Bị Ép Kế Thừa Lão Bà: Phong Thính Lan - Chương 46: Điều Lạ Kỳ
*nguồn: Pinterest*
– ———————————–
Trước khi đi đến trạm xe buýt, Cố Ỷ đã căn dặn Khương Tố Ngoan ngoan ngoãn đợi trong bóng của cô, sau khi vụ này kết thúc sẽ dẫn nàng đi ăn lẩu.
Khương Tố Ngôn vui vẻ đồng ý.
Quả thực, Cố Ỷ không muốn Khương Tố Ngôn ra ngồi bên cạnh mình. Một đại quỷ như nàng tựa như cái bảng đèn gồm 8000 bóng đèn led chói lòa trong đêm đen đối với đám quỷ. Thử hỏi con quỷ nào đần đến nổi dám chạy vờn quanh nàng để làm đồ ăn khuya?
Nếu vụ này thực sự do quỷ quái quấy phá, vậy Cố Ỷ không cần tiếp tục tra xét, dứt khoát dẹp đường về nhà ngủ ngon bởi vì lũ quỷ sẽ không dám chạy về phía cô.
Bàn bạc mọi chuyện với Khương Tố Ngôn xong, Cố Ỷ tối nay mặc quần ống dài áo dài tay, thêm một cái áo khoác và đeo balo xuất phát đi trạm xe buýt. Để tiết kiệm tiền, cô quyết định đón chuyến buýt cuối ngày đến trạm xe nơi mà bạn trai chị Vương mất tích. Sau đó, cô ngồi xuống băng ghế inox đợi đến rạng sáng.
Cố Ỷ biết nếu do quỷ quấy phá chưa chắc cô sẽ gặp được chúng ngay buổi đầu tiên. Vả lại, cô cũng đã chuẩn bị tâm lý trường kỳ chiến đấu.
Đêm càng khuya trời càng lộng gió, may mắn Cố Ỷ đã mặc sẵn áo quần dài và áo khóa nên đủ chống lạnh. Chuyến xe buýt cuối cùng xuất phát lúc 10H, đến trạm xe mà cô đang ngồi sẽ là 10h30 và đến trạm cuối sẽ là 11h30, sau đó sẽ chuyển sang xe buýt ca đêm.
Cố Ỷ quay lại nhìn những cao ốc văn phòng san sát sau lưng. Chúng vẫn còn đèn đuốc sáng trưng mặc dù giờ tan ca đã qua từ lâu.
Xã hội nhân loại là đây, không ai không khổ cực. Giờ này rồi, người ta vẫn còn làm việc.
Cố Ỷ thở dài, sau đó lấy điện thoại từ trong túi áo, bắt đầu ngồi lướt điện thoại giết thời gian. Các trạm xe ở Lễ Phong ngày nay đều đã được cải tiến, băng ghế chờ đều được đổi thành ghế inox, đêm khuya trời lạnh ngồi xíu sẽ bị lạnh ngắt cái mông. Cũng may điện thoại chơi lâu sẽ nóng giúp xua tan đi phần nào cái lạnh đêm sương. Lượng pin điện thoại dần tụt xuống. Tuy Cố Ỷ mang theo cục sạc pin dự phòng nhưng cô không dám xài quá nhiều vì sợ rằng điện thoại sẽ tắt máy bất chợt.
Qua 11h, lượng xe cộ trên đường đã ít hẳn, con đường khi nãy tấp nập ngựa xe nay thỉnh thoảng mới có vài chiếc xe chạy qua. Cao ốc sáng trưng nay đã dần tối đi, vài tầng lầu đã tối hẳn. Đến 11h30, xe cộ thưa thớt, cao ốc chỉ còn sáng đèn vài tầng.
Trạm xe buýt dần có người đứng chờ. Người đứng đón xe, kẻ đứng đợi đến 11h30 để đón chuyến buýt cuối cùng. Người đến người đi liên tục. Đêm dần khuya, số lượng người chờ xe từ hai mươi giảm xuống còn hai ba người.
