Boss Cô Độc Quyền - Chương 5 - Chương 5
Cả 6 người chia làm hai nhóm đi vào chung cư, rồi tìm căn hộ của cô giáo Bình. Hi Hoa đi bên cạnh lải nhải lí do vì sao đến muộn, là do đi đón
Hạ Vũ từ bến tàu đi lên nên mới tắc đường, lúc Thi Hàm gọi anh đang chạy vào.
Thi Hàm không nói gì cả, người đi đằng sau cũng không nói năng.
Cuối cùng đi đến nơi cô giáo Bình, nơi đây xa hoa tiện nghi đầy đủ, trong lòng Thi Hàm càng lạnh lại.
Tại sao một người vốn có cuộc sống tốt đẹp như thế, mà vẫn cần số tiền ít ỏi của sinh viên mình.
Thi Hàm cứ mang theo câu hỏi đó ở trong đầu, cho tới khi gặp cô giáo Bình.
Cô giáo Bình dáng người nho nhỏ, tao nhã, mặc một bộ đồ ở nhà lịch sự sạch sẽ.
Cô vừa mở cửa nhìn thấy học sinh liền tươi cười, nét cười hiền hầu, đặc
biệt thấy Hạ Vũ còn chào một tiếng, dáng vẻ chính chực điềm tĩnh mà Thi
Hàm còn cho rằng mấy người họ đã nhầm. Cho rằng cô giáo Bình sẽ không
phải là người như vậy, nếu sau khi nhìn thấy số tiền kia sẽ phản ứng gay gắt và cô sẽ trả lại cho sinh viên mình.
Nhưng Thi Hàm vẫn lầm.
Cuộc sống vốn chẳng có mấy điều tốt đẹp.
Nhóm trưởng đi tới tặng cô giáo túi quà kia, cô giáo Bình vui vẻ nhận lấy, trước khi đặt xuống còn âm thầm liếc qua.
Buổi kiểm tra sau đó diễn ra vô cùng thuận lợi, cô giáo gần như không có
nhận xét gì, cho tất cả về sớm, chỉ để mình Hạ Vũ ở lại, hẹn mấy hôm nữa gặp nhau ở buổi tốt nghiệp.
Sau đó cả nhóm chia nhau đi về.
Tâm trạng Thi Hàm thẫn thờ sau khi rời khỏi căn hộ, mặc kệ Hi Hoa có gọi cô vẫn chia tay cậu ta ra về.
Về tới cửa khu nhà trọ của Giác Ngọc, Giác Ngọc đang ngồi tình tứ trong xe hơi với bạn trai cũng nhìn thấy một rô bốt di động đi ngang qua, hoàn
toàn mất hồn không hề phát hiện ra.
Đàm Bách đang úp mặt vào hõm cổ, thấy Giác Ngọc không động đậy nữa thì ngóc đầu lên hỏi: “Sao thế?”
Nhìn theo ánh mắt Giác Ngọc thì phát hiện ra Thi Hàm, nhưng chỉ còn bóng lưng đi vào trong nhà.
“Ai vậy?”
Giác Ngọc mất hứng đẩy đầu anh ta ngồi thẳng dạy, cài lại khuy áo ngực.
“Thôi muộn rồi, đi về đi.”
“Bạn à?”
“Không, Thi Hàm.” Giác Ngọc nhăn mày, vừa tập trung cài khuy vừa đáp lại.
“Sao Thi Hàm lại qua nhà em?”
“Sao anh phiền thế? Lần trước đã nói rồi, Thi Hàm không có chỗ ở. Tạm thời ở nhà em.” Giác Ngọc không nói nữa, đẩy cửa xe ra, đặt một chân xuống
định bước ra.
Đàm Bách cản lại: “Thế hôm nay anh ở chỗ nào?”
Giác Ngọc thiếu chút đá cho trận, đuổi: “Cút, đi về nhà.”
Đàm Bách sợ hãi thu tay về.
Vào trong nhà thì thấy Thi Hàm đang thay đồ mặc đi làm.
Giác Ngọc đưa tay bật đèn: “Sao không bật đèn, đang làm gì?”
Thi Hàm quay ra nói: “Chị… hôm nay em đi làm. Chị gọi cho anh Hàn báo một tiếng được không vậy?”
Giác Ngọc đến gần: “Sao lại đi làm, hôm nay em không nghỉ à. Đã mấy đêm rồi.”
“Chị…” Giọng Thi Hàm yếu xìu.
“Ừ.”
Thi Hàm trong tâm can còn uất ức rất muốn nói gì đấy, nhưng những lời cần
biểu đạt đến miệng tự nhiên tắc lại, chẳng thể nói ra được.
“Có chuyện gì?” Giác Ngọc giục.
