Bút Ký Thời Không - Bắc Ly Tâm - Chương 138: Giáo Bá, Cầu Dạy Dỗ! (25)
“Cút! Một đám vô dụng!”
Trong một biệt thự cổ vắng trên núi, bên trong phát ra tiếng ném đồ vật. Trong thư phòng của biệt thự, Phó Niên Hằng đạp một người đàn ông ra ngoài, ánh mắt giận dữ. Trên đất nằm đầy đồ vật cùng tài liệu.
Người bị đá ra ngoài loạng choạng ngồi dậy, lê lếch thân người bị thương rời đi.
Phó Niên Hằng nới lỏng cà vạt, xoay người ngã xuống ghế, mệt mỏi che mắt lại.
“Boss, hiện tại Phó thị bị Phó Niên Trạch nắm giữ, cảnh sát cũng đã vào cuộc tìm ngài, chúng ta nên làm gì tiếp đây?”
Phó Niên Hằng nghe cấp dưới nói lời này, càng trở nên táo bạo, chiếc ly thủy tinh cuối cùng trong tay bị hắn ném dưới chân cấp dưới vừa nói, choang một tiếng vỡ nát.
“Cái gì cũng để ta tìm cách, ta nuôi các ngươi vô dụng sao?”
Đám cấp dưới đều cúi gầm mặt, một người cũng không dám mở miệng.
Lúc này, người vẫn luôn quay lưng lại nhàn nhã ngồi trên ghế chợt cười khẽ một tiếng. Bộ dáng chỉ là một thiếu niên, nhưng tiếng cười khẽ kia lại khiến cả người Phó Niên Hằng cứng đờ.
Không một ai có thể nghĩ rằng, Phó Niên Hằng hắn bề ngoài phong quang, thực tế lại bị nắm trong tay một thằng nhóc còn chưa được 18 tuổi. Hắn cứng ngắt nói:
“Cố thiếu, tôi nhất định sẽ nghĩ cách xoay chuyển tình thế! Một lần nữa đạp Phó Niên Trạch xuống!”
Thiếu niên xoay người lại, trên tay là một chiếc máy tính bảng đang phát tin tức về Phó thị, cậu nhàn nhạt ném sang một bên, lười biếng nói:
“Vô dụng, ngươi đã không còn một cơ hội nào nữa.”
Cứ tưởng hắn sẽ bị nhân vật phản diện của cốt truyện áp chế, không ngờ lại có một bàn tay khác âm thầm bảo vệ.
Đồng tử Phó Niên Trạch hơi co rụt, vội vàng nói:
“Cố thiếu, cứu tôi với, nếu là ngài thì nhất định có cách!”
Hắn hơi gõ nhẹ ngón tay lên lên thành ghế, liếc nhìn bộ dạng hiện tại của Phó Niên Hằng, ánh mắt như nhìn một con giun dế không đáng để vào mắt. Lát sau, thiếu niên từ trên ghế đứng lên, lạnh nhạt nói:
“Hiện tại ngươi đã bị người kia nắm thóp toàn bộ, chỉ có thể chờ chết.”
Thiếu niên nói xong, không nhanh không chậm rời khỏi phòng. Phó Niên Hằng đập mạnh tay xuống bàn, nghiến răng chửi.
“Mẹ kiếp! Thằng khốn!”
Một tên cấp dưới chần chờ một chút, mở miệng:
“Boss, người Phó Niên Trạch để ý nhất là Phó lão gia tử, được người canh phòng rất nghiệm mật, chúng ta có nên liều một phen…”
Trong đầu Phó Niên Hằng chợt xẹt qua bóng dáng mảnh mai lại đầy kiêu ngạo kia, hơi nheo nheo mắt, trong mắt lộ ra hung ác nham hiểm, hắn quay đầu nhìn tên cấp dưới vừa nói, mở miệng:
“Phó Niên Trạch hiện tại vì cứu vớt Phó thị mà bận tối mặt, có một số việc, hắn quản không được.”
“Đi, tra xem nữ sinh tên Ngôn Chỉ đang ở đâu.”
_________________
“Bạn học nhỏ, tối nay anh phải tăng ca, có lẽ không trở về, em nghỉ ngơi trước, đừng chờ anh, ngoan.”
Sơ Nghiên nhìn chằm chằm điện thoại hồi lâu, im lặng không nói. Cô vừa muốn ném điện thoại sang một bên, chuông điện thoại lần nữa vang lên. Sơ Nghiên bắt máy, bên kia liền truyền đến giọng nói hưng phấn của Bạch Mộng Nhiên:
“Chỉ Chỉ, bọn mình có tổ chức một buổi tiệc nhỏ ở KTV gần trường, cậu đang ở đâu, có bận gì không, mình đến đón?”
Sơ Nghiên nhìn một lượt căn biệt thự to lớn, dì giúp việc đang lau dọn thấy cô nhìn sang liền quay sang cười thân thiện, Sơ Nghiên âm thầm thu hồi ánh mắt, trả lời:
“Cậu không cần qua, 30 phút nữa tớ sẽ đến.”
