Bị Trúc Mã Enigma Lừa Hôn - Thất Nguyệt Thất Nhạc - Chương 59: PN4. Nếu lúc ấy đáp án của anh là "Có thể"
- Trang Chủ
- Bị Trúc Mã Enigma Lừa Hôn - Thất Nguyệt Thất Nhạc
- Chương 59: PN4. Nếu lúc ấy đáp án của anh là "Có thể"
2023.09.16 ~ 2023.09.20
Nếu lúc ấy anh cho em một đáp án khác, cảnh ngộ của chúng ta bây giờ liệu có thể nào cũng sẽ khác đi hay không.
Thế giới song song: Nếu năm đó khi Cận Ngôn hỏi câu hỏi kia, đáp án của Chu Thụ là, “Có thể”…
~~~~~
Cận Ngôn phân hóa, ngay sau lễ thành nhân long trọng của cậu.
Ngày đó, mưa to rơi xuống Hải Thành, trong không khí chỗ nào cũng là bất tận hơi nước cùng với hương cỏ cây bị nước mưa ngâm qua.
Cận Ngôn hôn mê hai ngày, lúc tỉnh lại, ánh mắt đầu tiên liền nhìn thấy Chu Thụ ở bên cạnh, chỉ là… kết quả lại không giống như cậu tưởng tượng.
“Ngôn Ngôn, em phân hóa thành Alpha.”
“Anh không thể đánh dấu em…”
Như thể vừa trải qua một giấc mộng thật dài thật dài, Cận Ngôn nghe anh nói xong cư nhiên nhất thời phân không rõ đâu mới là cảnh trong mơ.
Lời của ca ca là giả đúng không, mình sao có thể phân hóa thành Alpha chứ?
Hay là, kỳ thật hiện tại mình đang ở trong mộng?
Phân trầm mặc này giằng co hồi lâu, cuối cùng đánh vỡ nó chính là tiếng than nhẹ của Chu Thụ, tiếp đến là tiếng cửa phòng ngủ bị đóng lại.
Ca ca đi rồi, mình nhất định là đang nằm mơ.
Đôi mắt Cận Ngôn có chút chua xót, cậu thở ra một hơi, xoay người về phía cửa sổ.
Hạt mưa vẫn đang rơi, đập liên hồi vào cửa sổ, trở thành từng vết xước kéo dài trên mặt kính, mà cậu… cũng nên tỉnh mộng rồi.
Cậu phân hóa, phân hóa thành một Alpha.
Ca ca không thể đánh dấu cậu.
Cận Ngôn ở trong đầu không ngừng lặp lại nói với chính mình về hiện thực tàn nhẫn này, đến khi mẹ của cậu đi vào xem thì mới phát hiện đứa nhỏ nằm trên giường đã khóc đến hôn mê bất tỉnh, gối đầu hoàn toàn ẩm ướt.
Đứa nhỏ đáng thương, cứ như vậy nghênh đón món quà to lớn cho lần phân hóa của chính mình, mà cậu cũng biết, đây chính là lần đầu tiên sau khi trưởng thành, cũng là lần cuối cùng, mà cậu có thể khóc lớn đến hỏng mất.
Bởi vì cậu cần phải ép buộc chính mình học cách làm một Alpha.
Sau khi phân hóa, Cận Ngôn tự nhốt mình trong phòng một tuần mới ra ngoài, Chu Thụ cũng biến mất mấy ngày lại về Thủ đô tiếp tục việc học.
Trước khi đi, hai người không hề gặp mặt, Chu Thụ cũng chỉ để lại một tin nhắn cho Cận Ngôn, nói với cậu, anh phải về Thủ đô, có việc thì gọi điện thoại cho anh.
Cận Ngôn không trả lời tin nhắn này, nhưng lặp đi lặp lại nhìn từng ký tự.
Rõ ràng là tin nhắn bình thường đến không thể bình thường hơn, mỗi lần trước khi Chu Thụ đi đều sẽ nói với cậu như vậy, nhưng lần này Cận Ngôn lại thật sự không biết nên nhắn lại thế nào.
