Boss Cô Độc Quyền - Ai Vy - Chương 18
Cái đó có thể là do say rượu.
Hoặc như Châu Thanh Di nói, anh cũng hơi thiếu thốn thật.
Có điều bao nhiêu năm như vậy, chưa từng một lần Hàn Chính Tự nghĩ tới, lần đầu anh có cảm giác kì lạ với một ai đó, lại là với đồng nghiệp nữ của mình.
Có thể là do rượu, cũng có thể do tâm sinh lí đàn ông thay đổi.
Hàn Chính Tự mang tâm trạng khó xử vì không biết có phải mình đã lỡ quấy rối đồng nghiệp, nửa không muốn thừa nhận, nửa lại thấy tội lỗi, tự dằn vặt liếc nhìn Thi Hàm thêm một lần nữa.
Thấy dáng vẻ hồn nhiên vô tư của cô, Hàn Chính Tự cuối cùng cũng tự thấy mình đúng là giống một tên quái gở.
Thi Hàm đứng ở ngoài chia tay vui vẻ với đồng nghiệp, không hề nhận biết về những suy nghĩ tiêu cực này.
Ngày hôm nay cô cũng không quá thoải mái dễ chịu, trong người có chút buồn bực gì đó, nhưng vẫn cố tỏ ra vui cười, thoải mái cùng những đồng nghiệp.
Mãi một lúc sau mới có thể thoát khỏi đám đông đi ra ngoài, kiểm tra điện thoại.
Hạ Vũ nhắn: [Đêm nay trước khi cậu bay, trước 9 giờ tối tôi sẽ đến sân bay.]
Hạ Vũ muốn ra sân bay tiễn Thi Hàm, lần này gặp nhau đúng là hiếm gặp, dù sao cũng không biết sau lần này bao giờ gặp lại.
Thi Hàm ngẩn ngơ, đang nghĩ tới chuyện sẽ gặp anh ở sân bay, ở phía trước trước không để ý một thân âu phục đi tới trước mặt cô.
Đến lúc nhìn thấy đôi giày tây hàng hiệu, bóng loáng đen tuyền không chút bụi, Thi Hàm ngước mặt.
Hàn Chính Tự thanh đạm, như có như không, gương mặt vẫn lãnh cảm, không rõ có nhìn cô mà chỉ lướt qua rồi dặn: “Chuẩn bị hồ sơ, sau giờ họp chiều nay chúng ta ra thẳng sân bay.”
Cô từ trong suy nghĩ quay trở lại, xoay lưng lật đật đi theo Hàn Chính Tự.
Trong phòng sột soạt tiếng giấy tờ, Thi Hàm và Hàn Chính Tự cùng soạn hồ sơ, mỗi người làm một việc, tiếng sột soạt là tiếng vang lên duy nhất trong phòng.
Sau khi Thi Hàm bỏ hết hồ sơ cần thiết vào tập tài liệu, sau đó cô sắp xếp gọn giấy tờ hợp đồng còn lại.
Hàn Chính Tự thì tắt máy tính trong phòng đi, gấp gọn cho vào cặp của anh.
Hai người không ai nói chuyện, Thi Hàm thì không để tâm người đối diện. Có lẽ một phần vì chuyện tối qua nên cô chưa thoải mái đối mặt anh, chỉ có Hàn Chính Tự thi thoảng liếc nhìn cô.
Anh không nói, có lẽ sẽ không có cuộc đối thoại nà.
Sau một hồi lưỡng lự, Hàn Chính Tự tự mình bắt chuyện.
“Cầm hết biên lai chưa vậy?”
Thi Hàm chỉ khẽ quay sang, gật đầu, rồi lại tiếp tục công việc.
Hàn Chính Tự không tỏ ra quá mất tự nhiên, nhưng giờ lại không có chủ đề nào.
Tự mình dọn xong bàn làm việc, nhìn Thi Hàm vẫn đang sắp xếp giấy tờ, Hàn Chính Tự đứng nhìn, một tay chống bàn, tần ngần mấy giây mới bắt đầu hỏi thêm.
“Trưa nay chúng ta đi ăn ở đâu?”
