Bị Bạch Nguyệt Quang Của Bạn Trai Cũ Cầu Hôn - Cung Thập Nhất - Chương 40: Trị liệu tâm lý
- Trang Chủ
- Bị Bạch Nguyệt Quang Của Bạn Trai Cũ Cầu Hôn - Cung Thập Nhất
- Chương 40: Trị liệu tâm lý
[ Quý Văn Bân, nam, 34 tuổi. Bác sĩ tâm lý trưởng khoa tâm lý học, nghiên cứu sinh bằng thạc sĩ ngành tâm lý học, thành viên của hiệp hội sức khỏe tâm lý Trung Quốc…… ]
Tiếp theo đó là một danh sách dài các sơ yếu lý lịch, Trang Duyên chỉ nhanh chóng đọc lướt qua, cố vấn tâm lý hạng hai cấp quốc gia, chuyên gia thôi miên trị liệu được chứng nhận quốc tế, vân vân…..
Nhìn xuống chút nữa.
[ Chỉ định cho các bệnh về rối loạn thần kinh ( lo lâu, hoảng sợ, cưỡng bách, Hypochondria, v.v.), bệnh tâm thần phân liệt, rối loạn tâm lý ( hưng cảm, lưỡng cực, trầm cảm), mất ngủ, các vấn đề tâm lý khác như rối loạn căng thẳng….. ]
13:45
Trang Duyên đóng thông tin mà anh tìm người điều tra lại, đặt điện thoại lên trên bàn, không đến mấy phút, ngoài cửa truyền đến chút động tĩnh, sau đó cửa phòng* mở ra, nhân viên phục vụ dẫn theo một người đi vào.
*Chỗ này là 包廂 bao sương: tui không hiểu chỗ này lắm, mà sợt gg với baidu thì nó hiện ra là kiểu phòng như karaoke vs phòng trong quá bia ôm á mọi người=))
“Phòng 888 là ở đây ạ”.
Người nọ đi đến ngồi xuống vị trí đối diện Trang Duyên, nâng lên mí mắt, chào hỏi: “Trang Duyên.”
Trang Duyên giật giật khóe miệng, không được nhiệt tình lắm mà đáp lại: “Nghiêm Khê”.
Dường như Nghiêm Khê cười cười, quay đầu nói chuyện với người phục vụ gọi lên một ly trà: “Tôi không thích uống cà phê, cứ chọn cái này đi”.
Người phục vụ thu hồi cái menu lại, khi đi ra ngoài thuận tay đóng cửa lại.
“Gần đây tôi có hơi bận, mấy ngày trước còn phải đi công tác, hôm nay mới có thời gian rảnh để nói chuyện trực tiếp với cậu” Đôi mày của Trang Duyên hơi nhíu lại, anh mím mím đôi môi, khi nói chuyện giọng điệu còn có chút tức giận.
Cái loại tức giận này không phải là nhằm vào một mình Nghiêm Khê, hình như gần đây anh có chuyện gì đó phiền lòng mà không có cách nào giải quyết, hơi thở áp lực phả vào mặt.
Cho đến ngày hôm nay, Nghiêm Khê vẫn luôn không ưa Trang Duyên cho lắm.
Lúc Trang Duyên còn ở nước ngoài, mang trên mình cái danh bạch nguyệt quang của Từ Thanh, Nghiêm Khê liền không có ấn tượng tốt với anh.
Về nước chưa được hai tháng, lại bắt cóc Tạ Ninh đi mất, Nghiêm Khê giống như là cha vợ nhìn con rể, nhìn kiểu gì cũng chẳng thấy hài lòng.
Hắn ngoài cười trong không cười nâng cằm nhìn Trang Duyên: “Được gặp mặt anh một lần đúng là không dễ dàng gì”.
Trang Duyên làm lơ lời nói trào phúng của hắn, vào thẳng chuyện chính: “Lúc trước cậu hỏi Túc Xuyên về phương thức liên lạc của tôi, tôi liền đoán cậu hẳn là có chuyện gì đó muốn nói với tôi”.
Nghiêm Khê ừ một tiếng.
Trang Duyên tiếp tục nói: “Trùng hợp là tôi cũng có chuyện muốn hỏi cậu”.
Nghiêm Khê lạnh mặt: “Chuyện của Tạ Ninh?”.
“Đúng vậy.” Trang Duyên gật đầu: “Là chuyện của Tạ Ninh”.
Nghiêm Khê nhẹ nhàng hừ hừ một tiếng.
Trang Duyên nhướng mày: “Tôi nghĩ mục đích của chúng ta đều giống nhau, cậu cũng không cần phải khách khí với tôi như vậy “.
