Boss Cô Độc Quyền - Ai Vy - Chương 23
Thi Hàm lúc ấy không để ý được họ, một mạch bước ra khỏi phòng chiến lược.
Một lúc sau khi cô rời đi, nhóm chiến lược mới túm
tụm lại bàn tán với nhau.
Phi Bảo nổi tiếng nhiều chuyện: “Sao giống như giận dỗi nhau thế nhỉ? Sếp Hàn có khi nào đi công tác về gây lỗi gì với em gái phòng tài vụ đó không nhỉ?”
Trong lúc Thi Hàm trong phòng Hàn Chính Tự nói chuyện, bên ngoài đã điều tra được lí lịch sơ yếu nguồn ngạch lịch sự của cô ở công ty này rồi.
Á Sử vốn biết cô là người gần đây nhất được chú Tống bổ nhiệm cùng Hàn Chính Tự đi công tác, Tuấn Hùng thì kể ngày đầu tiên Hàn Chính Tự trở về sau khi công tác đã thấy Thi Hàm đứng trước cửa công ty tìm người, Hàn Chính Tự thì ngồi trong xe thơ thẩn nhìn ra.
Sau đó thì là câu chuyện nhóm nhân viên chiến lược tưởng tượng.
Có người phán đoán: “Cô ấy chắc chắn bị đá rồi?”
Phi Bảo: “Lại bị đá nữa. Lần trước chẳng phải Phi Phi cũng đến à?”
“Phi Phi là tự hiến thân theo đuổi. Còn cô gái này trông có vẻ giống như là bị sếp Hàn cho qua đường.” Người đang nói ra vẻ hiểu biết không ai hết chính là Chương Hiểu Mỗ, hay còn gọi là thầy Chương. Lúc Thi Hàm đi vào anh còn bận đi giải phóng bàng quang nên không kịp hóng dramma. Lúc này mới kịp nhìn thấy Thi Hàm đi ra từ phòng Hàn Chính Tự. Chương Hiểu Mỗ nổi tiếng kinh nghiệm phong phú, có con mắt tinh tường nhìn đời, hơn nữa tuổi tác cũng lớn nhất nên tự tin chuyện gì cũng có thể nhìn thấu.
Chuyện lớn nhỏ của Hàn Chính Tự với nhân viên lớn nhân viên bé đều từ thầy Chương mà ra cả.
Á Sử cũng phải phục: “Tại sao một toán nhân viên chỉ tôi là nữ, các anh lại là người nhiều chuyện nhất vậy?”
Chuyện như vậy cũng suy luận ra được.
Chương Hiểu Mỗ ra điều am hiểu nói: “Em không hiểu sự đời gì hết. Tôi nhìn mặt cô gái ấy là có thể nói lên tất, đấy là rõ ràng là gương mặt oan ức muốn gặp để phân bua rõ ràng.”
“Vậy đoạn nào là bị sếp Hàn chơi qua đường?” Á Sử vẫn giảo hoạt.
Chương Hiểu Mỗ cười cười nói: “Tôi có thể nói được vận số nữa đó. Em thần tượng hoá sếp quá rồi nên mỗi lần tôi nói gì về sếp Hàn là em đều có phản bác cả.”
Á Sử hơi nóng mặt, á khẩu bặm môi một cái vẫn muốn đẩu khẩu tiếp, nhưng đột nhiên cửa phòng Hàn Chính Tự bật mở, tất cả nhân viên im bặt. Nhận thấy một luồng khí nóng lớn sau lưng, ai nấy cũng toát một tầng mồ hôi lạnh.
Tay Hàn Chính Tự giữ ở cửa, mặt lạnh lẽo nhìn toán nhân viên đang bất động đứng xúm lại thành một cụm ở góc phòng. Sau một giây im lặng, giọng không nặng không nhẹ nhưng đủ trọng lượng của Hàn Chính Tự mới vang lên: “Chuẩn bị họp.”
Tất cả tán loạn di chuyển, rối loạn tìm về chỗ ngồi suýt chút nữa thì đụng đầu. Biểu của của Hàn Chính Tự thì bình thản, quay đầu đi vào phòng.
Á Sử thấy Chương Hiểu Mỗ muốn rời đi mới đi tới cạnh anh hỏi: “Anh thử nói vận mệnh tiếp theo của chúng ta như thế nào?”
