Bút Ký Thời Không - Bắc Ly Tâm - Chương 137: Giáo Bá, Cầu Dạy Dỗ ! (24)
“Chỉ Chỉ, cậu nói gì vậy? Sao mình lại có những suy nghĩ đáng sợ như vậy chứ? Mà, sao cậu lại ở đây?”
Sơ Nghiên liếc nhìn nàng một cái, nói:
“Được rồi, tôi khuyên cậu không nên suy nghĩ ngu ngốc, đừng nói Tô gia cậu không đắc tội nổi, hiện tại cậu chỉ mới học lớp 10, cậu còn chưa tốt nghiệp, còn cả một tương lai phía trước, liệu cậu cảm thấy dùng tất cả của cậu để hãm hại Đại tiểu thư Tô gia có đáng không? Tô Tinh Thần cùng lắm thì phải ra nước ngoài, vài năm sau lại trở về, hoàn toàn không có ảnh hưởng gì cả. Nhưng còn cậu thì sao? Cậu có thể làm gì để chống lại Tô gia?”
Sắc mặt Lục Phiên Phiên tái xanh không còn giọt máu, ngồi phịch xuống đất rồi ôm mặt khóc nức nở.
Sơ Nghiên liếc cô ta một cái, lần đầu cô phải mở miệng giảng đạo lý nhiều như vậy, đúng là phiền phức. Cô lấy điện thoại ra bấm một dòng tin nhắn rồi gửi đi. Chỉ lát sau, Bạch Mộng Nhiên dẫn theo một cô gái đi đến.
“Thật là, Chỉ Chỉ, cậu bảo tớ gọi bạn của Lục Phiên Phiên đến làm gì vậy? Hả?”
Bạch Mộng Nhiên nhìn người khóc nức nở trên mặt đất, không khỏi kéo Sơ Nghiên sang một bên.
“Nè nè, Chỉ Chỉ, không phải là cậu đã đánh cô ta một trận đó chứ?”
Sơ Nghiên: “… cậu nghĩ tớ như vậy à?”
Bạch Mộng Nhiên có chút chột dạ quay đầu.
“Cái đó, ý tớ không phải như vậy… haha…”
“Ngôn Chỉ! Cậu đã làm gì Phiên Phiên hả! Có phải cậu bắt nạt cậu ấy không?”
Sơ Nghiên: “… Tôi bắt nạt cậu ta rồi gọi cậu đến để làm chứng chỉ trích à?”
Bạn của Lục Phiên Phiên: “…” Hình như cũng không sai.
Sơ Nghiên không thèm để ý đến họ nữa, sải bước rời đi. Bạch Mộng Nhiên cũng cuốn quýt đi theo sau.
“Cái đó, Chỉ Chỉ, rốt cuộc cô ta làm sao vậy?”
“…Tỏ tình thất bại, khóc nhè.”
Sơ Nghiên nghiêng đầu nhìn Bạch Mộng Nhiên, thanh âm có chút nhàn nhạt. Bạch Mộng Nhiên cả kinh đến quên phản ứng. Đợi cô khôi phục lại tinh thần, Sơ Nghiên đã không thấy bóng dáng.
“Đợi đã, Chỉ Chỉ, cậu giải thích rõ ràng đi!! Tỏ tình là như thế nào a, tỏ tình ai??”
_______
Sơ Nghiên ra ngoài sân vườn, lúc này bên ngoài ánh đèn lung linh, Ninh Mặc đứng giữa một vòng hoa được xếp thành hình trái tim, xung quanh có một vài người bạn của Tô Tinh Thần và học sinh tụ tập chúc phúc cho họ. Tô Tinh Thần cả mặt đều đỏ bừng, lấy hết dũng khí bước lên nói.
“Ninh Mặc, tớ thích cậu, thích rất nhiều năm rồi. Tớ sắp 18 tuổi rồi, đã trưởng thành, cậu, cậu có đồng ý làm bạn trai của tớ không?”
