Bị Ép Làm Nhân Viên Npc Trong Vô Hạn Lưu - Trần Liệt - Chương 8 - Bọn họ rất hiếu khách
- Trang Chủ
- Bị Ép Làm Nhân Viên Npc Trong Vô Hạn Lưu - Trần Liệt
- Chương 8 - Bọn họ rất hiếu khách
Trình Tuấn: “Hắn đã biến mất ở đâu? Đưa chúng tôi đến đó.”
Tiêu Nghiệp: “Được, được!”
Họ tìm kiếm xung quanh ngôi làng như những con ruồi không đầu, ngược lại là Trần Lật đã đến đó trước theo con đường ngắn nhất được hệ thống tính toán, thế mà thực sự ở ngay lối vào của lò mổ.
Thấy những con heo được dân làng mang đi.
Tuy bị che khuất nhưng đúng chính xác là heo 100%.
Trần Lật thở phào nhẹ nhõm.
Họ không nghĩ rằng tóc đỏ là một con heo.
Những người chơi rất nhanh chạy tới, bọn họ nhìn thấy Trần Lật cũng có chút kinh ngạc, bọn họ không biết Trần Lật có một cái hệ thống gian lận, cho rằng cậu xuất quỷ nhập thần, càng khẳng định cái nhãn sức mạnh thần bí của cậu.
Đầu trọc lộ ra vẻ mặt không lành: “Đây không phải chỉ là một con heo bình thường sao?”
Hắn chỉ nghĩ mình sẽ nhìn thấy tên tóc đỏ bị lột trần rồi bị đẩy vào lò mổ.
Tiêu Nghiệp lẩm bẩm: “Không có chuyện gì? Hắn không xảy ra chuyện gì hết sao?”
Chỉ cần tên khốn đó không chết, hắn cũng sẽ không sao cả!
Đúng! Chính là như vậy!
Nó chỉ là một con dê mà thôi, sao có người có thể chỉ vì một con dê mà liền giết người được!
Người trong thôn quay đầu lại: “Mọi người đã tới rồi, chúng tôi đang chuẩn bị mổ heo đây.”
Trần Lật trong lòng có dự cảm không tốt, con heo này không phải là định đem đi làm vật hiến tế sao, tại sao lại đi làm thịt vào lúc này.
Khi tất cả quay sang một bên, cuối cùng hoàn toàn lộ ra con heo trước mặt mọi người.
Nụ cười từ từ nở ra trên mặt Tiêu Nghiệp cũng hoàn toàn đóng băng vào lúc này.
Hắn hét lên như nhìn thấy ma: “Là anh Hoành! Là anh ta! Con heo này là anh ta!!!”
Người dẫn đầu thôn cười ha hả: “Đang nói đùa gì vậy? Đây là heo, làm sao có thể là người?”
Những người dân làng khác cũng làm theo và cười phá lên.
Những người chơi khác lại hoàn toàn cười không nổi.
Bởi vì con lợn đó có bộ lông màu đỏ giống hệt như tóc của tên côn đồ nhỏ kia.
Nhưng lúc này vì nghe được âm thanh, con heo cố gắng nhấc cái đầu bị trói của mình lên để nhìn họ, há miệng phát ra tiếng kêu thảm xin giúp đỡ.
Không biết vì sao, Trần Lật đột nhiên nhớ tới con dê bị Tóc đỏ giết, trước khi chết nó cũng nhìn Tóc đỏ như vậy với ánh mắt đau khổ cầu cứu, nhưng lúc đó Tóc đỏ không quan tâm đến cử động của một con dê. Con dao trực tiếp cắt qua mạch máu tươi, một lượng lớn máu tươi phun ra nhuộm đỏ cả bộ lông trắng.
Hình ảnh này rõ ràng tái hiện trong tâm trí cậu.
Theo biểu cảm con heo này ngày càng giống như con người đang cầu xin giúp đỡ, Tiêu Nghiệp càng sụp đổ hơn, dường như hắn ta cũng nhớ ra điều gì đó.
Hắn ta đã ở bên cạnh lúc con dê bị giết và cũng là một trong những đồng phạm.
