Bị Ép Làm Nhân Viên Npc Trong Vô Hạn Lưu - Trần Liệt - Chương 3 - Bọn họ rất hiếu khách
- Trang Chủ
- Bị Ép Làm Nhân Viên Npc Trong Vô Hạn Lưu - Trần Liệt
- Chương 3 - Bọn họ rất hiếu khách
Các người chơi dần dần chết lặng, người chơi già dặn kinh nghiệm tự an ủi bản thân, NPC thiên kì bách quái, có một đứa ăn Korokke cũng rất bình thường đi…
Về phần Phó Mạc Ương thì càng bị để ý.
Người chơi mới không dám hỏi, người chơi già dặn kinh nghiệm chỉ cảm thấy hắn có bệnh.
Ngoại trừ quần áo ra xác thực còn có thể mang những vật khác vào trong trò chơi, chỉ là đều cần tốn hao điểm tích lũy, tại sao có thể có người đem điểm tích lũy lãng phí cho việc ăn cơm…
Phó Mạc Ương cũng không có ý định phản ứng đến bọn họ, một mình đi tới một bên sân khác ăn cơm.
Góc độ vừa vặn đưa lưng về phía đám người đang thầm mắng.
Chỉ có Trần Lật nhìn thấy dáng vẻ của người kia lúc lấy xuống khẩu trang.
Tướng mạo rất có tính công kích cùng cảm giác sắc bén, con ngươi màu xám bạc vào thời khắc này lại lạnh như tuyết thấm vào trong xương cốt, mang theo chút tà ác.
Cậu có chút bị hù dọa, động vật trời sinh nhỏ yếu liền kháng cự lại kẻ săn mồi hùng mạnh, ngoan ngoãn thu tầm mắt lại ăn Korokke tiếp.
Sau khi cắn một miếng Korokke bên trong trào ra súp khoai tây thơm ngọt, còn bỏ thêm cheese (phô mai).
Đám người: Thơm quá, móa!
Vì dời đi lực chú ý, đầu trọc dẫn đầu tự giới thiệu: ” Mọi người gọi tôi đầu trọc là được, vị này bên cạnh tôi là người cộng tác của tôi.”
Chị Hoàng mỉm cười: “Mọi người gọi tôi là chị Hoàng là được.”
Vừa rồi chính là cô đã giải vây cho Tang Na.
Cô gái áo trắng giơ tay lên: “Tôi tên là Y Y, lần đầu tiên bị cuốn vào trò chơi khủng bố, trong thế giới hiện thực là một sinh viên vừa thi đại học xong.
Trần Lật nhịn không được ngừng hành động ăn cơm, vụng trộm quan sát bọn họ, nghe vậy lộ ra biểu cảm nhỏ, xem ra sau khi thi đại học thì cô này liền tự mình làm nails.
Cậu nhớ rõ lúc cậu lớp mười hai mấy bạn gái trong lớp cùng hay hẹn nhau cùng đi sơn móng tay và làm tóc.
Ánh mắt lưu manh Tóc đỏ nhịn không được rơi trên người Y Y: “Mọi người gọi tôi là A Hoành hoặc là anh Hoành đều được, tôi là lần thứ hai tiến vào nơi này, đi theo anh đây đi anh đây có thể bảo kê cho em nha.”
Những lời cuối cùng là hướng về phía Y Y nói.
Y Y dù sao chỉ là cô bé, không muốn trong hoàn cảnh hoàn toàn xa lạ đắc tội nên cô chỉ có thể cười một tiếng không nói lời nào.
Điều này làm cho Tóc đỏ có lòng tin cực lớn, cố ý ưỡn ngực, cầm chén đũa gõ lên tiếng.
Một người đàn ông hơi mập bên cạnh hắn có chút nịnh nọt mở miệng: “Anh Hoành à, tôi là Tiêu Nghiệp tôi là lần đầu tiên tiến vào trò chơi này, anh xem có thể hay không…”
Hắn là đang yên đang lành tự dưng bị chộp tới nơi này, trên người còn cất một điếu thuốc, vừa nói vừa đưa thuốc lá tới.