Chương Hiểu Mỗ tung tờ giấy vung vẩy trên tay mình, ra vẻ quyền lực: “Đấy là vận mệnh của các cậu.”
Anh ta chỉ là chuyên làm nhân sự, có chuyện gì không liên quan tới mình.
Ai ngờ vừa dứt câu, giọng nói thật sự quyền lực mới xuất hiện: “Chương Hiểu Mỗ.”
Tờ giấy trên tay thả trên không rời xuống mặt bàn, mặt Chương Hiểu Mỗ cứng đơ lại.
Á Sử che miệng cười nhạo báng.
Chương Hiểu Mỗ cứ cho rằng mình gây ra chuyện gì, ai ngờ câu đầu tiên sau khi đi vào phòng Hàn Chính Tự nói với anh là: “Làm thế nào để chuyển nhân viên tài vụ?”
Chương Hiểu Mỗ vô thức cúi thấp: “Sếp Hàn, anh muốn chuyển ai à?”
Thi Hàm trở về phòng làm việc sau khi hoàn hồn, cô không biết là mình trở thành tâm điểm bị bán tán của mọi người.
Có một nhân viên nữ trực ban ngoài phòng chiến lược vì tò mò đi vào hỏi chuyện, được Phi Bảo kể lại, chi tiết toàn bộ lời Chương Hiểu Mỗ nói cô và sếp là tình một đêm trong khi đi công tác.
Cũng không biết tại sao câu chuyện cứ đi xa như thế, hiện tại tất cả đều đồn đoán là cô bị sếp Hàn ghẻ lạnh, đi lên tìm người lại bị người đuổi về.
Dự Án Á Đông cũng là vì nguyên nhân đó mà cô không được tham dự.
Thi Hàm mang tâm trạng rối loạn, thậm chí còn không biết xung quanh mình bàn tán gì.
Cô mất mấy ngày để tìm chỗ ở trên mạng, trước đó thì ở tạm khách sạn, nhưng đến lúc không chịu được chi phí thì lén ở lại chỗ làm. Mấy ngày nay Thi Hàm đều nhận tăng ca ở lại, lúc ra về thì vòng lại công ty một lần nữa, nhờ bảo vệ cho ở lại vài bữa.
Hôm nay chú Dân bảo vệ không bao che được cô nữa rồi, lúc cô đi ra khỏi công ty, ông ấy gọi cô lại.
“Hôm nay trên tổng có họp, cô đừng ở lại, kẻo có người nhìn thấy tôi lại không nói dối được.”
Thi Hàm xin lỗi rồi cảm ơn, sau khi tất cả nhân viên đã tan làm đi về, cô quay lại công ty lên phòng làm việc nhanh chóng lấy va li của mình.
Trong lúc đi ra khỏi chỗ làm, ma xui quỷ khiến thế nào, đi ra khỏi thang máy lại đụng mặt Hàn Chính Tự.
Cả hai người cùng khựng lại, lúng túng nhìn vào mắt nhau, nhưng chưa tới vài giây đã rời đi.
Hàn Chính Tự dừng mắt lại ở chiếc va li cô mang bên cạnh.
Không biết nói gì cả, Thi Hàm ngại ngùng chào hỏi: “Sếp Hàn.”
Thấy cô cúi đầu lịch sự, anh cũng tiện đáp lại: “Cô đi đâu vậy?”
Thi Hàm lúc ấy, chỉ còn lo lắng. Sự phẫn nộ trước đó hoàn toàn tan biến lúc nào không biết, chí khí cao ngút trời ban đầu cũng đã không còn. Thật ra trước đó khi nhận ra sự thật cô cần công việc này hơn liêm sĩ thì đã mấy lần tự gõ đầu mình rồi hồi hận.
Cũng may từ lúc đó tới giờ không thấy Hàn Chính Tự có động thái gì, cũng không biết là anh có để bụng. Lúc này thì cô cũng không còn tâm trí nghĩ tới chuyện này.
Thi Hàm lại biến thành thỏ con như lúc trước: “Sáng nay tôi chuyển chỗ ở nên tiện mang theo ít hành lí.”
Cô lấy lí do nguỵ biện, cô sợ mình bị phát giác là ở lại nên không dám xù lông với Hàn Chính Tự.
Thi Hàm cúi đầu chào rồi nhanh chân rời đi trước, ai ngờ Hàn Chính Tự gọi.
