Bị Trúc Mã Enigma Lừa Hôn - Thất Nguyệt Thất Nhạc - Chương 56: PN1. Là em ấy sao?
PN1. Là em ấy sao?
2023.09.01 ~ 2023.09.06
“Ca, dậy thôi.” Cận Ngôn kéo bức màn ra một khe hở nhỏ, đủ để ánh mặt trời lợi dụng thời cơ xông vào, khi rơi xuống trên chăn nệm còn mang theo một ít hương vị của muối biển.
“Nếu anh vẫn không dậy, em chỉ còn cách kéo hết bức màn ra.” Lời này vừa dứt, một bàn tay bỗng dưng vươn ra từ trong chăn rồi mò mẫm xung quanh, chỉ là mò nửa ngày cũng không bắt được lớp vải vóc nào, ngược lại còn sờ đến da thịt ấm nóng của ai đó.
Vì thế, cái tay kia liền giống như bị phỏng, nháy mắt lùi về trong chăn.
“Sao lại thẹn thùng như vậy?” Cận Ngôn cúi người lại gần, giọng nói trêu đùa cũng đi theo rơi xuống, “Ca, tối hôm qua anh cũng không phải thế này a.”
“Em câm ngay…” Lại là ba chữ này, vào trong tai của Cận Ngôn chỉ biến thành vuốt mèo cào nhẹ tê tê dại dại.
Nhưng ca ca tối hôm qua thật sự tiêu hao rất nhiều thể lực, vẫn là không nên trêu chọc quá mức.
“Rời giường đi, ca, em dẫn anh đi ăn. Ngày hôm qua không phải anh nói muốn đến quán lần trước chúng ta đã đến sao?” Thấy người trong chăn động động, Cận Ngôn thuận thế kéo ra một góc chăn, “Sau đó dẫn anh đi lái mô tô nước, chơi dù lượn (1).”
“Được rồi…” Chu Thụ rốt cuộc chịu nắm lấy bàn tay đưa đến trước mặt mình.
Sau đó được người kéo dậy, hầu hạ thay quần áo, rửa mặt,… Chờ đến khi thay xong áo đôi quần đôi, hai người cùng nhau đón ánh mặt trời, thong dong ra cửa.
“Hai năm không tới đây, ngày đầu tiên liền nhìn thấy mặt trời của đất nước này, thật là khó có được.” Chu Thụ nâng mặt, nheo nheo mắt, Cận Ngôn liền đưa qua một chiếc kính râm.
Chu Thụ nhận lấy đeo lên, nghiêng mặt sang bên cạnh liền nhìn thấy trên sóng mũi của Cận Ngôn cũng là một chiếc kính tương tự, chỉ hơi khác màu sắc, rõ ràng cũng là đồ đôi, vì thế cười khẽ ra tiếng.
Người này vẫn như vậy, chỉ cần là ra ngoài du lịch, thì nhất định sẽ đem tất cả trang phục và phụ kiện đều đặt mua thành đồ đôi, sợ người khác nhìn không ra bọn họ là một đôi.
Hai người kết hôn hơn hai năm, Chu Thụ cũng chỉ có thể ở những việc nhỏ nhặt không đáng kể trong sinh hoạt mà ngẫu nhiên bắt gặp chiếm hữu dục của Enigma nhà mình, nhưng mỗi lần như vậy đều cảm thấy mới mẻ.
Cận Ngôn lộ ra một nụ cười nhạt đầy thỏa mãn, nắm thật chặt tay của ca ca trong tay mình, nhếch lên khóe môi đáp lại câu nói của anh, “Có lẽ là lần trước đến đây anh quá mệt mỏi, chưa thể chơi được tận hứng, cho nên lần này thời tiết liền nể mặt anh một chút…”
“Em thật là…” Chu Thụ dùng sức siết chặt đôi tay giao nhau của hai người thêm một chút, nghiêng mặt sang bên cạnh, trừng mắt đánh gãy câu nói đang dần dần trở nên nguy hiểm của người nào đó.
