Binh Vương Và Bảy Chị Gái Cực Phẩm - Chương 211 - Ông chính là Hàn hộ pháp?
Ở sân sau Khương gia, Lục Vân đã châm cứu xong cho Khương Thiên Viễn
Sắc mặt Khương Thiên Viễn đỡ hơn một chút, nhưng sau đó lại cười khổ và
nói: “Tiền bối, cảm ơn ân cứu mạng của ngài, nhưng lần này ngài thật sự
không cần làm như thế.”
Lục Vân không nói gì.
Khương Thiên Viễn tiếp tục nói: “Tôi đã già rồi, cũng đã sống đủ, chết
cũng không có gì đáng tiếc, nhưng tiền bối, ngài còn trẻ như vậy, tôi
thật sự không muốn nhìn thấy… Khụ khụ ——”
Hình như ông đã nhận định Lục Vân không trốn khỏi kiếp nạn này, vẻ mặt
vô cùng bi ai, nói xong lời cuối cùng thì ho khan dữ dội.
Lúc này rốt cuộc Lục Vân cũng nói chuyện: “Yên tâm đi, một hộ pháp Võ
Minh còn không làm gì được tôi, lần này không chỉ tôi không có việc gì,
Khương gia các người cũng không sao, hiện tại kẻ nên cảm thấy hoảng loạn là hộ pháp họ Hàn kia.”
Lục Vân trông có vẻ rất trấn định, thậm chí trong mắt còn lập loè một tia sắc bén.
Khương Thiên Viễn không rõ nguyên do.
Lục Vân lại không giải thích thêm mà vỗ vỗ bờ vai ông và nói: “Ông bị
nội thương, tuy tôi đã châm cứu nhưng vẫn cần nghỉ ngơi một thời gian
mới khôi phục được, chờ ông ngủ một giấc dậy thì tất cả đều kết thúc.”
Nói xong thì hắn rời khỏi sân sau Khương gia, đi vào đại sảnh, vừa vặn gặp phải Khương Chính Hồng đang nổi trận lôi đình.
Thấy hắn xuất hiện ở đại sảnh, những tiểu bối Khương gia đều rụt cổ lại, không dám đối diện với Lục Vân, bởi vì họ biết những lời nói vừa rồi
nhất định đều bị Lục Vân nghe thấy.
Khương Chính Hồng cũng ngừng tức giận mắng, cung kính đi đến trước mặt
Lục Vân và nói: “Lục tiền bối, sức khoẻ ba tôi thế nào rồi?”
“Chỉ cần nghỉ ngơi một thời gian thì cơ bản sẽ không có vấn đề gì.”
“Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi… Lục tiền bối, vừa rồi đám tiểu bối
chỉ ăn nói bậy bạ, ngài đừng để trong lòng, ngài vì Khương gia mới đắc
tội Võ Minh, lần này dù thế nào thì Khương gia cũng đứng về phía ngài.”
Lục Vân nhìn thật sâu vào mắt Khương Chính Hồng, vui mừng nói: “Ông lão
chết tiệt ông nhìn như rất ngoan cố, không ngờ lại khá nghĩa khí, cũng
coi như lần này không giúp sai người.”
“Lục tiền bối quá khen, tôi vẫn phải có chút nguyên tắc làm người này… Lục tiền bối, ngài muốn đi đâu?”
Khương Chính Hồng còn chưa nói xong thì đã thấy Lục Vân đi ra ngoài cửa Khương gia, trong lòng lập tức quýnh lên, cũng đi theo.
Lục Vân lạnh nhạt nói: “Tôi đi ra ngoài gặp hộ pháp Võ Minh kia, ông
lão, ông an tâm ở lại phòng khách đi, chỉ cần có tôi ở đây thì không ai
dám khai đao với Khương gia các người.”
“Không được, Lục tiền bối tôi đi với ngài.”
“Ba, không thể…”
Khương Thừa Nghiệp vừa mở miệng thì đã bị Khương Chính Hồng tát một cái lên mặt, phẫn nộ quát: “Câm miệng, thằng hèn mày!”
Nói xong, ông ấy đi theo Lục Vân ra khỏi Khương gia.
Bên ngoài, đám đông chen chúc.
Hàn Khải dẫn số lượng lớn chấp pháp giả nổi giận đùng đùng đi tới, mọi
người thấy dáng vẻ lửa giận ngập trời của ông ta thì trái tim run rẩy,
sau đó liền vui sướng khi người gặp họa.
