheONE thay đổi từ trạng thái “Online” thành “Đang ở trong đội”.
Lục Tu Liên hơi ngả người về phía sau, đóng hộp thoại lại, đột nhiên không còn hấp hối gửi tin nhắn qua nữa.
Mà thôi quên đi, vốn hắn cũng chỉ tùy tiện hỏi han chút thôi, nếu người ta đã không có ý định đánh chuyên nghiệp rồi thì vẫn phải xem xét lại.
TheONE có thể ổn định vị trí của bản thân nắm giữ cả xếp hạng tổng nên thực lực cá nhân dĩ nhiên không thể nghi ngờ gì nữa, nhưng với thân phận đó cũng chưa chắc cậu ta thật sự thích hợp dấn thân vào lĩnh vực thi đấu chuyên nghiệp.
Giải đấu chuyên nghiệp rất khác so với xếp hạng thông thường. 《 Vấn Đỉnh Điên Phong 》 là chiến trường dành cho năm người, ngoài thao tác, khả năng chỉ huy ra thì phối hợp giữa các thành viên và sự phù hợp giữa các tướng mà mỗi thành viên am hiểu đều rất đặc biệt.
Vậy nên nếu so sánh với những yêu cầu trên, thực lực cá nhân chẳng qua chỉ là điều kiện cơ bản nhất có thể suy xét mà thôi.
Ví dụ điển hình nhất là July, đứng đầu xếp hạng tổng ba năm trước rồi bị BBQ đào đi bằng một số tiền cực lớn.
Không coi ai ra gì, phong cách quá hiểm độc, dù có áp đảo đối thủ ở đường giữa cũng không làm nên cơm cháo gì sất, suốt ba năm chiến đội phải chật vật lắm mới lấy được tấm vé bước vào vòng loại trực tiếp.
Người ngoài nhìn vào đều cho rằng đồng đội của July quá tạ, nhưng thực tế, vấn đề lớn nhất có lẽ là do cậu ta là tuyển thủ minh tinh chói sáng nhất của đội.
Lục Tu Liên đang mất tập trung nháy mắt bình tĩnh lại, đôi lông mày hiện lên vẻ an tĩnh hiếm có.
Nhưng chỉ tồn đọng chưa đến một giây, sau đó liền hứng thú nhìn qua Tô Mễ Phi: “Mày nói TheONE đã lâu ngày không online vậy mà vừa lên đã lập đội rồi, không biết cậu ta chơi với ai nhỉ?”
“Em biết thế éo nào được.” Tô Mễ Phi nói, “Không thì anh đi đu mấy cái live đi, biết đâu có người ghép trúng TheONE thì sao.”
“Có lý.” Lục Tu Liên nói là làm ngay.
___
Lục Tu Liên: Cậu nói chuyện đàng hoàng, đừng có mà thở gấp.
Lâm Độc Nghệ:?
Lâm Độc Nghệ: Gì, cứng rồi hả?
Lục Tu Liên: …?
___
T/N: Trời ơi dỉty talk =)))