Binh Vương Và Bảy Chị Gái Cực Phẩm - Chương 214 - Ngang nhiên bao che
Trông thấy thái độ cứng rắn của Lạc Ly, Cố Trường Hưng cũng phải đau đầu.
Rõ ràng khi ngồi cùng nhau bàn cách đối phó với người biến dị, cô còn
hòa nhã nhưng vừa dính đến chuyện của em trai, cô đột nhiên trở mặt,
không nhận bất cứ ai.
Lạc minh chủ của căn cứ Vũ Minh khu vực Trung Quốc đúng là cuồng em trai!
Tuy nhiên Cố Trường Hưng cũng là kiểu người bao che khuyết điểm.
Hàn Khải là thuộc hạ có năng lực nhất dưới trướng anh ấy nên anh ấy nhắm mắt làm ngơ rất nhiều chuyện. Chỉ cần ông ta không làm chuyện gì quá
đáng thì Cố Trường Hưng căn bản không thèm nhắc tới.
Suy cho cùng, đây là vấn đề thiên vị. Đối với Cố Trường Hưng, đây cũng
không phải là sai lầm gì lớn cho nên vừa đoán được vừa rồi Hàn Khải nghĩ gì, anh ấy liền lựa chọn giả vờ hồ đồ.
Lạc Ly có thái độ của Lạc Ly, Cố Trường Hưng cũng có thái độ của riêng mình.
“Tạ Trừ, buổi tỷ thí võ công lần này do cậu chủ trì. Cậu phải nói rõ
chuyện gì đã xảy ra!” Cố Trường Hưng căn bản không có ý định quy trách
nhiệm cho Hàn Khải mà lại ném vấn đề cho chấp sự Tạ Trừ.
Tạ Trừ thầm cười khổ trong lòng..
Hắn ta làm sao không biết Cố Trường Hưng đang nghĩ gì, anh ấy đang muốn biến hắn ta thành kẻ xấu!
Tuy rằng trong lòng Tạ Trừ đau khổ nhưng hắn ta có thể làm sao đây. Quả thực, buổi tỷ thí võ công này là do hắn ta chủ trì.
Hắn ta chỉ đành nghĩ coi như lần này mình xui.
Tạ Trừ khéo léo quỳ xuống: “Báo cáo minh chủ, là lỗi của thuộc hạ. Thuộc hạ cho rằng Hầu Dũng là đệ tử của Hàn hộ pháp nên nếu như làm hắn hài
lòng thì có thể tạo ấn tượng tốt với Hàn hộ pháp. Đó là lý do vì sao
thuộc hạ lại đưa riêng cho Hầu Dũng một viên đan dược. Không ngờ làm như vậy lại khiến cho sự việc càng nghiêm trọng hơn.”
“Được lắm, hóa ra là do cậu. Tạ Trừ, cậu vì lợi ích riêng mà lại dám làm trái luật. Hàn Khải của tôi vô tội, suýt chút nữa đã bị cậu hại chết!”
Vẻ mặt của Hàn Khải rất tức giận nhưng trong lòng lại thầm thở dài, quả nhiên hắn ta là thuộc hạ tốt nên có được hậu thuẫn tốt.
Cố Trường Hưng cũng nghiêm mặt nói: “Tạ Trừ, nếu như cậu đã thừa nhận
tội trạng của mình, bây giờ tôi tuyên bố cách chức chấp sự của cậu và
giáng xuống làm chấp pháp bình thường. Cậu có phản đối gì không?”
“Thuộc hạ nguyện ý chịu phạt!”
Đây là một vở kịch.
Đương nhiên là diễn ra vì Lạc Ly và Lục Vân. Một khi chuyện này qua đi,
âm thầm cho Tạ Trừ một cơ hội lập công, sau đó thăng chức lại cho hắn ta cũng không thành vấn đề.
Đây là thủ đoạn quen thuộc của Vũ Minh bọn họ.
Lạc Ly thực sự không nói nên lời trước màn kịch này và cũng không thể tìm ra điểm đột phá nào.
Cố Trường Hưng nói: “Lạc minh chủ và cậu Lục, hai người có cảm thấy hài lòng với hình phạt mà tôi đưa ra không?”
Lạc Ly không nói gì mà quay sang Lục Vân.
Trong lòng Lục Vân cười lạnh một tiếng, sau đó lắc đầu nói: “Không hài lòng.”
“Ồ?”
Cố Trường Hưng nheo mắt lại và nói: “Vậy thì cậu Lục muốn trừng phạt Tạ
Trừ như thế nào? Sa thải hắn ta và không bao giờ cho hắn ta quay trở lại Vũ Minh nữa? Hay là tống hắn ta vào nhà lao?”
Trong giọng điệu của anh ấy có vẻ không hài lòng.