Thi Hàm đã lo xong chỗ giấy tờ cuối cùng bỏ vào thùng giấy, không ngước lại mặt Hàn Chính Tự mà lãnh cảm trả lời: “Trưa nay đi ăn thư kí Lisa và Phó giám đốc tổng Luie gợi ý đặt nhà hàng người Hoa. Nhưng không có nơi thích hợp, có lẽ sẽ đến nhà hàng khách sạn bên cạnh, một vài người muốn liên hoan rượu.”
Cô nhấc thùng giấy lên, sau đó không đợi Hàn Chính Tự phản ứng với cô mà đi ra ngoài.
Buổi trưa liên hoan tại nhà hàng rất đẹp.
Nhà hàng Ý, không gian sang trọng, đồ ăn cũng rất ngon miệng.
Từng chiếc ly được treo ngước lớp lớp trên đỉnh đầu tạo thành nhiều lớp gương phản chiếu, linh động mỗi khi có người cử động.
Thi Hàm ngồi tránh xa Hàn Chính Tự lại đối diện cả mét bàn, bên cạnh những đồng nghiệp khác vui vẻ, không để tâm Hàn Chính Tự ở bên này thầm liếc trộm cô.
Hàn Chính Tự từ lúc ở văn phòng vẫn còn nghĩ ngợi. Anh thầm nghĩ: Có lẽ do chuyện đêm qua cô ấy vẫn còn ác cảm.
Anh không thoải mái với chuyện này, cảm giác cô đang giữ tâm sự với anh.
Hàn Chính Tự tự phủ nhận mình đã hơi xấu hổ, cũng tự thấy có lỗi có một phần. Nhưng nếu thừa nhận với cô không khác gì đang tự bôi xấu anh.
Có lẽ Hàn Chính Tự vẫn chưa chấp nhận việc mình đã làm việc xấu như vậy, nhưng cũng một phần mình cảm thấy bản thân chỉ là tiếp cận cô…
Như kiểu một người đàn ông, gặp một đối phương đáng quan tâm…
Xã hội phương tây không phải phóng thoáng hơn à?
Thi Hàm không phải người nước ngoài, hay cô truyền thống quá à, hay là do cô còn quá trẻ con?
Có lẽ là như thế, Hàn Chính Tự tự thoả lấp tâm tư mình.
Nhưng mới nghĩ đó lại thấy là rượu và bản năng đàn ông mỗi lần có ham muốn đã hại mình.
Nếu không phải là tư tưởng rượu xấu xa, với bản chất của anh thì cũng không làm ra những chuyện đồi bại.
Vòng vo suy nghĩ một hồi, Hàn Chính Tự cũng mệt mỏi tự gạt bỏ mọi thứ ra khỏi đầu.
Phó giám đốc tổng ngồi bên thấy anh trầm tư thì hỏi: “Giám đốc Hàn không uống à?”
Hàn Chính Tự quay sang, tự nhiên tiếp rượu.
5h chiều, sau khi cuộc họp kết thúc cuối cùng.
Thi Hàm còn một buổi cuối đi ăn cùng Hàn Chính Tự và Tổng giám đốc William.
Lần này đi ăn ở quán ăn Nhật.
Hàn Chính Tự gọi đủ món sushi với cá ngừ, Thi Hàm lần đầu mới được nếm thử.
Trước đó không phải cô chưa từng thưởng thức sushi, ở sân ga hôm qua Hạ Vũ đã mua cho cô một vỉ cơm cuộn, nhưng đấy là sushi cá hồi sống chứ không phải phi lê cá ngừ như này.
Miệng thịt thơm ngon, vuông vắn, rất đẹp, đỏ lói, tươi rói đặt trên miếng cơm trắng trông thật bắt mắt.
Thi Hàm không dám gắp, vì nay ngồi với tổng giám đốc William và giám đốc, cô chỉ gọi thêm một thố cơm trắng canh đậu phụ kèm thịt heo chiên giòn.
Hàn Chính Tự với tổng giám đốc William ngồi thưởng thức cá ngừ cùng đầu bếp chuyên nghiệp phục vụ đứng ngay tại quầy.
