Bị Ép Làm Nhân Viên Npc Trong Vô Hạn Lưu - Trần Liệt - Chương 12 - Bọn họ rất hiếu khách
- Trang Chủ
- Bị Ép Làm Nhân Viên Npc Trong Vô Hạn Lưu - Trần Liệt
- Chương 12 - Bọn họ rất hiếu khách
Bàn tay Phó Mạc Ương ấn đuôi mắt của cậu rồi từ từ trượt xuống khoang miệng, hắn dùng hai đốt ngón tay trìu mến trêu đùa cái lưỡi mềm mại bên trong, trên mặt biểu tình vui vẻ nhưng vẫn hạ giọng giả vờ nghiêm túc:” Suỵt, đừng ồn ào nếu không sẽ bị chú ý đó.”
Lò mổ này không lớn, chỉ cần có người liếc mắt dịch sang nhìn một chút thì sẽ thấy hai người bọn họ đang đứng trong góc.
Đứng trước những dân làng này là Tang Na đang cầm một con dao đồ tể khổng lồ và trưởng làng có bộ ria mép.
Chỉ là những dân làng này bây giờ trông hoàn toàn khác với dáng vẻ lúc đầu mà Trần Lật thấy.
Những động vật này có từ lợn đến dê già, thậm chí cả bò, điểm chung duy nhất của chúng là đột biến ở chỗ tiếp giáp giữa cổ, một nửa trong số đó là cổ người nối với cơ thể người, sau đó được bao phủ trực tiếp bằng tóc và trở thành một cái đầu động vật.
Đầu động vật dễ thương ban đầu được khâu vào cơ thể con người, chỉ để lại vẻ ngoài kỳ quái quỷ dị.
Đôi mắt với lòng trắng nhìn những xác người bị treo cổ một cách vô cảm, mở miệng bàn bạc cách thưởng thức những con gia súc lấy thịt này trong lễ hội.
Chúng nó gọi các du khách nhân loại là – gia súc lấy thịt.
Một gã đầu lợn lau nước dãi trên miệng: “Ta muốn ăn con đực không có lông kia, trên người nó giống như có cơ bắp, thịt chắc chắn rất chắc.”
Một thôn dân đầu gà khác liếc nhìn với đôi mắt nhỏ xíu há miệng và nói với giọng the thé:” Thật vô nghĩa, con cái kia mới ngon, nhìn là biết thịt non ăn rất mềm.”
Sau đó, chúng bắt đầu cuộc tranh luận nảy lửa xem cái nào ngon hơn.
Trong lúc nhất thời, Trần Lật không biết có nên cảm kích những con thú thịt này vì không nhắc tới “hướng dẫn viên du lịch” hay không.
Cậu nghĩ đến cách Tang Na nhìn mình mấy lần trước đó liền không khỏi cảm thấy căng thẳng, kỳ lạ là cô ấy dường như bị ai đánh, khắp người đều có vết thương, còn có một cảm giác u ám khi nhìn vào giữa lông mày của cô ấy.
Chẳng lẽ là có xung đột nội bộ à? Chứ làm gì có người chơi nào có thể đánh bại một NPC được coi là “đồ tể” thế này?
Không kịp nghĩ nhiều, Trần Lật thu hồi tầm mắt đem lực chú ý chuyển sang người đàn ông phía sau, cậu không chịu nổi bị quấy rầy nên dù sợ hãi nhưng vẫn tức giận cắn ngón tay hắn không bỏ.
Phó Mạc Ương khẽ cười một tiếng suýt nữa đã thu hút sự chú ý của những dân làng khác.
Chỉ có Tang Na vẫn đứng im lặng nhưng nắm đấm của cô ấy đã siết chặt hơn một chút, vẻ mặt cũng trở nên ẩn nhẫn hơn.
Có vẻ như là đã biết có ai đang trốn ở đó nhưng không nói gì.
Nó đã được dạy một bài học.
Trần Lập không nhận ra sự khác biệt tinh tế này, cậu sợ thu hút những thôn dân kia phát hiện ra mình nên chỉ có thể nhả Phó Mạc Ương ra.
