Boss Cô Độc Quyền - Chương 6 - Chương 6
Nhà máy của LP nằm ở ngoại thành cách trung tâm thành phố gần 20 kilo mét đi đường.
Vì sáng nay dạy sớm, lúc đi tới đây Thi Hàm cũng cảm thấy hơi mệt, nhưng
không khí công việc sau đó lập tức xâm nhập, Thi Hàm liền tập trung cao
độ.
Đến toà nhà trung tâm của xí nghiệp, có một người đợi sẵn phát cho cô và thầy Đỗ mỗi người một đôi bao bằng ni lông bọc giầy.
Đi vào trong một đoạn, có một phòng họp đã được bầy sẵn máy chiếu và bàn học. Thi Hàm và Đỗ Mặc Xuân tự giác chuẩn bị.
Thi Hàm xếp đồ của mình ra bàn của mình rồi mở từng thùng giấy ra lấy đồ.
Thầy Đỗ ngồi ở trên bàn làm việc với máy chiếu, Thi Hàm đặt nước uống
lên bàn thấy rồi bàn học thì thầy Đỗ yêu cầu cô đặt tài liệu lên.
Đúng 8h30, tất cả các sếp cùng quản lí mới các bộ chuyên ngành có cả mặc
đồng phục công nhân trong nhà máy đi lên, Thi Hàm cũng không rõ chính
xác là người nào với người nào, tổng cổng 18 người lần lượt đi vào.
Thi Hàm đứng ở cuối dãy cúi đầu chào.
Sau khi tất cả các sếp ổn định chỗ ngồi cô lập tức lấy máy ra chụp lại để báo cáo ảnh.
Mấy tấm đầu hơi bị mờ. Thầy Đỗ đứng ở trên máy chiếu ra hiệu, Thi Hàm đành lấy điện thoại của mình ra.
Sau đó là không khí của lớp học training.
Buổi trợ giảng hôm đó diễn ra khá hoàn hảo, buổi trưa ăn trưa ở nhà máy, cuối buổi kết thúc thuận lợi.
4h chiều, Đỗ Mặc Xuân thu dọn đồ vui vẻ đến chỗ cô hỏi: “Vẫn còn sớm.
Chúng nay đi ăn xong rồi về? Tôi mời em đến chỗ này. Em có bận không
vậy? Lâu lắm tôi không đi ăn, cũng nhớ một số món quê hương, nhưng đi
một mình thì không vui gì. Em đi cùng tôi rồi về?”
Thi Hàm đang dọn đồ ngẩng đầu lên, ngập ngừng: “…Dạ.”
Thật ra Thi Hàm đã nhận đi làm thêm với Giác Ngọc rồi. Nhưng giờ này vẫn
chưa đến giờ, Đỗ Mặc Xuân cũng nói thế rồi, cô cũng khó từ chối được.
Hơn nữa cô cũng đói bụng.
Ngồi lên xe trên đường đi may mắn thay nói chuyện không quá khó khăn, Đỗ Mặc Xuân phá lệ rất vui vẻ. Thi Hàm còn nghe ông nói chuyện điện thoại với
gia đình. Trong phút chốc ấy cô nghĩ ông không giống như những gì Giai
Nghệ kể.
Trước khi đi ăn ông còn tỏ ra hào hứng vui vẻ với cô, đi ăn xong rồi thì lại khá kiệm lời, nói là muốn quay về khách sạn thay
đồ, muốn tiếp tục ra ngoài. Xe taxi đưa Đỗ Mặc Xuân về khách sạn.
Thi Hàm xuống xe mở cốp lấy thùng tài liệu của ông ra rồi bê vào khách sạn
cho ông. Đứng ở thang máy ông ấy vẫn còn hiền hậu nhìn cô, bước vào
thang máy rồi Đỗ Mặc Xuân nhấn số tầng 5, thang máy di chuyển đi lên
chầm chậm.
Trong lúc nhìn con số tự động đang tăng lên, đột nhiên Đỗ Mặc Xuân quay sang hỏi: “Đi làm cả ngày có mệt không?”
Thi Hàm liếc mắt mơ hồ, không phải do no bụng rồi không, cô thấy cơ thể
cũng có chút uể oải. Ở góc độ gần, gương mặt Đỗ Mặc Xuân chưa bao giờ
phóng đại như vậy, và nụ cười ông cũng thật kì khôi: “Vào phòng nghỉ một chút, đợi tôi tắm xong. Sau đó chúng ta cùng đi.”
Não của Thi Hàm hơi bơi lung tung, không biết do ám ảnh lời Giác Ngọc hay
không, đến khi gần tới cửa phòng khách sạn thì chân cô khựng lại.
Đỗ Mặc Xuân đang mở khoá thì ngoảnh lại: “Sao vậy?”
Thi Hàm lúng túng nói: “Thầy Đỗ… hình như dưới taxi em để quên đồ…”
Đỗ Mặc Xuân còn chưa hiểu gì Thi Hàm đã đặt thùng tài liệu trước mặt ông, sau đó chạy đi.
“Để em quay lại xem.”