Lời cô vừa dứt, xung quanh vang lên vô số tiếng cổ vũ và hò hét. Ninh Mặc đứng im không nói, nửa mặt của hắn giấu trong bóng tối, hoàn toàn che khuất đi biểu cảm trên mặt.
Tô Tình Thần lúc này lòng nóng như lửa đốt, chỉ sợ hắn mở miệng từ chối, lúng túng đứng tại chỗ.
Lúc này, Ninh Mặc mới bước tớ, cả người hắn được bao phủ bởi ánh đèn, càng thêm có vẻ mờ ảo, tiếng nói xung quanh im lặng, im lặng đến mức Tô Tình Thần có thể nghe được tiếng tim mình đang đập thình thịch.
“Tô Tinh Thần, tớ từ chối.”
Lời này vừa ra, xung quanh lập tức vang lên tiếng xì xầm, còn có vài giọng nữ sinh nhỏ giọng chế nhạo Tô Tinh Thần, đương nhiên cũng có người nói Ninh Mặc không biết điều.
Tô Tinh Thần có chút hoảng hốt, biểu cảm tươi cười lẫn mong chờ trên mặt cứng đờ, cô luống cuống muốn xoay người rời đi. Nào ngờ vừa xoay người, Ninh Mặc đã bắt lấy tay cô.
“Loại chuyện tỏ tình này, sao có thể để cho con gái làm được.”
Phó Niên Trạch vừa đi đến nghe thấy: “…”
Tô Tinh Thần sửng sốt quay đầu, nước mắt trên mắt còn chưa kịp rơi xuống, ngơ ngác nhìn Ninh Mặc. Ninh Mặc nhìn cô như vậy, thở dài đưa tay lau nước mắt trên khóe mắt cô, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên đó. Hắn ôm lấy Tô Tinh Thần, tựa như ôm cả thế giới trong tay, cẩn thận từng li từng tí.
“Thần Thần, em có nguyện ý cùng anh đối mặt với sự phản đối của cả thế giới này không?”
Tô Tình Thần khóc, ôm chặt lấy hắn mà òa khóc:
“Em nguyện ý, đương nhiên nguyện ý.”
Cô thừa biết với tình hình hiện tại cô và Ninh Mặc chắc chắn đối mặt với sự phản đối của Tô gia đầu tiên A Mặc không còn là Ninh đại thiếu gia như xưa nữa, đối với các đại gia tộc mà nói, môn đăng hộ đối cực kỳ được coi trọng, hai người muốn bên nhau chắc chắn phải chịu áp lực cực kỳ lớn. Nhưng cô không sợ, chỉ cần Ninh Mặc không sợ, Tô Tinh Thần có gì phải sợ chứ?
[Ký chủ, hiện tại chị chỉ cần hoàn thành chương trình đại học, báo hiếu cha mẹ nữa là nhiệm vụ chính tuyến có thể hoàn thành a.]
Thiên Hoa vui vẻ lên tiếng, sau đó chuyển sang nhiệm vụ ẩn giấu:
[Nhiệm vụ ẩn giấu đã hoàn thành 70% hiện tại, chị đã bảo vệ tốt Phó Niên Trạch, hiện tại chỉ cần Phó Niên Hằng hoàn toàn thân bại danh liệt, nhiệm vụ ẩn giấu liền hoàn thành a.]
Sơ Nghiên khẽ nhướng mày, mặc dù tích phân cô không phải rất cần, nhưng số 0 đúng là không dễ nhìn.
Phó Niên Trạch nhìn cô thất thần nhìn hai người trong vườn hoa, ánh mắt chợt lóe, trong đầu lại có một suy nghĩ khác.
“Khi nào anh sẽ hạ bệ Phó Niên Hằng?”
Phó Niên Trạch hơi nâng mi, mở miệng:
“Em muốn tham gia?”