Những lần trước cậu đều sẽ làm nũng với ca ca, nói nhớ anh, muốn anh trở về sớm một chút, còn sẽ chia sẻ với anh ánh mặt trời đầu tiên khi cậu dậy sớm, cùng với mỗi món ngon cậu ăn.
Nhưng hiện tại cậu lại không thể làm như vậy, cậu đã không còn là Omega mềm mại đáng yêu, Alpha không thể nói chuyện với ca ca như vậy.
Vì thế, Cận Ngôn chua xót mà xóa đi từng chữ từng một trong tin nhắn đã viết, cuối cùng cắn răng đem tin nhắn ban đầu của Chu Thụ cũng xóa luôn.
Từ sau hôm đó, giữa hai người liền xuất hiện một tầng ngăn cách vô hình, nguyên nhân thì ai cũng không thể nói rõ thành lời, nhưng bọn họ đều ăn ý mà không chọc thủng nó.
Chu Thụ ngẫu nhiên cũng sẽ chia sẻ một vài sự kiện anh gặp được ở trường đại học, có khi là ví dụ sinh động của giảng viên trên lớp, có khi là món ăn mới rất ngon ở nhà ăn, hoặc đơn giản là gửi một tấm hình, tóm lại, Cận Ngôn có thể nhìn ra anh đang cố gắng giả vờ như bọn họ vẫn giống như trước đây.
Nhưng chỉ có Cận Ngôn biết, bọn họ không có khả năng lại quay về như cũ.
Cậu không có cách nào thay đổi, chỉ có thể tự mình giảm bớt chờ mong. Cận Ngôn bắt đầu không còn trả lời tin nhắn của Chu Thụ ngay lập tức, cũng không còn dùng những emoji hình chó mèo đáng yêu nữa.
Cậu dùng một hai chữ để thay thế cho nỗi lòng tràn đầy vui mừng từng có trong quá khứ, lại kéo dài một hai ngày mới trả lời tin nhắn, đây cũng là “chiến lược” cố tình xa cách của cậu.
Chỉ là, mỗi lần nhận được tin nhắn từ Chu Thụ, Cận Ngôn đều đau lòng đến hô hấp khó khăn, cũng không biết đây là đang tra tấn ai.
Ba tháng sau, khi Chu Thụ một lần nữa trở về Hải Thành vào dịp cuối năm, quả nhiên gặp được một em trai đã xa cách lạnh nhạt với anh.
Đôi mắt Cận Ngôn không hề lấp lánh ánh sao, thậm chí đã không còn nhìn về phía anh, ngay cả cách nói chuyện cũng thay đổi rất nhiều, Chu Thụ trong lúc nhất thời căn bản không cách nào thích ứng.
Một Cận Ngôn như vậy, là dáng vẻ mà anh lớn đến thế này cũng chưa từng gặp qua, anh cảm thấy xa lạ, càng cảm thấy đau lòng, nhưng lại không biết làm thế nào để cứu vãn.
Hai người cứ dùng hình thức biệt nữu vớ vẩn như vậy mà trải qua một tuần, vào buổi tối trước khi Chu Thụ phải quay về trường học, Cận Ngôn rốt cuộc lấy hết can đảm, sau khi ăn xong thì lẳng lặng đi theo Chu Thụ vào phòng của anh.
Nhìn Cận Ngôn tới, trong lòng Chu Thụ lập tức có nai con nhảy loạn, trái tim cũng đập nhanh hơn vài phần.
Nhưng đứa nhỏ dường như cũng không có ý định nói chuyện với anh, chỉ trầm mặc giúp anh gấp quần áo, sắp xếp hành lý, nhìn qua không khác những lần trước bao nhiêu, có điều, lần này em ấy chưa từng cười, cũng chưa từng nhìn anh.
Chu Thụ rất muốn nói chuyện với Cận Ngôn, nhưng mọi lời muốn nói đều bị chặn ở yết hầu. Mấy tháng qua, Cận Ngôn đối xử lạnh nhạt đã khiến anh hoảng hốt và sợ hãi, nhưng anh căn bản không biết nên làm thế nào để sửa chữa lại trạng thái hiện tại của hai người, huống chi, hình tượng của em ấy trong lòng anh đã không còn là Omeaga.
