Bị Ép Làm Nhân Viên Npc Trong Vô Hạn Lưu - Trần Liệt - Chương 7 - Bọn họ rất hiếu khách
- Trang Chủ
- Bị Ép Làm Nhân Viên Npc Trong Vô Hạn Lưu - Trần Liệt
- Chương 7 - Bọn họ rất hiếu khách
Vô thức nhìn sang bên cạnh, như cũ là một chiếc giường trống.
Phó Mặc Ương đã rời đi.
Trần Lật có chút khó xử nghĩ, tuy rằng hắn luôn luôn hù dọa mình, nhưng hắn xác thực là không tùy tiện khi dễ NPC.
Tuy rằng không có công năng nghe trộm suy nghĩ trong lòng, nhưng 001 lại hiểu được biểu lộ của cậu, trầm mặc không nói.
Nó thực sự không chịu được rất muốn nói với ký chủ rằng vào ban đêm tên biến thái đó đã nhìn cậu ngủ trên giường, thỉnh thoảng còn chọc phá nữa.
Nếu không phải sợ bị cậu phát hiện, 001 rất chắc chắn hắn sẽ trực tiếp leo lên giường ôm cậu vào lòng ngủ.
Ánh mắt kia tuyệt đối đang nghĩ điều gì đó không tốt lắm.
Sau khi Trần Lật dọn dẹp giường và rửa mặt đơn giản, cậu đi ra ngoài, đúng lúc đụng phải một dân làng đang đưa bữa sáng.
Ăn một chiếc bánh sandwich trái cây được cắt thành hoa, cậu tò mò tự hỏi tại sao lần này không phải là Tang Na.
Chị Hoàng hỏi ra những nghi ngờ của cậu.
Người dân làng cười thật thà: “Tang Na đang bận chuẩn bị cho buổi lễ.”
Nói xong liền đi.
Một người chơi nhiều kinh nghiệm mở miệng: “Sắp đến tế điển rồi mà trong làng không có chuyện gì, càng yên bình càng thấy có gì đó không ổn”.
Tóc đỏ khịt mũi: “Cái gì? Chẳng lẽ mày muốn nhìn thấy người chết?”
Người chơi cũ ngừng nói.
Điều hắn thực sự nghi ngờ thực sự là điều này.
Đây là một phó bản có 3 người mới, nhưng vẫn chưa có ai chết, ngược lại có vẻ kỳ lạ.
Hắn không nghĩ trò chơi lại nhân từ như vậy.
Y Y ra mặt giải quyết ổn thỏa: “Không sao, trước lễ hội vẫn còn thời gian mà.”
Tóc đỏ đá văng ghế đứng dậy: “Tao không muốn ăn thứ thức ăn cho gà này.”
Tiêu Nghiệp vội vàng đi theo.
Đầu trọc cau mày đặt bát xuống: “Thằng này bị thần kinh à?”
Trần Lật im lặng đi theo Tóc đỏ.
Vì tránh bị hoài nghi, cậu không theo sát, tất cả đều là nhờ có hệ thống chỉ huy mới không mất dấu vết.
Đến khi nhìn thấy điểm đến của họ thì không khỏi ngạc nhiên, đây hình như là nơi tổ chức lễ hội.
Trên đại lễ có những chiếc bàn trải vải đỏ để tế lễ, bên dưới có những chiếc bàn tròn, không khó tưởng tượng hàng tháng cả làng sẽ tụ tập ở đây rồi cùng nhau ngồi ở dưới chia thịt ăn.
Tóc đỏ tiếp tục mày mò dưới gầm bàn, Tiêu Nghiệp quạt gió cho hắn.
“Be be ——”
Một tiếng dê kêu đột ngột đến.
Trần Lật hơi trợn to hai mắt: “Là dê?”
Không nghĩ tới thực sự có động vật được chuẩn bị cho lễ hội ở ngôi làng này.
Cậu còn nghĩ rằng ngôi làng sẽ sử dụng thịt người.
Tóc đỏ dắt dê ra ngoài.
Trần Lật vừa thở phào nhẹ nhõm lại bị nhấc lên: “Hắn muốn làm gì?”
001 hả hê cười trên nỗi đau của người khác âm thanh vang lên: 【 rõ ràng, muốn ăn thịt dê rồi.. 】
Trần Lật lo lắng: [Nhưng đây là con dê rất quan trọng đối với dân làng.】
Điều gì sẽ xảy ra nếu họ mất nó rồi điên lên.
Tiêu Nghiệp và Tóc đỏ giờ phút này trong mắt chỉ có dê.
Bọn họ cực độ khao khát thịt.
Nếu có những người chơi cũ khác ở đây, có thể họ sẽ nhận thấy có điều gì đó không ổn.
