Bước Chân Qua Vũng Nước Đỏ - Thiện Ái - Chương 18: Dạ Tử Minh
“Chị không sao chứ?” Nguyên bước đến hỏi thăm.
Tiếng động cũng làm tất cả người đang ở nhà ông Thương tập trung ra bờ suối.
Nhìn thấy xác nanh quỷ rắn dưới đất, Luyến sợ hãi hét toáng lên rồi phóng như bay đến chỗ Lành.
“Người không sao chứ?”
“Ta ổn.”
“Chúng đã mò được đến đây rồi.” Tuấn giận dữ.
Lành ổn định tinh thần lại liền đứng dậy, hạ thấp người rất trịnh trọng.
“Cảm ơn vì đã cứu mạng tôi.”
“Đó là..” Nhìn điệu bộ của Lành, Nguyên phát giác ngay lập tức. “Điệu bộ khuôn phép này chỉ có thể thấy ở hoàng cung.”
Hữu từ dưới suối bước lên, nanh quỷ một chết một bỏ chạy nhưng tay Hữu vẫn cầm chắc rìu tiến về phía Lành. Bỗng, vai của Hữu bị Hoàng giữ lại.
“Nanh quỷ bị tao hạ rồi. Thư giãn đi.”
“Hả? Anh nghĩ tôi tị nạnh với anh chắc?”
“Thư giãn đi. Suy nghĩ của chú mày, anh đây hiểu.”
Ánh mắt của Hoàng lúc này rất đáng tin cậy và ra dáng một quý ông từng trải. Hữu đành nghe lời giắc rìu lên hông nhưng đôi lông mày vẫn giữ nguyên vẻ gắt gao.
Câu chuyện được chuyển từ ngoài suối vào trong nhà. Ông Thương và Thứ có thêm một ngày làm việc chẳng hiệu quả. Nguyên ngồi cùng Lành và Luyến để nghe họ thuật lại mọi chuyện. Hữu cũng đứng nghe và nhìn chằm chằm về phía công chúa nước Phù Giang để dè chừng những nguy hiểm có thể bất ngờ xảy đến.
Nhưng Nguyên thì không nghĩ thế. Cô véo tai Hữu xoay gần 180 độ.
“Chị Lành rất xinh, em hiểu. Nên em không cho phép cho anh nhìn chị ấy nhiều như thế!”
“Không phải vậy.. Đau đau đau!”
Trong lúc đó, Hoàng cùng Thứ và ông Thương dạo kho vũ khí. Ông Thương khẳng định rằng sẽ không bán kiếm cho Hoàng đâu. Thứ lặng nhìn ông Thương, trong lòng liền dấy lên khó chịu.
“Đống kiếm này tôi mua để làm gì. Chỉ là hạng xoàng cả.” Hoàng gật đầu đồng tình với ông Thương.
“Ồ. Xem ra cậu cũng có am hiểu về kiếm.” Kể từ lúc ông Thương đòi lên núi ở ẩn, Hoàng là người đầu tiên thấu hiểu ông.
“Ờ. Tôi nghe bảo ở đây có bảo vật nên lặn lội lên. Ai dè, lừa vãi.” Hoàng chán nản.
“Có đó.” Thứ đột nhiên hăng hái. “Thầy tôi đúng là có bảo vật.”
“Cái thằng này, im đi! Thứ đó.. không thể.”
“Thầy à, lâu lâu có khách, hay thầy lấy nó ra đi. Trước giờ, con cũng chưa từng được thấy.” Thứ tỏ vẻ nài nỉ.
Nghe Thứ nói, mắt Hoàng liền đảo quanh nhà, rồi chợt mỉm cười như vớ phải vàng.
“Ê, Nguyên. Ra đây nhờ tí!” Hoàng gọi lớn vào phòng khách.
“Này, tôi không phải đàn em của anh đâu nha.” Nguyên cau có.
Hoàng rút kiếm ghim xuống mặt đất. Sinh lực của anh biến hóa truyền vào không gian. Nhiệt độ xung quanh nóng dần lên. Ai nấy đều đổ đầy mồ hôi. Nhất là Luyến và Lành, họ vốn là người sống ở chốn hoàng cung dễ chịu mà. Luyến thậm chí còn run rẩy tỏ ra sợ hãi trước hành động của Hoàng.