Chu Thụ chưa từng cảm thấy mâu thuẫn như vậy.
“Ca, anh có thể tiếp thu AA luyến không?”
Đây là lần đầu tiên trong mấy tháng qua, Cận Ngôn chủ động nhìn vào mắt anh mà nói chuyện, nhưng toàn bộ trái tim của Chu Thụ đều run rẩy.
Trong giây phút trầm mặc ngắn ngủi giữa hai người, trong đầu của Chu Thụ lại hiện lên rất nhiều hình ảnh.
Anh nhớ đến xa cách của Cận Ngôn, còn nhớ đến ngày hôm đó chờ cậu ở cổng trường thì trông thấy cậu cùng một bạn học Alpha nào đó sóng vai mà đi.
Anh nhìn thấy Alpha kia nói gì đó, Cận Ngôn liền cúi đầu cười…
Tươi cười mà nhiều tháng qua anh chưa từng được thấy, hơn nữa Alpha đó là ai, vì sao trước giờ Cận Ngôn chưa từng nói với anh về người bạn học nào chơi thân với em ấy?
Chu Thụ trong ngực không biết từ chốn nào bỗng sinh ra ghen ghét vô tận, ngọn lửa đó thiêu đốt khiến anh dần trở nên bực bội.
Cho nên… Cận Ngôn hỏi câu này, chẳng lẽ là bởi vì gần đây em ấy đã thích Alpha nào rồi sao?
Em ấy bảo trì khoảng cách với mình cũng là vì đã có người mà em ấy thích, cho nên nụ cười xinh đẹp tuyệt luân của em ấy cũng đã không còn chỉ thuộc về một mình mình.
Ngắn ngủi vài giây, Chu Thụ đã bực bội đến nhíu mày.
Ủy khuất, phẫn hận, thương tâm,… những cảm xúc này cùng một lúc nảy sinh trong lòng, trong ngực Chu Thụ bị nghẹn một ngụm khí, khiến anh phải hơi hơi cúi người xuống để cố gắng bình phục hô hấp của chính mình.
“Ca, anh sao thế…” Cận Ngôn nhìn thấy sắc mặt của Chu Thụ dần dần trắng bệch, trong lúc nhất thời cái gì cũng vứt sau đầu, chỉ còn lại lo lắng.
Mà đến khi đôi tay đã thay đổi thành thon dài hơn với khớp xương rõ ràng của cậu chạm vào cơ thể, Chu Thụ rốt cuộc nhịn không được chua xót trong lòng.
“Không thể!”
Đáp án lạnh lùng vừa ra khỏi miệng, cả cơ thể Cận Ngôn đều bị chấn động.
Đúng vậy, không thể.
Chu Thụ đây là trả lời câu hỏi vừa rồi của cậu, mà đáp án này cũng là đáp án mà cậu sớm nên nghĩ đến.
Cận Ngôn đứng yên mặc cho hô hấp cắt qua làm đau yết hầu của mình, tận lực hòa hoãn, muốn lập tức chạy khỏi chỗ này.
“Em đã thích ai đó rồi phải không?” Thế nhưng, không ngờ Chu Thụ lại bất thình lình đưa ra chất vấn.
“Cái gì?” Cận Ngôn không rõ nguyên do, đặc biệt là ngữ khí của Chu Thụ… lạnh đến khiến người phát run.
Chu Thụ quay mặt sang hướng khác, tiếp tục nhíu mày, “Em hỏi anh có thể tiếp thu AA luyến hay không, có phải là vì dạo gần đây em đã thích tên Alpha nào rồi đúng không?”
“……”
Cận Ngôn như thế nào cũng chưa từng nghĩ đến, đợi nửa ngày lại nghe được một câu như vậy phát ra từ miệng của Chu Thụ.
Như là một câu nói đùa, nhưng cậu một chút cũng cười không nổi, vì thế chỉ có thể lẩm bẩm lặp lại.