Nghiêm Khê hếch cằm lên: “Anh cũng không cần nói nhiều lời vô nghĩa vậy đâu, tôi quả thật nhìn anh không thuận mắt, tuy nhiên tôi tuyệt đối sẽ không ngán chân anh”.
Hắn dừng lại một chút, kèm thêm một câu: “Đặc biệt là chuyện liên quan đến Tạ Ninh”.
Trang Duyên thu lại ý cười, mặt không biểu cảm nói: “Nếu đã như vậy, tôi đây cũng chả cần làm bộ làm tịch nữa”.
Nghiêm Khê hừ nhẹ một tiếng: “Nói đi, lần này tìm tôi là vì chuyện gì”.
Trang Duyên giơ tay vuốt nhẹ lên thành cốc: “Hai ngày nay Tạ Ninh đã dọn đến nhà tôi ở”.
Nghiêm Khê sửng sốt: “……Anh!”.
“Đừng có nóng” Trang Duyên nhướng mày, tựa như đã hoà một màn: “Chuyện này đã được Tạ Ninh đồng ý rồi, trước đó Từ Thanh đã tìm thấy chỗ ở của em ấy ở biệt thự ven hồ”.
Trang Duyên giải thích rõ ràng chuyện của Từ Thanh qua vài câu: “Tôi cảm thấy nếu tiếp tục để Tạ Ninh ở một mình sẽ không an toàn, để cho em ấy ở cùng với tôi, yên tâm đi, tôi không làm gì em ấy cả”.
Nghiêm Khê nghe vậy, sắc mặt lại càng thêm kì quái, hắn nhìn Trang Duyên một hồi lâu, mới nhỏ giọng nói: “Lúc trước tôi cũng có khuyên cậu ấy, nói cậu ấy đến ở cùng với tôi, nhưng cậu ấy vẫn luôn không đồng ý, sao tới lượt anh nói thì…..”
Cậu ấy liền đồng ý luôn.
Vẻ mặt của Nghiêm Khê càng ngày càng kì dị, cuối cùng thở dài, tựa lưng vào ghế, vẻ mặt cũng hoà hoãn hơn chút: “Còn gì nữa, chắc không phải là anh hẹn tôi ra đây chỉ để khoe khoang mỗi chuyện này thôi đâu nhỉ?”.
Trang Duyên: “Cậu là bạn tốt nhất của Tạ Ninh, ở trong lòng của em ấy có địa vị không bình thường”.
Nghiêm Khê nhướng mày: “Cái gì đây? Khen trước rồi chê sau à?”
Trang Duyên tiếp tục nói: “Tuy rằng tôi cảm thấy mắt cậu không đui thì cũng mù, nhưng lần này tôi hy vọng cậu có thể nhìn cho rõ, tôi không phải là cái thằng Từ Thanh ngu xuẩn kia, tôi là một người xứng đáng để cậu giao phó Tạ Ninh”.
Nghiêm Khê: “…….Anh đang cầu xin sự chấp thuận của tôi đấy à?”.
“Không phải, đây chỉ là thông báo mà thôi” Trang Duyên nhanh chóng nói: “Cho dù cậu không ủng hộ, thì cậu cũng không làm được cái gì đâu”.
Nghiêm Khê giật giật khóe miệng: “À, vậy cậu có thể cút”.
Trang Duyên không thèm để ý đến hắn, dường như anh nhớ tới chuyện gì đó, buông cái ly xuống, ngón tay gõ lên mặt bàn hai cái, nhíu mày nói: “Tạ Ninh em ấy………”
Anh chần chừ nửa ngày.
Nghiêm Khê không nói chuyện, chỉ là nhìn thấy bộ dáng này của anh, vẻ mặt cũng dần dần nghiêm túc lên.
Cuối cùng Trang Duyên cũng thấp giọng hỏi: “…..Có phải là em ấy có vấn đề gì về tâm lý hay không?”.
Vẻ mặt Nghiêm Khê khựng lại.
Trang Duyên rũ mắt, nhìn vẻ mặt này của Nghiêm Khê, là anh biết mình đã tìm đúng người rồi.
Nghiêm Khê nhíu mày, một hồi lâu sau mới hỏi: “Anh biết được bao nhiêu rồi”.
“Không nhiều lắm” Trang Duyên thở ra một hơi: “Chỉ là tôi vô tình nhìn thấy thông báo của em ấy, một người tên là Quý Văn Bân, có để ghi chú là bác sĩ tâm lý, ngoài ra thì tôi không còn biết gì khác nữa”.
Nghiêm Khê quay đầu nhìn ra phía cửa sổ: “Vị bác sĩ đó là do tôi giới thiệu cho cậu ấy”.
Trang Duyên hỏi tiếp: “Em ấy………có vấn đề gì vậy? Có nghiêm trọng không?”.