Tiêu Nghiệp: “Mau cứu anh ấy đi! Đó là một mạng người đó!”
Cuối cùng giọng nói còn vỡ ra, nhưng bản thân mình vẫn đứng yên tại chỗ còn không dám tiến lên trước.
Đương nhiên, không người chơi nào dám tiến lên.
Đối diện có hơn 20 thôn dân, mỗi người đều cầm vũ khí trong tay, nhưng đây không phải mấu chốt, mấu chốt là nếu như sau khi bọn họ cứu Tóc đỏ thì sẽ không còn tế phẩm, lúc đó bản thân bọn họ cũng bị thay thế rồi sao?
Mỗi người đều có những suy nghĩ của riêng mình nên không ai dám bước tới, thế này liền trở thành một hiện tượng giằng co kỳ lạ.
Chỉ có Tiêu Nghiệp vẫn đang tuyệt vọng kêu cứu.
Khuôn mặt của những người dân dần trở nên xấu xí, ánh mắt họ nhìn hắn trở nên thiếu thiện cảm và nguy hiểm.
Một người chơi nữ không khỏi nói: “Này, đừng nói nữa.”
Thật đáng tiếc lúc này cảm xúc Tiêu Nghiệp đang trên bờ vực sụp đổ, hắn căn bản hoàn toàn không nghe vô lời họ.
Cuối cùng “đồ tể” từ bên trong đi ra, Tang Na cầm theo một con dao mổ heo cực lớn, ánh mắt kinh ngạc: “Sao còn không vào?”
Dân làng nhìn nhau khiêng con heo đang kêu gào vào lò mổ, cho đến giây phút cuối cùng bước vào, nó vẫn tuyệt vọng nhìn họ, ánh mắt van xin.
Tang Na liếc nhìn xung quanh đám đông, lưỡi dao lạnh lẽo toát ra một luồng không khí e ngại, tác dụng răn đe rất lớn.
Lần này Trần Lật xác định, ánh mắt của cô dừng ở trên người cậu thêm mấy giây.
Trần Lệ: [Hệ thống, cô ta hình như còn nhớ kỹ tôi. 】
001 đang bận vui vẻ: 【 đều là NPC, cô ta có thể làm gì được cậu chứ? Giá trị sợ hãi tăng lên 45 rồi này. 】
Nhớ lại cảnh bị ném xuống đất với một lực rất lớn, Trần Lật cảm thấy cô có thể làm bất cứ điều gì mình muốn với cậu bất cứ lúc nào.
Trong tay cô ấy cậu chỉ giống như một con gà con.
Thế mà trước mặt rõ ràng chỉ là một cô gái trông còn gầy hơn mình.
Thật xấu hổ quá.
Ngay sau đó Tang Na bước vào lò mổ với con dao vô cùng không hợp với hình tượng.
Con heo đột nhiên bỗng hét thảm lên một tiếng cao vút rồi không có âm thanh nào nữa.
Tiêu Nghiệp sửng sốt: “Chết rồi ư?”
Hắn ta đột nhiên gầm lên và tóm lấy người chơi gần nhất: “Sao không cứu anh ta! Đây là một mạng người đó!”
Người chơi kia nguyên bản còn có chút áy náy, nhìn thấy một màn này lập tức nổi giận: “Trong thế giới kinh dị thứ vô giá trị nhất chính là mạng người, rõ ràng là do hắn tự khăng khăng muốn ăn thịt dê rồi vi phạm điều kiện tử vong!”
Đồng bạn của hắn châm chọc nói: “Vậy sao vừa rồi anh không đi cứu hắn?”
Tiêu Nghiệp không nói, tại sao không cứu hắn?
Đương nhiên là bởi vì sợ.
Điều mà hắn thực sự quan tâm là sau khi Tóc đỏ chết, người tiếp theo chết chính là hắn…
…
Tiêu Nghiệp chậm rãi buông tay ra: “Điên rồi, các người đều điên rồi, trò chơi gì, quy tắc gì, tôi không chơi nữa! Tôi muốn về nhà!”
Nói xong, hắn quay người bỏ chạy, như thể có thứ gì đó đang đuổi theo sau lưng mình.
