Bí Mật Minh Tinh - Tiểu Ái - Chương 18
– Không phải lại là lọc kịch bản nữa đấy chứ?
Minh Hạo hơi thất vọng với đáp án của cô, tự hỏi không lẽ đầu cô chỉ có công việc như vậy thôi sao. Chính hắn cảm thấy không khí đang hồi hộp bỗng nhiên chuyển thành hài hước. Cô cũng chuyển sang thái độ nghi hoặc tự lẩm bẩm.
– Em còn chưa hết kì nghỉ phép.
Minh Hạo không nói được thêm lời nào bỗng trở nên lúng túng định nói nhưng Sam đã kịp chặn lời:
– Thôi không phải nói gì đâu em biết rồi, bây giờ em mệt muốn nghỉ ngơi, chuyện khác thì để nói chuyện sau nhé.
Bị chặn họng, anh bắt đầu nóng lên, mặt đỏ bừng nói dọng giận dỗi, nghiêm nghị quạt lại:
– Đúng rồi đó, công việc thì bận rộn mà gọi mãi không nghe máy, tin nhắn không trả lời.
Sam ngạc nhiên trợn tròn mắt nhìn biểu cảm cáu gắt của Minh Hạo:
– Ơ kìa, công việc gì thì cũng ban ngày chứ, anh có biết mấy giờ rồi không hả?
Minh Hạo bị gắt lại thì dịu lại nhỏ nhẹ như chú cún con, nói lí nhí:
– Thì tự dưng đang nói chuyện em biến mất, anh còn chưa kịp nói xong..
– Làm sao bây giờ.. – Sam nhìn đồng hồ, nhìn xung quanh đường xá vắng hoe không bóng người.
– Làm sao? – Minh Hạo hỏi lại.
– Kí túc đóng cổng mất rồi.
Minh Hạo không nói thêm dắt tay Sam đi ra xe. Cô theo sau nhìn theo bóng lưng anh vừa nhăn nhó cố gắng giằng tay ra.
– Chị Trần bảo sang tuần em mới phải đi làm mà, anh làm gì kì vậy hả? Em không làm việc tối nữa đâu em mệt lắm rồi. Sam gào lên, anh cũng không vừa giả bộ ngây ngô hỏi lại vừa tay vẫn kéo Sam đi.
– Em nói cái gì cơ?
Sam bất lực với kiểu đùa của Minh Hạo, cười méo miệng không thành tiếng.
– Từ lúc nào anh biết đùa như vậy hả? Anh giờ hành xử không khác gì đứa trẻ con!
– Từ lúc anh thấy em lười làm việc đó.
– Đây là bóc lột nhân viên, bóc lột sức lao động của nhân viên đó.
– Ừ rồi sao?
– Em sẽ kiện anh.
– Ừ em kiện đi!
Xe về đến nhà Minh Hạo đã là đêm khuya, lần này anh dắt tay cô vào phòng ngủ và bật đèn, để cô ngồi xuống giường. Sam uể oải vẻ mặt mệt mỏi hai mắt muốn díu lại:
– Em buồn ngủ rồi.
– Tối nay em ngủ ở đây, anh sẽ ra ngoài kia.
Sam vừa nói vừa ngái ngủ, hai mắt đã nhắm lại chỉ có miệng vẫn hỏi lại cho chắc chắn.
– Thật sự là không phải làm tối sao?
– Nói ít thôi.
Nói rồi nhẹ nhàng đặt người Sam nằm xuống kéo chăn lên người cho cô, nhìn mắt Sam nhắm lại mới quay người định đi thì bị bàn tay cô nắm lấy kéo lại:
– Minh Hạo.. – Sam khẽ gọi.. – Ngủ ngon.
Trong cơn mệt mỏi hai mắt nhắm nghiền, kéo chăn chùm lên cổ, lẩm bẩm trước khi chìm vào giấc ngủ:
– Hôm nay lão ta ăn phải cái gì mà lại hành tôi như vậy chứ.. cả tuần rồi chưa được giấc ngủ yên nữa.. ây da.. cái lưng của tôi.
Minh Hạo bước ra ngoài đóng cửa lại, dựa vào cửa lắc đầu.
– Hôm nay mình làm sao vậy nhỉ?