Đối với người mới, trò chơi còn là khoan dung độ lượng, cho phép trên người bọn họ mang theo đồ vật ra trận.
Nhưng cũng chỉ thế thôi.
Dù là người mới độ khó cũng sẽ không giảm xuống nửa phần, cho nên tỷ lệ thiệt hại vẫn cao vô cùng.
Tóc đỏ vừa nhìn thấy thuốc lá, hai mắt sáng lên, hút xong điếu thuốc liền gật đầu hài lòng.Trình Tuấn đẩy kính mắt, tiếp tục tự giới thiệu: “Xin chào, tôi là Ninh, tôi cũng là một người mới thuần túy.”
Anh nhận thấy ngoại trừ hai người mới còn lại, những người chơi cũ về cơ bản đều sử dụng tên giả, nên anh cũng để mắt tới.
Trần Lật trầm ngâm nhìn hắn.
Cậu có chút ấn tượng với chàng thanh niên điềm tĩnh này, dường như là người có tiềm năng nhất trong ba tân binh.
Sau đó cậu cũng không nghe một nam hai nữ tự giới thiệu, bởi vì đột nhiên cậu cảm thấy lạnh sống lưng, giống như một con cừu nhỏ chậm rãi gặm cỏ bị một con chim ưng bay lượn trên trời nhìn chằm chằm.
Cậu lặng lẽ ôm Korokke của mình, và di chuyển đến góc xa nhất của sân để tránh tầm nhìn không che giấu của người đàn ông.
Biết mình đang dọa người, Phó Mạc Ương hơi kiềm chế ánh mắt hung hăng của mình lại, dứt khoát không nhìn cậu nữa.
Hắn đúng là cố ý làm điều đó với một chút suy nghĩ xấu xa, biết rõ lá gan một con cừu non bị nhìn như vậy sẽ nhạy cảm như thế nào.
Thật ra cũng chỉ không muốn anh ấy tập trung vào người khác, nhưng đối với Phó Mạc Ương, người đang làm trò gàn dở, thì việc hắn nên nắm giữ thứ mà mình quan tâm là chuyện đương nhiên, người cũng không ngoại lệ. Dòng máu ác quỷ chảy trong người hắn, bản tính lang sói đã khắc sâu vào xương tủy hòa vào máu thịt, bất cứ ràng buộc đạo đức nào cũng đều nhạt nhòa trước sức mạnh tuyệt đối, hắn là một kẻ săn mồi kiêu ngạo không bị thuần hóa.
Hắn là người duy nhất có thể nhận ra thân phận thực sự của Trần Lật là một con người.
Động tác nhắm mắt của Phó Mạc Ương mang lại không gian thở cho chú cừu non ngây thơ, Trần Lật cuối cùng cũng ngừng run rẩy cảnh giác cuộn tròn ôm Korokke của mình, dự tính sẽ chạy xa hơn nếu có gió thổi cỏ lay.
Đôi mắt màu hổ phách nhạt có cảm giác mỏng manh hơn khi cậu sợ hãi, và cách cậu cúi đầu khiến người khác rất muốn chạm vào nó, thử xem nó có mềm như khi nhìn thấy bằng mắt thường không.
Biết mình không nên hung ác trêu chọc người khác, Phó Mạc Ương tâm trạng vui vẻ quay đầu đi, không màng đến việc bại lộ toàn bộ khuôn mặt của mình trước mặt người khác.
Đầu trọc lập tức hét lớn: “Phó Mạc Ương!?”
Những người chơi kỳ cựu khác lập tức ngẩng đầu lên, trong mắt tràn đầy sợ hãi và kinh ngạc.
Chị Hòang huých khuỷu tay vào tên đầu trọc, ám chỉ bằng ánh mắt.
Đầu trọc có chút tái nhợt, ý thức được mình vô tình lỡ lời, ấp úng: “Thật xin lỗi thật xin lỗi.”
Liên tiếp tiếng xin lỗi hai lần.
Phó Mạc Ương đang trong tâm trạng tốt, vì vậy hắn không nhìn phía đầu trọc nữa.
Đầu hói thở phào nhẹ nhõm.