“Thi Hàm.”
Thi Hàm giật mình dừng lại.
Hàn Chính Tự định bụng nói gì đó, nhưng lời đến miệng lại không thể nói. Thật ra anh muốn giải thích về chuyện “quấy rối tình dục” mà cô gán mác. Mấy ngày nay thật ra anh cũng bị phân tâm mấy lần, cô nói anh làm dụng chức quyền, lấy chuyện tư giải quyết chuyện công, anh cũng không biết giải thích làm sao. Thật ra cũng không thể giải thích, vì chính anh cũng thấy mình như vậy. Nhưng anh vẫn muốn đính chính gì đó, về lần anh say mà động chạm quá đáng, nhưng lại thấy không thích hợp. Cuối cùng Hàn Chính Tự chỉ căn dặn: “Đừng quên cất thẻ.”
Thẻ nhân viên mỗi lần tan làm đều phải cất lại nơi quy định, suýt nữa thì Thi Hàm cũng quên mất chuyện này. Sau khi ra khỏi công ty cô liền rời đi rất vội.
Hàn Chính Tự cũng mới tan làm về, anh đi chậm chậm ra khỏi chỗ làm, đi ra tới cổng lại nhìn thấy bảo vệ với nhân viên bảo an đang nói chuyện gì.
Hình như có nhân viên bảo an chất vấn ông việc gì đó, Hàn Chính Tự thấy có chuyện liền đi lại tới.
Hỏi ra thì nhân viên bảo an đáp lại: “Thưa sếp Hàn, tôi mới kiểm tra camera mấy ngày nay có một nhân viên thường xuyên lui tới công ty vào ban đêm và ở lại. Tôi vừa mới tra vấn ông Dân, ông ấy cũng nhận là đã bao che cho một nhân viên nữ cư trú ở lại. Chúng tôi đang truy vấn trách nhiệm, kiểm tra có mất mát hay tổn thất gì để báo cáo lại.”
Hàn Chính Tự chợt nhớ tới chiếc vali của Thi Hàm, và dáng vẻ cô vội vàng. Như đoán ra gì đó, anh nói với nhân viên bảo an: “Không cần cậu lo chuyện đó, tôi sẽ kiểm tra lại.”
Sau khi nhân viên bảo an rời đi, Hàn Chính Tự lại gọi chú Dân lại nói chuyện.
Thi Hàm chẳng còn cách nào, cuối cùng vẫn là quay lại phòng trọ của Giác Ngọc.
Giác Ngọc lúc ấy gặp lại cô thực sự đã rất giận, không những chỉ trích một hồi, sau lại trách tội: “Chị gọi điện cho em bao nhiêu cuộc, nhắn tin em cũng không trả lời. Em rốt cuộc có tôn trọng chị không vậy. Chị giúp đỡ em những tháng ngày qua em không nghĩ tới, không những không về nhà lại còn phớt lờ chị như vậy. Nếu như hôm nay em không về nữa, có lẽ chị đã định tuyệt giao với em đấy.
Thi Hàm bị câu nói này của Giác Ngọc mà thấy vô cùng tội lỗi: “Thi Hàm, em là người rất không có tình người.
Thi Hàm biết trước Giác Ngọc là người rất thương mình. Từ sau khi tốt nghiệp cô đến đây ở, Giác Ngọc chẳng nói năng gì, cô chiếm tiện nghi của cô ấy, nhờ vả rồi vay tiền không ít, ăn không ở đậu thì không nói tới, thậm chí một đồng tiền nhà cũng không đóng được.
Giác Ngọc cũng thừa biết cô có bao nhiêu tiền cũng đã gửi hết về cho mẹ.
Nhưng Thi Hàm dù có khốn khổ cỡ thế, nhưng liêm sỉ của cô cũng tự thấy mình không thể lợi dụng Giác Ngọc sống mặt dày như thế mãi được.
Những ngày qua rời đi là cô đều dằn vặt vì chuyện này, nhưng sau khi về đây, lòng cô nhẹ đi hẳn. Nhìn thấy thái độ của Giác Ngọc, Thi Hàm lại thấy biết ơn.
Biết ơn những ngày khốn khổ vừa qua, vậy mà cũng có những người chịu bao bọc cô như vậy.
Đúng vậy, cô là người thiếu tình người. Thật tốt là vẫn thấy được tình người chỗ những người xung quanh.