“Em gần đây đã thích Alpha nào à?” Cận Ngôn nói xong thì bắt đầu cười lạnh, cả khuôn mặt đều tràn ngập đau lòng và bất đắc dĩ, “Đây là lý giải của anh về vấn đề mà em đã hỏi sao?”
“Chúng ta quen biết nhau mười tám năm, đây là định nghĩa thật sự của anh về em sao?”
Cận Ngôn rũ mắt, nhàn nhạt nói ra câu này, sau đó tự gật đầu đối với không khí, dường như rốt cuộc đã nhận thức được tình cảnh của chính mình.
Cậu cười khổ một tiếng, lắc đầu đứng dậy, giây tiếp theo liền chuẩn bị bước ra khỏi phòng.
“Em đừng đi…” Thân thể của Chu Thụ phản ứng nhanh hơn một nhịp so với đại não, anh không biết biểu tình khiến anh nhìn thấy liền đau lòng trên mặt Cận Ngôn bây giờ là có ý tứ gì, nhưng anh biết anh không thể để cậu rời đi như vậy.
Trực giác nói cho Chu Thụ, nếu lần này anh buông tay thì nhất định sẽ phải hối hận cả đời.
“Ngôn Ngôn, em đừng đi.” Chu Thụ tiếp tục lặp lại, thấy đối phương chịu ngừng bước trước cánh cửa thì mới yên tâm một chút.
Nhưng không ngờ sau đó lại nghe được một tiếng thở dài, “Ca, em mệt rồi, phải về nghỉ ngơi, ngày mai anh… thượng lộ bình an.”
“Cận Ngôn!” Thấy Cận Ngôn đã đặt tay lên chốt cửa, Chu Thụ rốt cuộc kìm nén không nổi nữa, mặc dù không biết nên làm cái gì nhưng anh cũng không thể cứ im lặng để cho cậu rời đi như vậy, “Ngôn Ngôn, ca ca không phải cố ý hét lên với em, em đừng khổ sở.”
“Em…” Cận Ngôn một lần nữa nghe được câu nói mà mười tám năm qua không biết chính mình đã nghe biết bao nhiêu lần, trái tim bỗng dưng bị ai siết lấy, chua xót dâng lên trong đôi mắt, “Ca, anh không cần phải dỗ em như vậy.”
“Em là Alpha.”
Lời này vừa nói ra, cả hai người lại lâm vào trầm mặc, lại qua một lúc lâu, Chu Thụ rốt cuộc trước tiên nhận thua.
Bởi vì anh thấy được bóng dáng kia đang âm thầm run rẩy bả vai.
Trong lúc nhất thời, Chu Thụ cực kỳ đau lòng, cảm xúc gì đó đều quên hết, vội vã tiến lên một bước nhẹ nhàng kéo lấy cánh tay Cận Ngôn, ôm người vào ngực mình, “Ngôn Ngôn đừng khóc, ca ca sai rồi, là do anh không tốt, em đừng khổ sở.”
Cận Ngôn lắc đầu cọ cọ hõm vai Chu Thụ, cậu thật sự không muốn làm như vậy, nhưng nề hà không thể khống chế cơ thể, rốt cuộc, cậu cũng chỉ mới làm Alpha được mấy tháng mà thôi.
“Em không muốn làm vậy…” Cận Ngôn càng nỗ lực hòa hoãn thì càng ủy khuất, “Em không phải Omega, em không thể làm nũng với anh như vậy, Alpha không thể dễ dàng rơi nước mắt…” Cậu giống như đứa trẻ bướng bỉnh kể ra ủy khuất của chính mình, trái tim của Chu Thụ liền bị mấy câu đó hung hăng cắm vào đến chảy máu.
“Ngôn Ngôn, em có thể làm nũng, em bất cứ khi nào cũng có thể làm nũng với anh.” Chu Thụ dừng một chút, nhẹ giọng dỗ dành, “Mặc kệ em có giới tính gì, ở chỗ của ca ca thì em luôn luôn quan trọng nhất.”
