Bi Thương Ngược Dòng Nước Mắt - Nguyễn Phương Linh - Chương 12 - Giở trò (2)
Tên tóc đỏ đi tới chỗ Vĩ Thành nhưng ánh mắt cũng tỏ rõ sự bất an:
– Lão đại, như này… định “chơi” con bé này thật à?
Vĩ Thành nhìn lên tên đàn em còn nhếch một bên lông mày với hắn:
– Mày thì sao?
– Em gu giống lão đại. Thế nhưng… liệu như này có ổn không?
– Mày ngồi coi hay là ra ngoài?
– Hì, lão đại ở đâu thì em ở đó. – Tên đầu đỏ tuy vẫn bất an nhưng vẫn gãi đầu mà nghe theo lời Vĩ Thành.
Phương Linh vì mặc quần áo dài nên bọn chúng không ngần ngại mà giật bung dải cúc áo của cô. Vòng ngực và eo đều hoàn hảo khiến bọn chúng ráo riết mà giục nhau nhanh chóng tiến hành.
Nói thật thì nhìn Phương Linh cũng rất dễ bị thu hút, thế nhưng sự tự do của anh bị phá bỏ thì cũng chẳng có gì khiến tâm trạng anh vui lên được. Vì thế mà phải trút giận lên người khác để giải tỏa cơn rức giận này.
Lúc này ở chung cư, Khánh Phong vì nghe Phương Linh nhắc tới việc cô đang ở club làm anh cũng lo lắng chẳng kém. Đây là lần đầu tiên cô tới nơi đó, anh không biết vì sao cô đến đó thể nhưng việc này sẽ rất phiền phức nếu để cô chú biết được. Vì thế mà anh đã phải lái xe ngay trong đêm.
Xuống tới nơi mà Phương Linh đã nói, anh còn hỏi thăm nhân viên để xem có thấy em gái của anh không. Thế nhưng trong club bao nhiêu người như vậy, họ làm sao mà biết được Phương Linh là cô gái nào trong chỗ này.
Khánh Phong hấp tập tìm kiếm xung quanh, cuối cùng anh vẫn đi đến phòng kĩ thuật để bảo họ cho xem camera. Ban đầu họ đã không cho anh vào, còn nói không phải nhân viên sẽ không được. Thế nhưng chỉ cần Khánh Phong gọi điện tới cho người nào đó, để cấp trên báo lại cho nhân viên club thì họ đã cho anh vào xem.
Nhìn kĩ từng khu camera một, Khánh Phong kiểm tra không soát một cái nào. Căn phòng 203 đó đám người kia còn đang xúm xít lại, tuy anh không nhìn ra Phương Linh bị che mất bởi mấy người đó, thế nhưng anh nhận ra được vòng tay cô đeo. Vì thế mà đã bảo người dẫn đường đến phòng đó.
Trong anh lúc này còn đang tức giận khó mà kiềm chế được. Chuyện này mà để cho bố mẹ anh biết, cô chú cũng biết thì sẽ còn ra tay với những người kia nặng hơn cả anh. Hơn nữa cú sốc này sẽ khiến Phương Linh nhớ mãi mà cô vốn dĩ là người đa cảm đa sầu vì thế nên anh phải tự mình giải quyết.
Hai vệ sĩ bên ngoài đứng chặn ở cửa, thế nhưng chỉ cần Khánh Phong lên tiếng cũng khiến họ phải né sang hai bên để cho anh vào.
Cánh cửa vừa mở ra, Khánh Phong không ngần ngại mà đạp đám người đang cởi quần áo để sàm sỡ Phương Linh.
Khi này tên tóc đỏ đứng dậy đi tới muốn đánh nhau với Khánh Phong thế nhưng đã bị anh ngáng chân mà ngã ngay tại chỗ.