Đến 12h, trạm xe đã vắng lặng. Tần suất chuyến của xe buýt đêm ít hơn hẳn so với ca ngày, một tiếng mới có một chuyến. Bác tài chuyến 12h30 trước khi đi còn hỏi Cố Ỷ muốn lên xe hay không. Một cô gái trẻ một mình ngồi ở trạm xe đêm khuya, bác tài sợ cô gặp chuyện không may.
Cố Ỷ cảm tạ ý tốt của bác tài và tiếp tục ngồi đợi.
Rạng sáng 1h, đây chính là thời điểm bạn trai chị Vương gọi điện thoại cho chị ta, sau đó mất tích. Xung quanh tĩnh lặng chỉ còn một mình Cố Ỷ. Cao ốc sau lưng đã tối đen. Nơi đây ban ngày náo nhiệt phồn hoa đến giờ này lại rơi hoàn toàn vào thinh lặng.
Thời gian trôi qua lặng lẽ. Cố Ỷ nhìn thời gian. Cô nghĩ rằng hôm nay sẽ không đợi được, chuẩn bị đón chuyến xe đêm kế tiếp đi đến trạm xe gần phố cũ, cuối cùng sẽ mướn xe điện chạy về nhà.
Từ phụ cận phố cũ đến đây không có tuyến buýt đi thẳng vì nơi Cố Ỷ sống quá vắng vẻ. Cô đành chịu khó đợi chuyến xe kế tiếp, sau đó lái xe điện hưởng thụ chút gió lạnh thổi vào mặt để về nhà.
Thế nhưng, khi Cố Ỷ vừa duỗi người, cô nhìn thấy một chiếc xe buýt cũ mèm đang chạy về phía trạm xe. Chiếc xe cũ nát, ánh đèn xe mông lung mờ ảo. Khi chiếc xe đến gần, cô mới nhìn thấy số hiệu tuyến xe «đêm số 14». Bảng số hiệu tỏa ra thứ ánh sáng màu xanh lá ảm đạm, mang đến cảm giác âm trầm khi nhìn vào đêm khuya.
Hiện tại chưa đến 1h30 nhưng xe buýt đã đến.
Người bình thường mong mỏi chờ xe sẽ không suy nghĩ nhiều. Thay vào đó, họ sẽ hồ hởi bước vội lên xe kẻo trễ khi xe buýt đến. Lạ thay, trong góc nhìn của Cố Ỷ, bảng hiệu «đêm số 14» chợt lung lay, bóng đèn của con số 1 chớp tắt, xe buýt càng giống như chuyến xe «đêm số 4».
Cố Ỷ phát hiện con số 1 được viết bằng hồn lực và «đêm số 4» mới thực sự là bảng hiệu của chiếc xe.
Cô bắt đầu hoang mang.
Số hên vậy luôn hả, lần đầu đi đã đụng độ quỷ? Cố Ỷ lại không thấy bản thân cô hên, phải nói là xui đụng nóc mới đúng. Trần Tư Nam nói không sai, mệnh cách mình quá nhẹ nên mới dễ gặp quỷ. Cô vốn tưởng rằng lần đầu đi để thăm dò và còn sẽ có lần hai lần ba. Nào ngờ ha, ngày đầu tiên đã trúng mánh.
Bạn trai chị Vương hẳn là gặp chuyện rồi. Cố Ỷ thầm u sầu vì không biết anh ta hiện giờ còn sống hay đã đi đời. Cô duỗi người thêm lần nữa, nhắm mắt vài giây lấy lại tinh thần sau đó bước lên chuyến xe «đêm số 4».
Cố Ỷ không lo lắng hay sợ hãi chiếc xe sẽ đưa cô đến nơi nào. Dù nó đưa cô đến sào huyệt của quỷ, cô cũng không hề nao núng bởi vì cô luôn có Khương Tố Ngôn cạnh bên. Nếu hai nàng bị đưa đến đó, cùng lắm là dẫn nàng đi ăn món tự chọn.
Chiếc xe «đêm số 4» lẳng lặng dừng sát trạm xe. Một tiếng xả khí kéo cửa vang vọng. Cửa xe buýt từ từ mở ra.