Ai ngờ, Cận Ngôn nghe xong câu này lại bắt đầu giãy giụa muốn tránh ra, “Không phải…” Cậu nói năng lộn xộn, thanh âm càng lúc càng nhỏ, “Em phân hóa thành Alpha, anh rời đi, không cần em.”
“Hiện tại anh còn muốn đẩy em cho người khác…”
Cận Ngôn khóc nức nở nói xong những lời này, trái tim Chu Thụ liền muốn ngừng đập.
“Không phải, Ngôn Ngôn, không phải.” Chu Thụ khẩn trương vô thố, vội vã giải thích, “Ngôn Ngôn, em đừng khóc, đều là do ca ca không tốt, ca ca không nên để em lại một mình, em có thể tha thứ cho anh không? Có thể cho anh một cơ hội nữa không?”
Cận Ngôn nghe thế, càng thêm đau lòng.
Cho anh ấy một cơ hội nữa sao?
Muốn cơ hội này để làm gì chứ? Bọn họ còn có thể làm cái gì đây? Giữa bọn họ còn dư lại cái gì đâu?
Nhưng không đợi cậu kết thúc suy nghĩ miên man, Chu Thụ đã siết chặt vòng tay, giọng nói càng thêm nhu hòa, “Ngôn Ngôn, em sau này vẫn có thể làm nũng, cũng có thể khóc, ở bên cạnh anh, em muốn làm gì cũng được hết.” Thậm chí, trong lời nói còn trộn lẫn một chút khóc nức nở, “Không khổ sở, không cãi nhau, chúng ta quay về như trước kia, có được không?”
“Như trước…” Cận Ngôn nhẹ giọng lặp lại, rồi thống khổ lắc đầu, “Không quay về được, ca, không quay về được.”
“Em mộng suốt mười tám năm, hiện tại tỉnh mộng, em liền phân hóa thành một cái chê cười.”
“Em không biết nên làm cái gì bây giờ, cho nên… anh để em đi thôi.”
Cận Ngôn khóc đến khiến người đau lòng, Chu Thụ hoảng hốt mà hỏi lại, “Em muốn đi đâu?” Anh thử nhẹ nhàng vuốt tóc Cận Ngôn, hy vọng có thể giúp cậu xoa dịu cảm xúc, giọng nói của chính mình thì lại bắt đầu run rẩy, “Em không cần anh nữa sao? Ngôn Ngôn…”
Nghe xong câu này, Cận Ngôn càng khổ sở, cậu không ngừng lắc đầu, cũng không nói lời nào, chỉ biết lặng lẽ nắm chặt vạt áo của Chu Thụ.
Qua hồi lâu, trong phòng mới một lần nữa vang lên giọng nói của Chu Thụ, “Ngôn Ngôn, em hỏi lại anh một lần nữa được không?”
“Cái gì…”
“Không sao hết, Ngôn Ngôn, em không cần hỏi, chỉ cần cho anh trả lời lại thôi.” Chu Thụ lập tức sửa lời, tiếp theo nhẹ buông ra người trong lồng ngực để có thể nhìn vào đôi mắt đong đầy hơi nước của cậu, ôn nhu nói, “Đáp án của anh là, có thể.”
Khoảnh khắc đó, đôi mắt kia một lần nữa phát ra ánh sáng xinh đẹp vô ngần.
“Anh có thể tiếp thu AA luyến.”
“Chỉ cần là em, giới tính gì cũng không quan trọng.” Chu Thụ dùng lòng bàn tay xoa nhẹ khóe mắt của Cận Ngôn, tiếp tục nhẹ giọng nói, “Đánh dấu gì đó anh không thèm để ý, chỉ cần em đừng đi, chỉ cần em đừng khổ sở.”
“Cho nên, lại cho ca ca thêm một cơ hội nữa, có được không?”
“Ca ca sai rồi, đừng không cần anh.”
Cận Ngôn đã hoàn toàn ngơ ngẩn, nỗ lực giải mã mỗi một câu mà cậu vừa nghe.
Sóng biển trương dương đã đem giọt mưa bao bọc chặt chẽ, không hề giữ lại mà phơi bày tình yêu của mình.