Miếng thịt cá đẹp vuông vức, được cắt đều từng miếng nhỏ, mỗi miếng cố định vài cm không có miếng nào kém miếng nào, đều tăm tắp, kèm theo hương thơm phảng phất, Thi Hàm cố kiềm nén cảm xúc, xúc một canh muỗng canh đậu phụ.
Đầu bếp đẩy đĩa cá ngừ sống mới được cắt nhỏ, Thi Hàm kẽ cúi mặt, khẽ thấy động tác Hàn Chính Tự gắp vài miếng vào đĩa của anh. Một lúc sau, đột nhiên đĩa nhỏ đó được đặt trước mặt cô.
Thi Hàm hơi kinh ngạc, liếc thì lại thấy Hàn Chính Tự rất bình thản, ngồi ngay ngắn nói chuyện với tổng giám đốc William như chưa có chuyện gì.
Thi Hàm chú tâm vào đĩa cá ngừ trang trí rất công phu, với củ cải bào sợi, rau lá tía tô, tảo biển, wasabi và hoa cúc vàng. Nhấc đũa lên định gắp một miếng thịt, đột nhiên lại nhớ tới một người.
Đĩa thịt cá ngừ tinh tế, đẹp mắt, trong không gian sa hoa rực rỡ, trong lòng Thi Hàm lại tự hỏi: Bà ấy bây giờ ở nhà, đang ăn cái gì?
Cô đưa một miếng lên miếng, nhai tư tốn, nghĩ tới đó, nuốt không trôi. Thi Hàm buông đũa xuống, ăn không tích cực.
Kết thúc bữa ăn, chia tay tổng giám đốc William ở trước cửa.
Thi Hàm quay lại trạng thái vui vẻ, bắt tay nói lời chia tay với ông.
Tổng giác đốc William cười nói: “Let’s get together next time.” (Lần sau lại tới.)
Thi Hàm vui vẻ nói: “Hopefully, we will.” (Hy vọng sẽ có lần sau.)
William lại quay ra Hàn Chính Tự nói với anh: “Take her… with you.” (Dẫn cô ấy theo.)
Hàn Chính Tự hỏi mờ mịt câu từ, đột nhiên sau mới hiểu, chột dạ bật cười ha ha.
“Sure. I’ll do.” (Được thôi.)
Thi Hàm không hiểu sau Hàn Chính Tự lại cười, chỉ thấy tổng giám đốc William cũng bật cười, còn ghé tai anh thì thầm.
Cô không nghe rõ câu đầu tiên, chỉ có câu sau: “She is so pretty.”
“Both of you make a nice couple. Aren’t you available? She is so pretty.” (Trông cô ấy và cậu đẹp đôi mà. Không phải cậu còn độc thân sao? Cô ấy quá xinh đẹp.”
Thật ra đấy mới là nguyên văn toàn bộ những gì tổng giám đốc William nói với Hàn Chính Tự.
Bây giờ anh hơi thất thần, mặc dù lúc ấy anh đã cười.
8h20 tối, ở sân bay Kingsford Smith.
Thi Hàm hơi thấp thỏm.
Sau khi làm giấy tờ thủ tục check-in, còn hơn 30 phút là chuẩn bị bước vào trong.
Thi Hàm đứng ở trước cửa hải quan ngó một lượt, cũng may Hàn Chính Tự cũng đang đợi. Châu Thanh Di đang chạy đến để gặp.
Hàn Chính Tự cảm thấy không vội, nhàn nhã ngồi vào hàng ghế bên cạnh.
Chỉ có Thi Hàm đứng không yên, đoạn nhìn thời gian, lại ngó ra cửa an ninh.
Không biết Hạ Vũ đã đi chưa, cô nhắn tin anh chưa trả lời.
Chẳng hiểu sao Thi Hàm lại thấy thấp thỏm, có cảm giác sốt ruột.
Mặc dù vẫn còn 30 phút, nhưng cô lại thấy lo.
Hàn Chính Tư ngồi xem điện thoại một lúc, cũng khẽ ngước nhìn cô.
Thấy biểu cảm Thi Hàm như vậy, trong lòng anh cũng đoán ra được.
Thi Hàm có chút bồn chồn thấp thỏm, nhìn cô giống một đứa trẻ con, chờ mẹ đi chợ về mua bánh cho.