Y Y không khỏi hỏi: “Hắn là ai?”
Tóc đỏ thực ra là một người mới nửa vời, hắn chỉ nghe nói về Phó Mạc Ương, chỉ là không có thời gian để biết quá nhiều, vì vậy hắn cố tình vội vàng trả lời để giả vờ trước mặt các cô gái: “Một người chơi có trình độ giá trị vũ lực rất cao và có chút nổi tiếng trên diễn đàn.”
Hắn cố ý nói thành chỉ có chút nổi tiếng, nhưng trên thực tế cái tên này trong toàn bộ giới người chơi đều như sấm bên tai, không người nào mà không biết.
Có thể cô chưa nhìn thấy khuôn mặt của hắn, nhưng cô chắc chắn biết con ngươi màu xám bạc mang tính biểu tượng của hắn.
Đầu hói: “Nào chỉ là rất cao, mà là cao nhất! Hắn là người duy nhất trong 5 năm kể từ khi trò chơi xuất hiện một mình giết qua một NPC dẫn dắt. “
Trong một trò chơi, NPC nòng cốt có thể bị giết, NPC manh mối có thể bị giết, nhưng chỉ có NPC dẫn dắt là độc lập với trò chơi, giống như người chơi, họ có mạng lưới liên lạc và khả năng thăng cấp, và gần như không thể bị giết.
Nghe nói mỗi NPC dẫn dắt đều được biến đổi từ một thứ gì đó có sát khí rất nặng, ví dụ như con thiên nga sát thủ top 4 trong bảng xếp hạng được biến đổi từ một hộp nhạc khiêu vũ.
Có thể tưởng tượng được toàn bộ giới trò chơi kinh dị đã sốc đến mức nào khi biết một NPC dẫn dắt bị giết chỉ vì âm thanh khó chịu và quấy rầy giấc ngủ của hắn.
Vì hành động này của hắn, tất cả các đồng đội của hắn đã vượt qua ải trong ngay ngày đầu tiên, lập một kỷ lục mới mà không ai có thể vượt qua.
Cho đến tận bây giờ, truyền thuyết của hắn vẫn lưu truyền trên diễn đàn, có người nói hắn cũng giết cả đồng đội, có người nói ngay cả NPC nhìn thấy hắn cũng sẽ sợ hãi.
Trần Lật trong góc trì độn chớp mắt.
Giết, giết NPC…?
Sau khi suy nghĩ một lúc, cuối cùng cậu cũng hiểu lời nói của tên đầu trọc đối với sự an toàn của chính mình.
QAQ!!!
Lách cách.
Có một tiếng đóng cửa cực kỳ nhỏ, nhưng nó không đánh thức những người chơi vẫn còn đang bị sốc.
Trần Lật giấu mình trong căn phòng ngoài cùng bên phải với hộp cơm Korokke trong tay, ẩn mình như một con đà điểu nhỏ.
không thể nhìn thấy tôi không thể nhìn thấy tôi không thể nhìn thấy tôi…
Trong sân, tất cả mọi người đều có tâm trạng giống cậu, không ai biết vì sao người đàn ông vừa rồi còn tươi cười giờ lại đột nhiên sắc mặt lạnh lùng lườm bọn họ một cái.
Chỉ cần một cái nhìn là đủ để làm cho tất cả mọi người rít khẽ.
Mọi người đều đang cố gắng giảm thiểu sự hiện diện của họ, không muốn bị chú ý tới.
Phó Mạc Ương xoa nhẹ ngón tay của mình, không vui nghĩ, chậc chậc, vẫn là bị mình dọa chạy mất.
Lá gan thật nhỏ.
Phó Mạc Ương quay lại: “Bố trí một căn phòng đi.”
Đầu trọc: “Nơi này có 6 gian phòng, trong đó hướng dẫn viên du lịch chiếm 1 gian, còn lại 5 gian đều là từng cặp, Ngài xem Ngài muốn ở cùng…”
Bất giác mang lời kính trọng.
Phó Mạc Ương tâm tình không hiểu sao lại tốt, có thể xưng hỉ nộ vô thường, thấp giọng thì thầm: “Hai người một đội?”