001 không thèm để ý: 【 cậu không thể xen vào bọn họ, nếu không sẽ bị trừng phạt. 】
Tiêu Nghiệp đã bắt đầu nhóm lửa, trong khi Tóc đỏ đang dùng dao chỉ vào con dê.
Con dê không ngừng kêu be be như thể nó đã biết trước số phận của mình, nó bị trói chặt và không thể cử động được gì ngoài cái đầu.
Tóc đỏ nhẹ nhàng cắt cổ bằng dao, máu dê đỏ tươi không ngừng tuôn ra từ vết thương.
Sắc mặt Trần Lật tái nhợt, cậu không phải là người nhìn thấy cảnh giết gà giết dê sẽ khiếp sợ, nhưng không hiểu sao lại cảm thấy cảnh tượng này vô cùng cổ quái.
Con dê sắp chết, nhưng nó vẫn cố chấp nhìn vào mái tóc đỏ và cố gắng kêu lên với ánh mắt vô cùng đau đớn.
001: 【 giá trị sợ hãi đã tăng lên 35 rồi. 】
Trần Lật nhất thời sửng sốt:【 Giết một con dê tăng giá trị sợ hãi? 】
001: 【 cậu nhìn sang bên trái. 】
Nghe vậy, Trần Lật nhìn sang và thấy một nhóm dân làng đi đến, mỗi người đều giận dữ cầm dao làm bếp hoặc cây chĩa ba.
Vừa nhìn liền biết kẻ đến không thiện.
Quả nhiên, bọn họ mười phần tức giận bắt giữ cả Tóc đỏ và Tiêu Nghiệp.
Tóc đỏ vốn định giết dê ăn thịt cuối cùng cũng bị dọa sợ: “Các, các người muốn làm gì!?”
Cho đến bây giờ, hắn ta không nghĩ rằng có gì sai khi giết một con dê ăn thịt.
Dân làng bàn tán rất nhiều, ngụ ý đổ lỗi cho họ vì đã giết con dê dùng trong buổi lễ.
Tiêu Nghiệp đã bị dọa thành hai đống run run: “Anh, anh không phải đã nói sẽ không có chuyện gì sao!”
Tóc đỏ sắc mặt cực kỳ khó coi hét lại: “Tao làm sao biết bọn họ sẽ tới nhanh như vậy!”
Hắn đã đặc biệt chú ý đến nó từ ngày hôm qua, sẽ không có dân làng nào nên đến đây vào lúc này.
Bây giờ dê vừa mới chết bọn chúng liền chạy ra đây, chẳng lẽ bọn chúng vẫn luôn ngồi canh sao?
Thấy họ như vậy, dân làng càng tức giận hơn, liên tục nói muốn dạy cho họ một bài học, những con dao làm bếp và chĩa ba được giơ cao.
Tiếng ồn như vậy sớm đã thu hút những người chơi khác.
Bọn họ đứng ở xa, sau khi biết hai người họ đã phạm vào chuyện gì, không ai sẵn sàng đứng ra nói thay họ.
Tang Na dìu trưởng làng xuất hiện, dân làng tự nhiên nhường đường cho họ.
Trưởng thôn hai mắt âm u nhìn từ trên xuống dưới: “Hai người các cậu đã giết dê?”
Dân làng ai oán: “Trưởng thôn, nên xử lý bọn họ thế nào đây?”
Tóc đỏ nghiến răng cố nặn ra một nụ cười: “Con dê này chúng tôi còn chưa ăn miếng nào. Tôi đã nhận ra sai lầm của mình, lần này có thể để tôi đi được không? Hơn nữa, mọi người không phải là người của Thôn Hiếu Khách sao? Tôi là khách của các người đó.”
Tiêu Nghiệp gật đầu: “”Đúng vậy, đúng vậy, chúng tôi có thể bồi thường cho các người mà.”
Cho đến tận bây giờ, hắn vẫn chưa hoàn toàn thoát ra khỏi suy nghĩ vốn có, cho rằng những thôn dân này nghèo đến mức sẽ không từ chối tiền.
Trưởng thôn lâm vào tình thế tiến thoái lưỡng nan: ” Các cậu là khách quan trọng của chúng tôi, đương nhiên không thể đánh các cậu, được rồi, chuyện này cứ như vậy kết thúc đi, Tang Na, cô đem con dê này ra chia cho mọi người một bữa ăn ngon đi.”
Khi nghe tin có thịt để ăn, dân làng quên ngay cơn giận vừa rồi mà nhảy cẫng lên vì sung sướng.
Như thể vừa rồi người tức giận không phải là họ.
Tóc đỏ ngã xuống đất thở phào nhẹ nhõm.