Giọt mưa lặng lẽ lóe lên ánh sáng, trốn trong lòng của sóng biển mà nhẹ nhàng gật đầu.
Bốn năm sau.
Thời điểm Cận Ngôn học đại học cũng chọn đến Thủ đô, miễn cưỡng làm bạn cùng trường với Chu Thụ được một năm.
Một năm đó, trong trường học không ai không biết bọn họ chính là một đôi người yêu AA vô cùng hợp phách, hơn nữa còn là trúc mã trúc mã từ nhỏ cùng nhau lớn lên.
Vì thế, cho dù Chu Thụ đã tốt nghiệp, trong trường vẫn tiếp tục truyền lưu giai thoại về đôi người yêu đồng giới này, cho nên bốn năm Cận Ngôn học ở đây rốt cuộc cũng không thấy ai dám đến đào góc tường.
Lễ tốt nghiệp của Cận Ngôn, Chu Thụ và ba mẹ hai bên đều ăn mặc long trọng đến tham dự, trong bữa tiệc tối của trường học thậm chí còn biểu hiện như thể bọn nhỏ nhà mình “đính hôn”. Tuy rằng bọn họ đều biết hai Alpha hiện tại không thể kết hôn hợp pháp, nhưng không một ai muốn phá vỡ tầng mong đợi tốt đẹp này, may mà ba mẹ của hai người đều không hề chú trọng danh phận.
Ngày đó, Cận Ngôn uống rất nhiều rượu, cậu say rồi liền nói rất nhiều, nói chính mình rất vui vì có thể cũng được vào học ở ngôi trường này, nói cảm ơn Chu Thụ đã cho cậu bảo hộ kiên định nhất.
Sự kiên định này so với tất cả đánh dấu đều chân thật hơn nhiều.
Nhưng ai ngờ được, hai người đêm đó ngồi ở bờ biển trò chuyện về tương lai bỗng nhiên nửa đêm lại phải vào bệnh viện cấp cứu.
Sau khi đưa Cận Ngôn hôn mê bất tỉnh đến được bệnh viện, Chu Thụ cả người đều ngốc, lung tung miêu tả tình hình lúc ấy với bác sĩ, anh thật sự không biết vì sao người đang ở trong lòng ngực mình, còn đang hôn môi với mình, lại đột ngột ngất đi.
Ngồi chờ ở bên ngoài phòng cấp cứu, cảm giác một ngày dài bằng một năm, đợi đến khi cánh cửa kia lại một lần nữa mở ra, tảng đá lớn trong lòng Chu Thụ rốt cuộc rơi xuống, nhưng đồng thời anh cũng lập tức mở to mắt.
“Cái, cái gì? Bác sĩ là nói, em trai tôi đang… đang tiến hành phân hóa lần thứ hai sao?”
“Đúng vậy, quá trình Alpha phân hóa lần thứ hai thành Enigma là cực kỳ nguy hiểm, nhưng theo như chúng tôi vừa mới quan sát các triệu chứng của em trai anh thì trước mắt mọi thứ đều không có trở ngại. Chỉ là cần phải thực hiện đúng thủ tục, cần người nhà ký tên.” Dứt lời, bác sĩ liền đưa cho Chu Thụ một tờ giấy.
Chu Thụ run rẩy ký tên mình vào, trong đầu đều là cụm từ “phân hóa lần thứ hai” không ngừng lặp đi lặp lại.
“Bác, bác sĩ, xin hỏi, vừa rồi bác sĩ mới nói ‘cực kỳ nguy hiểm’ là có ý gì?” Chu Thụ đột nhiên bắt lấy cánh tay của bác sĩ, cả cơ thể đều hoảng hốt lên, “Ý là em ấy vẫn sẽ gặp nguy hiểm sao? Em ấy khi nào có thể ra tới?”
“Người nhà bệnh nhân, xin tạm thời thả lỏng một chút, không cần khẩn trương như vậy, xin hãy tin tưởng vào chẩn đoán của bác sĩ.” Bác sĩ bất đắc dĩ rút cánh tay của mình ra, than nhẹ một tiếng, “Như vậy đi, chỗ anh có đồ vật gì nhiễm nhiều tin tức tố của anh thì có thể đưa cho tôi, tôi sẽ đem vào cho em trai của anh.”
