Boss Cô Độc Quyền - Chương 10 - Chương 10
Thi Hàm chưa từng gặp mặt giám đốc Hàn, trước khi đi công tác vài ngày,
cô có đi qua phòng chiến lược mấy lần, nhưng không gặp giám đốc Hàn.
Cô bồn chồn đến nỗi mỗi lần đi qua phòng chiến lược gặp giám đốc Hàn sẽ cúi đầu chào thân thiện.
Vốn sống của cô không quá phong phú, lần đầu được nhận công việc khó như thế cũng có chút lo lắng hồi hộp.
Thi Hàm quyết định gọi điện cho Ngôn Diễm nói chuyện.
Ngôn Diễm nghe xong thì hơi trầm mình, nhưng vẫn nói là: “Tốt rồi, đấy xem
nhưnlaf cơ hội, em nên tận dụng. Có gì cứ gọi điện cho chị.”
Sau
đó nghe Ngôn Diễm hướng dẫn một số việc cơ bản cần quan tâm, Thi Hàm
cũng thắc mắc hỏi: “Ngôn Diễm, ngày trước chị đi công tác với sếp Hàn
nhiều không vậy?”
Ngôn Diễm trầm mặc mấy giây mới trả lời: “Nhiều, ngày trước chủ yếu là chị đi với sếp Hàn.”
Thi Hàm lại hỏi: “Con người anh ấy thế nào?”
Nghe nói giám đốc Hàn vẫn còn rất trẻ, cô không thể gọi là ông ấy hay ngài ấy được.
Ngôn Diễm đột nhiên nói: “Đừng quá lo lắng. Hàn Chính Tự không khó lắm, em
chỉ cần tập trung vào làm việc và đừng nói nhiều trước mặt anh ta là
được.”
Sau đó Thi Hàm cũng không moi được thêm thông tin nào.
Chỉ có lúc đang làm hồ sơ visa để đi nước ngoài, đột nhiên cô được giám đốc Hàn gọi lên phòng.
Lúc ấy lần đầu Thi Hàm mới được diện kiến, một giám đốc không khó lắm như Ngôn Diễm nói là người như thế nào.
Chỉ là mới một lần gặp, Thi Hàm đã sợ xanh tím mặt.
Châu Anh dắt cô lên phòng chiến lược, phòng giám đốc Hàn nằm ngày bên trong cách một khoảng trống.
Trước khi gõ cửa, Châu Anh dặn: “Đừng có ấp úng trả lời cẩn thận.”
Nói xong tim cô càng đập mạnh.
Hàn Chính Tự nguyên một bộ tây trang màu xám trắng, vô cùng nghiêm trang ở
trên bàn làm việc, hai tay đánh máy, mắt hoàn toàn dán vào màn hình.
Lúc lại gần Thi Hàm mới thấy, gương mặt anh ta rất trẻ.
Là kiểu giữa mới trưởng thành và đứng tuổi, mắt sâu mũi cao mày dậm, đường nét sáng rõ.
Chỉ có điều hơi lạnh lùng, anh ta ngồi trước laptop thậm chí còn không
ngước đầu lên nhìn, chỉ hỏi: “Tell me about yourself.” (Nói về bản thân
bạn.)
Anh ta nói bằng giọng tiếng anh Anh rất chuẩn.
Châu
Anh liếc mắt cô, Thi Hàm mới tỉnh ra, bắt đầu thi hành công sức bao
nhiêu năm học tiếng anh của mình, cô múa máy giọng một trận: “Umm, I
have just graduated from the University of Economics in August with the
major in Finance. I got 3 months experiences as an interpreter at A
company. I like work related to finance and marketing. I’m a careful and hard-working person. I’m eager to learn new things and willing to work
in team. I easily adapt to with new working environment and take
initiative in work. I’m rather serious I work and can work under high
pressure… bla bla…”
(Tôi mới tốt nghiệp trường Kinh tế vào
tháng tám với chuyên ngành là Tài chính. Tôi có kinh nghiệm ba tháng là
phiên dịch viên tại một công ty. Tôi là người chăm chỉ và cẩn thận, ham
học hỏi và thích làm việc nhóm. Tôi dễ thích nghi môi trường mới và chủ
động trong công việc. Tôi khá nghiêm túc trong công việc, có thể chịu áp lực cao…”
Hàn Chính Tự dơ tay lên, ý nói cô không cần nói thêm. Sau đó cũng chưa nhìn mặt cô một lần, anh ta đã cho cô về.
