Boss Cô Độc Quyền - Chương 9 - Chương 9
Thật ra thì Hàn Chính Tự khá nổi tiếng trong công ty của Thi Hàm.
Thi Hàm thỉnh thoảng cũng hay nghe đồng nghiệp trong phòng nhắc tới người này, nhưng vì mới tới nên cô không để ý nhiều.
Hàn Chính Tự rất ít khi xuất hiện, là giám đốc xuất ẩn xuất hiện nhất công
ty của Thi Hàm. Ở công ty cô ít đụng mặt anh ta nhất, cứ dăm ba nửa
tháng anh ta lại đi công tác một lần, mỗi lần về lại vào phòng chú Tống
nói chuyện. Thi Hàm chỉ thấy vài lần có giám đốc Hàn lướt qua nhờ mọi
người xung quanh chỉ trỏ, nếu như không có ai nói, có khi cô cũng không
phát hiện. Giám đốc Hàn rất ít khi đến trước mặt nhân viên tài vụ để
giao lưu hay gặp gỡ, nhưng thỉnh thoảng đến phòng chú Tống y như rằng sẽ có một nhân viên tài vụ lại bị anh ta nhặt đi.
Có vài lời đồn không hay về người này.
Thí dụ chẳng hạn, như lúc này, Thi Hàm đi làm lại cũng được tầm hai tháng
rồi, một ngày không biết nghe bao nhiêu, lại có người nhắc tới giám đốc
Hàn.
“Sếp Hàn lại nhặt Phi Phi đi nữa rồi.” Tú Tuệ cầm miếng táo nhai rột rột.
“Có phải Phi Phi với sếp có gì không?” Thư Di hỏi lại: “Tôi để ý Phi Phi có chút thay đổi. Không còn nhiều chuyện như ban đầu. Hỏi gì cũng chỉ cười cười.”
Giai Nghệ đang ngồi bên kia, nghe thế lập tức phi xuống bàn tiệc dưới bàn làm việc hóng chuyện, tiện thể nhón miếng xoài.
Chẳng hiểu sao nhân viên văn phòng cứ hay thích chui dưới gầm bàn Thi Hàm tám chuyện, hôm thì liên hoan bánh ngọt, hôm thì quẩy, hôm thì pizza.
Thi Hàm ngồi đánh máy cũng không yên bị nhiễm thói xấu lúc nào không hay. Cô cũng vừa làm vừa ăn xoài.
Uyển Ngưng cầm miếng lê lên, lập tức kể: “Còn không phải à? Phi Phi thích
sếp từ lâu lắm rồi. Từ lúc Ngôn Diễm chuẩn bị nghỉ đẻ, cậu ta đã canh me rồi. Lần này thì được sếp chọn trúng, còn được chọn đi nước ngoài,
không phải sướng điên à? Sếp Hàn là người như thế nào, không phải người
vừa ý mình thì có khi nào được dẫn đi, nhất là lần thứ hai. Cô ta là
đang kiềm chế cảm xúc đó.”
Uyển Ngưng và Tú Tuệ là nhân viên
chính thức, cũng nằm vùng ở công ty bao nhiêu năm rồi, thông tin nắm
được nhanh hơn Thư Di mới vào làm hai năm nhiều.
Thi Hàm và Giai Nghệ thì gần như không biết gì.
“Vậy có khi nào sếp với cậu ta đang…?”
Thư Di nói vừa dùng hai tay chụm vào nhau diễn tả hành động, nhưng vì không nói ra được nên cười hí hửng.
Uyển Ngưng cũng bật cười: “Bậy bạ.”
Lông mày nhướn nhướn, ý tứ lại ý khác. Ba cô gái còn lại tự hiểu ra cười ha
hả, Thi Hàm không cười, cô thấy mình không có ác cảm gì với Phi Phi cả
nên không tham gia vào chuyện.
Uyển Ngưng lại nói: “Nhưng mà có cho đi với sếp Hàn, tôi cũng không ham gì.”
“Tại sao vậy?”Giai Nghệ tò mò hỏi quay sang hỏi: “Sếp Hàn là người như thế nào?”
Cậu ta có vẻ không muốn sụp đổ hình tượng: “Người như vậy đâu trông giống người không đứng đắn đâu nhỉ.”
Thế nên liền bị Tú Tuệ chế giễu: “Đúng là ngây thơ không biết. Sếp Hàn là
người ít nói nhưng khó tính kinh khủng, người như em mà được chọn kiểu
gì cũng bị sếp chửi cho tơi tả, bao nhiêu người đi làm cùng còn phải sợ, ai nấy cũng đều chỉ muốn tránh xa. Uyển Ngưng đi theo làm một buổi còn
không chịu được, không phải vừa ý mới theo được sếp, ngày ấy chỉ có mỗi
Ngôn Diễm chịu được, đến Châu Anh cũng phải chạy.”