Trình Tuấn: “Không tốt, hắn muốn rời khỏi thôn!”
Hệ thống xem náo nhiệt không chê chuyện lớn: 【 nhanh đi qua nhìn một chút, giá trị sợ hãi có thể sẽ tăng lên đó. 】
Trần Lật gật đầu và đi theo.
Tiêu Nghiệp đang bị nỗi sợ hãi lấn át bùng nổ tốc độ đáng kinh ngạc, hắn chưa bao giờ cảm thấy mình cách cái chết gần như vậy.
Đặc biệt là sau khi Tóc đỏ bị giết chết, người ở bên cạnh cùng châm lửa là hắn cũng sẽ bị chết tiếp theo.
Bởi vì tốc độ của hắn quá nhanh mọi người đều bị bỏ lại đằng sau, thật vất vả đuổi kịp thì hắn đã đi ra khỏi thôn, mở cửa xe buýt.
Trần Lật choáng váng từ phía sau đi tới nhìn hắn lên xe, ngơ ngác đứng đó như một con vật nhỏ bị bỏ rơi.
[Hệ thống, xe của tôi sắp bị lái đi rồi. 】
Xe buýt được xem như là một công cụ quan trọng đối với cậu với tư cách là một Hướng dẫn viên du lịch, sau khi trò chơi kết thúc cậu còn cần lái chiếc xe này để chở những người chơi còn lại đi.
Không có xe buýt thì đi kiểu gì?
Những người chơi khác không dám băng qua cổng thôn, họ biết hậu quả nếu rời khỏi khu vực phó bản.
Thấy Tiêu Nghiệp cướp xe của Hướng dẫn viên du lịch, tất cả đều nhìn chằm chằm vào Trần Lật với ánh nhìn mờ mịt.
Trần Lật cả người cứng đờ, cố gắng giữ cho mặt không biểu cảm, không lộ ra bất kỳ sơ hở nào.
Nội tâm của người chơi chậm rãi nâng cao cảnh giác.
NPC này bị cướp xe thế mà còn không có bất kỳ phản ứng nào, quả nhiên thực sự không phải là một NPC bình thường.
Các mạch não hoàn toàn không nằm trên cùng một kênh.
Hệ thống rất nhàn nhã: [ Yên tâm, nếu dám tự ý rời khỏi trò chơi, kết cục sẽ không tốt đâu. 】
Tiêu Nghiệp hét vào mặt họ từ trong xe: “Ai trong các người muốn đi cùng với tôi?”
Hắn nhìn Trình Tuấn và Y Y, cả hai đều là người mới, trong lòng vẫn cầu nguyện có người sẽ đi cùng hắn.
Đáng tiếc hắn nhất định thất vọng.
Y Y cúi đầu và không nói gì, trong khi Trình Tuấn cố gắng thuyết phục hắn đi xuống.
Kiểu thuyết phục này càng thêm ghẹo gan Tiêu Nghiệp: “Vậy thì tôi sẽ tự mình đi! Các người cứ ở đây chơi cái trò ngu xuẩn này và chờ chết đi!”
Hắn tức giận ném lại câu này và ngồi xuống ghế lái.
Không biết có phải Trần Lật ảo giác hay không, nhưng xe buýt tựa hồ run lên, dường như… rất không vui.
Một chiếc xe làm sao lại có thể không cao hứng? Nhất định là cậu nhìn lầm rồi.
Tiêu Nghiệp vừa ngồi xuống đã cảm thấy chiếc đệm này vô cùng khó chịu, cảm giác khó chịu ngày càng mạnh sau khi cửa xe tự động đóng lại, hắn cảm thấy cơn đau râm ran như bị kim châm vào, cơn đau vô cùng chân thật như thể thật sự có thứ gì đó đang đâm xuyên qua da thịt và đóng đinh vào xương. Hắn thét lên và cố gắng đứng dậy nhưng phát hiện ra không biết lúc nào mình đã được thắt dây an toàn vào.
Không, không đúng…. Đây không phải dây an toàn!
Hắn cúi đầu nhìn, suýt chút nữa ngất đi, thứ khóa chặt eo hắn là một đôi tay xương xẩu!!!
