Biết Bao Giờ Ta Mới Có Thể Quay Về Bên Nhau? - Mình Là Ngân Giang - Chương 47
Ngay cả khi bà Quách đã ngăn chặn và đã cho người sửa hết mọi lý lịch của cô, nhưng không ngờ vẫn có thể tra ra thông tin của cả nhà cô.
– Cậu đưa đây, sau đó ra ngoài làm việc đi.
– Vâng.
Cầm trên tay mình là bức ảnh của hai đứa bé anh đang nghi vấn chính là con mình, lòng cảm chút hồi hộp giống như bản thân đang cùng vợ trong phòng sinh và muốn thấy mặt đứa con ngay tức khắc vậy.
“Trông chúng rất giống mình,…không lẽ…” vừa nhìn thấy hình của chúng, trong đầu anh liền nảy ra một cái suy nghĩ mà bao nhiêu người trong hoàn cảnh này cũng sẽ nghĩ giống vậy.
– Sếp, mẹ anh…mẹ anh…
Từ đâu,thư ký riêng – A Khiêm bay vào rồi thông báo chuyện hệ trọng làm lòng anh ta nóng như lửa đốt. Cuộc đời anh chỉ có mẹ nên lúc nào cũng đặt bà ấy lên trên hàng đầu, vì vậy lúc nào ai nhắc đến bà ấy trong lòng đều lo sốt gió lên.
– Mẹ tôi làm sao?
– CẬU NÓI ĐI?
Trước sự ấp úng, do dự của cậu thư ký, Minh Hạo nóng giận mà hét lớn.
Ai trong hoàn cảnh này chắc cũng sẽ hành xử như vậy thôi, tính cách ngày thường của anh ta đã nóng giận vô cùng vậy mà bây giờ còn chần chừ không chịu nói đã có chuyện gì xảy ra.
– Mẹ anh…mẹ anh vừa qua đời rồi ạ, cô giúp việc nhà anh cũng đã bỏ trốn, khi nãy công an đến nhà anh rồi thông báo về chuyện này cho em…
Lâm Minh Hạo như chết đứng sau khi nghe được tin dữ này. Từ nhỏ chỉ sống trong tình yêu thương của mẹ, bà ấy dù có chút khó khăn, lúc còn sống luôn tị nạnh người này người kia nhưng bà ấy cũng là mẹ của anh.Đối với một đứa con có hiếu như anh, thì sự ra đi đột ngột của bà ấy thật sự đau lòng không thể diễn tả thành lời.
Ngay tức khắc, Minh Hạo bỏ hết công việc, bỏ hết tất cả mà chạy về nhà nhìn mẹ mình một lần cuối cùng trong đời. Anh muốn khóc thành tiếng như bao người khác, bộc lộ cảm xúc thật của mình ra, nhưng thật sự không thể…Mỗi khi có chuyện gì khó khăn khiến anh chùn bước và đau khổ, anh luôn nhớ đến lời dặn của mẹ năm nào “con là nam nhi đại trượng phu, không được phép khóc” vậy thì sao anh có thể rơi lệ được.
“MẸ ƠI!”
Tim đập loạn nhịp, trông gương mặt người đàn ông này chẳng còn chút sức sống nào cả, mà thay vào đó là sự ủ rũ, buồn bã đến chán nản. Nếu như ai đó ở trong trường hợp này cũng sẽ hành xử như vậy, không có nỗi đau đớn nào hơn nỗi đau mất người thân, nhất là khi người đó là mẹ của mình – người phụ nữ mang nặng đẻ đau ta suốt chín tháng mười ngày mà không hề đòi hỏi sự đền ơn. Thử hỏi trên khắp thế gian làm gì có ai vĩ đại được hơn mẹ?
…ΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩ…
Biệt thự nhà họ Lâm.
Hàng xóm láng giềng tụ lại thành một đám, bọn họ bất ngờ về sự ra đi đột ngột của bà ấy. Trong những sự nuối tiếc, thương cảm thì cũng có những lời dè bỉu, vui mừng, đúng là sống trên đời không thể hài lòng hết được ai, dù đã không còn nhưng vẫn phải bị nghe những lời không hay.
– Bà ấy ra đi đột ngột thật, mới đó thấy đó mà đã không còn trên cõi đời này rồi…
– Đáng thương thật!
– Nhà có hai mẹ con nương tựa vào nhau, vậy mà bây giờ bà ấy mất, chắc hẳn cậu con trai buồn lắm đây.
– Ôi, thương cái gì mấy bà ơi! Trước khi bà ta mất, bà ta đã làm biết bao nhiêu chuyện ác mà nói, gián tiếp đuổi đứa con dâu đó!
– Bà ta cũng già rồi, sớm muộn gì cũng ra đi thôi, chỉ là vấn đề thời gian. Lúc trước cái cô Lạc Lạc gì đó còn ở đây thì ngày nào không nghe bà ta nói xấu cô ấy chứ, dẫu sao cũng là con dâu mình, tốt xấu vẫn không thay đổi được. Có gì từ từ dạy bảo, đàm tiếu ra ngoài đề làm gì.
– Mấy bà thôi đi, dù gì người chết thì cũng đã chết, cứ đem bà ấy ra nói hoài, coi chừng buổi tối bà ấy ghé thăm đấy.
Tiếng xe mui trần dừng lại trước căn biệt thự, bao nhiêu ánh mắt đều dồn về phía chủ nhân chiếc xe. Hoá ra không ai khác mà chính là Lâm Minh Hạo kia!
Vừa đến nơi, anh ta phóng xuống giống như một kẻ điên loạn vậy. Từ trước đến nay, anh luôn bình tĩnh trong mọi việc, có lẽ hôm nay chính là lần đầu tiên anh quá kích động như vậy.
Truớc nhà bây giờ chỉ toàn là cảnh sát và mấy người hàng xóm gần nhà, họ cho rằng đã có âm mưu giết hại từ trước, nhìn vào hiện trường đã rất rõ ở đây từng có cuộc ẩu đả xảy ra.
– Xin chào anh Lâm, mời anh ngồi xuống bình tĩnh mà nói cho chúng tôi nghe một số chuyện liên quan đến mẹ anh.
Ngó qua ngó lại, thấy tinh thần Lâm Minh Hạo có phần bất ổn, chẳng khác nào cái xác không hồn nên A Khiêm liền mạo muội mà chen ngang câu chuyện.
– Vâng, các anh cứ hỏi. Tôi là thư ký của sếp Lâm, tinh thần hiện giờ anh ấy có chút bấn loạn nên các anh hãy hỏi tôi, tôi cũng giống như người nhà của anh Hạo đây. Việc gì tôi biết, tôi sẽ thành thật mà khai báo.
– Được.
Thấy phía người nhà không ổn lắm nên bên cảnh sát không quá làm khó gì gia đình anh, mà thậm chí còn chấp nhận yêu cầu của A Khiêm.
Bỏ lại cậu thư ký đang giải đáp những câu hỏi bên cảnh sát, Minh Hạo bước vào nhà. Cảnh vật trước mắt mà anh ta thấy chính là thi thể của mẹ mình vẫn còn nằm ở đó, anh muốn nhào đến mà ôm chặt lấy mẹ mình lần cuối nhưng vì đang điều tra, nếu như đụng vào sẽ làm mất dấu tích của hung thủ gây án nên mọi người đã ngăn lại.
Nhìn thấy người mẹ mình yêu thương nhất, bây giờ chỉ còn là một đã mất vã lại trên người toàn là những vết thương đang rỉ máu, chứng tỏ hiện trường xảy ra cách đây không lâu lắm.