Hắn đi về phía xa bên phải, chiếc áo gió màu đen của hắn vẽ một đường cong sắc nét, và không quay đầu lại, hắn tuyên bố: “Tôi ở chung phòng với Hướng dẫn viên du lịch.”
Những người chơi đang khẩn trương khác:???
Cái tên điên này, sao có thể chủ động ngủ với NPC chứ!?
Trần Lực không biết bên ngoài xảy ra chuyện gì, không có hứng thú ăn uống, phát ngốc cuộn tròn ở trên giường.
Sau đó cửa bị đẩy ra.
Nhìn thấy đó là ai, Trần Lật triệt để ngây ngẩn cả người.
Người đàn ông đóng cửa lại sau lưng, bình tĩnh đi về phía cậu, từng bước một giống dã thú tiến đến gần con mồi, đôi mắt xám bạc dưới ánh đèn mờ ảo càng trông càng không giống người.
Cuối cùng anh dừng lại trước giường con mồi, từ trên cao nhìn xuống dưới.
Trần Lật yết hầu hơi hơi buộc chặt, ngón tay bởi vì dùng sức mà có chút trắng bệch, giống như ngọc tẩm phấn: “Anh… “
Những lời còn lại chưa kịp nói ra đã bị động tác đột ngột của người đàn ông cắt ngang.
Phó Mạc Ương đột nhiên rút ngắn khoảng cách giữa họ, gần đến mức cậu có thể đếm được hắn có bao nhiêu sợi lông mi.
Từ ” xinh đẹp ” là từ miêu tả đầu tiên xuất hiện trong đầu mọi người khi nhìn thấy Trần Lật, không còn từ nào thích hợp hơn, chỉ là đôi mắt hạnh nhân tròn xoe tôn lên vẻ đẹp tự nhiên vô tội khiến người nhìn có chút xót xa.
Phó Mạc Ương tỉ mỉ và cẩn thận dùng ánh mắt như thực chất miêu tả quanh người cậu một vòng.
Cuối cùng đi đến một kết luận —— thực sự rất dễ thương.
Cho dù đó là cái nhìn run rẩy, hay động tác liều mạng cuộn tròn thành một quả bóng, tất cả đều điên cuồng đốt cháy dưới góc nhìn thẩm mỹ của hắn.
Chiếc cổ trắng nõn và thon thả đương nhiên rất thích hợp để bị hắn dùng răng nanh cắm vào và đóng dấu.
Phó Mạc Ương đột nhiên thoáng thấy được hộp cơm để qua một bên, trực tiếp cau mày.
Chỉ ăn một ít cơm, còn không ăn hết các món ăn kèm và bánh Korokke.
Không chỉ có lá gan nhỏ như hamster, lượng cơm ăn cũng thế.
Khó trách nhìn gầy như vậy.
Kỳ thật Trần Lật cũng không gầy yếu, mà là do khung người nhỏ hơn một chút so với đàn ông bình thường, trông quá mảnh khảnh, kỳ thật là thịt phân bố rất cân xứng, cũng vừa đúng
Phó Mạc Ương không thèm để ý những thứ này, trực tiếp cầm hộp cơm lên, dùng thìa múc cơm đưa lên miệng, không nhịn được nói: “Ăn đi.”
Trần Lật: “…”
Cậu không thể nghĩ tới, bị “uy hiếp” một hồi, đổi lại là một bữa ăn sao?
Cảm giác quá mức khó hiểu lấn át nỗi sợ hãi trong lòng, cả ngày bị chèn ép cuối cùng cũng bộc phát vào lúc này, cậu trực tiếp vươn tay dùng sức đẩy ra: “Không ăn!”
Cổ tay người đàn ông vững vàng như sắt, vẫn kiên quyết cầm thìa không chút lay động.
Trần Lật đẩy một lần nữa, nhưng vẫn không di động.
“…”
Ok, bực mình hơn rồi nha!!
Tác giả có chuyện muốn nói:
Khiêu khích, lần đầu gặp mặt có người chọc giận bảo bối hạt dẻ ( chỉ trỏ)