Đồng hồ kim chỉ đến mười giờ Sam mới ngủ dậy, ngáp ngắn ngáp dài bước ra ngoài phòng khách đã thấy Minh Hạo đang ngồi thảnh thơi trên sô pha xem ti vi. Sam đi lại gần bàn ăn lấy cốc rót nước ra vừa làu bàu:
– Anh có biết em học bài vất vả ra sao không hả, cả tuần rồi em chưa được nghỉ ngơi hẳn hoi luôn á.
– Hôm nay anh sẽ cho em học môn mới..
Sam phụt ngụm nước vừa ngậm trong miệng. Minh Hạo vẻ mặt dửng dưng bấm chuyển kênh.
– Để làm gì vậy? Cái gì vậy?
– Cho em học lái xe.. Tèn ten.. – Vừa nói Minh Hạo vừa đưa tay chỉ ra phía ngoài, Sam nhìn theo hướng tay anh, qua lớp cửa kính siêu lớn nhà hắn là con Ferrari 488 Spider màu xanh nõn chuối của Minh Hạo đã đậu sẵn.
Sam nghe như sét đánh ngang tai, nhìn con xe Ferrrari màu xanh nõn chuối mặt méo xệch lẩm bẩm:
– Tại sao lại là cái màu xanh nõn chuối đấy cơ chứ?
– Màu đó hiếm! – Minh Hạo dán vào tivi nhưng vẫn có thể nghe thấy tiếng Sam lẩm bẩm. Cô bần thần nhìn chiếc xe đáp lời:
– Chứ không phải vì không ai đi cái màu đó à? Chỉ có anh mới đi cái màu đó thôi.. – Ngay lập tức Sam trở lại trạng thái nghiêm túc hét lên:
– Anh bị khùng hả? Em không học đâu!
– Em không học? Em không học? – Hắn mặt lạnh te ngước lên nhìn cô hỏi lại, nhắc lại câu hỏi đến hai lần. Cô nhìn Minh Hạo thách thức:
– Đúng em không học đâu!
– Em có thấy ở đâu, ở công ty nào mà Sếp cứ phải lái xe chở nhân viên đi làm không hả? Em coi vậy được hả?
– Ở công ty này, ở đây! Mà!.. Không phải anh có tài xế riêng sao?
– Em bảo muốn học lái xe mà?
– Có nhưng không phải hôm nay, cũng không phải với anh.
Mặt hắn trùng xuống, dọng điệu có phần ghen tuông vặn lại:
– Anh với cậu bạn của em dạy thì có khác biệt sao mà anh chỉ không được?
* * * Với lại em cũng không cần gấp thế, sao anh phải gấp thế nhỉ? Em còn chưa nghỉ ngơi đủ..
* * * Nhưng anh thích dạy em học, anh đang rảnh.
– Anh rảnh quá nên nghĩ ra trò chơi đấy à? Em là công cụ trò chơi phục vụ anh hả?
– Làm người cần phải biết luôn luôn nỗ lực, học lái xe rất quan trọng đó, những lúc quan trọng không lái được thì tính sao? Hãy nhân lúc anh còn có thời gian anh chỉ cho, có thấy công ty nào nhân viên được sếp đích thân dạy lái xe như này chưa? Em phải thấy tự hào!
– Lại có thấy, xe của anh thì toàn xe mắc tiền, anh định cho em há miệng mắc quai hả? Em đụng trúng đâu tiền đâu mà đền, em làm cho anh cả đời cũng không đền được.
– Anh chính là muốn em làm cho anh cả đời đấy.
Minh Hạo bày ra cái mặt nghênh ngang khiến cô không biết phải nói sao nữa, cái đầu chạy chậm chưa tìm ra cách đáp lời được với tên ương ngạnh này.
– Anh.. Em có học với ai thì học chứ không học với anh.. nha!
– Này! – Hắn gằn dọng gọi, sau đó lại chuyển qua nhẹ nhàng mời gọi – Nào đi nào..
Minh Hạo đứng phắt dậy lấy cốc nước Sam đang cầm lên tay đặt lại xuống bàn rồi kéo cô ra sân. Sam theo sau cố gào to cho anh nghe thấy:
– Lão này điên rồi, đang yên lành tự dưng bắt tui đi học lái xe là sao hả trời?
– Anh nghe thấy hết đấy! Ông trời cũng không cứu được em đâu!