Bức Thư Tình Không Lời Hồi Đáp - Nhiễm Khiết - Chương 11: Yêu thầm đều sẽ nhạy cảm hơn bình thường
- Trang Chủ
- Bức Thư Tình Không Lời Hồi Đáp - Nhiễm Khiết
- Chương 11: Yêu thầm đều sẽ nhạy cảm hơn bình thường
Tôi nhận lấy chiếc kẹo mút dâu tây từ tay cậu ấy, lí nhí cảm ơn. Khải ậm ừ rồi xin phép về trước, tôi cứ ngẩn ngơ đứng nhìn bóng lưng của cậu cho đến khi nó khuất hẳn thì mới hoàn lại hồn.
Kẹo mút vị dâu tây, bộ đồ gấu dâu, cũng hợp quá nhỉ?
Mất một hồi tôi mới nhớ ra nhiệm vụ chính của mình vội loay hoay đi tìm lá ram còn về làm đồ cho kịp.
Lần đầu tiên tôi đạp xe mà vui vẻ đến thế, miệng tôi còn ngâm nga vài câu hát nữa cơ.
Bữa tối ngày hôm ấy, cả gia đình tôi cũng có vẻ gì đó vui hơn so với bình thường. Bố mẹ tôi nói chuyện cho các chị em nghe khá nhiều, còn hỏi han tình hình học tập của các con dạo này ra sao.
“Tụi con vẫn ổn, bố mẹ đừng lo!”
Chị gái tôi đáp, bố mẹ gật đầu hài lòng. Rồi câu chuyện lại chuyển sang nói về tình yêu lúc nào không hay.
Mẹ tôi kể, ở xóm dưới có một đứa bằng tuổi tôi vừa mới phát hiện ra có bầu, bây giờ phải chạy cưới gấp, cả xóm họ đang đồn ầm lên.
“Bố mẹ thì không cấm mấy đứa yêu đương, tuổi học trò rung động đầu đời là chuyện sẽ có, nhưng phải thật sáng suốt các con nhé!”
Cả chị tôi lẫn tôi đều gật đầu, tôi thầm nghĩ, có lẽ bố mẹ tôi lo hơi xa rồi, nhìn chị em tôi thế này thì trông có giống sẽ có mối tình nào nổi không?
Kết thúc bữa ăn, tôi rửa bát xong là cuốn gói lên phòng. Vì hôm nay nghỉ học nên tôi phải nhắn tin xin Đam chụp hộ vở ghi bài để còn làm bài tập, chỉ là cậu bạn lại đang có việc không ở nhà, người chụp cho tôi chuyển sang Khải.
Chưa đầy năm phút thì mess của tôi đã rung, Khải gửi toàn bộ số bài của ngày hôm đó cho tôi. Chữ cậu đẹp lắm, nhìn cái là tôi thấy có hứng thú liền.
“Cảm ơn cậu nhé! Nợ cậu hôm nay hơi nhiều rồi.”
“Không có gì đâu, trả công cho tôi một cốc trà đào là được rồi ha ha. Tôi đùa đấy, có gì khó hiểu thì nhắn tôi, tôi giảng cho.”
Khải trả lời, còn kèm theo một icon cười cười nữa. Tôi thì tủm tỉm, cứ ngắm nghía nét chữ cậu ấy hoài như thể bị bỏ bùa, có vài trang thôi mà tôi chép hoài không xong.
Hôm sau tôi đến lớp như thường, việc tôi nghỉ cũng không có gì gây chú ý cho cả lớp tôi cả. Mà không, phải là tụi nó rất vui vì tôi không đến lớp mới đúng, vốn dĩ đâu có ai ưa tôi đâu.
Tôi trở về vị trí ngồi quen thuộc, lấy trước sách vở để chuẩn bị cho môn học đầu tiên.
Hôm nay nắng lên khá sớm, ánh nắng đầu ngày len qua khung cửa số chiếu vào chỗ ngồi của tôi.
Tôi nheo mắt khó chịu, định đứng dậy kéo rèm cửa thì đã có người nhanh tay hơn.
Khải vừa bước chân vào lớp đã đến kéo rèm lại rồi. Lòng tôi bất giác vui vẻ, nhưng lại dập tắt rất nhanh, cậu kéo cho cả lớp chứ không chỉ riêng mình cửa sổ bên cạnh chỗ tôi ngồi.
Tôi lại hoang tưởng nữa rồi, cậu ấy tốt là thật, cơ mà tốt với tất cả mọi người chứ không phải với mỗi mình tôi.
Mà hình như, người ta yêu thầm đều thế, nhạy cảm hơn bình thường, chỉ cần một hành động nhỏ thôi, đều có thể tự tưởng tượng ra những viễn cảnh xa vời.
Và… tự mình hạnh phúc với sự ảo tưởng nhỏ nhoi ấy.
Khải chào Đam một câu rồi về chỗ tán gẫu với mấy bạn xung quanh.
Cậu luôn thân thiện như vậy, với ai cũng sởi lởi, sẵn sàng giúp đỡ, vậy nên Khải luôn nhận được sự ưu ái của các thành viên trong lớp.
Đến cả các bạn lớp khác cũng mong muốn được làm bạn với cậu, ngoại trừ tôi.
Có lẽ, tôi là đứa đầu tiên từ chối lời mời của Khải.
Trường tôi luôn có một hình thức gọi là “mười lăm phút đầu giờ” để cô giáo chủ nhiệm triển khai một vài công việc cho cả lớp. Ban đầu tôi thấy khá lạ lẫm, vì cấp hai không có chuyện này đâu, nhưng dần dà thấy cái hình thức này cũng hợp lí, các học sinh đều sẽ nhận được thông tin phổ biển nhanh hơn.
Hôm nay cô Hoàn lên sớm hơn mọi khi, cô thông báo về ngày thi cuối kỳ một sắp tới cho cả lớp.
“Lịch thi rơi vào thứ tư và thứ năm của tuần sau, giai đoạn nước rút rồi, các em ôn bài kĩ nhé. Cô nghe nói kì này điểm trung bình của lớp nào cao nhất sẽ được thường một triệu đó, còn những bạn nào trong top 5 của trường sẽ được nhận phần thưởng riêng vào ngày chào cờ thứ hai.”
Cả lớp tôi hào hứng lắm, ai mà chả thích nhận thưởng đúng không, chưa kể thưởng của lớp mỗi kỳ mà nhiều thì cuối năm làm tổng kết sẽ to lắm.
Tôi cũng mong chờ, nhưng thứ tôi mong chờ lại là việc nằm trong top 5 của khối, vì tôi biết rằng, Khải nhất định sẽ đứng top 1.
Mặc dù có vẻ xa vời nhưng tôi sẽ dốc hết sức, tôi quyết tâm phải được nhận phần thưởng với cậu.
“Kiểu gì lớp mình cũng có bạn nhận thưởng rùi, Hoàng Vũ Khải, chuẩn bị khao cả lớp luôn đê!”