Vừa sốt ruột, vừa hứng khởi, vừa chờ mong.
Hàn Chính Tự rũ mắt xuống, thầm phì cười một tiếng.
Đúng là khó chịu.
Châu Thanh Di đến sau năm phút đậu xe bên ngoài.
Lúc chạy vào thấy Hàn Chính Tự và Thi Hàm đứng mỗi người một bên, không có chút tương tác với nhau. Thi Hàm cúi đầu nhìn đồng hồ trên tay, tay đặt trên quai kéo vali, kiên nhiên chờ đợi.
Hàn Chính Tự đứng xoay lưng lại, hai tay đút túi, ngước mắt nhìn bảng thời gian chuyển bay nhấp nháy chạy.
Châu Thanh Di hô một tiếng: “Ây za, tưởng cậu không đợi tôi.”
Hàn Chính Tự quay lại, nhìn thấy Châu Thanh Di, khẽ nhếch mép cười.
Thi Hàm ngước mặt, Châu Thanh Di chào một tiếng, cô khẽ đáp lại, sau đó để không gian cho hai người đứng nói chuyện. Thi Hàm lẳng lặng lùi sang một bên.
Lại nhìn thời gian, nhìn ra cửa, vẫn chẳng thấy ai.
Châu Thanh Di đang dí dỏm: “Bao giờ cậu mới quay lại?”
Hàn Chính Tự lãnh cảm: “Chưa biết được.”
Mỗi năm anh đều đi công tác, nhưng không nhất định là nước Úc. Thường công ty chính không cần đi lại nhiều, có thể trao đổi mạng, chủ yếu là làm ăn trong nước, với các nước lân cận.
Châu Thanh Di thất vọng: “Chết tiệt, thế mà còn tưởng lần này cậu qua nhiều. Ít nhất cũng phải ở một tháng.”
“Không có thời gian rảnh rỗi.” Hàn Chính Tự phản ứng, làm như Châu Thanh Di lưu luyến mình, Hàn Chính Tự phát ớn gạt chuyện: “Lần nào cậu về.”
Thấy vẻ trầm tư của Châu Thanh Di, Hàn Chính Tự lại gạt: “Thôi tốt nhất đừng về.”
Châu Thanh Di phản ứng: “Sao lại thế?”
Hàn Chính Tự bĩu môi nói: “Mỗi lần cậu về tôi lại dị ứng.”
Nhậu nhẹt thâu đêm, thôi la kéo đi khắp tỉnh, đấy là năm năm trước khi lần đầu tiên Châu Thanh Di quay về. Hàn Chính Tự ớn đến già.
Châu Thanh Di muốn đánh anh một trận, nhưng Hàn Chính Tự ngó đồng hồ, thấy đến giờ nên đuổi người.
“Cậu đúng là tên đáng ghét.” Tự nhiên Châu Thanh Di thấy khó chịu, cứ như là sắp xa một người thân thiết. Một thân một mình anh sống ở đây một mình bao nhiêu năm, tự nhiên lần đầu mới thấy mình như vậy.
Hàn Chính Tự cảm nhận được, cũng hơi luyến tiếc, không có dịp ở lại lâu hơn nữa. Anh với Châu Thanh Di mỗi người một nơi, mỗi người một cuộc sống không giống như thời trẻ mỗi ngày tụ tập.
Không biết đến bao giờ gặp lại.
Hàn Chính Tự dằn lại: “Giữ sức khoẻ.”
Chỉ thấy Châu Thanh Di vốn hoạt bát lần đầu ủ rũ gật gật đầu.
Lúc này mới để ý Thi Hàm.
Hàn Chính Tự vô tình liếc sang, thấy trong mắt cô cũng toàn là chờ mong.
Ngó đến giờ, có lẽ người kia không kịp.
Hàn Chính Tự quay sang giục cô đi vào.
Thi Hàm nhìn lại điên thoại tin nhắn cuối cùng cô gừi anh, vẫn chưa có hồi âm.
Trong lòng thất vọng nhưng vẫn ngó ra cửa, không nhìn thấy bóng dáng nào, thất thần quay về kéo va li của mình.