Sơ Nghiên quay đầu lại, đem tay vòng qua cổ hắn, Phó Niên Trạch cũng thuận thế ôm lấy eo cô.
“Đương nhiên, năm học đã kết thúc rồi, sao em có thể bỏ qua màn trình diễn hấp dẫn như vậy chứ?”
Phó niên Trạch cười khẽ, ánh mắt đảo qua Ninh Mặc.
“Được, sao có thể thiếu phần của em chứ?”
Thời gian dài tiếp xúc, Phó Niên Trạch đương nhiên nhìn ra Sơ Nghiên không phải một nữ sinh lớp 10 yếu đuối, cái gì cũng không biết. Tuy nhiên, để chắc chắn không có ngoài ý muốn phát sinh, hắn đương nhiên vẫn đảm bảo an toàn tuyệt đối cho cô.
Bảo bối của hắn, đương nhiên hắn phải nâng niu trong tay, bảo vệ tuyệt đối, dù một chút tổn thương cũng không được.
Sơ Nghiên nhìn nam nữ chủ đang hạnh phúc trước mặt, hơi hơi mỉm cười. Câu chuyện của họ chỉ mới bắt đầu, nhưng màn trình diễn của cô sắp hạ màn rồi.
________
“Tin tức mới nhất, sáng nay cảnh sát vừa ập vào kiểm tra đột xuất tổng công ty của tập đoàn Phó thị có hành động qua mắt chính quyền trốn thuế. Ngoài ra, thời gian gần đây, tổng giám đốc đương nhiệm Phó Niên Hằng có một số giao dịch bất hợp pháp được phát hiện. Tiểu thiếu gia Phó thị, Phó Niên Trạch đang đứng ra giải quyết mọi chuyện, nhận mọi trách nhiệm và tiến hành chỉnh đốn lại Phó thị. Hiện tại, cảnh sát đang tìm kiếm tung tích của Phó Niên Hằng,…”
Sơ Nghiên ngồi trong phòng, nhìn màn hình tin tức đang đưa tin, đưa tay đổ một ly rượu trái cây, vừa định đưa lên miệng liền buông xuống, khẽ thở dài.
“Quên mất, thân thể này mới 16 tuổi, ân, qua hôm nay thì là 17 tuổi, không thể uống rượu.”
“Ký chủ, Phó Niên Trạch dạo này bận rộn như vậy, chắc sẽ là không về ăn sinh nhật với chị a?”
Ngày hôm qua, Sơ Nghiên lấy cớ sang nhà bạn chơi, đến nhà Phó Niên Trạch. Nhưng mà mấy ngày nay hắn đều không trở về. Nhắn tin cũng chỉ thỉnh thoảng mới đáp lại. Xem ra tập đoàn Phó thị hiện tại đúng là trong tình thế dầu sôi lửa bỏng.
[Ký chủ đại nhân, vậy còn Phó Niên Hằng thì sao? Không phải chị nói hắn cũng là người xuyên không đến muốn gây bất lợi cho Thần Tử đại nhân sao? Hắn sẽ dễ dàng bị hạ như vậy a?]
“Đương nhiên không.”
Bất quá đúng là lần đầu gặp, tên đó đúng là đem cho cô cảm giác đó, nhưng lần sau lúc gặp ở Vân Mộng, cảm giác đã khác. Giống như… tên kia đã rời khỏi vị diện này vậy, hiện tại chỉ là Phó Niên Hằng nguyên bản.
Vị diện này quá thấp, hệ thống chủ đã được cô đoạt lại, hắn muốn đến thế giới này không có sự hỗ trợ của hệ thống, hoặc là đem linh hồn phân tách, hoặc là bản thể giáng xuống thì phải đem linh hồn lực phong ấn lại.
Vậy hiện tại hắn đột nhiên biến mất, là do không làm gì nên bị vị diện này bày xích sao?
Hay còn có nguyên nhân khác?