Sự việc này đã kết thúc một cách khó hiểu, nhưng Trần Lật cảm thấy rằng nó không đơn giản như vậy.
Cậu cúi đầu suy tư trong chốc lát, lại ngẩng đầu lên thì phát hiện hầu hết mọi người đã tản đi, Tang Na vẫn còn ở đó xử lý thịt dê.
Không biết có phải do ảo giác hay không, nhưng cậu có cảm giác cô ta vừa ngẩng đầu nhìn cậu.
Cậu muộn màng nhận ra rằng hoá ra Tang Na là Đồ tể.
Thấy cô xử lý thịt dê thành thạo là biết đây không phải là lần đầu tiên.
Dưới bàn tay của cô, con dê chết bị lột sạch lông, bị xẻ thịt, bị moi xương…
001 ngạc nhiên mừng rỡ: 【 giá trị sợ hãi tăng lên một chút, đến 36 điểm rồi.. 】
Trần Lật cảm thấy rất không khỏe, cậu rời khỏi trung tâm lễ hội, trở lại sân trong và sững sờ nhìn dãy phòng.
Có cái gì đó không đúng…
Nhưng rốt cuộc là không đúng chỗ nào.
Mãi cho đến giờ ăn trưa, những người chơi lần lượt trở về, nhìn thấy Trần Lập bọn họ cũng không còn sợ hãi nữa.
Sau tất cả, trông cậu không khác gì một Hướng dẫn viên du lịch thực thụ.
Lần này, Tang Na lại tới đưa bữa trưa, cuối cùng không còn là món chay hắn thanh đạm nữa mà là một nồi thịt dê đầy ắp.
Tang Na cười nói: “Đây là con dê bị giết sáng nay, mọi người mau lại đây ăn đi.”
Cô nhìn thẳng vào Trần Lật đang im lặng trong góc: “Hướng dẫn viên du lịch cũng có thể ăn.”
Không ngờ lại có phần của mình, Trần Lật sửng sốt một hồi mới chậm rãi lắc đầu.
Tang Na trông có vẻ tiếc nuối, đôi mắt cô ấy dán vào cậu một lúc trước khi thu lại.
Đầu trọc hỏi: “Tế điển không có dê, sẽ làm sao?”
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người dừng lại.
Tang Na cũng không có gì khác thường: “Cái này à, mọi người yên tâm, chúng tôi đã tìm được thứ mới thay thế, chính là heo.”
Các người chơi rõ ràng nhẹ nhàng thở ra.
Bề ngoài bọn họ vẫn rất dè dặt, khi cô rời đi, tất cả đều vây quanh mâm thịt dê.
Trần Lật: [Những người dân làng khác cũng ăn thịt à? 】
001: [ đúng thế. 】
Mà là ăn sống uống tươi, lời này tốt hơn hết là không nói cho ký chủ biết đi.
Ngay khi những người chơi chuẩn bị thưởng thức món thịt dê, họ bị gián đoạn bởi tiếng thở hổn hển và la hét của Tiêu Nghiệp.
Người chơi cũ mắng: “Cậu bị điên à!?”
Tiêu Nghiệp sắp khóc: “Không, không, không thấy anh Hoành đâu cả!”
Một người chơi già dặn kinh nghiệm không chút để ý nói: “Chắc là đi đâu mò cá đi.”
Tiêu Nghiệp suy sụp: “Làm sao có thể… hắn ta nhất định là đã bị giết!!”
Chị Hoàng buông chiếc đũa trong tay xuống, sắc mặt ngưng trọng: “Cậu nói hắn mất tích?”
” Đúng, đúng!” Tiêu Nghiệp quay đầu nhìn cô, “Giúp tôi tìm một chút đi.”
Nếu tóc đỏ chết, hắn ta trở thành kẻ nguy hiểm nhất.
Y Y không nhịn được: “Chị Hoàng sao vậy?”
Hoàng tỷ: ” Mọi người không cảm thấy cảm thấy quá trùng hợp sao, cái thôn này khắp nơi đều bị phong tỏa, trong thôn đều biết không có động vật, vì cái gì sau khi dê chết liền tìm được một con heo, đồng thời, còn có 1 người mất tích.”
“Trừ phi…” Trình Tuấn nói tiếp, “Con lợn đó là A Hoành!”
Mặc dù còn đang ở dưới ánh mặt trời chói chang, nhưng Trần Lật vẫn sợ toát mồ hôi lạnh.
001 âm thanh vui vẻ không hề báo trước vang lên: 【 giá trị sợ hãi tăng lên 40! 】
Tác giả có chuyện muốn nói:
Cá người nào đó cũng mất tích 1 chương rồi, trộm nói cho mọi người biết, hắn đi chuẩn bị kinh hỉ cho Hạt Dẻ Bảo Bối rồi.