“Được được, không đùa anh nữa. Đi, chúng ta đi ăn.”
Hai người bước vào quán cà phê ven biển mà lần trước đã từng đến, là một quán nhỏ đã bắt đầu mở cửa từ rất sớm.
Ngồi ở chỗ này có thể nhìn đến sóng biển vô cùng vô tận đang lóe lên ánh sáng vàng rực rỡ, còn có thể nghe được tiếng còi tàu du dương từ nơi xa xôi nào đó khi rời đi hoặc là trở về.
Món ăn nghiêng về nét phương Tây, mặn ngọt phù hợp khẩu vị, nếu phải miêu tả hương vị có bao nhiêu tốt thì cũng không biết nên nói thế nào, có lẽ là do cảnh trí thêm vào nhiều điểm cộng quá, cho nên Chu Thụ chỉ ăn một lần mà đến hai năm sau vẫn luôn nhớ mãi không quên.
Bọn họ gọi một phần bánh tàng ong dâu tây, một phần bánh mì nướng với trứng, hai ly cà phê.
Gọi món xong thì chọn một chỗ ngồi chờ, Chu Thụ nhìn quanh bốn phía một lần, cảm thán nói, “Nơi này không có gì thay đổi.”
“Đúng vậy, ngay cả barista cũng không thay đổi.”
Cận Ngôn nói xong, phất phất tay về phía quầy bar, barista cũng nhiệt tình chào hỏi bọn họ.
Barista là một cô gái Alpha tóc vàng mắt xanh, nhìn qua tuổi tác khá nhỏ, động tác lại lưu loát dứt khoát, latte art cũng rất xinh đẹp.
Lần trước đến đây, bọn họ có nói chuyện phiếm một hồi nên biết được cô bé là con gái của chủ quán, mỗi kỳ nghỉ đều sẽ tới phụ việc. Lần này Cận Ngôn và Chu Thụ đến nước A du lịch vừa vặn trùng vào kỳ nghỉ của cô bé, cô bé vừa liếc mắt một cái liền nhận ra đôi bạn lữ EA vô cùng đẹp trai này, vì thế kích động mà bắt chuyện với bọn họ.
Cô bé hưng phấn chia sẻ mấy năm nay đã gặp được không ít vị khách thú vị, lại nói về những sự tình đã phát sinh tại bờ biển này.
Cận Ngôn và Chu Thụ cùng nhau lắng nghe cô bé nói, ngồi bên cửa sổ nhìn ra vài cánh dù lượn đang lướt qua trên mặt biển, phảng phất cũng đồng cảm với phân tâm tình này như thể chính mình cũng từng trải qua.
Sau khi ăn xong, bọn họ chia tay quán cà phê với không gian chứa đầy gió biển này, nắm tay nhau đi về phía biển rộng.
Hai người tản bộ trên bờ cát dọc theo bãi biển, ngẫu nhiên gặp được ghế trống dưới cây dù nào đó thì sẽ ghé lại nghỉ ngơi tránh nắng một chút, Cận Ngôn vẫn luôn không chê phiền lụy mà chuẩn bị các loại nước ướp lạnh cho Chu Thụ, sợ ca ca nhà mình bị khát bị nóng.
Sắp xếp một lát, Chu Thụ được như ý nguyện mà ngồi trên dù lượn, Cận Ngôn ở trên bờ mỉm cười nhìn anh, ánh mắt không hề rời đi một khắc nào.
Sau đó bọn họ lại ôm nhau, da thịt kề sát mà lái mô tô nước, tùy ý để cho sóng biển tưới ướt quần áo của bọn họ, một khắc đó, bọn họ dường như đã cùng biển rộng hòa làm một.
Đây là khoảng thời gian rảnh rỗi chỉ thuộc về lẫn nhau mà bọn họ khó có được sau hai năm, vì thế cho phép chính mình giống như trẻ con chơi thật lâu cũng không chịu lên bờ.