Nói chung là bên anh ấy đã nhường một bước lớn như vậy rồi, ai biết phải trái thì cứ theo bước này mà dẹp yên chuyện này, sau đó hai bên ngồi ăn cơm coi như không có chuyện gì xảy ra.
Thế nhưng Lục Vân lại lắc đầu và nói rằng hắn không hài lòng, tất nhiên tâm trạng của Cố Trường Hưng vô cùng tồi tệ.
Để Lục Vân chấp nhận, Cố Trường Hưng cũng nói một cách đầy ẩn ý: “Cậu
Lục, mặc dù là do Tạ Trừ ích kỷ làm ra chuyện này nhưng dù sao mọi
chuyện cũng đã xong rồi, Hầu Dũng đã chết trong tay cậu.”
Anh ấy đang đe dọa.
Bởi vì vô luận như thế nào, Lục Vân cũng đã giết người. Nếu như hắn còn
không chấp thuận thì Cố Trường Hưng hoàn toàn có khả năng làm ầm ĩ.
Cho dù Lục Vân là tôn giả một phương thì đã sao, mình là đại diện cho Vũ Minh ở Long quốc, trong Vũ Minh nói chung còn có rất nhiều tôn giả khác nên hắn có xé rách mặt mũi cũng chẳng có ích lợi gì.
Cố Trường Hưng cảm thấy những gì anh ấy ám chỉ đã rất rõ ràng nhưng ai ngờ, Lục Vân vẫn lắc đầu, nói: “ Tôi không hài lòng.”
Ánh mắt của Cố Trường Hưng có chút lạnh lùng, anh ấy cười tủm tỉm nhìn
Lạc Ly, nói: “Lạc minh chủ, em trai của cô cứng cỏi thật!”
Ý tứ của những lời này chính là muốn nói với Lạc Ly rằng mau chóng thuyết phục em trai sớm chấp thuận.
Lạc Ly còn chưa nói.
Lục Vân đã lên tiếng: “Tôi đã nói rồi, tôi không hài lòng. Anh cứ nói nhảm làm gì, anh bị điếc phải không?”
Xoẹt!
Nhiệt độ trong không khí giảm đột ngột.
Sắc mặt của Cố Trường Hưng cực kỳ lạnh lùng bởi vì lời nói vừa rồi của
Lục Vân quá lỗ mãng, hiển nhiên là muốn truy sát anh ấy đến cùng.
Trên đời này sao lại có người ngu như vậy?
Hàn Khải tức giận mắng: “Hỗn xược! Sao cậu lại dám nói chuyện như vậy
với Cố minh chủ? Đừng tưởng cậu là tôn giả một phương mà muốn làm gì thì làm. Nếu như không nể mặt Lạc minh chủ thì cậu cho rằng chúng tôi sẽ
đứng yên ở đây lãng phí thời gian với cậu sao?”
“Lãng phí thời gian?”
Lục Vân cười lạnh, nói: “Được, vậy tôi sẽ không lãng phí thời gian với
các người nữa. Yêu cầu của tôi đó là ông, Hàn Khải bị cách chức và không bao giờ được phép tham gia vào Vũ Minh nữa. Còn anh, Cố Trường Hưng
cũng sẽ bị giáng chức.”
“……”
Xung quanh chợt im lặng.
Sau một thời gian, Cố Trường Hưng tức giận hét lên: “Thằng nhãi, thật là có mặt mũi, ai cho mày cái dũng khí ra lệnh cho bọn tao!”
Hơi thở của anh ấy lạnh lẽo và dữ dội, rõ ràng là định xé rách mặt.
Lạc Ly cũng sửng sốt trước lời nói của Lục Vân nhưng sau đó, cô lạnh
lùng nói: “Cố Trường Hưng, thân là minh chủ, biết thuộc hạ của mình sai
nhưng lại thiên vị, không trừng phạt họ. Anh có xứng đáng với chức vị
này không?”
Cô cũng không phải là kẻ ngốc, có thể lên được tới vị trí minh chủ của
Vũ Minh nên đương nhiên cô không thể là người đơn giản được.
Từ thái độ vừa rồi của Hàn Khải có thể thấy được, chuyện này tuyệt đối
không đơn giản như vậy. Nếu nói Cố Trường Hưng không thiên vị, ai tin?
Cố Trường Hưng lạnh lùng nói: “Lạc minh chủ, em trai của cô không có chừng mực, chẳng lẽ cô cũng như vậy sao?”
“Tôi không biết chị bảy có chừng mực hay không nhưng tôi biết, nếu như
anh dám đắc tội với bổn vương thì anh nhất định sẽ phải chết. Quỳ
xuống!”
Lục Vân đột nhiên quát lớn và đưa ra mệnh lệnh.
Thiên Sáp Lệnh!