Nhắc đến Ngôn Diễm…
Thư Di kể: “Lần trước Ngôn Diễm tới công ty không phải đúng lúc gặp sếp Hàn còn gì…”
Thi Hàm lẽ liếc mắt xuống nhìn, nhưng chưa kịp nghe gì, có tiếng giầy cao
gót, biết là Châu Anh đến nên cả toán chạy loạn, bỏ lại hết đồ ăn dưới
chân Thi Hàm.
Thi Hàm cũng không kịp giấu tang vật, vội đá túi miếng xoài vào trong cùng.
Châu Anh bê một thùng hồ sơ rất to, đi tới trước mặt Thi Hàm, vì nặng nên
vừa đặt xuống liền thở một hơi dài, hỏi cô: “Xong chư?”
Thi Hàm còn tưởng cô sắp được nhận thêm việc nên vội nói: “Còn một ít nữa… em sắp xong rồi.”
Ai ngờ Châu Anh lại gạt sang: “Bỏ đấy đi… dừng lại.”
Quay sang nói với Thư Di: “Em phụ nốt Thi Hàm.”
Sau đó lại bưng thùng Hồ Sơ lên: “Bây giờ qua phòng chú Tống nói chuyện.”
Cứ như vậy Thi Hàm được Châu Anh dẫn đến phòng Chú Tống nói chuyện.
Châu Anh từ sau lần Ngôn Diễm lên công ty ầm ĩ, Thi Hàm đi làm lại gần như
không nhận được thái độ gì. Châu Anh không tỏ ra giận nhưng cũng không
còn thân thiện. Có lẽ vì lần cãi nhau lần đó, Châu Anh phật lòng cô, lại thêm vì Ngôn Diễm đi lên chỉ trích, nếu không phải tới giao việc thì có khi chẳng cần nhìn mặt.
Thi Hàm biết là chị ấy đang hiểu lầm
mình, nhưng cô cũng chẳng biết giải thích thế nào. Căn bản Châu Anh
không có cho cô cơ hội, cứ thế bỏ qua hai tháng, tới bây giờ có cảm giác khoảng cách chị em đã xa cách dần.
Chú Tống cầm hồ sơ cá nhân gì đó ở trên bàn, ngước nhìn thấy Thi Hàm đứng nghiêm túc trước mặt. Châu
Anh đặt thùng hồ sơ lại thì rời đi.
Chú Tống mở hồ sơ ra, đẩy gọng kính rồi hỏi: “Có bằng ngoại ngữ rồi à?”
Thi Hàm nhón người: “Dạ.”
“Trình độ thế nào?”
Cô liếc qua thì thấy ông đang cầm hồ sơ của bản thân mình.
Chú Tống đọc lượt qua, một lúc lại hỏi: “Đã từng có kinh nghiệm làm việc với người nước ngoài chưa?”
Thi Hàm từng đi làm phiên dịch viên cho du lịch nước ngoài, tuy nhiên không quá nhiều, nhưng vẫn trả lời: “Đã từng.”
Sau đó chỉ thấy chú Tống nói cô ra ngoài, khi nào có việc sẽ gọi.
Thi Hàm trở về chỗ làm việc trong mơ hồ.
Ngày hôm sau, cô lại tiếp tục được gọi.
Lần này Chú Tống nói: “Hai tuần nữa giám đốc Hàn sẽ đi Úc. Cô đi theo giám đốc phụ việc.”
Thi Hàm tròn mắt kinh ngạc: “Không phải chị Phi Phi được chọn?”
“Đúng vậy. Nhưng mới xem lại, Phi Phi chưa có bằng ngoại ngữ. Giám đốc Hàn đã kiểm tra rồi, khả năng nói tiếng anh không ổn. Lần này giám đốc muốn
chọn người được biết, mà bằng ngoại ngữ chỉ có vài người có, ai cũng có
việc hết rồi, mỗi cô phù hợp. Nếu không phải trước đây thì đã là Ngôn
Diễm đi rồi. Đây không phải việc ai cũng có cơ hội cả, vốn dĩ tôi không
muốn chọn vì cô chỉ là nhân viên mới vào, nhưng trong văn phòng chẳng
còn ai cả. Cứ vậy đi, được rồi đưa giấy tờ cho Châu Anh để làm visa
khẩn. Sau đó theo Châu Anh hướng dẫn cho làm.”