Sau lại, Cận Ngôn phải hứa hẹn buổi sáng trước khi quay về sẽ dẫn Chu Thụ lại đến chơi một lần, mới có thể hống người mang về phòng nghỉ ngơi.
Chu Thụ lúc đầu ồn ào vẫn chưa chơi đủ, vừa mới về đến biệt thự ven biển liền mệt đến tê liệt ngã xuống sô pha, giống như một quả khí cầu trong nháy mắt bị mở van, sau khi xả hết hơi thì liền bẹp dí không đứng lên nổi.
Cận Ngôn bất đắc dĩ ôm người vào bồn tắm giúp anh tắm rửa, từ đầu tới cuối đôi mắt của Chu Thụ cũng không hề mở ra, tùy ý cậu đùa nghịch.
“Đều mệt đến như vậy, còn không chịu lên bờ.” Cận Ngôn thở dài, bắt đầu massage giúp cơ thể của ca ca giảm bớt tê mỏi, “Lần trước sau khi chơi xong thì cả người đau nhức suốt hai ngày, vậy mà lần này liền quên nhanh như vậy.”
Ngoài miệng tuy rằng có chút oán giận, nhưng động tác đều lộ ra kiên nhẫn và ôn nhu, thậm chí có vẻ vô cùng hưởng thụ loại hành vi “hầu hạ chủ tử” thế này.
Cận Ngôn lăn lộn hơn nửa ngày mới có thể đặt lưng xuống giường, cậu thuần thục đưa cánh tay mình vòng xuống cổ của Chu Thụ, ôm người vào lòng.
Chu Thụ trong lúc mơ màng rầm rì hai tiếng, sau đó tìm một vị trí thoải mái trong lồng ngực của Cận Ngôn rồi an tâm ngủ say.
Bởi vì Cận Ngôn đã dự đoán trước mà làm đủ công tác “giải quyết hậu quả”, cho nên hôm sau Chu Thụ tỉnh lại thì thân thể cũng không có bất luận di chứng gì, bọn họ vẫn dựa theo kế hoạch ban đầu mà ra biển câu cá, ngày thứ ba thì đi xem núi lửa thần bí, ngày thứ tư thì tiến vào rừng rậm nguyên thủy, ở giữa một mảnh xanh lục với mây mù lượn lờ mà hít thở nguồn không khí trong lành nhất,…
Thời gian thật sự trôi quá nhanh, chuyến du lịch đến nước A sau hai năm chờ đợi mới đó mà đã yên lặng tiến gần đến kết thúc.
Cận Ngôn tuân thủ hứa hẹn, dẫn Chu Thụ ra biển chơi một lần mô tô nước vào buổi sáng trước khi bọn họ rời đi.
Lại là sáng sớm, lại là quán cà phê quen thuộc.
Vị trí như cũ, món ăn như cũ, hương vị cũng như cũ.
Bọn họ vừa thưởng thức bữa ăn trước khi rời nước A, vừa lên kế hoạch lần tiếp theo đến thăm đất nước này.
Nói xong lời tạm biệt với người quen ở đây, Cận Ngôn ôm Chu Thụ ra quán cà phê, không ngờ khi đi ngang qua WC thì lại gặp được một gương mặt quen thuộc.
“Đoạn Tinh Di?”
“A? Chu Thụ?”
“Thật là trùng hợp a.” Hai người đồng loạt lên tiếng, sau đó ba người nhìn nhau bật cười.
“Sao cậu lại xuất hiện ở nơi này?” Chu Thụ hỏi, “Cách đây không lâu vừa mới cầm kim thưởng, nhanh như vậy đã cho chính mình nghỉ ngơi rồi a, Đoạn ảnh đế.”
Đoạn Tinh Di xua tay cười cười, “Đừng giễu cợt tôi, rõ ràng là cùng một đoàn phim ra tới, nhưng 2 năm sau tôi mới theo kịp bước chân của anh.”