Đỗ Mặc Xuân trơ mắt nhìn cô chạy, đến khi vào phòng cũng chỉ nhận được một tin nhắn cô gửi: [Thầy Đỗ, gia đình em có chút việc phải về. Thầy nghỉ
ngơi đi, cần gọi xe thì hỏi lễ tân bên ngoài. Em cảm ơn vì bữa ăn của
thầy.]
Đầu óc lúc đấy của Thi Hàm cứ như ngô rang, nổ lốp bốp lốp bốp mãi không thôi, tim đập nhanh, vì chạy nhanh mà thở hổn hển, còn
chẳng rõ mình chạy ra ngoài lúc nào, chỉ biết ra khỏi khách sạn là đi
thẳng, cho tới khi về tới nhà.
Ngày hôm sau làm việc, Châu Anh có hỏi: “Buổi đi trợ giảng hôm qua thế nào?”
Thi Hàm trong lòng còn muốn kể: “Chị Châu Anh… thầy Đỗ hôm qua mời em đi ăn.”
Châu Anh chưa đợi cô nói xong, kinh ngạc quay ra: “Thật sao… thầy Đỗ mời
em. Vậy em có đi ăn không?Chị không biết thấy Đỗ dễ tính vậy đâu. Trước
giờ đã nổi tiếng khó tính rồi, ông ấy còn mời em đi ăn như vậy… đúng
là chuyện hiếm gặp.”
Thi Hàm chợt khựng lại: “… Em không…”
Cô không biết kể thế nào.
Châu Anh vui vẻ cười: “Vậy cũng tốt, có cơ hội tiếp cận. Thầy Đỗ là người có sức ảnh hưởng cao, em theo được ông ấy sẽ không lỗ đâu. Nếu thầy ấy có
thiện cảm với em rồi, sau kì này xét duyệt thực tập cũng sẽ có thuận
lợi.”
Châu Anh cũng mong nhận đánh giá lần này để xin cho Thi Hàm thông qua lên nhân viên chính thức rồi.
Thi Hàm thầm nghĩ, cũng không biết nên nói gì không.
Thấy Châu Anh đang nhẩm tính toán gì đó, nghĩ rồi lại thôi.
Giai Nghệ đang gõ data khách hàng, nghe hai người nói chuyện ngước lên ngây ra một chút rồi lại cúi đầu làm.
Buối tối Thi Hàm đi làm thêm cùng Giác Ngọc lúc chuẩn bị về nhà lúc 12 giờ.
Lúc cô đang đổ bia vào thùng thì điện thoại hiện thông báo mới, bạn bè của bạn mới đăng tin.
Thi Hàm một tay giữ vòi, một tay cầm lấy, mở lên trang weibo, Hiểu Hiểu đăng hình ảnh đi ăn.
Bên trong nội thất tiện lợi hiện đại, không gian nhà hàng mắc tiền, cửa kính bao quát khung cảnh Thượng Hải từ trên cao.
Đấy là buổi tiệc chia tay.
Bên trong Hạ Vũ ngồi ở giữa, Quang Vân đứng kế bên, Hâm Dao và Hi Hoa thì đứng hai bên.
Hiểu Hiểu đứng ngoài cùng cầm ống quay, tay để chữ V miệng cười rộng ngoác như đang nói chữ “cheese”để tất cả mọi người chụp.
Người ở giữa nở nụ cười từ tốn.
Thi Hàm suýt nữa làm tràn bia ra ngoài, cô vội cất điện thoại đi để dọn dẹp.
Lúc hoàn tất cũng là 2h đêm rồi, Thi Hàm ngồi bệt ra đất thở dài, một tay quệt lên mặt.
Trong đôi mắt trống rỗng, ngẩn người nghĩ lung tung.
Hình như không có ai gọi cho mình.
Nghĩ xong lại thấy nực cười, mình là cái thá gì.
Đi làm liền năm đêm làm mắt cô không thể mở to hơn được.
Thi Hàm nhắm mắt lại.
Trong đầu chợt vang lên hai chữ: “Thi Hàm.”
Là giọng của cậu ta.
Năm thứ hai, trước cửa kí túc, lần đầu tiên nhớ đến tên mình, đôi mắt Thi
Hàm long lanh mở tròn, lúc đó cũng là đầu tiên cậu ta gọi tên Thi Hàm.
Lần này chắc là hết rồi, chấm dứt tương tư bốn năm học.
Cuối cùng… cũng không thể gặp.
Thứ tư, buổi bảo vệ luận văn tốt nghiệp.
Nhưng trước đó nửa buổi Thi Hàm có phải đi trợ giảng.
Không biết sao công ty lại sắp xếp lại cho nhân viên training vào đúng ngày
này, Thi Hàm theo thầy Đỗ không bỏ được nên phải đến làm.
Nhưng hôm đó cô cũng khá đuối sức rồi.
Đỗ Mặc Xuân ngoài quay về lãnh đạm, không có chút biểu lộ nào.
Gặp nhau chỉ gật đầu.