Thi Hàm cảm thấy con người này hơi đáng sợ, mỗi lần đến gần lại khiến tim cô đập thình thịch, muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Kì hạn hai tuần chuẩn bị sắp đến, Châu Anh cũng training cho cô rất kĩ,
nào là thủ tục công việc, đối tác sắp gặp, lưu ý thói quen sếp, sắp xếp
công việc…
Thi Hàm ghi hết vào một cuổn sổ nhỏ, học thuộc lòng mỗi ngày.
Ngôn Diễm cũng gọi điện dặn dò một số công việc.
Ngoài ra thì không còn vấn đề gì nữa, ngoại trừ mấy ánh mắt ngưỡng mộ của chị em trong văn phòng.
Phi Phi thì tình trạng rất tệ, trước khi cô đi còn bưng cặp mắt thâm xì,
miệng thì nói chúc cô đi đường thuận lời, nhưng trong lòng thì tiếc
nuối.
Thật ra Thi Hàm cũng khá là hồi hộp, lần đầu tiên cô được
đi nước ngoài, trong lòng cũng mừng thầm. Nhưng sự cao hứng của cô chẳng được nhiều lắm, đã bị Châu Anh phủ đầu ngay buổi đầu chuẩn bị: “Nhớ lần trước em bị thầy Đỗ phản ánh thế nào? Giám đốc Hàn cũng là người rất
cầu toàn, càng cần chú ý hơn nữa. Không được phép lơ là, lúc nào cũng
phải tập trung vào việc. Nhất là không được ngủ gật nữa đâu, nhớ chưa?”
Thi Hàm gật đầu, đem tâm trạng nặng nề xách vali rời khỏi chỗ làm.
Bảo quản kĩ tài liệu được giao trước, Thi Hàm bắt taxi từ công ty tới sân bay để làm thủ tục.
Cô bay vào 6h chiều, Hàn Chính Tự sẽ gặp cô ở cổng vào.
Lúc Thi Hàm đến nơi vẫn sớm hơn dự liệu, cô ngồi chờ rất lâu mới tới giờ hành chính.
Sau khi xuất trình giấy tờ rồi lấy vé máy bay xong, Thi Hàm ngó một lượt
vẫn chưa thấy người xuất hiện. Cô lại tiếp tục ngồi đợi thêm một hồi.
Phải gần trước khi vào cổng an ninh 30 phút, Hàn Chính Tự mới thấy xuất hiện.
Anh vẫn là dáng vẻ lãnh đạm như trước, nay mặc một chiếc áo khoác măng tô
dài, nhìn khá đời thường bớt đi vẻ lạnh lùng, tay còn cầm điện thoại nói chuyện công việc, tay kia kéo va li đi đến. Liền nhìn Thi Hàm nhưng
không biểu hiện gì, tiếp tục đi tới cổng vào.
Thi Hàm lật đật kéo đồ đứng lên chạy theo sau Hàn Chính Tự.
Qua cổng an ninh, Hàn Chính Tự vẫn tiếp tục nói chuyện điện thoại, dường
như hoàn toàn không có chút gì lưu tâm tới cô bé nhân viên tài vụ bé nhỏ ngồi bên cạnh.
Khi cổng lên tàu bay được mở, anh mới buông điện thoại.
Cả hai cùng đứng lên, Hàn Chính Tự có liếc nhìn sang, thấy cô cầm chắc hộ
chiếu và vé máy bay trong tay thì tự rời mắt không nói gì.
Đi qua cổng thì được đi đường riêng tới khoang thương gia, còn được sếp ngồi cạnh cửa sổ.
Tâm trạng Thi Hàm không khỏi kích động, vị trí của cô đúng bên cạnh cửa sổ.
Đây là lần đầu tiên cô đi máy bay, không thể nói là cảm xúc nhiều từ khó diễn tả được.
Thi Hàm kích động tới mức cả một chuyến bay dài gần 10 tiếng đồng hồ, mà cô không hề chợp mắt một lúc nào, chỉ ngước mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, mặc
cho người ở bên cũng đang làm việc.
Hàn Chính Tự vừa lên máy bay đã bỏ laptop của mình ra làm việc.
Thi Hàm phải công nhận anh ta là người cuồng công việc điển hình, Thi Hàm
được phục vụ một xuất ăn riêng, có cả rượu vang, cô ngồi ở bên chụp ảnh
mà anh ta cũng không quan tâm.
Thi Hàm rất hưởng thụ chuyến bay này, mãi đến hơn nửa chuyển bay, cô mới thấy người bên cạnh có dấu hiệu muốn nghỉ ngơi.
Hàn Chính Tự đóng laptop, đưa tay dụi mặt rồi nhắm mắt một hồi.
Một lúc sau cô tưởng anh ta ngủ rồi, vốn định giúp ta anh dọn dẹp đồ trên bàn lại nghe một âm thanh lạnh lùng: “Đừng động vào.”