Không biết qua bao lâu mới thấy Thi Hàm trả lời: “Em cần thêm tiền gửi cho mẹ.”
Giác Ngọc nghe xong lại ngơ người, một lúc sau thì hiểu: “Được rồi, đợi chị.”
Thi Hàm làm tại một quán bia phục vụ, cô là một trong những cô gái phục vụ ở đây, mặc váy của một hãng bia Heniken, bưng bia tới tận bàn rót bia.
Quản lí đứng bên đưa mắt ra hiệu cho cô rót bia cho khách bên bàn 11, nhưng
khách hôm nay của Thi Hàm khá khó chịu chỉ muốn ngồi im không muốn quấy
rầy. Mắt thấy thái độ quản lí có vẻ không hài lòng, Thi Hàm cố nén lại
định đi tới rót rượu nhưng người kia lại đuổi ra ngoài. Cũng may Giác
Ngọc đi ra giúp cô tiếp họ.
Thi Hàm quay ra làm mấy công việc
bưng bê bên ngoài, chỉ là hôm nay trong lúc làm, trong đầu cô có chút mơ hồ, trong đầu xuất hiện vài chuyện xa xưa.
“Thi Hàm rất được đúng không?”
Đấy là giọng Quang Vân.
“Cậu thích cậu ta à?”
“Cậu nghĩ gì vậy?”
Lúc đó Thi Hàm đứng bên ngoài cửa lớp nghe được, đến bây giờ cô vẫn còn nhớ mãi cái giọng nói đến biểu cảm chối bay chối biến của người nọ, giống
như là một điều không tốt khiến anh không muốn dính dáng gì.
Hi Hoa nói chen vào: “Thi Hàm ngoan mà.”
“Học sinh ngoan đội lốt cáo già. Lần trước tôi còn thấy cậu ta thuê người làm bài hộ.”
Thi Hàm ở sau cánh cửa phòng, nhìn thấy bên trong ánh mắt của anh hoài nghi rõ ràng.
“Cậu ta nói đi làm văn phòng, thế nhưng tôi lại thấy cậu ta ở quán bia, đứng phục vụ mấy người đàn ông. Có một lần còn có cả xe sang tới tận cổng
đón về. Cũng không biết là làm gì?”
Đấy là năm ba đại học.
“Đẹp nhưng mà hèn.”
Đó vẫn là giọng Quang Vân.
Xe chở cô tới trường ngày đó là xe bạn trai Giác Ngọc tiện đường đưa cô về.
Tan làm, Thi Hàm đi ra chỗ Giác Ngọc.
Trong lúc lấy đồ cô hỏi: “Chị quay lại với Đàm Bách à?”
Giác Ngọc liếc mắt ra, ngạc nhiên: “Em nhìn thấy chị với anh ta?”
Dĩ nhiên là Thi Hàm nhìn thấy, nhưng mà cảnh chói mắt quá nên cô làm như không hay.
“Sao chị nói chia tay vì gia đình anh ta không thích chị?”
Giác Ngọc phì cười: “Nhưng mà anh ta thích chị, chính anh ta năn nỉ không
chịu buông mà.” Giác Ngọc dựa lưng vào cửa, khoanh tay lại, miệng khẽ
nhếch nhẹ: “Dù sao chị cũng quen anh ta ba năm rồi, bỏ đi cũng không dễ
gì. Ít nhất giữ lại còn có một người bao nuôi mình.”
Thi Hàm nghe như một câu nói đùa, cô cũng cợt nhả.
“Em cũng muốn tìm một người bao mình.”
Giác Ngọc ngỡ ngàng quay lại, bật cười.
“Giám thử không?”
Thi Hàm đã nghĩ thử, nếu như có có một người lo cho mình, chịu chu cấp cho cô, liệu cô có dám thử không?
“Đừng như thế.” Giác Ngọc đã cảnh giác cô: “Cái giá phải trả tệ lắm.”
Thứ năm cuối tuần, Thi Hàm đi trợ giảng theo lịch của Châu Anh dặn.
Ở công ty của Thi Hàm, cứ mỗi một năm đều có vài đợt đào tạo quản lí ở xí nghiệp. Thi Hàm thực tập vào đúng đợt nhà máy thăng chức thêm một số
công nhân có năng lực. Thi Hàm đi trợ giảng lần này cũng là đợt thứ năm
rồi. Tiền lương cho trợ giảng được tính là trợ cấp phụ, phát cho nhân
viên đi trợ giảng mỗi ngày. Nhưng lần trước Thi Hàm đi trợ giảng không
được nhận hết, Châu Anh rút ra vì cô đã ứng trước, lần này phải cố đi
làm để lấy lại.
