Binh Vương Thần Bí - Giang Khương (Truyện full) - Chương 1202 Thấy Từ Khải Liễu nghi ngờ
- Trang Chủ
- Binh Vương Thần Bí - Giang Khương (Truyện full)
- Chương 1202 Thấy Từ Khải Liễu nghi ngờ
– Cái gì? Mở động Long Sơn Phong?
Không ngoài dự đoán của Giang Khương, sau khi Lý Nguyên Bân nói ra nội dung chủ yếu của cuộc họp lần này, tất cả các thành viên Hội Đồng Viện đều biến sắc.
Đối với việc Lý Nguyên Bân yêu cầu được hội đàm chính thức, Thiên Y Viện rất coi trọng. Mặc dù hội đàm này không có nghĩa là đại diện cho toàn bộ Tuyệt Y Đường, nhưng Lý Nguyên Bân là người sáng lập và phụ trách, ý nghĩa của nó cũng chẳng có gì khác biệt.
Cho nên, cho dù Đường chủ Tuyệt Y Đường là Giang Văn Ba không tham dự, chỉ có Giang Nguyệt Minh đi cùng, nhưng thành viên Thiên Y Viện tham gia hội đàm có đến ba vị Ủy viên thường vụ và năm vị ủy viên phổ thông, tổng cộng là tám người.
Toàn bộ Hội Đồng Viện, ngoại trừ Trưởng ban ban Giám sát Lưu Mộc Dương và một số Ủy viên phổ thông không tham gia, hơn một nửa thành viên Hội Đồng Viện đã có mặt trong cuộc họp lần này.
Dĩ nhiên, trước đó đã có thông báo.
Mặc dù đã sớm biết hội đàm lần này có thể sẽ liên quan đến vấn đề tương đối quan trọng, nhưng các thành viên Hội Đồng Viện đang ngồi đây, trừ Giang Khương, tất cả đều kinh hãi.
Không ai có thể nghĩ đến, hội đàm vừa mới bắt đầu, Lý Nguyên Bân không hề có màn dạo đầu đã trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.
Nháy mắt, các vị Ủy viên đang ngồi đều kinh ngạc, sau đó quay sang nhìn nhau, thấp giọng bàn luận, không biết tại sao vị y sư Lý Nguyên Bân này lại đột nhiên nhắc đến vấn đề đó.
Nên biết rằng, động Long Sơn Phong là cấm địa trăm ngàn năm của Thiên Y Viện, do Thiên Y Viện bảo vệ. Ngoại trừ sự kiện hai mươi năm trước của y sư Lý Nguyên Bân ra, trên căn bản không có ai nhắc đến. Tại sao bây giờ Lý Nguyên Bân lại nhắc đến nó?
Trong lúc mọi người đang thảo luận, Từ Khải Liễu ngồi chính giữa lơ đãng nhìn Giang Khương, thấy gương mặt của hắn không kinh ngạc như mọi người, trong lòng liền thở dài.
Ngay cả y sư La Thiên Minh ngồi bên kia, sau khi sửng sốt một chút liền theo bản năng mà nhìn sang Giang Khương, định trao đổi với hắn một chút. Nhưng khi quay đầu lại, thấy sắc mặt bình tĩnh của hắn thì ngẩn người, sau đó cau mày, nghĩ:
– Chẳng lẽ Lý Nguyên Bân đã sớm thông báo cho đệ tử của mình rồi sao? Nhưng tại sao nó lại không nói với Hội Đồng Viện? Như vậy là không tốt rồi.
Thấy mọi người rì rào bàn tán, Lý Nguyên Bân cười nhạt. Ông ta đã sớm dự liệu được phản ứng như vậy, nhưng ông một chút cũng không gấp, chờ đối phương lên tiếng.
– Y sư Nguyên Bân, ông cũng biết động Long Sơn Phong là cấm địa của Thiên Y Viện. Tổ tiên từng có lệnh cấm, Thiên Y Viện chúng ta gánh vác trách nhiệm canh giữ, nghiêm cấm tất cả mọi người ra vào.
Thoáng lấy lại bình tĩnh, Từ Khải Liễu nghiêm túc nói với Lý Nguyên Bân:
– Tôi không biết vì sao y sư Nguyên Bân lại nhắc đến chuyện này. Nhưng tuyệt không thể nào…
Lý Nguyên Bân cười khẽ:
– Viện trưởng Từ đừng kết luận vội vàng như vậy.
– Tại sao?
Từ Khải Liễu cau mày hỏi.