Thi Hàm hơi mông lung nhưng vẫn đáp: “Dạ.”
Cô chuẩn bị đi ra ngoài thì chú Tống lại gọi tiếp: “Có hộ chiếu chưa?”
Thi Hàm ngoảnh đầu: “Dạ… có rồi.”
Ở đại học trước khi thi bằng ngoại ngữ tốt nghiệp đã yêu cầu làm hộ chiếu rồi.
Ông liền khất tay: “Vậy tốt rồi. Đi ra ngoài.”
Về chỗ làm rồi Thi Hàm mới bắt đầu cảm thấy lo ngại. Cô ngoài mừng rỡ lại
thấy hơi bối rối. Việc là mình được chọn đi nước ngoài thực ta không
phải là chuyện hay gì.
Thi Hàm mới bắt đầu đi làm, chưa có kinh
nghiệm, trong công ty chỉ có mình cô là thực tập, vừa mới được kí hợp
đồng lại còn phải nhờ có Ngôn Diễm mới được đi lên. Đột nhiên được điều
đi công tác, lại là công tác nước ngoài trực tiếp cùng giám đốc như vậy. Không phải ai cũng thấy khó ưa với Thi Hàm, nhưng trong văn phòng nếu
như có gì đó không hợp lí sẽ rất dễ gây hiềm khích.
Tuy không ai hỏi nhưng cô biết họ suy nghĩ gì, từ lúc được Châu Anh gọi lên phòng chú Tống đã chú ý rồi.
Thi Hàm cảm thấy nếu cô không nói sau này sẽ mất lòng.
Nhân lúc Châu Anh đi về văn phòng, Thi Hàm liền lên tiếng đề xuất: “Chị Châu Anh, chị có thể hỏi chú Tống đề người khác đi được không vậy, ở đây
Giai Nghệ hoặc Thư Di cũng có bằng Ngoại Ngữ giỏi, chị Uyển Ngưng lại có nhiều kinh nghiệm hơn, em thấy em còn cần học hỏi thêm, đi cùng giám
đốc Hàn thật sự khiến em thấy hơi sợ.”
Châu Anh ngước mắt nhìn, nhân viên tài vụ xung quang cũng phải trố mắt nhìn Thi Hàm, dường như ai cũng bất ngờ.”
Nhưng chú Tống chỉ đích danh em mà, hơn nữa chuyện này chị cũng không quyết được.” Châu Anh đứng lại nói cô.
“Giai Nghệ và Thư Di cũng ở đây, chị có thể hỏi họ đi. Tú Tuệ và Uyển Ngưng
cũng từng làm việc với giám đốc Hàn rồi. Em sợ em sẽ gây chuyện.”
Châu Anh liền nói: “Giai Nghệ và Thư Di đang theo làm hợp đồng IC. Uyển
Ngưng và Tú Tuệ càng cần có mặt ở văn phòng…” Nói đến đây lại để ý ánh mắt của tất cả nhân viên tài vụ, Châu Anh có chút lúng túng, liền lên
tiếng: “Vậy các em… có ai muốn đi công tác cùng giám đốc.”
Không hiểu sao tất cả đều cùng đồng lòng lắc đầu.
Thi Hàm không còn lí do gì để thuyết phục nữa cả.
Ra khỏi văn phòng, đột nhiên Uyển Ngưng liền đến bên cạnh nói nhỏ: “Thi
Hàm… em có biết lương đi công tác được hỗ trợ bao nhiêu không?”
Thi Hàm ngưng lại, mở to mắt, ngập ngừng hỏi: “…Bao nhiêu?”
Sau khi nói con số lên, Thi Hàm một chút cũng không còn nói được gì thêm,
chỉ nghe Uyển Ngưng khuyên nhủ: “Em được đi lần này là cơ hội, không
phải ai cũng được đi cùng giám đốc Hàn, lại là đi nước ngoài. Em nên nắm lấy cơ hội, sau này cũng tốt cho vị trí trong công ty của em.”
Ngay cả Tú Tuệ và Thư Di cũng đi đến nói cô: “Đúng vậy, Thi Hàm, cơ hội tốt
thế này, em đừng nên bỏ qua. Bọn chị làm việc ở đây bao nhiêu năm còn
chưa bao giờ được chọn. Phải nói biết bao nhiêu người muốn vậy.”
Ba người họ tuy vậy nhưng không ghen tị, còn vô tư cười với cô: “Mà có
chọn bọn chị cũng không đi. Làm việc với sếp áp lực bọn chị không chịu
được.”
Chỉ có Giai Nghệ là vẻ mặt hơi nghệt ra, im lặng không nói gì.