Biết Bao Giờ Ta Mới Có Thể Quay Về Bên Nhau? - Mình Là Ngân Giang - Chương 46
– Về trễ thế con? Vào nhà ăn cơm đi, mẹ có chuẩn bị mấy món mà con thích nhất đó!
Vừa về đến nhà, bà Quách đã chạy ào ra đón tiếp con gái và cậu “con rể” hụt của mình. Lúc nào cũng vậy, luôn luôn dành tình yêu thương cho hai con trước rồi mình tính sau, có lẽ bà muốn bù đắp những tháng ngày cơ cực kia thì phải.
Đúng như câu nói “đi đâu cũng không bằng nhà” là vậy. Về đến nhà là được cảm nhận sự ấm áp của ba mẹ dành cho mình, cảm giác ấy không nơi nào có thể sánh bằng được. Nếu như có thể, cô và tất cả mọi người trên cuộc đời này đều muốn ở gần mẹ mãi thôi.
– Canh chua hả mẹ? Hôm nay con có lộc ăn rồi!
Nhìn thái độ vui mừng của Lạc Lạc thật chẳng giống một người trưởng thành tẹo nào, mà trông giống cô bé mới mười tuổi đứng chờ mẹ đi chợ về hơn.
Lạc Lạc lập tức nhào đến bàn ăn không cần do dự, thậm chí còn chưa rửa tay đã lấy ăn đáo ăn để. Thói quen này của cô khiến bà Quách cũng hết cách để nói luôn rồi, nhưng khi thấy cô khoẻ mạnh ngồi đây ăn uống làm cho bà ấy thấy rất vui. Tưởng chừng đã mất cô con gái này từ lâu, nào ngờ vẫn tìm được con và cùng con tạo nên một mái ấm gia đình hoàn hảo, bao nhiêu năm trời đã chịu nhiều thiệt thòi với dòng đời này rồi.
Tuấn Phong vì không muốn cho Lạc Lạc cảm thấy mất tự nhiên nên liền diện lý do bận rộn ở nhà. Cũng phải thôi, nếu như ai trong hoàn cảnh này cũng sẽ làm giống như thế. Mấy ai vừa mới bị từ chối tình cảm xong lại ngồi ăn vui vẻ như chưa có chuyện gì được chứ!
– Phong, con đi đâu vậy?
Thấy Tuấn Phong vừa đứng dậy, bà Quách liền hỏi:
– Dạ con xin phép bác và em về nhà giải quyết chút việc ạ. Bữa khác con chắc chắn sẽ đến dùng cơm với gia đình mình…
Lạc Lạc tuy đang ngồi ăn nhưng cô biết rõ lý do anh bỏ về là gì. Nhưng biết sao bây giờ, cô làm ra bộ mặt không biết gì rồi nói lời chào tạm biệt với anh, nếu là ngày thường chắc chắn sẽ níu kéo anh ở lại dùng cơm.
– Chào anh, về đến nhà gọi cho em hoặc mẹ nhé.
– Ừm, anh biết rồi.
Vừa tiễn Tuấn Phong bước ra khỏi nhà, bà Quách liền đi vào trong hỏi cô một số câu hỏi mà từ lúc vừa về đến nhà đã định hỏi nhưng vì thấy sự có mặt của anh ấy nên không nói ra.
– Có phải con và thằng bé có chuyện gì không? Mẹ thấy hôm nay nó rất lạ so với ngày thường.
Trong giây phút này bà ấy hỏi câu đó làm cho cô có chút cảm thấy có lỗi, dẫu biết trong tình yêu chính là sự tự nguyện không phải ép buộc, nhưng dù sao cũng không nên thẳng thắn như vậy.
Lạc Lạc lúi cúi người xuống mà ăn, quả thật không biết nên nói làm sao để bà ấy không giận mình. Vừa lúc gặp Tuấn Phong lần đầu ở nước ngoài, bà đã rất thích cậu và xem cậu như người trong nhà vì cảm nhận được tình cảm dành cho con gái mình, vậy mà hôm nay cậu ấy buồn bã ra mặt như vậy, đương nhiên sẽ bị mắng cho một trận rồi!
– Mẹ hỏi sao con không trả lời?
– Dạ…dạ…Con…khi nãy ảnh có ngỏ lời với con, nhưng con không đồng ý,…có lẽ vì vậy mà ảnh bỏ về sớm…
Lạc Lạc nói năng lấp bấp chính vì hai lý do. Một là cô không muốn ép buộc tình cảm, dẫu sao hai người cũng là bạn với nhau, từ bạn chuyển sang tình yêu thì không thể nào. Hai là vì áy náy trước mẹ mình, từ lúc nhận bà đến nay chưa làm được điều gì khiến bà ấy vui lòng vậy mà hôm nay còn làm trái ý bà.
– TẠI SAO?
Lúc này chỉ thấy được ánh mắt tức giận của bà ấy, còn mọi thứ đều trôi qua hết. Bầu không khí trở nên khựng lại.
Để có thể lý giải được lý do cô từ chối người đàn ông tốt như Tuấn Phong chỉ có một nguyên do thật sự. Chính là vì cô còn yêu người đàn ông đã từng bỏ mặt mình năm xưa. Biết là đau, là ngu nhưng vẫn cứ đâm đầu một cách mù quáng không muốn thoát ra.
– Con không có tình cảm với anh ấy, trong mắt con thì anh ấy giống một người anh trai hơn là người yêu.
Đáp lại câu nói khiến người khác đau buồn của Lạc Lạc, bà Quách liền phản bác lại:
– Con không cho thằng bé cơ hội thì làm sao có thể chắc chắn được như vậy?
Đúng! Còn chưa cho nhau một cơ hội để tìm hiểu thì sao biết rằng mối quan hệ ấy không hợp?
Dù đã giải thích hết lời với bà ấy về cái mối quan hệ này từ mấy tháng trước nhưng câu trả lời vẫn như vậy, chi bằng bây giờ bộc ra hết những thứ đã cất giữ trong lòng để bớt nặng.
– Con không biết con mới thật sự là con của mẹ hay anh ấy mới là con của mẹ? Tại sao hết lần đến lần khác mẹ luôn trách móc vì sao con không chọn lựa người đàn ông giống anh ấy vậy? Con lớn rồi mẹ ơi! Con có quyền quyết định của đời mình và đặc biệt là quyền yêu ai hay không yêu ai.
Nói rồi cô bỏ đi, mặc kệ trên bàn ăn toàn những món ăn mà mình thích do chính bàn tay của mẹ vất vả chuẩn bị. Bà Quách ngơ ngác đứng đó mà nhìn theo bóng dáng đứa con gái mình đứt ruột sinh ra.
“Mình chỉ muốn tốt cho nó thôi mà, sao nó lại nói mấy lời như vậy…”
Có lẽ lần này cô hơi quá đáng thì phải, dẫu sao đó cũng là người sinh ra mình. Mặc dù không có ơn dưỡng dục nhúng cũng có ơn sinh mình ra trên cuộc đời này, mấy câu nói vừa nãy thật sự không nên nói ra.