– Tôi tất nhiên biết về lệnh cấm, nhưng lệnh cấm cũng đã truyền lưu ngàn năm. Ngàn năm trước, tổ tiên chúng ta đã từng lập cấm lệnh, nhưng chúng ta đều không biết rõ nguyên nhân. Bây giờ đã ngàn năm trôi qua rồi, khoảng thời gian đó cũng đã xảy ra rất nhiều thay đổi.
Nói đến đây, Lý Nguyên Bân hừ một tiếng;
– Không nói cái gì khác, cấm lệnh thật ra cũng đã bị phá hơn hai mươi năm trước rồi.
Lý Nguyên Bân vừa nói xong, sắc mặt các thành viên Thiên Y Viện không khỏi ngượng ngùng. Cấm lệnh động Long Sơn Phong cấm tất cả mọi người ra vào, nhưng sự kiện động Long Sơn Phong hai mươi năm trước, Lý Nguyên Bân và hai đệ tử của mình đã bị Chu Thế Dương lừa gạt vào trong. Nghiêm túc mà nói, cấm lệnh của động Long Sơn Phong đúng là đã bị phá.
Thấy tất cả mọi người đều bất ngờ, Lý Nguyên Bân cười khẽ một tiếng, sau đó tiếp tục nói:
– Tôi không biết vì sao tổ tiên lại để lại cấm lệnh. Tôi nghĩ chắc mọi người cũng không biết đúng không?
Mọi người mở to mắt nhìn nhau. Tất cả đều là thành viên Hội Đồng Viện, là người có quyền lực tối cao của Thiên Y Viện. Ngoại trừ một số chuyện quá cơ mật ra, mọi người trên cơ bản đều có tư cách tiếp xúc. Liên quan đến cấm lệnh động Long Sơn Phong, mặc dù trăm ngàn năm qua vẫn được liệt vào cấm lệnh cao nhất, nhưng tài liệu có liên quan lại không nói rõ ràng vì sao tổ tiên lại đặt ra cấm lệnh như vậy.
Lý Nguyên Bân cũng đã từng là thành viên Hội Đồng Viện, tất nhiên cũng biết chuyện này.
Lý Nguyên Bân tiếp tục nói:
– Mọi người không biết là bởi vì trăm ngàn năm qua không ai bước vào đó, còn tôi thì đã đi vào.
Nghe xong, ánh mắt mọi người sáng lên, không nhịn được khẽ hít một tiếng. Quả thật, mặc dù năm đó không ít người cũng đã nghĩ đến vấn đề này, nhưng vẫn không có câu trả lời. Trước mắt, Lý Nguyên Bân là người chân chính tiến vào động Long Sơn Phong. Bên trong động Long Sơn Phong có gì, vì sao lại bị liệt vào cấm địa, có lẽ chỉ có Lý Nguyên Bân mới biết được nguyên nhân chính xác. Hơn nữa còn biết được trong đó có thứ gì.
Nhìn tất cả mọi người bị lời nói của mình thu hút, ánh mắt Lý Nguyên Bân lóe lên sự đắc ý. Đây vốn là một trong những kế hoạch của ông ta. Thấy mọi người như vậy, chuyện này chẳng khác nào hoàn thành gần một nửa.
Lúc này, Giang Khương vẫn bình tĩnh ngồi ở đó. Mặc dù trên gương mặt cũng lộ vẻ hiếu kỳ, nhưng khi quan sát biểu hiện và thần thái của Lý Nguyên Bân, với lực tinh thần cường đại của hắn, tất nhiên đã nhìn ra được sự đắc ý lóe lên trong mắt Lý Nguyên Bân. Nhưng hắn vẫn không nói tiếng nào. Lúc này hắn không thể ngăn cản bất kỳ hành động của Lý Nguyên Bân. Cho dù hắn muốn ngăn cản, cũng phải chờ Lý Nguyên Bân nói ra mục đích thật sự mới được.
Nhìn vẻ mặt tràn đầy mong đợi và hiếu kỳ, ngay cả Từ Khải Liễu cũng vậy, Lý Nguyên Bân khẽ mỉm cười, tiếp tục nói:
– Năm đó, sau khi tôi tiến vào động Long Sơn Phong, đã ở trong đó một khoảng thời gian rất dài, cũng đã tiến hành dò xét bên trong, mới hiểu vì sao năm đó tổ tiên lại cấm hậu nhân tiến vào trong đó.
– Vì sao?
La Thiên Minh và Lý Nguyên Bân là người có quan hệ thân thiết nhất, cũng không kiêng kỵ, nóng lòng hỏi.
Thần sắc Lý Nguyên Bân nghiêm lại, liếc mắt nhìn mọi người, trầm giọng nói:
– Bởi vì, bên trong động Long Sơn Phong còn có một mảnh thiên địa khác.
Ánh mắt mọi người mở to, ngay cả hô hấp cũng nặng nề hơn hai phần.