Lần này, người đàn ông cuối cùng cũng ngoan ngoãn rút ngón tay ra, Trần Lật trực tiếp nhìn thấy dấu răng nông cạn sắp biến mất trên đó nhịn không được ủy khuất đến trợn tròn đôi mắt.
Mình đã dùng sức cắn mạnh như vậy, không lẽ tay người này làm bằng sắt hả??
Tuy không nói lời nào nhưng Phó Mặc Ương cũng hiểu được nỗi bất bình của cậu nên lại đưa ngón tay về phía trước, ra hiệu cho phép cậu cắn tiếp.
Mặt Trần Lật dần dần đỏ lên, lần này là tức giận.
Trên đó có một số vết nước lấp lánh đáng ngờ… Tại sao người này lại vô liêm sỉ như vậy!
Cuối cùng, dân làng thay đổi góc độ, hoàn toàn quay lưng về phía bọn họ, khi không có người chú ý, Trần Lật hất khuỷu tay lên bụng người phía sau thành công thoát ra và lẻn ra ngoài.
Phó cố ý thả người ra – Mạc Ương chậm rãi đi theo bước chân của cậu, cũng không tiến lên mà chỉ duy trì khoảng cách thích hợp.
Người này thật sự thích hợp chơi tâm lý chiến, giỏi nắm bắt cảm xúc, con dê con chưa từng có kinh nghiệm phát hiện không thể thoát khỏi hắn, liền dần dần thả bước chân chậm lại.
Cũng không hề biết rằng hậu quả của việc dung túng cho thợ săn là bị ăn thịt.
Trần Lật tức giận nói: [ hắn thật sự quá tệ, chỉ mong thế giới sau ta sẽ không nhìn thấy hắn nữa. ]
001 lúc này lại lên mạng, có cùng một mối hận: [Đúng vậy, lần sau chúng ta nhất định sẽ không gặp lại hắn! 】
Trên khắp thế giới có nhiều người chơi và phó bản như vậy, xác suất gặp phải cùng một người là rất thấp, người chơi chết trong phó bản mỗi ngày, người chơi mới mỗi ngày được bổ sung, về cơ bản duy trì trạng thái cân bằng.
Bước chân của Trần Lật đột nhiên dừng lại, cậu nhận ra mình đã chạy về sân mà không hề hay biết.
Cho đến lúc này, cậu mới thả lỏng thần kinh căng thẳng của mình một chút, mọi suy nghĩ lộn xộn tràn vào đầu.
Một tiếng vang lên, tất cả manh mối cuối cùng đã được kết nối.
Cổ họng cậu có chút nghẹn lại, nhìn về phía sân nhỏ trước mặt, hỏi: [Hệ thống, mi không cảm thấy sân này quen thuộc sao? ]
001 quét nhìn xung quanh: [Không, theo cảm nhận của tôi, ở thế giới thực có lẽ cậu chưa từng nhìn thấy loại nhà này. 】
Các phòng nhỏ được bố trí gần nhau, cửa ra vào nhỏ và không có cửa sổ, sống ở đó lâu sẽ dễ cảm thấy chán nản, may mắn thay, họ chỉ cần ở lại năm ngày.
Trần Lập: [ trang trại chăn nuôi. ]
[Cái gì? 】001 nhất thời không thể theo kịp suy nghĩ khác biệt của con người.
Sau khi sợ hãi, cậu trở nên bình tĩnh hơn một chút: [Hình thức phân bổ này rõ ràng giống như một trang trại chăn nuôi, và đó là mô hình được con người sử dụng để nuôi gà mái hoặc gia súc. ]
[Khó trách bọn họ đến tiểu viện đúng giờ giao cơm, khó trách trong thôn nhà cửa đều bình thường, chỉ có nơi chúng ta ở có bố cục kỳ lạ. 】
Hóa ra từ lúc vào làng, họ đã trở thành “gia súc lấy thịt” trong mắt dân làng.
[Vậy là không có điều kiện nào để chết cả. ] Trần Lật chậm rãi thở ra, [Tất cả khách du lịch ngay từ đầu đã nằm trong danh sách tử vong. 】
Vậy mà họ còn tưởng rằng chỉ cần tìm ra bí mật của ngôi làng thì họ có thể tránh được tình trạng chết chóc và sống sót cho đến sau lễ hội.