“Ok~”
Bạch Mộng Nhiên đáp một tiếng liền tắt máy.
Sơ Nghiên thay quần áo, cô mặc một bộ váy ngắn màu xanh navy, mang giày thể thao vào rồi đeo túi rời khỏi biệt thự.
Sơ Nghiên bước ra ngoài, lấy điện thoại ra, nhắn cho Phó Niên Trạch một tin nhắn. Rồi mới vẫy tay gọi taxi đến trường. Cô ngồi trên taxi nhắn tin với Bạch Mộng Nhiên hỏi số phòng xong, lúc này mới ngẩn đầu nhìn tài xế đang chở mình. Nhìn có vẻ thành thật, nhưng ánh mắt kia đúng là không hề thành thật chút nào, thỉnh thoảng lại quan sát cô một cái. Hơn nữa ghế bên cạnh tài xế còn ngồi một người đeo khẩu trang đội mũ lưỡi trai.
Sơ Nghiên hơi nâng mi, nhanh chóng gửi cho Bạch Mộng Nhiên một tin nhắn, mới mở miệng:
“Bác tài, hình như tôi còn chưa nói bản thân muốn đi đâu?”
[Ký chủ, chị đây là lên nhằm xe cướp nha.]
Gương mặt tài xế không chút thay đổi, mỉm cười nói:
“Ngôn tiểu thư, ông chủ của tôi muốn gặp cô một chút, hy vọng cô có thể hợp tác.”
Sơ Nghiên: “…” Ta không muốn hợp tác đấy ngươi làm gì được ta?
Sơ Nghiên cầm điện thoại lên, bấm gọi cảnh sát. Tiếng chuông điện thoại vang lên.
Đường dây bên kia vừa bắt máy, một ống súng đen ngòm chỉa thẳng vào đầu cô, là người đàn ông đeo khẩu trang kia. Hắn không nói gì, nhưng tài xế lái xe mỉm cười:
“Ngôn tiểu thư, tôi thật sự không muốn dùng vũ lực với phụ nữ.”
Sơ Nghiên nghe đầu dây bên kia vang lên tiếng, Sơ Nghiên mở miệng:
“Ngại quá, tôi gọi nhầm số.”
Tài xế: “…” Cứ có cảm giác bị nữ sinh này chơi đùa, nhưng hắn không có chứng cứ.
Nam nhân bên cạnh không nói chuyện, hắn đưa một tay, Sơ Nghiên cụp mắt đem điện thoại ném cho hắn.
Cô hơi tựa người ra sau, lại nhàn nhạt liếc nhìn tài xế đang thu hồi súng, nói:
“Phó Niên Hằng bị ép đến đường cùng rồi à? Hiện tại chơi trò bắt cóc?”
Tài xế hơi kinh ngạc, không ngờ Sơ Nghiên lại đoán được người phía sau. Nhưng hắn cũng không bất ngờ quá lâu, người được boss xem trọng, lại không có nhan sắc, thông minh một chút cũng bình thường.
Bất quá cô bé này chỉ mới 16 tuổi thì phải, còn chưa có thành niên a… Phó Niên Trạch có khẩu vị nặng thật.
“Ngôn tiểu thư tuổi còn nhỏ, nhưng tâm tính này đúng là không nhỏ.”
Nam nhân cầm súng ánh mắt lạnh băng đánh giá Sơ Nghiên qua gương chiếu hậu. Tuổi còn nhỏ, nhưng gặp chuyện một chút hoảng loạn cũng không có. Thân là một sát thủ, trực giác của hắn cho hân biết, người này… không tầm thường.
Nhưng không quan trọng lắm, hắn chỉ hộ tống đem người đến biệt thự, còn ám sát lại là một người khác.
Sơ Nghiên tùy ý tựa ra phía sau, trong đầu cũng có một chút suy đoán.
Phó Niên Hằng này đúng là đã không giống ban đầu, nếu là kẻ kia vì hắn mà đến, hẳn sẽ không đơn giản bị hạ như vậy?
Cứ có cảm giác cô đã bỏ sót chỗ nào đó… là nơi nào nhỉ?
Chiếc xe dừng lại, Sơ Nghiên cũng không nghĩ nhiều nữa, mở cửa xuống xe.
Bọn họ đưa cô đến một tòa biệt thự trên núi, biệt thự trắng tinh cực kỳ sang trọng, nhưng xung quanh lại vô cùng vắng vẻ.
Có vẻ cả ngọn núi này đều là của hắn a.
Sơ Nghiên bị đưa vào đại sảnh của biệt thự, vừa vào đã thấy Phó Niên Hằng bắt chéo chân ngồi giữa một đám đàn em, bộ dạng không khác gì một ông hoàng.
Hắn nhìn nữ sinh vẻ ngoài không chút nổi bật gì trước mặt, khóe môi hơi gợi lên một nụ cười trào phúng:
“Chắc Phó Niên Trạch không ngờ tới, hắn giấu kỹ như vậy, tôi vẫn biết mối quan hệ giữa em và hắn. Tiểu thư Ngôn Chỉ, chào mừng đến với địa bàn của tôi.”