– Lão Lý, mảnh thiên địa bao lớn? Có gì đặc biệt?
Y sư La Thiên Minh lại khẩn trương hỏi.
Nhìn ánh mắt mở to đầy kinh ngạc của mọi người, Lý Nguyên Bân khẽ mỉm cười, nói:
– Thiên địa này không lớn, nhưng chu vi cũng có trăm dặm.
– Chu vi trăm dặm?
Gương mặt mọi người cứng đờ, nhất thời không nghĩ ra chu vi trăm dặm là bao lớn nhưng đại khái cũng có thể phỏng đoán được, không khỏi giật mình. Trong đó rốt cuộc là cảnh tượng như thế nào? Cuối cùng có những thứ gì? Đây chính là mảnh đất ngàn năm không có người tiến vào.
Trong đầu mọi người xuất hiện vô số hình ảnh tưởng tượng ra, ánh mắt cũng hiện lên sự ngạc nhiên lẫn hưng phấn.
Nhìn biểu hiện trước mắt của mọi người, Lý Nguyên Bân hài lòng mỉm cười.
– Mọi người có thể nghĩ đến, không gian lớn như vậy, linh khí đầy đủ, ngàn năm không có người tiến vào, trong đó sẽ có bao nhiêu linh dược?
– So sánh với hoàn cảnh của chúng ta bây giờ, đang thiếu các loại linh dược, thậm chí vô số đan dược cũng chỉ vì thiếu một hai vị thuốc không tìm được mà tuyệt tích.
Nghe Lý Nguyên Bân nói, Từ Khải Liễu hít một hơi thật sâu, cố gắng đè ép sự dao động, lúc này mới nhìn Lý Nguyên Bân, nói:
– Y sư Nguyên Bân, hết thảy những thứ này là thật? Dẫu sao cũng chỉ có các người mới biết được.
Nghe Từ Khải Liễu nói, ánh mắt nhiệt tình của mọi người cũng lắng xuống hai phần, bừng tỉnh lại. Đúng rồi, mọi người chưa vào trong đó nên không thể xác định được tình huống bên trong. Hơn nữa, mặc dù động Long Sơn Phong có rất nhiều cửa vào, nhưng dù sao cũng phải đi sâu xuống dưới. Trong hoàn cảnh dưới đất như vậy thì có sinh vật nào có thể sinh tồn được? Cho dù là có thì cũng chỉ có một hai loạn, cũng không thể có quá nhiều.
Người đi vào đó đều là người của Tuyệt Y Đường. Ông ta nói có cái gì thì nó có cái đó thôi.
Thấy Từ Khải Liễu nghi ngờ, Lý Nguyên Bân khẽ cười, nói:
– Tôi đã nói, bên trong động Long Sơn Phong là một mảnh thiên địa kỳ diệu. Hơn nữa chu vi lại có trăm dặm. Ngoài ra còn có nước, gió, ánh sáng…
Nói đến đây, Lý Nguyên Bân mỉm cười nhìn Giang Khương vẫn một mực không lên tiếng:
– Tôi nghĩ Giang Khương cậu chắc cũng đã biết được một số thứ từ cha của cậu.
Nghe Lý Nguyên Bân nói, tất cả mọi người đều nhìn về phía Giang Khương. Đặc biệt là Liêu Long Căn và La Thiên Minh. Cả hai đều cau mày. Nếu Giang Khương biết, vì sao không nói cho Hội Đồng Viện?
Giang Khương nheo mắt, cũng không cảm thấy ngạc nhiên khi Lý Nguyên Bân biết Giang Văn Ba đã tiết lộ cho hắn một số thứ. Mặc dù Giang Văn Ba nói riêng với hắn, nhưng Lý Nguyên Bân là người cao thâm khó lường, có thể đoán được cũng không kỳ quái.
Nhưng nói ra lúc này, đúng là có chút hiệu quả đặc biệt.
Lập tức gật đầu:
– Đúng là ông ấy đã tiết lộ một chút nhưng cũng không cụ thể. Hơn nữa tôi cũng không xác nhận nó có thật hay không.
Thấy Giang Khương gật đầu xác nhận, Lý Nguyên Bân cười một tiếng, chậm rãi lắc đầu, nói:
– Giang Khương, chuyện này là chuyện cực kỳ bí mật của Tuyệt Y Đường. Nhưng cha con cậu là huyết mạch tình thâm. Cho nên nó nói cho cậu biết, tôi cũng không trách.
– Nhưng nếu ngay cả lời của nó mà cậu cũng không tin, vậy thì cậu không đúng rồi.
Lý Nguyên Bân vừa nói xong, mọi người đều cau mày một cái.