Buổi sáng Thi Hàm đã dạy sớm để đi chuẩn bị, buổi tối trước một buổi cô đã đi siêu thị để mua dụng cụ, một chút đồ ăn,
nước uống, đồ được giao, xếp hết vào thùng cát tông. Sáng nay trước khi
đi còn qua công ty để lấy máy ảnh. Công ty giao phó cho cô mỗi lần đi
trợ giảng để phải nộp lại báo cáo lại.
Thầy giáo lần này trở về
từ Úc, không phải là người nước ngoài, nhưng từng đỗ tiến sĩ, học tập và sinh sống lâu năm ở nước ngoài.
Trước đó Giai Nghệ từng làm trợ giảng cho một lần, cô ấy kể ông ấy khá khó gần, trông rất đáng sợ, dặn cô cẩn thận.
Mỗi lần đi trợ giảng đều có yêu cầu ăn mặc, lần trước Thi Hàm mặc áo trắng
sơ mi quần tây hơi nam tính đã chị Châu Hàm bình phẩm là không có tác
phong. Lần này là một thầy giáo từ nước ngoài, Châu Anh yêu cầu cô mặc
một bộ đồ dễ nhìn. Thi Hàm không có gì mặc, vậy nên phải mượn bộ váy
vest từ thời đi làm công sở từ thời mấy năm trước của Giác Ngọc. Giác
Ngọc chỉ mặc đúng một lần rồi thôi việc, bộ vest đấy khá cách điệu, hơi
cắt xẻ tà ở đùi, áo sơ mi bèo nhúm ở cổ. Hơi bánh bèo nhưng cũng tạm ổn. Mặc bộ vest này xong Giác Ngọc nhìn cô còn phải ngạc nhiên: “Thi Hàm,
không thì chị cứ giới thiệu em với một vài người bạn của Đàm Bách nha.
Bạn anh ta toàn là đại gia.”
Thi Hàm không biết sao Giác Ngọc lại thay đổi nhanh như vậy, nhưng lúc đấy tâm trí cô đã hết rối loạn rồi,
tâm đã tịnh hơn nên không còn nghĩ nhiều.
Thi Hàm không dám nhận.
Giác Ngọc còn ghen tị nói cô: “Chị mặc bộ này cũng không đẹp như em. Thi
Hàm, chị nói thật. Chỉ cần em trang điểm, mặc diện lên, không cần ra
ngoài làm, mấy ông già lắm tiền tỉ phú cũng theo em.”
Thi Hàm phải chạy nhanh.
Lúc đón thầy Đỗ ở sân bay cũng là lúc ông ta nhìn cô bằng ánh mắt ngạc nhiên.
Như thể không nghĩ người đón mình lại trẻ đẹp như vậy.
Đỗ Mặc Xuân tầm tuổi trung niên chưa tới 50 tuổi, dáng người bình ổn không quá cao cũng không quá gầy, cũng còn coi là khá phong độ.
Ông ta mặc áo phao trắng, đi giày thể thao của hãng thời trang, thoạt nhìn qua Thi Hàm còn cho rằng không phải thầy giáo mình sẽ trợ giảng hôm nay.
Nhưng lúc nhận ra gương mặt đúng với trong thông tin, cô liền mỉm cười: “Thầy Đỗ, đi đường vất vả rồi?”
Đỗ Mặc Xuân ngoài tưởng tượng lại tươi cười đáp lại: “Không quá mệt, chờ lâu không vậy?”
“Dạ không có gì.”
Cô đưa ngài ấy lên xe, bỏ hành lí vào cốp, lúc lên xe mới dặn tài xế đi tới khách sạn.
Đỗ Mặc Xuân sau khi bỏ hết hành lí về phòng khách sạn, liền theo cô lên taxi tiếp tục đi về nhà máy xí nghiệp.
Đỗ Mặc Xuân rất để ý Thi Hàm, trên đường đi thỉnh thoảng ngoảnh lại bắt
truyện. Ông còn hỏi cô: “Còn trẻ như vậy? Thực tập sinh?”
Thi Hàm ngồi dưới ghế phụ ngước đầu đáp lại: “Dạ, em là thực tập sinh.”
Thầy Đỗ không nói gì thêm, trong xe im lặng đến khi tới nơi.
Lúc xuống xe, Đỗ Mặc Xuân lại quay ra nhìn.
Lúc ấy Thi Hàm bắt đầu có chút ngượng ngùng nên lùi lại sau, bỗng ông chậm
lại ghé đến gần cô: “Mới tới công ty sao tôi chưa thấy em.”
Trong lòng cô hơi run rẩy, nhưng vẫn cố cười lên.
Đỗ Mặc Xuân cười xoà một cái: “Khiêm tốn, khiêm tốn quá đi.”