Bổn Cung Là Hoàng Hậu - Dương Bảo Ngọc - Chương 129: Vĩnh Nhất
Trông cô mỏi mệt và thiếu sức sống,mọi thứ xung quanh đã được dọn dẹp sạch sẽ,Yên Vi cũng đã được thay một bộ đồ mỏng,trên đầu đeo một cái băng đô để tránh tóc dính vào trong mặt.
Hoàng thượng bước vào,nhẹ nhàng nắm lấy tay cô,mười ngón tay xen kẽ nhau,thật chặt.
Khóe môi của người từ nãy giờ vẫn nở một nụ cười mỉm,nhìn cô với ánh mắt yêu thương.
Người cúi đầu,đặt trên trán cô một nụ hôn, giọng nói khe khẽ:
“Cảm ơn nàng,cảm ơn nàng đã sinh ra cho trẫm một đích tử.”
Tin tức rất nhanh được truyền đi,bên ngoài trời đã sáng trưng.
***
Mai quý phi cả một đêm không tài nào ngủ nổi, chỉ mong nghe được tin hoàng hậu sinh ra một công chúa.
Nhưng không ngờ,lại nghe tin hoàng hậu hạ sinh một hoàng tử,đích tử đã ra đời.
Một tin tức sét đánh ngang tai.
Mai quý phi cảm thấy rất tức,nhưng lại chẳng thể làm được gì,chỉ có thể ôm nỗi bực hận này đi ngủ.
Tất cả đều đã uổng công hết rồi.
Vị trí của con trai của bổn cung,đã bị lung lay.
Không thể nào,bổn cung sẽ không để cho chuyện đó xảy ra.
Không thể xảy ra.
“Ý Nhi,mau cho hoàng tử tăng lịch học lên, chăm chỉ tập luyện.”Mai quý phi kêu cung nữ thân cận của mình,sau đó liền đi vào trong nghỉ ngơi.
Còn khắp cả cung sau khi nghe được tin hoàng hậu sinh ra một hoàng tử thì vô cùng vui mừng,hò reo.
Hoàng hậu nương nương của bọn họ,số tốt như thế,đã được tổ tiên phù hộ,sinh ra một hoàng tử.
***
Hoàng thượng sau khi ở bên cạnh Yên Vi một lúc,thì đi đến gặp Yến phi.
Trên tay của Yến phi chính là tứ hoàng tử.
“Tần thiếp xin thỉnh an hoàng thượng.”Yến phi túc trực bên cạnh Yên Vi cả đêm,cả người cũng đã sớm mệt mỏi,nhưng vẫn cố gắng đợi hoàng thượng tới,nói chuyện một chút rồi hẵng đi.
Dù sao để hoàng thượng đứng đây một mình thì thật vô lễ,Yến phi sợ tỷ tỷ sẽ không hài lòng liền đứng đây chờ.
Hoàng thượng gật đầu.
Yến phi đưa đứa bé trên tay cho hoàng thượng.
Hoàng thượng bế lấy,khuôn mặt hạnh phúc nhìn đứa trẻ.
Đứa bé đã ngủ tự lúc nào,khuôn mặt bầu bĩnh đáng yêu,cái môi chúm chím,hai mắt ngắm nhìn.
Cái má chỉ muốn nựng một cái.
Hoàng thượng vô cùng hạnh phúc.
“Những thái y,bà đẻ đã giúp cho hoàng hậu đều được nhận vàng và quà,mau phân phát.” Giọng nói kinh hỉ.
“Đa tạ hoàng thượng.”Giọng của bọn họ vang lên.
“Hoàng thượng,người đã có tên cho đứa bé này chưa?”Yến phi hỏi.
“Đã có,tên là Vĩnh Nhất đi.”Hoàng thượng nhìn đứa bé,rồi nói.
“Là một cái tên rất hay.”Yến phi gật đầu.
Sau đó,Yến phi cũng không ở lại lâu,nhanh chóng đi về nghỉ ngơi.
Cô phải lấy sức để lát tỷ tỷ dậy thì cô sẽ có sức bên cạnh tỷ tỷ.
***
Đến buổi tối,Yên Vi mới mơ màng tỉnh dậy.
Cả người vô cùng đau nhức,nhất là ở phía bên dưới,đau rát vô cùng.
Thân thể cô suy nhược,môi khô khốc.
Ngón tay cô khẽ động đậy.
Ngay lập tức,Hàn Thu liền chồm qua,giọng nói xúc động:
“Nương nương,người tỉnh rồi.”
“Ừm,bổn cung…muốn uống nước.”Giọng nói cô vô cùng khó khăn,cả đêm la như vậy,cổ họng không đau cũng lạ.
Cô nhanh chóng được uống một hớp nước.
Nước vào trong cổ họng,khiến cho cô cảm thấy dễ chịu đôi phần.
“Đứa bé đâu?”Yên Vi tỉnh táo hơn chút,nhanh chóng hỏi về con của mình.
– ——-END——–