Nó là một chiếc xe buýt kiểu xưa cũ nát. Các tuyến buýt ở Lễ Phong hiện nay đều đã đổi thành xe điện nên chúng sẽ không phát ra âm thanh xả khí khi mở và đóng cửa. Có lẽ vì chiếc xe này chạy tuyến đêm nên đa phần hành khách sẽ không nghi ngờ điều đó.
Cố Ỷ vừa bước lên xe đã nhìn thấy tài xế. Nó vẫn mang hình dáng nhân loại nhưng sắc diện tái xanh. Mặt nó được phủ thêm một lớp phấn trắng để cố ý giấu đi lớp da thối rữa bên dưới. Tài xế phát hiện ánh mắt tìm tòi của cô, vội hướng mặt vào trong để tránh đi, sẵn tiện giải thích: ‘Đừng nhìn nữa, mặt tôi nhem nhuốc, nên mới chạy ca đêm.’
Người bình thường nghe câu đó ắt sẽ thấy bối rối và tự trách, có khi ngồi xuống ghế còn cảm thấy cấn mông vì thói vô duyên: Tự dưng vô duyên nhìn người ta chằm chằm kiểu đó! Còn đâm chọt vào nỗi đau của người ta!
Thế nhưng Cố Ỷ thì không. Cô không những không thấy áy náy, mà còn nói móc tài xế: ‘Vậy à, mặt mũi thế đó làm sao ra ngoài vào ban ngày ban mặt. Tôi đề nghị anh cũng đừng ra đường vào ban đêm, cứ rúc trong nhà là tốt nhất. Ban ngày nắng gắt, bị nắng chiếu, mặt còn bị nát nhanh hơn nữa.’
Lời của Cố Ỷ hoàn toàn là sự thật. Trước đó, ả ác quỷ chỉ cần đứng dưới ánh nắng trưa hè một lát thôi đã bị cháy khét, huống chi là gã tài xế?
Ngay khi vừa bước lên xe, Cố Ỷ đã phát giác điều lạ kỳ. Với năng lực hiện tại của cô, cô đã đủ khả năng phân biệt độ mạnh yếu của lũ quỷ. Gã tài xế xe buýt, cô vừa nhìn vào đã biết nó không phải là con quỷ mạnh. Tuy nhiên, điều đáng lưu ý chính là nó có thể lái chiếc xe «đêm số 4» vào trong hiện thực. Khả năng ảnh hưởng đến hiện thực, cô không nghĩ một con tiểu quỷ như nó đủ sức làm việc đó.
Tài xế xe buýt có vẻ không chịu nhận ‘lời khuyên bảo’ của Cố Ỷ: ‘Cô mau tìm chỗ ngồi xuống!’
Ý đồ thúc giục của nó quá rõ ràng. Cố Ỷ càng ương bướng không thuận theo: ‘Cần gì gấp dữ vậy! Tôi vẫn chưa quẹt thẻ giao thông nữa mà!’ Cô vừa cãi vừa nhích người về phía trước. Gã tài xế liếc nhìn cô, sau đó vội vã thu tầm mắt.
Chỉ với ánh mắt đó, Cố Ỷ đã đoán được sau lưng nó chắc chắn có con đại quỷ chống lưng. Con ngươi của gã khó nén được tham niệm. Cô cũng biết rõ bản thân mình tựa như một viên thuốc thập toàn đại bổ trong mắt lũ quỷ. Không một con quỷ nào không muốn ăn cô.
Tiểu quỷ, đừng gồng nữa, ánh mắt của mày bán đứng mày rồi kìa. Cặp mắt sẽ không biết nói dối. Mày cũng đừng ba hoa chích chòe. Dục vọng đối với tao vốn là chuyện thường tình của quỷ. Thử hỏi có con quỷ nào không nhớ thương tao?
Cố Ỷ nhìn thấu khát vọng thông qua ánh mắt của nó nhưng định sẵn cô là người mà nó sẽ không bao giờ có được. Dù cô có ngon miệng cách mấy, nó cũng không ăn được vào miệng. Nếu nó không bị con đại quỷ đè đầu, chắc nãy giờ nó đã nhào tới đòi ăn cô không còn một sợi tóc, đơn giản bởi vì nó là quỷ, dục vọng luôn khó kiềm.
Quỷ, vốn rất dễ hiểu.
