Bước Chân Qua Vũng Nước Đỏ - Thiện Ái - Chương 19: Cáo lòi đuôi
“Giờ thì..” Hoàng quay người nhìn Hữu trong phòng khách. “Muốn làm gì làm đi, Hữu.”
Nguyên nghe mà ngơ ngác, nhìn Hữu rồi lại nhìn Hoàng.
Hữu lấy rìu, đăm đăm sát khí tiến về phía công chúa Thiện Lành. Ánh mắt quen thuộc toát lên mối hận thù tột cùng mỗi khi đối đầu với nanh quỷ.
Trước ánh mắt đó, kẻ có tật tự khắc giật mình. Luyến đổ đầy mồ hôi, đọng thành từng hột to tướng, lập tức lùi ra xa, tạo với Hữu một khoảng cách an toàn.
Nỗi sợ hãi cũng khiến ả lộ ra chân thân. Nanh quỷ có hình dạng cáo nhưng làn da trắng toát, và kết mạc bậc một.
“Chết tiệt! Khả năng hóa trang của tao là hoàn hảo. Sao mày nhận nhận ra được chứ? Tao đã lộ sơ hở ở đâu chưa?” Cáo cáu.
“Mày chưa từng gặp kiểu thợ săn có thể cảm nhận nanh quỷ à?” Hữu đứng chắn trước Lành.
Đương nhiên rồi, Lành, Tú và Tuấn đều ngỡ ngàng đến bật ngửa. Luyến đã ở cùng họ chạy trốn gian nan, vậy mà chả ai nhận ra. Thậm chí, Lành còn ngủ cạnh ả.
“Tại sao mày phải giả dạng như thế?” Hoàng hỏi. “Là nanh quỷ, thay vì rút sinh lực của cô công chúa phiền toái kia thì mày lại làm việc phiền toái hơn. Chẳng lẽ mục đích của chúng mày là bắt cóc cô ấy chứ không phải là giết? Mà bắt cóc để làm gì? Tao thực sự chưa hiểu lắm.”
“Không lẽ.. Bọn mày thuộc tổ chức nào đó chống đối triều đình Phù Giang, muốn dùng công chúa để đe dọa chúa thượng?” Tuấn tham gia suy đoán.
“Mục đích của bọn tao ghê gớm hơn cơ.” Ả cáo đang ở thế bất lợi nhưng vẫn nở nụ cười rồi chỉ tay đến sự việc phía sau Hoàng. “Chính tao đã âm thầm dẫn dụ chúng mày đến vùng núi này đó, để một công đôi chuyện. Khà khà.”
“Hự.. ư..” Phía sau Hoàng, ông Thương phát ra tiếng rên rỉ đau đớn.
Thứ dùng Huỳnh Sư Đao đâm chí tử vào người ông Thương. Máu đỏ ào ra như thác đổ. Rồi Thứ lập tức cầm theo đao bỏ chạy vào rừng.
Lành và Nguyên vội chạy lại sơ cứu cho ông lão thợ rèn. Nhưng vết đâm sâu khiến hơi thở của Thương chỉ còn duy trì vài đợt.
“Cậu.. cậu..” Ông Thương chỉ vào Hoàng muốn trăn trối đôi lời. “Cây đao đó là vũ khí có khả năng mang đến sức mạnh khủng khiếp cho nanh quỷ.”
Nói một câu, ông Thương nôn ra một vũng máu.
“Ồn đừng nói nữa, dưỡng sức đi.” Nguyên quát.
“Không. Ta sống vậy đủ rồi.”
Ông Thương nhìn Hoàng với thanh kiếm màu tím trên tay, mỉm cười mãn nguyện. Bàn tay vô định theo trọng rực rơi xuống, từ biệt nhân gian.
Gia đình ông Thương có truyền thống nghề rèn tiếng tăm lừng lẫy ở Ninh Tây. Ông nội và cha của Thương đều là những thợ rèn kiệt xuất.
Dạ Tử Minh – thanh kiếm có lưỡi màu tím nhạt mộng mị được ông nội bắt đầu rèn từ thời còn trẻ. Truyển đến đời cha, rồi đời ông Thương để tiếp tục rèn. Ông Thương tiếp quản công việc rèn “bảo vật gia truyền” thêm hơn 20 năm mới có thể hoàn thành.