“Cậu… gần đây có khỏe không?” Chu Thụ trên mặt lộ ra một tia lo lắng, “Chuyện kia… tôi cũng có nghe đến.”
Đoạn Tinh Di nghe Chu Thụ hỏi thì lắc đầu, rũ xuống mi mắt, nhưng trong đôi mắt lại là ôn nhu khó có thể che giấu.
Mấy tháng trước, trong lễ trao thưởng, Đoạn Tinh Di bất ngờ công khai tình yêu, nói chính mình chuẩn bị đính hôn cùng một Omega.
Tin tức này không hề nghi ngờ đã lập tức bá chiếm các hot search đứng đầu, bình luận bên dưới đối với hành động của Đoạn Tinh Di cũng là có khen có chê.
Có người duy trì một khang nhiệt huyết của hắn, liền nhất định có người vu tội hắn đây là cố ý giở trò.
Mà những người nói hắn “ngốc” hay “điên” thì cũng không phải số ít, rốt cuộc, một diễn viên vừa mới bước vào thời kỳ đỉnh cao của sự nghiệp lại đột nhiên công khai yêu đương thì quả thật là một hành động điên rồ.
Chuyện này đến bây giờ vẫn còn ồn ào huyên náo, nói vậy, lần này Đoạn Tinh Di đến đây nghỉ phép có lẽ cũng là vì tránh đi sự chú ý của công chúng.
“Tôi gặp một người, tôi không muốn cô phụ em ấy.”
Chỉ là một câu đơn giản, nhưng Chu Thụ dường như thậm chí có thể nhìn thấy trong đôi mắt của đối phương có muôn vàn pháo hoa chớp động.
Chu Thụ cũng là nghe được từ chỗ Chu Lệ Lệ, Omega của Đoạn Tinh Di là một trong số các fan đã theo hắn từ rất lâu, ngay từ thời cao trung cũng đã xuất hiện trong các sự kiện tiếp ứng.
Một tai nạn xe cộ đã khiến cậu ấy lâm vào hôn mê suốt mấy năm, đến tận hai năm trước mới tỉnh lại. Không ngờ rằng, vào ngày xuất viện liền may mắn gặp được thần tượng mà chính mình từng theo đuổi khi còn chưa ra khỏi bệnh viện.
Đoạn Tinh Di nói, ngay ánh mắt đầu tiên trông thấy hắn, Omega kia liền rơi lệ.
Mà hắn cũng không biết vì duyên cớ gì, vừa nhìn đến gương mặt che kín nước mắt của đối phương liền đau lòng đến không thể hô hấp, không tự chủ được muốn tới gần em ấy.
Tiếp đến, bọn họ yêu nhau, tính đến hiện tại cũng đã được một năm rưỡi. Đoạn duyên phận này ở trong mắt ai cũng đều là một chuyện đáng để chúc phúc, vì thế Chu Thụ cũng là thật lòng cảm thấy vui vẻ cho Đoạn Tinh Di.
Lại trò chuyện không bao lâu, Đoạn Tinh Di đưa mắt nhìn về phía ven đường, sau đó nói với Chu Thụ, “Sau khi về nước chúng ta lại liên hệ, tôi phải đi trước, em ấy có lẽ chờ cũng sốt ruột rồi.”
“Ừm, cậu mau đi đi.”
Đoạn Tinh Di vẫy vẫy tay, vào cửa hàng gọi một cây kem ốc quế, tính tiền xong liền vội vàng chạy đi.
Chu Thụ bởi vì tò mò, nhất thời nảy sinh ý định quan tâm chuyện của người ta hơn một chút.
“Ảnh đế nhiều năm như vậy vẫn không thay đổi một trái tim thích ăn dưa a.” Cận Ngôn cười cười trêu chọc ca ca nhà mình. Chu Thụ nhướng mày, liếc mắt nhìn cậu, “Cũng như nhau thôi.”
