BÌNH SỮA CỦA NGƯỜI YÊU - Mãn Lâu Chiêu - Chương 6: Mùa thu
Ninh Dũ hơi do dự, anh chưa bao giờ kể chuyện này với bất kỳ ai.
Mối tình thầm kín mười năm giấu ở đáy lòng không thấy ánh sáng, từng giây từng phút từng ngày từng đêm, biến thành một vò rượu cũ được ủ bằng nỗi nhớ nhung và tình cảm đơn phương, cháy bỏng lăn lộn giữa đêm khuya.
Nhưng đúng là anh nên đem tâm sự xưa cũ này ra phơi nắng, Tiểu Hoài ba tuổi cái gì cũng không hiểu, đây chính là đối tượng tốt nhất để bộc bạch.
Phân vân một hồi, Ninh Dũ bế Tiểu Hoài ngồi lên đùi mình rồi trầm ngâm nói, “Hồi cấp ba anh và anh trai em ngồi chung bàn, mỗi ngày đều tiếp xúc nên quan hệ ngày càng tốt, anh trai em còn cứu anh Tiểu Ninh một lần nữa……”
Lần đầu tiên Ninh Dũ nhận ra mình thích Lục Ứng Hoài là một buổi chiều cuối thu, gió lạnh ngắt, lá ngô đồng khô héo bám đầy sương xoay tròn rơi xuống.
Có mấy học sinh không quen biết bảo Ninh Dũ giáo viên gọi cậu tới phòng học trống khiêng đồ, nhưng khi đến mới phát hiện trong phòng học có mấy nam sinh lưu manh, ánh mắt khinh khỉnh đầy ác ý khiến người ta hết sức khó chịu.
Ninh Dũ nhíu mày, đúng là cậu và những người này có xích mích, tên lưu manh cầm đầu từng theo đuổi một nữ sinh trong lớp Ninh Dũ, bị từ chối nhiều lần mà vẫn mặt dày đeo bám.
Cuối cùng nữ sinh bực bội nói với tên lưu manh kia mình thích nam sinh hiền lành lịch sự như Ninh Dũ chứ không thích kẻ thô lỗ thiếu tôn trọng người khác.
Mấy nam sinh học lớp khác vốn đã ngứa mắt Ninh Dũ vừa đẹp trai vừa được yêu mến, cộng thêm chuyện này nên càng tức giận hơn, mỗi lần gặp Ninh Dũ cứ như chó bị đạp đuôi.
Lần này chúng dụ Ninh Dũ tới để dạy cho cậu một bài học, ai ngờ chưa kịp ra tay thì cửa phòng học “rầm” một tiếng bị đá văng.
Gió thu lạnh lẽo ngoài cửa phút chốc ùa vào, mấy chiếc lá khô ở hành lang bị thổi xoay tròn, Lục Ứng Hoài đứng cạnh cửa, có lẽ mới chơi bóng xong, áo đồng phục vẫn vắt trên vai như trước đây, điếu thuốc giữa ngón tay lập lòe trong gió.
Dạo này tâm trạng Lục Ứng Hoài không tốt lắm, em cùng cha khác mẹ và mẹ kế trong nhà suốt ngày ồn ào khiến hắn rất phiền, hôm nay mới hút được điếu thuốc thì gặp đám người này bắt nạt Ninh Dũ.
Khuôn mặt thường ngày vốn đã cáu kỉnh giờ càng lạnh lùng hơn, hắn nhíu mày xoay cổ tay, vứt điếu thuốc vừa châm xuống đất rồi giẫm lên, một câu cũng không nói mà đánh đám người kia chạy trối chết.
Lục Ứng Hoài đánh chẳng chút nương tay, dù chiếm thế thượng phong nhưng khớp ngón tay hắn vẫn trầy da rướm máu, đỏ ửng một mảng lớn.
Nhưng hắn không hề thấy đau mà còn rảnh rỗi nghĩ lại xem động tác lúc nãy của mình có đẹp trai không.
Cửa phòng học lại bị gió thổi đóng ập lại, trong phòng tối đi, đám người kia đều chạy mất, nơi này chỉ còn hắn và Ninh Dũ.
Bỗng nhiên Lục Ứng Hoài hơi khẩn trương, ngoài mặt thì bình tĩnh nhưng trong lòng liên tục tự hỏi Ninh Dũ có khen mình không, Ninh Dũ sẽ khen mình thế nào, hay là mình vừa hút thuốc, trên người có mùi thuốc lá nên Ninh Dũ không thích.
Đôi mắt Ninh Dũ như sao sáng trong phòng học lờ mờ, cẩn thận cầm tay hắn lên thổi nhẹ: “Cảm ơn cậu nhé Lục Ứng Hoài, cậu giỏi thật đấy, lát nữa tớ đi với cậu đến phòng y tế băng bó.”