‘Mau quẹt thẻ!’ Gã tài xế gào lớn vì nó đã hết sạch kiên nhẫn. Cố Ỷ hừ một tiếng, sau đó thong thả lấy thẻ giao thông từ trong túi áo khoác.
Hành động lấy thẻ không có vấn đề nhưng vấn đề tương đối lớn chính là Cố Ỷ đã vô tình làm rơi con người giấy xuống đất trong lúc lấy thẻ. Đêm nay cô đã mặc một cái áo khoác tương đối rộng, túi áo cũng lớn có thể chứa nhiều đồ và cô cũng sẵn tiện bỏ luôn người giấy vào trong đó. Vì thế, khi cô lấy thẻ giao thông vô tình đã làm rơi người giấy ra ngoài.
Gã tài xế bỗng sáng bừng mắt càng làm cho Cố Ỷ không biết nên giải thích ra sao.
Cố Ỷ dứt khoát không giải thích, nhanh chóng nhặt người giấy, bỏ nó trở lại túi áo khoác và quẹt thẻ vào máy trả tiền.
‘Ting—!’ Tiếng quét thẻ vẫn tương đối bình thường nhưng giọng nói kế tiếp thì lạ kỳ: ‘Thẻ—–học sinh—-‘ Giọng nói trầm trầm phiêu phiêu nghe muốn rợn tóc gáy nổi da gà.
Cố Ỷ nghĩ đại khái do cái máy cũ rích này hiếm khi quét thẻ học sinh nên vậy. Dù sao vốn rất ít học sinh đi chuyến xe đêm kiểu này.
‘Bác tài, cái máy không quẹt được.’ Cố Ỷ vỗ vào cái máy khiến nó kêu ‘tích-tích’. Gã tài xế có vẻ muốn quay lại mắng chửi nhưng chắc nó nhớ đến người giấy nên đành nhẫn nhịn: ‘Cô mau ngồi xuống!’
Cố Ỷ thôi bướng bỉnh, đi dần vào phía cuối xe tìm chỗ ngồi.
Hiện tại số lượng hành khách trên xe có tầm hai ba người. Hầu như họ đều mệt lả, dựa đầu vào cửa sổ ngủ thiếp đi. Làm việc vất vả cả ngày cộng thêm tăng ca đến rạng sáng, xe buýt luôn trở thành một nơi ru ngủ lý tưởng.
Có lẽ họ không hề biết rằng chuyến xe đêm đáng lẽ nên đưa họ về nhà, vậy mà nó lại đưa họ đến Tây Thiên.
Cố Ỷ ngồi xuống hàng ghế đôi thứ hai.
Xe buýt chậm rãi khởi động. Cặp mắt của Cố Ỷ ban đầu trừng lớn như chuông đồng nhưng dần lim dim theo nhịp lắc lư của chiếc xe. Cô ngáp một cái thật to, toàn thân toát ra vẻ mỏi mệt. Đồ vật trước mắt cô bắt đầu xoay vòng.
Cảm giác đó không quá lạ lẫm với Cố Ỷ. Nó chính là cảm giác đuối sức quen thuộc mà cô từng có vào những đêm khêu đèn đọc sách năm cuối cao trung. Nó cũng là cảm giác chán ngán khi nghe thầy cô đại học giảng ‘thiên thư’ trên lớp. Ban ngày cô đã dành thời gian nghỉ ngơi dưỡng sức để chuẩn bị cho màn trường kỳ tác chiến đêm khuya. Tinh thần vốn nên tỉnh táo, đáng lẽ không nên buồn ngủ như thế chứ.
Cố Ỷ biết chuyện này có mờ ám, nhất định do chiếc xe giở trò quỷ quái.
Biết thì biết nhưng cám giác mệt mỏi cứ bủa vây lấy cô. Cố Ỷ muốn ngăn cản nhưng bất lực. Cô nỗ lực chống cự thêm vài giây, cuối cùng chìm vào giấc ngủ trong vô thức.
– ——————-
Tác giả:
Cố Ỷ: Đi đêm ắt có ngày gặp ma. Mày thấy đúng không, bác tài?
Tài xế: Ờ, đúng!