“Có, có, bác sĩ đợi một chút…” Chu Thụ vốn định cởi áo khoác, thì nhìn thấy trên cổ tay lộ ra là một sợi dây xích mèo, “Bác sĩ, đem cái này cho em ấy giúp tôi.” Anh cởi sợi xích mèo ra đưa cho bác sĩ, “Đặt vào trong tay em ấy là được.”
Bác sĩ gật đầu, sau đó lại một lần nữa vào phòng cấp cứu.
Trải qua bốn tiếng chờ đợi dài như bốn thế kỷ, Cận Ngôn rốt cuộc được đưa ra ngoài, thời điểm Chu Thụ cầm tay cậu liền đụng phải sợi dây xích mèo mà cậu vẫn luôn gắt gao nắm chặt trong tay.
Bác sĩ và y tá sắp xếp xong liền rời khỏi, chỉ còn Chu Thụ một mình ở trong phòng lặng lẽ nhìn Cận Ngôn sắc mặt trắng bệch nằm trên giường bệnh, trong lòng đau đớn một trận.
Anh nhớ lại diễn biến tâm tình của chính mình khi hai người hôn nhau trên bờ biển, bỗng dưng lông mày giật giật hai cái.
Bốn năm này anh vẫn không nỡ chạm vào đứa nhỏ của anh, vốn dĩ tưởng rằng sau khi người ta tốt nghiệp xong mới về nhà đem lễ vật “mở ra”, ai ngờ chưa về đến nhà liền phải biết được rằng, kỳ thật, lễ vật bị “mở ra” kia có khả năng rất cao sẽ là… chính mình.
Có một khắc như vậy, Chu Thụ cảm thấy sắp hỏng mất, nhưng rất nhanh liền bình tĩnh trở lại.
Anh nhìn cậu em trai như búp bê tây dương đang nằm trên giường bệnh mà chính anh yêu thương từ nhỏ đến lớn, lắc đầu bất đắc dĩ cười khẽ một tiếng.
“Đứa nhỏ đáng thương, vừa mới kết thúc lễ tốt nghiệp liền phải chịu tội, ngẫm lại, năm em 18 tuổi phân hóa cũng là như thế này, Ngôn Ngôn của chúng ta thật đúng là có chút nhấp nhô.” Chu Thụ cười hôn hôn đầu ngón tay của Cận Ngôn, lại đặt tay cậu vào lại trong chăn, “Ngôn Ngôn, mau tỉnh lại đi, anh ở ngay đây này.”
“Lần này ca ca không đi đâu hết, liền ở bên cạnh em, vẫn luôn bên cạnh em.”
“Tỉnh lại đi, Ngôn Ngôn.”
“Tỉnh lại rồi, đánh dấu anh nhé.”
Bọt sóng ôn nhu nhẹ nhàng vỗ về, trong hôn mê, giọt mưa lặng lẽ giật giật đầu ngón tay.
Tác giả có lời muốn nói: Ba phiên bản của thế giới song song xem như đã viết xong! Tôi phát hiện bản thân thật đúng là một người đam mê viết thế giới song song đến phát cuồng…
Ba phiên bản về thế giới song song này vô luận là cảnh ngộ ban đầu có khác biệt bao nhiêu, kết quả cuối cũng vẫn sẽ quy về một mối: Cận Ngôn đều sẽ phân hóa thành Enigma, mà ca ca của cậu sẽ cam tâm tình nguyện cho cậu đánh dấu, bọn họ sẽ ở thế giới của chính mình hạnh phúc an ổn cùng nhau vượt qua cả đời.
Bởi vì ba phiên bản này đều có chút bi thương, cho nên tôi dự định tiếp theo sẽ viết một hai chương siêu ngọt về cuộc sống sau khi kết hôn. (Nói đến cùng vẫn là luyến tiếc phải chia tay…)
./.