Đêm hôm đó, có vài thợ săn chiến đấu kịch liệt với nanh quỷ. Trận chiến lan đến lò rèn với bất lợi thuộc về phe con người.
Trong tình hình nguy cấp, ông Thương mang thanh kiếm vừa rèn xong cho các thợ săn sử dụng.
Nào ngờ đâu, nanh quỷ chỉ bỏ chạy chứ không bị giết. Ngược lại những thợ săn có sử dụng Dạ Tử Minh đều mất mạng. Thanh kiếm mà Thương xem là bảo vật liền bị trách cứ và chê bai thậm tệ.
Kể từ đó, Thương dừng bán kiếm, mang mọi thứ lên núi sâu ở ẩn. Và cất giấu luôn vào kiếm ba đời rèn.
Giở thì, một thợ săn khác xuất hiện cầm thanh kiếm ấy và gọi nó là bảo vật. Bao năm sống trong dằn vặt và buồn tủi, cuối cùng ông Thương đã có thể buông bỏ để mà nhắm mắt xuôi tay.
“Chuyện quái gì vậy?” Tú ôm đầu.
“Khà khà khà. Sớm thôi!” Quỷ cáo cười như được mùa khi ông Thương ra đi. “Cả khu rừng này sẽ ngập tràn nanh quỷ. Đi chết hết đi.”
Ả nanh quỷ mạnh miệng thế thôi, nói xong liền cong đuôi bỏ chạy vào rừng. Nhưng tiếng cười trên xác chết của ả đã hại chính ả. Người tức giận nhất là Nguyên. Cô giương súng nhắm, gió lớn nổi lên rầm rộ. Viên đạn sinh lực trong nòng súng hóa thành cơn lốc bay về phía nanh quỷ. Cả góc rừng rung chuyển dữ dội bởi cơn cuồng phong. Viên đạn bắn thủng hầu như cả phần bụng của quỷ cáo.
Dù giết được quỷ nhưng chẳng thấy khá hơn. Hữu hiểu Nguyên nhất, vội đến bên, xoa dịu cô bằng vòng tay chân thành và tấm ngực ấm áp.
Lát sau, mọi người cùng nhau chôn cất đàng hoàng cho ông Thương. Tuấn đột nhiên quỳ gối trước Hữu và Nguyên.
“Xin các bạn hãy giúp chúng tôi hộ tống công chúa Thiện Lành về nước. Vai trò của cô ấy rất quan trọng đối với tương lai của Phù Giang.”
Lành nghe Tuấn nói thế, đôi mắt thoáng buồn. Nhưng ngoại trừ Nguyên thì chẳng ai khác nhìn thấy.
“Ừm, được thôi. Ả cáo nói sẽ sớm có rất nhiều nanh quỷ đến.” Hữu gật đầu ngay lập tức. “Tôi không nghĩ đó chỉ là lời hù dọa.”
“Trong chuyện này vẫn còn nhiều nghi vấn. Chúng tôi nên làm rõ.” Nguyên cũng gật đầu.
“Cảm ơn.” Lành hạ thấp người đầy trịnh trọng.
Trước khi lên đường, tất cả (trừ Hoàng) tập trung xuống bếp nấu thật nhiều món để bồi bổ sức khoẻ. Đoạn đường phía trước toàn là chông gai. Sáu người cả thảy nhưng liệu sẽ còn được mấy mạng để đến được kinh đô Phù Giang.
Hoàng quỳ trước mộ ông Thương, tay cầm Dạ Tử Minh, ánh mắt trầm ngâm tự nói chuyện một mình.
“Ông có nghĩ, thanh kiếm này muốn trả thù cho ông không?”
“Nhưng gã đó là con người, có phải nanh quỷ đâu?”
“Hừm.. Thì kệ chứ. Tôi ghét hắn.”
“Tôi sẽ dùng nó thật tốt.”
Lúc này trời đã về đêm. Ánh tím nhạt của Dạ Tử Minh càng sáng hơn, vẻ đẹp huyền ảo càng bay bổng. Nhưng khi nằm trong tay Hoàng lại khiến mọi thứ xung quanh trở nên thật nạng nề.
Làn gió trắng thổi lên tận trời cao. Lá cây xào xạc cảm kích. Trăng khuyết cười thanh thản