Trong gió lạnh có mùi lá cây ẩm ướt xen lẫn mùi thuốc lá thoang thoảng, nhịp tim Ninh Dũ càng lúc càng nhanh, rõ ràng tay cậu lạnh ngắt nhưng mặt lại nóng hổi, cả người như bị cuốn vào mùi hương chỉ thuộc về Lục Ứng Hoài này ——Cảm nhận ban đầu là lạnh lẽo, nhưng sau đó lại nóng bỏng.
Ninh Dũ nhìn Lục Ứng Hoài, không khí lập tức nóng lên, trở nên đặc sệt mềm mại, như thể tất cả hơi ấm trên thế giới mấy trăm triệu năm qua đều dồn vào không gian nhỏ bé này.
Tiếng gió và tiếng lá cây xào xạc cũng không át được tiếng hai quả tim đập loạn kia, Lục Ứng Hoài kinh ngạc nhìn vành tai và gò má đỏ bừng của Ninh Dũ, vô thức mím môi rồi dời mắt đi.
Nghĩ đến lời khen vừa rồi của Ninh Dũ, trong lòng hắn lặp đi lặp lại mấy lần mới làm ra vẻ hờ hững, thản nhiên nói, “Có gì đâu, chuyện nhỏ mà.”
“Sau đó thì sao ạ?”
Thỏ trắng Tiểu Hoài cắn bánh quy rắc rắc, nghe Ninh Dũ nói thích mình thì nhất thời không biết bánh quy ngọt hơn hay trong lòng ngọt hơn, niềm vui sướng và tình cảm trong tim bành trướng như một quả bóng bị thổi căng hết mức, một giây sau sẽ nổ tung.
Thấy Ninh Dũ dừng lại, hắn bất mãn huơ cặp chân ngắn của mình thúc giục.
“Sau đó…… thì hết rồi.”
Nụ cười trên mặt Ninh Dũ phai nhạt, đôi mắt cụp xuống, giọng nói cũng nhỏ đi: “Hết lớp mười anh trai em đi học ở một nơi rất xa rất xa.”
“Tụi anh không còn gặp nhau nữa.”
Không khí lập tức yên tĩnh lại, chỉ còn mùi bánh quy sữa lượn lờ, Lục Ứng Hoài thấy vẻ hụt hẫng của Ninh Dũ thì đáy lòng dâng lên một nỗi đau đớn chua xót.
Hắn rất muốn ôm trọn Ninh Dũ vào lòng rồi nói “tớ đang ở bên cậu đây”, nhưng giờ hắn đang trong hình hài con nít ba tuổi nên chỉ có thể hôn lên má Ninh Dũ như Ninh Dũ hay hôn hắn, “Anh Tiểu Ninh…… Đừng buồn, anh muốn sờ tai thỏ của em không?”
“Anh không sao.”
Ninh Dũ bị hắn chọc cười, đưa tay sờ tai thỏ rồi lại xoa cặp má bầu bĩnh mịn màng của em bé, xúc cảm mềm mại khiến tâm trạng anh tốt hơn đôi chút.
Thật ra trong lòng Ninh Dũ vẫn luôn biết dù năm đó Lục Ứng Hoài không đi thì hai người họ cũng chẳng có kết quả gì.
Anh từng tận mắt thấy Lục Ứng Hoài cau mày từ chối một nam sinh tỏ tình, lý do chỉ có mấy chữ ngắn ngủi, “Không thích nam.”
Xu hướng tính dục khác biệt, dù có theo đuổi hay tiếp cận cũng chỉ là một dạng quấy rối.
Vì vậy Ninh Dũ mới dặn em bé đừng nói cho Lục Ứng Hoài biết mình thích hắn, tiếp tục chôn sâu vò rượu thầm mến nhiều năm này, không dám uống dù chỉ một hớp.
Ninh Dũ lại mỉm cười xoa đầu Tiểu Hoài rồi nói thêm: “Mặc dù bao năm nay anh vẫn thích anh trai em nhưng biết đâu anh ấy quên anh từ lâu rồi cũng nên.”
Quên?!
Lục Ứng Hoài vốn đang đỏ mặt rúc trong góc salon vì mình chủ động hôn Ninh Dũ lập tức đứng lên, tựa như không thể tin được Ninh Dũ lại nói vậy, tức giận đứng trên bàn dõng dạc tuyên bố, “Anh ấy không quên anh đâu!”
Đây chính là phỉ báng!
Làm sao hắn có thể quên Ninh Dũ được, dù một khắc cũng chưa từng quên.
Lớp mười năm đó, vì trong nhà cãi vã ngày càng nghiêm trọng, cha Lục Ứng Hoài nghĩ ra một cách giải quyết, đó là gửi Lục Ứng Hoài vào trường nội trú khép kín ở nước ngoài để một nhà ba người của mình được yên bình.