Sau đó, lại thấy Hàn Chính Tự mở mắt, tiếp tục gõ máy làm việc.
Sau khi tới sân bay Sydney thì có xe hơi chuyên dụng của công ty tới đưa đưa rước về khách sạn.
Về khách sạn, Thi Hàm được sắp một phòng riêng ngay bên cạnh giám đốc. Sau khi cất gọn thay đồ, đổi sim điện thoại, tiếp tục đi làm.
Khung giờ đây khác múi giờ, vừa qua đây bên này đã là 9h sáng rồi.
Công ty sắp xếp buổi họp ở tổng công ty, Thi Hàm và Hàn Chính Tự phải đi ngay đến đó.
Hàn Chính Tự đã thay một bộ âu phục đàng hoàng, sau khi lên xe đi đến tổng cổng ty, lại được dẫn vào một phòng họp lớn.
Thi Hàm được chào hỏi với những quản lý giám đốc người nước ngoài.
Công việc giống như đi trợ giảng, Thi Hàm giúp Hàn Chính Tự phát báo cáo, mở máy chiếu, sau khi hoàn thành thủ tục lại cầm máy ảnh đứng dưới góc để
chụp.
Hàn Chính Tự dùng tiếng anh lưu loát để phát biểu báo cáo
và chiến lược công việc, quản lí cấp cao và tổng giám đốc người nước
ngoài ngồi dưới lắng nghe rất chăm chú.
Thi Hàm ngồi dưới sẽ tập trung ghi chú hết lại chi tiết những gì được trao đổi trong buổi họp, sau cuối buổi nộp lại.
Kết thúc buổi họp hôm đó, cũng là ba tiếng. Chỉ được phát một miếng sandwich nhỏ, sau đó kết thúc.
Cả người Thi Hàm rã rời, có lẽ vì cả chuyến bay không ngủ, trong buổi họp
cô còn cố hết sức banh mắt mình, lúc trở về khách sạn là ngất đi ngủ tới rất khuya mới tỉnh dạy.
Lúc thức dạy Thi Hàm còn tưởng mình bỏ lỡ công việc, cũng may Hàn Chính Tự không gọi có cuộc gọi nhỡ.
Cô cũng đoán là anh ta sẽ ngủ.
Cả một ngày một đêm đi liền như vậy, chỉ có điều đi làm mà không ăn gì nhiều, cái bụng Thi Hàm đã đói meo mốc rồi.
Sydney hơn 10 giờ, bên ngoài đã gần như im ắng.
Bây giờ bên dưới chắc cũng chỉ còn mấy cửa hàng tiện lợi.
Thi Hàm vào thay một bộ đồ tay mỏng, khoác thêm áo khoác, chuẩn bị ra ngoài.
Trước khi đến đây, Thi Hàm đã đổi một ít tiền, còn được công ty cấp thẻ
riêng. Thi Hàm rất háo hức được đi thăm thú vương quốc chuột túi này.
Chỉ là không nghĩ với tới lại làm như vậy, sau đó lại ngủ tới mức này.
Thi Hàm xuống đại sảnh, chuẩn bị ra cửa chính, cũng không nghĩ là gặp Hàn Chính Tự ở quầy lễ tân khách sạn.
Hàn Chính Tự đang gửi chìa khoá phòng, nói với nhân viên thay khăn tắm cho mình, vừa quay ra, thì thấy Thi Hàm đứng đó.
Thi Hàm bối rối hỏi: “Giám đốc Hàn, anh cũng đi ra ngoài à?”
Một lúc sau chợt nghĩ tới có khi giám đốc Hàn cũng đi tìm thức ăn giống
mình, cô nhanh nhảu: “Ở bên cạnh có một quán tiện lợi, nếu anh đói bụng
thì đứng đợi đấy, tôi chạy đi mua về.”
Châu Anh vẫn nói phải chăm sóc giám đốc Hàn, không thể ngó lơ anh ấy được.
Hàn Chính Tự hơi uể oải nhìn cô với trạng thái hơi thiếu sức sống, anh ta
dường như còn mới gội đầu, tóc mái hơi ẩm chưa vuốt cẩn thận, mái trước
còn buông xuống, nhìn rất trần trụi.
Hàn Chính Tự đứng im lặng một lúc, nhìn cô như đang ngẫm nghĩ rồi mới hỏi: “Đi ra ngoài?”
Thi Hàm gật đầu.
Chợt Hàn Chính Tự nói: “Đứng trước cửa đợi một lúc, tôi cũng ra ngoài.”
Thi Hàm không hiểu ý lắm, nhưng cũng làm theo như vậy.