Nóng quá nên Nguyên có vui vẻ gì đâu. Nhưng khi cô vừa định cất tiếng mắng Hoàng thì đôi tai thính hoạt động. Tiếng thác vẫn đổ ầm xuống, lẫn trong đó là tiếng “tách tách” lạ lùng. Nguyên lắng nghe thật kĩ rồi chỉ vào một cột trụ trước nhà.
Ông Thương thấy thế thì rất lo lắng.
Hoàng vung kiếm chém cây cột gãy xuống khiến ngôi nhà thoáng rung rinh. Cây cột rỗng ruột chứa bên trong đến hai món vũ khí. Một đao và một kiếm.
Thứ nhanh nhảu hơn tất cả, chạy đến nhặt thanh đao lên.
“Là nó! Huỳnh Sư Đao.”
Thanh đao rất đẹp, chuôi khắc hình dáng của sư tử dũng mãnh màu vàng kim, vừa bắt mắt vừa mang khí chất đế vương.
“Huỳnh Sư Đao à. Tôi từng có nghe về nó.” Đến cả người dùng súng như Nguyên cũng biết về thanh đao này thì ắt hẳn nó rất đặc biệt. “Nhưng anh Hoàng dùng kiếm mà, công cốc rồi.”
“Thanh đao này là thứ vũ khí bị ám. Tuyệt đối không thể dùng.” Thấy thanh đao trước mắt, ông Thương còn đổ nhiều mồ hôi hơn lúc bị nóng nực. Và toàn là giọt nước của sự lo lắng và sợ hãi.
“Tôi mua nó làm gì, cũng xoàng thôi.” Hoàng chả thèm để Huỳnh Sư Đao vào mắt mà chỉ chăm chú vào thanh kiếm còn lại, nó mới là thứ mà Hoàng cảm nhận được. Thanh kiếm này có vẻ ngoài bình thường, điểm đặc biệt duy nhất là lưỡi kiếm có màu tím nhạt.
“Hả?” Ông Thương sửng sốt. “Đó là thanh kiếm lỗi do chính ta rèn đó. Đâu phải bảo vật gì.”
Đôi mắt nhăn nheo của ông Thương chuyển sang chú ý hoàn toàn vào Hoàng. Phần nào đó bơi đáy mắt ông lại phảng phất niềm hi vọng.
“Đừng đùa, thanh kiếm này không thua kém Tứ Đại Bảo Kiếm của Huỳnh Cương Thiết là bao. Tên nó là gì?”
“Cậu mới là người đừng đùa nữa.” Ông Thương cười ngờ nghệch. “Nó là kiếm lỗi thì làm gì có tên.”
Hoàng cầm thanh kiếm lưỡi tím bên tay trái, miệng nở nụ cười rất hứng khởi. Anh bước đến tảng đá lớn bên suối, vung nhẹ kiếm. Tảng đá liền bị cắt ngang làm đôi trước sự chứng kiến của tất cả mọi người. Sức mạnh khủng khiếp của Hoàng khiến mỗi người có những cảm xúc khác nhau.
Ông Thương xúc động như sắp rơi nước mắt.
Thứ trố mắt, Hữu ngạc nhiên, Nguyên quen rồi.
Luyến hoảng hốt. Tuấn và Tú ngưỡng mộ.
Lành suýt chết đuối trong dáng vẻ oai phong đó.
“Các bảo kiếm trở nên đặc biệt bởi người rèn nó. Những thợ rèn tài ba đều có thể truyền sinh lực vào từng nhát búa, khiến lưỡi kiếm trở nên phi phàm. Ông nói đúng, thanh kiếm này hết sức bình thường. Nhưng giống như tôi đã cảm nhận được, nó chứa bên trong lượng sinh lực khổng lồ, giúp nó trở nên vừa sắc bén vừa bền vững, quan trọng là phải có người biết cách dùng. Tôi đoán, trình độ của ông chưa đến mức tài ba đó nhưng chắc chắn ông đã rèn thanh kiếm này bằng cả trái tim.” Hoàng cười to như muốn khẳng định cho cả núi rừng trời đất nghe. “Ha ha ha. Tôi thích nó. Nếu nó chưa có tên vậy tôi sẽ đặt cho.. Ha ha ha. Kể từ giờ, ngươi thuộc về ta, Dạ Tử Minh!”