Đi tới bên Phương Linh còn cởi áo choàng lên cho cô. Bế cô lên rồi còn nhìn về phía Vĩ Thành vẫn đang nhàn nhã coi như không có chuyện gì ở sofa kia còn đanh thép mà nói:
– Không biết con bé đã làm gì, thế nhưng việc hôm nay tôi sẽ tự xử lý. Nhưng còn lần sau, tôi e rằng cậu sẽ phải về nhà ăn cơm cùng bố mẹ sớm thôi.
Tuy rằng Khánh Phong không bắt những người ở đây phải bị bắt hay giam giữ gì, thế nhưng không có nghĩa là anh sẽ tha dễ dàng như vậy. Việc này anh sẽ để tới khi mọi chuyện lắng xuống, khi đó anh mới khuấy động trở lại. Còn về Vĩ Thành, một thiếu gia ăn chơi có tiếng, hơn nữa lần giở trò với Phương Linh không thành đó anh cũng đã biết. Vì thế nên anh chỉ cảnh cáo Vĩ Thành đừng có vượt quá giới hạn. Bởi vì động đến Vĩ Thành thì sẽ động đến cả Vương gia ở phía sau, như vậy chuyện hôm nay Phương Linh sẽ biết, mà nếu cô biết thì sẽ không ổn một chút nào. Vì tình thế ép buộc nên anh mới phải chọn cách im lặng mà bế Phương Linh đi.
Vĩ Thành thì vừa nghe đến việc đó, đương nhiên anh biết Khánh Phong đang ám chỉ tới việc sẽ nói lại chuyện này với ba mẹ anh. Mà việc này chính là nguyên nhân dẫn đến việc Phương Linh bị chơi xấu. Nên anh đương nhiên không im lặng nữa mà còn đi tới thách thức Khánh Phong:
– Nếu anh đủ khả năng làm tôi phải về Trung Quốc thì 5% cổ phần của Vương gia cũng sẽ chuyển nhượng lại cho anh.
– Không cần, 5% đó tôi có thể làm được nhiều việc khác. Vì thế nên đừng thách thức tôi. Cũng đừng có động đến người nhà của tôi, nhất là con bé.
Khánh Phong cũng không kém mà đáp trả lại.
Với trình độ học vấn, cả việc đã quá quen với nhiều loại người như Khánh Phong đây thì đối với anh, Vĩ Thành cũng chẳng là gì cả. Thậm chí nhìn anh còn ra dáng và khí chất hơn nhiều. Cũng đàn ông và còn trưởng thành từ suy nghĩ cho tới tuổi tác hơn Vĩ Thành. Lần này thì Vĩ Thành thua anh dù anh chẳng cần phải lấy thế lực của mình ra để uy hiếp.
Sau khi Khánh Phong bế Phương Linh rời đi, Vĩ Thành còn tức giận đập phá làm đám người trong chỗ đấy hoảng loạn mà rời đi để tránh “bão”.
. . .
Đưa Phương Linh về nhà, anh còn phải nhờ bạn gái của mình đến giúp đỡ cho Phương Linh. Cũng may là không có việc gì quá đà xảy ra nên có lẽ mọi chuyện sẽ ổn nếu như Phương Linh không biết được thôi.
Bạn gái Khánh Phong ở ngoài phòng khách còn thành thật nói:
– Em nghĩ anh nên bảo với bố mẹ của em ấy. Nếu không bọn người đó sẽ còn gây rối nhiều hơn với em ấy đấy.
– Anh sẽ xem xét. Có lẽ phải tăng cường an ninh bảo vệ con bé thì tốt hơn. Còn việc để cô chú ấy biết chuyện này bây giờ thì sẽ rắc rối cả về nội bộ lẫn việc ngoại giao nữa.
– Ừm, vậy hôm nay anh ở đây đi. Em về nhé.
– Không cần, ngủ lại đây cũng được. Thỏ nó dễ tính sẽ không phiền đâu.
Chỉ vừa mới ban nãy Khánh Phong nhìn còn đáng sợ biết bao, vậy mà khi ở cùng cô bạn gái của mình thì anh lại dịu dàng đến lạ thường. Có lẽ là sức mạnh của tình yêu chăng?