Khó trách nhiệm vụ yêu cầu là sống sót trong lễ hội, bất kể Tóc Đỏ có muốn ăn thịt cừu hay không, dân làng trước lễ hội đều sẽ tàn sát bọn họ, sự việc của Tóc Đỏ chỉ đẩy nhanh tốc độ này mà thôi.
Giọng điệu của 001 đột nhiên trở nên rõ ràng: [Thì ra đây là một kịch bản tàn sát khoác da giải mã cốt truyện, những manh mối đó đều trở thành bom khói.】
Khi người chơi cuối cùng phát hiện ra sự thật thì cũng không còn đủ thời gian để đối phó với sự săn giết.
Trần Lật tiến lên một bước: [Tôi phải cảnh báo họ. ]
001: [Nhưng giá trị kinh dị bây giờ chỉ là 55. ]
Nhìn thấy Trần Lật vẫn không có chút dừng lại đi về phía trước, thanh âm có chút tức giận: [Nếu như ngay từ đầu không có đủ điểm khủng bố, cậu sẽ không có đủ điểm tin tức! ]
Lời cuối cùng vừa nói xong, cậu đã tiến vào trong sân nhìn thấy các người chơi.
Họ quây quần quanh bàn ăn mà không nói gì, bầu không khí im lặng và chán nản tột độ lan rộng.
Trần Lật không thể biểu hiện quá mất tự nhiên, tò mò cũng không thể đặt câu hỏi, liền tiến lại gần nhìn thấy đồ vật trên bàn, cậu sợ hãi đến bất giác lùi lại nửa bước.
Đạo cụ buff lá liễu kia vẫn còn trên người cậu nên trong mắt người chơi là hai cái móng heo to bự, còn trong mắt cậu chói lọi chính là hai đôi tay bị sưng phù, sưng tấy đến mức khó có thể phân biệt được đó là tay của ai, chỉ có một dấu hiệu dễ thấy mà mọi người không thể bỏ qua – móng tay.
Trần Lật sửng sốt, cậu vẫn còn nhớ lần đầu tiên nhìn thấy Y Y, lúc đó cậu đã cảm thấy móng tay của cô rất tinh xảo, không ngờ lúc này lại nhìn thấy cô trong bộ dạng này.
Những khoảng trống giữa các móng tay đầy máu và bùn, một số trong số đó đã bị gãy và toàn bộ phần móng tay cũng bị nhấc lên theo.
Chỉ cần nhìn cũng có thể thấy được sự tuyệt vọng của cô ấy lúc đó.
Ngón tay của cô bất lực cào cào trên mặt đất cố gắng nắm lấy một điểm tựa, nhưng cuối cùng cổ chân lại bị kéo đi, móng tay vô ích để lại trên mặt đất một ít dấu vết, khi gió thổi hoặc người dẫm qua sẽ đều biến mất.
Đầu trọc đột nhiên nói: “Tại sao cô ấy không kích phát điều kiện tử vong mà lại chết?”
Câu nói này cũng không phải là một câu hỏi dành cho người khác mà là một câu hỏi dành cho chính mình.
Những người chơi khác đều im lặng và suy nghĩ.
Trần Lập xoay người, im lặng đi ra ngoài sân.
001 thở phào nhẹ nhõm: [Cậu không định nói cho họ biết sao? 】
Nó vui vẻ tính toán giá trị kinh dị.
Trần Lật lắc đầu: [Không cần, bọn họ có thể tự mình đoán được. 】
Mặc dù cái giá có phần nặng nề.
Ngày mốt là lễ hội, hiện tại số người chơi sống sót từ mười đã giảm xuống còn năm người.
Gấp đôi.
Trận chiến cuối cùng vẫn chưa bắt đầu.
Phó Mạc Ương đang dựa vào cửa, nhìn thấy cậu ngơ ngác đi ra chỉ nhướng mày: “Cô ấy bị những dân làng khác giết chết.”
Trần Lật sửng sốt:” Nhưng Tang Na mới là đồ tể…”
Cậu đột nhiên dừng lại.
Phó Mạc Ương nhếch mội: “Bởi vì quy tắc đã bị phá vỡ, cuộc săn giết đã bắt đầu…”