Lần này Khương gia thật sự xong rồi.
Ngô Quế cũng cười rất vui vẻ, may mà mình kịp thời phân rõ giới hạn với
Khương gia, bằng không Ngô gia thật sự không chịu nổi lửa giận của Võ
Minh.
Tạ Trừ cung kính chạy qua và nói: “Hộ pháp, hung đồ còn ở Khương gia, người của chúng ta đã nhìn chằm chằm hắn.”
Hàn Khải âm trầm gật gật đầu, vẫy tay quát với các chấp pháp giả phía
sau: “Đi vào bắt người, nếu ai dám phản kháng thì giết chết không hỏi
tội!”
“Tuân lệnh!”
Trong lúc chấp pháp giả chuẩn bị vọt vào Khương gia thì một bóng người tuấn tú bỗng bước ra: “Không cần, tôi tự đi ra.”
Lục Vân trấn định tự nhiên, bước chân thong dong bình thản.
Mọi người thấy vậy thì không khỏi kinh hãi, thầm nói thằng nhãi này thật sự can đảm hơn người, cho dù đối mặt với hộ pháp Võ Minh vẫn bình tĩnh
như vậy.
Nhưng có ích lợi gì đâu?
Cái này không đơn giản là đối mặt với một hộ pháp Võ Minh, mà là trực
diện với căn cứ Võ Minh khu Đông Hải, thậm chí là toàn bộ Võ Minh Long
quốc, nếu chọc giận những cao thủ tuyệt đỉnh tổng minh kinh thành thì
thật sự hết cứu.
Thấy Lục Vân bình tĩnh đi ra, Hàn Khải hơi nheo mắt lại, lập loè ra tia
sáng lạnh lẽo, tiếp theo ra lệnh cho chấp pháp giả bốn phía: “Bắt lấy
hung đồ này!”
Tạch!
Hơi lạnh đột nhiên bùng nổ, tất cả chấp pháp giả Võ Minh đều lao tới gần Lục Vân, nhưng lúc này lại thấy Lục Vân khinh miệt cười, miệng quát một tiếng: “Làm càn!”
Oanh!
Trong phút chốc, tất cả chấp pháp giả đều run lên, mà những hào môn Kim
Lăng xem diễn đang lộ ra vẻ mặt vui sướng khi người gặp họa thì khí
huyết đảo ngược, trực tiếp phun máu, hoảng sợ lui ra phía sau.
Khương Chính Hồng vừa bước ra khỏi ngạch cửa Khương gia thì lập tức bị tiếng rống này dọa ngã nhào.
Uy thế của một tiếng rống lại đáng sợ như thế!
Đây rốt cuộc là người khủng bố như thế nào??
Khóe mắt mọi người như muốn nứt ra.
Lục Vân chậm rãi đi qua đông đảo chấp pháp giả như bước vào chốn không
người, căn bản không ai dám ra tay, hoặc có thể nói những chấp pháp giả
bọn họ đều bị khí thế của Lục Vân dọa choáng váng.
Trong nháy mắt, Lục Vân đã chạy tới trước mặt Hàn Khải, con ngươi đen
nhánh nhìn chăm chú vào ông ta, lạnh nhạt mở miệng hỏi: “Ông chính là
Hàn hộ pháp?”
Chỉ một câu lơ lỏng bình thường như vậy lại đột nhiên làm Hàn Khải biến
sắc, kinh hãi nói: “Sao lại có khí thế khủng bố như vậy, chẳng lẽ cậu
là… Một tôn giả?”
Một tôn giả, hoặc có thể gọi là tôn giả cảnh, là cấp bậc cao hơn tông sư Hoá Cảnh một tầng.
Vừa rồi Lục Vân chỉ khẽ quát một tiếng đã làm khí huyết của mọi người
cuộn trào, ngay cả Hàn Khải đã Hoá Cảnh cũng không thể nhúc nhích.
Nếu Lục Vân không phải tôn giả thì sao có thể phóng ra khí thế khủng bố như vậy?
Chỉ là… Sao lại có tôn giả tuổi trẻ như vậy được!
Hàn Khải cảm thấy kinh hãi, trái tim ông ta như muốn căng nổ!
“Tôi hỏi, ông có phải là Hàn hộ pháp không?”
Lục Vân lại là nhàn nhạt mở miệng hỏi một câu, rõ ràng giọng điệu không
có biến hóa gì, nhưng lại làm Hàn Khải run lên, hô hấp như ngừng lại vào thời khắc này.