Xương trắng dày đặc nhô ra từ hai bên ghế ngồi, ngón tay đan chặt vào da thịt, những vết tím bầm nhanh chóng bị ghim ra ở bụng, dùng lực đến mức dường như bóp nát toàn bộ nội tạng, trong gương xe có thể thấy khuôn mặt của hắn đã biến thành màu xanh đậm.
Chiếc xe này hoàn toàn không có đèn, trên gương lấy đâu ra đèn xanh!?
Trên gương xe phản chiếu một thế giới không giống với ở trong xe hiện tại, trong gương khung cảnh trong xe đều là vết rỉ loang lổ.
Tiêu Nghiệp hoàn toàn hối hận, hắn cố gắng ra khỏi xe, liên tục kêu cứu rồi lao ra khỏi xe một cách khó khăn.
Đáng tiếc từ bên ngoài nhìn vào mọi người chỉ thấy hắn đang ngồi ngẩn người trong xe, không phát hiện có gì không ổn.
Tay chân hoàn toàn mất kiểm soát, đầu tiên là hai tay giơ lên trên vô lăng, sau đó là chân đạp ga.
Dưới chân truyền đến một tiếng kêu thảm thiết, đụng vào có cảm giác vô cùng kỳ quái, giống như là giẫm phải thứ gì đó mềm mại… giống như da người!
Thực sự có một khuôn mặt người trên tấm phanh!
Vừa giẫm lên, mặt người phát ra tiếng kêu đau đớn, khuôn mặt vì đau mà biến dạng, nhưng hắn hoàn toàn bị mất khống chế chỉ có thể giẫm càng ngày càng mạnh lên nó.
Chiếc xe cũng bắt đầu di chuyển lao vào sâu trong rừng.
Tiêu Nghiệp: “Không! Cứu tôi với! Cứu tôi với!”
Dưới góc nhìn của những người chơi đứng ở cửa thôn thì hắn thực sự đang lái xe.
Người chơi già dặn kinh nghiệm vừa rồi vô cớ bị kéo cổ áo sắc mặt khó coi: “Đúng là tìm đường chết.”
Trần Lật không biết làm thế nào để ngăn cản, chỉ có thể trơ mắt nhìn chiếc xe buýt chạy dọc theo con đường mà lúc nó đến, khu rừng rậm rạp nhanh chóng che khuất tầm nhìn của họ.
Cứ thế mà đi?
Sự thật đã chứng minh rằng trò chơi kinh dị tuyệt đối không có khả năng thả mọi người đi.
Một tiếng vang thật lớn vang lên, cơ hồ muốn làm cho màng nhĩ mọi người đều chấn động, gió cát cuốn lên khiến ai nấy đều nheo mắt lại, âm thanh vọng lại u u một hồi.
Chỉ có Trần Lật là không bị ảnh hưởng, bởi vì vào thời điểm trước khi vụ nổ xảy ra ai đó đã bịt tai lại và kéo cậu vào trong ngực.
Trong mũi tràn ngập hơi thở cướp đoạt vừa quen thuộc vừa xa lạ, vụ nổ không hề làm cậu khó chịu nửa phần.
Sau lưng một mảnh ánh lửa.
Phó Mạc Ương không biết đột nhiên xuất hiện lúc nào thả tay xuống: “Tốt rồi.”
Trần Lật lúc này mới chậm rãi chớp mắt, trong lúc nhất thời không biết nên kinh ngạc cái nào trước, ý thức được mình còn ở trong lòng người đàn ông liền co rút lùi lại như thỏ sợ hãi.
Trong giây tiếp theo, người đàn ông không hài lòng nắm lấy cổ tay kéo cậu trở lại trong ngực của mình.
Phó Mạc Ương vẻ mặt đau lòng: “Không nói cám ơn một tiếng sao?”
Nếu không có hắn, thì bây giờ Trần Lật cũng sẽ như mấy người chơi kia đang chật vật dụi mắt.
Trần Lật lắp bắp: “Cảm… cảm ơn.”
Nhưng có thể buông cậu ra trước không QAQ
Tác giả có chuyện muốn nói:
Đánh giá quá cao bản thân, chỉ kịp lúc để cho ai đó ra sân một cái.