Hai người cùng đưa mắt dõi theo bóng dáng của Đoạn Tinh Di, trông thấy hắn đi đến ghế dài bên kia đường, đưa cây kem ốc quế trong tay mình cho người đang ngồi chờ ở đó, tiếp đến là bàn tay to nắm lấy bàn tay nhỏ, nắm chặt không muốn buông ra.
Bóng dáng của người kia thực nhỏ thực gầy, dường như chỉ một cơn gió thổi qua cũng có thể cuốn đi mất. Theo ánh mặt trời, Chu Thụ thấy được một đôi mắt to lấp lánh ánh sáng, anh theo bản năng đi về phía trước một bước, lại nghe được một giọng nói linh động đáng yêu, thế nên lập tức dừng lại hô hấp.
“Ngôn Ngôn, em xem…” Trong giọng nói của Chu Thụ là kinh hỉ và không dám tin tưởng, thân thể cũng không chịu khống chế mà đi về phía trước.
“Ca.” Cận Ngôn hô hấp trầm xuống, từ sau lưng ôm lấy anh, thử kéo anh về hiện thực.
Một cơn gió biển thổi qua, hương vị thiêu đốt trong không khí bỗng tiêu tán không ít.
Chu Thụ hoàn hồn, thân thể vẫn không tự chủ được phát run, “Là em ấy sao? Ngôn Ngôn, là em ấy đúng không…”
Cận Ngôn không đáp lại, chỉ là vẫn luôn cố gắng truyền lại độ ấm trên người mình cho Chu Thụ, ngừng một lúc, cậu hôn hôn vành tai của anh, thử hỏi, “Anh có muốn đi qua đó nhìn xem không?”
“Anh…” Nắm tay của Chu Thụ động động vài cái, nhưng sau đó đôi mày nhíu chặt của anh lại chậm rãi giãn ra, “Thôi, không nên.”
“Anh không đi.”
“Ừm, vậy không đi.” Cận Ngôn càng ôm người chặt hơn, trái tim cũng bị ai đó kéo nhẹ.
“Phải cũng được, không phải cũng được, em ấy thoạt nhìn thật sự hạnh phúc.” Chu Thụ cũng nắm lấy tay Cận Ngôn, hai người lại một lần nữa đón ánh mặt trời, đi về phía biển rộng.
“Tựa như em ấy từng nói với anh, chỉ là thế giới trong mộng mà thôi.”
Tác giả có lời muốn nói: Phiên ngoại một rốt cuộc tới rồi.
Là em ấy sao?
Bạn cảm thấy có phải không?
Tôi thì cảm thấy đúng vậy, bởi vì tôi vì thực hiện mong muốn cá nhân mà viết cho mỗi người bọn họ một kết cục đẹp nhất.
~~~~~
(1)
“Hoạt tường tán” (滑翔伞): môn dù lượn, tiếng Anh là Paragliding.
~~~~~
Editor có lời muốn nói:
i. Xin đừng hỏi có thật là em ấy không, mình cũng không biết đâu, tác giả chỉ nhắc đến ở phiên ngoại này thôi. Nhưng mình lựa chọn tin là thật, vì mình cũng muốn một kết cục đẹp nhất cho bọn họ.
“Tôi gặp một người, tôi không muốn cô phụ em ấy.”
Mỗi lần đọc đến câu này, mình đều phải ngừng lại một chút vì quá cảm động. Trên thế giới này còn nhiều điều tốt đẹp lắm, mình có thể chưa thấy được, nhưng không có nghĩa là nó không tồn tại.
i. Nếu bạn nào đọc đến “ảo tưởng” Cận Ngôn nói ở C55 mà đã khóc (như mình), thì hãy chuẩn bị khăn giấy trước khi đọc hai phiên ngoại sau về thế giới song song nhé.
i. Strawberry waffle
i. Scrambled eggs toast
i. Latte art
./.