Lão không hề cảm thấy Lục Ứng Hoài bị thiệt thòi, tiền cho đủ, còn gửi sang nước ngoài học trường quý tộc, Lục Ứng Hoài có gì không hài lòng nữa chứ?
Vì vậy cha Lục không hề thông báo mà làm thủ tục chuyển trường, ngay trong đêm cử vệ sĩ áp giải Lục Ứng Hoài thu dọn hành lý lên máy bay.
Thậm chí lúc đó Lục Ứng Hoài còn không có số điện thoại của Ninh Dũ, khi bị ép rời đi hắn chẳng kịp đem theo gì, chỉ có khung hình bể nát của mẹ và ảnh chụp đại hội thể thao trước đó theo hắn vượt trùng dương.
Sao hắn lại quên Ninh Dũ được chứ, trong vô số đêm khuya lạnh lẽo ở xứ người, hắn chưa bao giờ quên đôi mắt cười cong cong kia.
Nỗi nhớ cứ mãi quanh quẩn trong tim, Ninh Dũ chưa bao giờ phai nhạt trong trí nhớ của hắn.
Xa xôi cách trở, Lục Ứng Hoài chỉ có một tấm hình.
Thật ra Lục Ứng Hoài không phải người nhạy bén trong chuyện tình cảm, tuổi dậy thì người khác biết yêu biết nắm tay, còn hắn thì ngày ngày nghĩ cách chọc tức mẹ kế và cãi nhau với cha mình, nếu không cũng nghĩ xem làm sao để thành học bá đẹp trai cool ngầu ở trường.
Về sau ở nước ngoài, vô số khoảnh khắc nhớ nhung Ninh Dũ đã khiến hắn lờ mờ nhận ra gì đó, nhưng hắn không có thời gian nghĩ sâu, cũng sợ phải nghĩ sâu.
Hắn sợ đáp án là mình yêu Ninh Dũ khi đã rời xa cậu.
Ở nước ngoài học bảy năm, sau khi Lục Ứng Hoài tốt nghiệp trong nhà lại trăm phương ngàn kế ngăn cản hắn về nước, mấy năm qua sức khỏe cha hắn ngày càng yếu, mẹ kế sợ hắn giành gia sản với con mình.
Còn thái độ của cha hắn là nhắm mắt để bọn họ tranh giành, khoanh tay mặc kệ, ai có bản lĩnh thì thắng.
Đứa em trai khác mẹ kia được cưng chiều từ nhỏ đến lớn, làm sao bì được với Lục Ứng Hoài nắm giữ cổ phần do mẹ mình để lại?
Tranh giành hơn hai năm, cuối cùng Lục Ứng Hoài trở thành lãnh đạo mới của tập đoàn dược phẩm Lục thị.
Khi Lục Ứng Hoài trở về thành phố này, nơi đầu tiên hắn nhìn là trường trung học số 1 trước kia —— Cho dù hắn biết Ninh Dũ trong ký ức đã không còn ở đó chờ mình nữa.
Hắn vốn định đi tìm Ninh Dũ, nhưng sau khi tiếp quản gia nghiệp lại nóng lòng muốn đạt được thành tựu, nhóm nghiên cứu khoa học ngày đêm nghiên cứu một loại thuốc chống lão hóa, Lục Ứng Hoài rất xem trọng, khi có thành phẩm đầu tiên còn đích thân thử nghiệm, kết quả tác dụng thuốc không ổn định, hắn trực tiếp biến thành con nít ba tuổi.
Sau khi quan sát, họ phát hiện sự thay đổi này tuân theo quy luật nhất định, mỗi ngày chỉ biến thành trẻ con trong mười hai tiếng, từ tám giờ sáng đến tám giờ tối, còn ban đêm sẽ trở lại bình thường.
Cách giải quyết mà nhóm nghiên cứu khoa học đưa ra là chờ đợi, thuốc cũng không có tác dụng phụ độc hại, chờ tan hết là có thể khôi phục.
Lục Ứng Hoài hết sức bất lực nhưng cũng chẳng có cách nào, đành phải chấp nhận hiện thực.
Hắn không thể đi làm, một đứa trẻ ba tuổi rất khó chăm sóc mình, thế là bảo trợ lý Trương thông báo tuyển người.
Nào ngờ lại là Ninh Dũ.
Dù đã xa cách gần mười năm nhưng hắn vẫn lập tức nhận ra người này, dường như thời gian trôi nhanh không hề để lại dấu vết gì trên người Ninh Dũ, vẫn dịu dàng như vậy, vẫn nhìn hắn bằng đôi mắt cười xinh đẹp kia.
Góc bí mật nhất trong tim Lục Ứng Hoài tựa như giếng sâu bị một hòn đá ném xuống, gợn sóng không lớn nhưng cứ lăn tăn mãi.
Ninh Dũ, Ninh Dũ.
Ninh Dũ nói hắn đã quên, nhưng hắn lại nhớ rõ hơn bất kỳ ai khác.