Sau buổi trưa được công nhân nhà máy mời tới căng tin xí nghiệp ăn trưa,
Thi Hàm ngồi ở một góc riêng, ăn tranh thủ rồi thu dọn đồ của mình rời
đi nhanh lên phòng nghỉ.
Cô có chút buồn ngủ rũ mắt rồi.
Nhưng trước khi nghỉ trưa, cô có chuẩn bị ít tài liệu ra riêng.
Chỉ là thời gian nghỉ trưa hơi dài, thầy Đỗ mãi mà không thấy quay trở lại. Hai mắt Thi Hàm díu chặt vào, mãi cho tới khi đầu gục xuống bàn ngủ.
Một cái gõ mạnh trên bàn làm cô tỉnh lại trong cơn mơ.
Thi Hàm ngẩng đầu, thầy Đỗ lạnh lẽo nhìn cô nhắc nhở, trước mặt đã đầy
người ngồi xung quanh. Buổi training đã tiếp tục lại từ bao giờ.
Không ai để ý cô cả, chỉ có cái nhíu mày của thầy Đỗ làm cô lưu tâm.
Buổi luận văn chiều hôm đó nhóm Thi Hàm ở cuối cùng, khi Thi Hàm đến, Hi Hoa cũng vừa mới xong. Thi Hàm ngơ ngác ngó một lượt, cô ở cuối nên cũng
kịp tới lượt.
Hi Hoa dơ tay lên, biểu lộ muốn củng cố tinh thần cô, Thi Hàm lấy lại phong độ rất nhanh.
Cô khá là hồi hộp, nhưng may là có bạn học ở dưới nhắc bài. Bạn học C khi
cô đứng trên đó, câu ấy ở dưới sẽ chờ thầy cô đưa câu hỏi phản biện rồi
lập tức tra trên mạng.
Phần thuyết trình của Thi Hàm khá hoàn
chỉnh, câu hỏi để phản biện cũng không quá đáng khó khăn, chỉ là lúc đó
Thi Hàm cũng hơi lơ là, không trông đợi gì, cũng may có Hi Hoa và bạn
học C có nhắc nhở, cuối cùng cũng được thông qua thuận lợi.
Chỉ
là lúc chuẩn bị kết thúc thì mãi cô mới nhận ra, có một người người ngồi cuối dãy học, chăm chú nhìn cô. Anh mặc bộ áo đen, không quá nổi bật
giữa đám đông, ngồi ở cuối lớp, nhìn cô đứng thuyết trình.
Thi Hàm nhảy thót tim, sự bình tĩnh ban đầu liền biết mất trong vài giây.
Cô mím môi chặt, người kia hình như có phát hiện.
Thầy cô chấm điểm cho Thi Hàm xong, thì cô được xét tốt nghiệp.
Lễ nghiệp của trường Thi Hàm diễn ta rất đơn giản, sau khi nhận giấy tốt
nghiệp tạm thời, trong buổi liền được trao áo cử nhân rồi đi ra ngoài.
Người thân bạn bè lúc ấy mới chạy tới chúc mừng tặng hoa.
Hi Hoa đã chạy đi đâu.
Thi Hàm bị nhóm đông đẩy ra ngoài, tới gần trước cửa rồi mới thoát ra được.
Có một người kéo cô lại.
Thi Hàm ngước lên, Hạ Vũ nói cô đi theo anh ra ngoài.
Sau đó cô cũng bĩnh tĩnh để theo anh ra ngoài.
Ra tới nơi thì thấy Hi Hoa cầm hoa đứng đợi.
Thi Hàm rũ mặt nhìn, gương mặt thanh tú của gương kia hiện lên trước mặt cô.
Hi Hoa bật cười nói: “Tốt nghiệp rồi… sao thể thiếu hoa.”
Hạ Vũ cũng bật cười: “Tôi bất cẩn rồi.”
Thi Hàm rút tay từ túi áo ra, cầm lấy hoa,
Hi Hoa rủ cả hai ra một bên chụp ảnh, lúc này Hạ Vũ mới lôi đâu ra một máy ảnh cơ nhờ một người đứng bên.
Bạn học nam đó thoải mái giúp họ chụp.
Lúc quay về, Hi Hoa đã đứng bên cạnh cô rồi, Hạ Vũ đứng một bên, làm như cô kẹp giữa cả hai. Hi Hoa chỉ đứng khoanh tay trước ngực, nhưng Hạ Vũ lại đặt hờ một tay qua, rất tự nhiên, nhưng không đứng sát gần người cô,
tay kia dơ hai ngón tay mỉm cười. Thi Hàm hơi gượng gạo, cũng ngượng
ngùng làm theo như vậy.
Tay cô cầm bó hoa, có chút giống như nấp trong lòng người ở bên.
Bạn học hô nói: “Chụp nhé.. 1…2… 3 chụp.”
Cà ba liền cùng cười.
Ánh nắng hiến hoi chiều đông lạnh, lưu giữ lại khoảnh khắc này.
Năm tháng ròng rã đi học…
Cuối cùng, Thi Hàm cũng tốt nghiệp rồi.