Nghiêm Khê buông lỏng tay: “Tôi cũng không phải bác sĩ tâm lý, những chuyện này không biết được. Nhưng tôi nghi ngờ…… cậu ấy bị mắc bệnh trầm cảm”.
“Bệnh trầm cảm?” Trang Duyên sửng sốt.
Nghiêm Khê gật gật đầu: “Ừm”.
Trang Duyên hơi hoài nghi cái đáp án này: “Thoạt nhìn……. không giống lắm”.
Hơn nữa ngày Nghiêm Khê mới nói: “Các biểu hiện của bệnh trầm cảm có đủ mọi loại hình thức, đâu phải mỗi một người bị bệnh trầm cảm đều phải là thương xuân bi thu* đâu. Hơn nữa……..”
*Thương xuân bi thu 伤春悲秋【傷春悲秋】: Tâm tình ưu tư; bi thương khi nhìn thấy thời gian; cảnh vật thay đổi
đa sầu đa cảm.
“Cái gì?”
“Phản ứng của Tạ Ninh ở trước mặt anh, so với ở trước mặt người khác là hoàn toàn khác biệt” Nghiêm Khê có chút không phục nói: “Anh trước nay chưa từng nhìn thấy một bộ dáng khác của Tạ Ninh đâu”.
Trang Duyên xoa xoa mi tâm.
Anh nhớ tới lời Tề Duệ đã từng nói qua, Tạ Ninh là một người vừa thanh cao, vừa lạnh nhạt.
Lúc đó anh còn nghi ngờ người mà bọn họ nói là Tạ Ninh thứ hai.
Trang Duyên có hơi thất thần.
Nghiêm Khê lại nói tiếp: “Tuy nhiên đây chỉ là nghi ngờ của tôi mà thôi. Là nghi ngờ, chưa chắc đã là thật”.
Trang Duyên không khỏi chế nhạo: “Này thì tính là gì, Schrodinger…… Bệnh trầm cảm?”
Nghiêm Khê trừng mắt liếc nhìn anh một cái: “Tôi có hỏi thử chuyên gia cố vấn tâm lý rồi, miêu tả các biểu hiện của Tạ Ninh một chút, chuyên gia cố vấn hoài nghi cậu ấy có xu hướng trầm cảm…..nhưng mà, dù sao thì tôi cũng không phải người bệnh, chuyên gia cố vấn đề nghị nên để cho người bệnh đến bác sĩ tâm lý để được tư vấn và điều trị”.
Trang Duyên: “Bác sĩ tâm lý của Tạ Ninh, tên là Quý Văn Bân đúng không, cậu có hỏi qua anh ta chưa?”.
“Chưa” Nghiêm Khê nói: “Có hỏi cũng vô dụng, Tạ Ninh đến nay vẫn chưa đến gặp mặt anh ta nữa”.
Trang Duyên sửng sốt: “Em ấy không đi?”.
Nghiêm Khê gật đầu, mím môi, thấp giọng nói: “Tạ Ninh cậu ấy….. rất bài xích bác sĩ tâm lý”.
“Chuyện trị liệu tâm lý này, yêu cầu đương sự phải chịu phối hợp, nếu cậu ấy vừa bài xích vừa phản cảm, thì kết quả có khả năng sẽ hoàn toàn ngược lại. Cho nên tôi chỉ dám khuyên bảo một xíu thôi, không dám ép buộc cậu ấy đi gặp bác sĩ tâm lý”.
Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, sau ba tiếng gõ, người phục vụ bưng khay trà tiến vào.
Nghiêm Khê nói cảm ơn với người phục vụ.
Trang Duyên im lặng nửa ngày, thẳng cho đến khi người phục vụ rời đi, mới ngẩng đầu nhìn về phía Nghiêm Khê: “Lúc trước cậu tìm tôi, là vì cái này?”
“Chính là chuyện này” Nghiêm Khê uống một ngụm trà: “Từ trước cho đến nay Tạ Ninh vẫn luôn cực kỳ bài xích bác sĩ tâm lý, nhưng cho đến đợt nghỉ Tết vừa rồi, đột nhiên cậu hỏi hỏi tôi về phương thức liên lạc của bác sĩ Quý”.
Trang Duyên: “Đợt nghỉ Tết vừa rồi?”.
Nghiêm Khê nhìn anh một cái: “Đúng vậy, tôi cảm thấy hẳn là có liên quan đến anh”.
Trong lòng Trang Duyên khẽ động, nói: “Cụ thể là thời gian nào? Vào ngày nào?”
Nghiêm Khê nói một ngày.
Trang Duyên nhớ lại một chút, trong lòng ngũ vị tạp trần, nhỏ giọng nói: “Là…… ngày mà tôi tỏ tình với em ấy”.
“Tôi tìm anh chính là vì cái này” Nghiêm Khê nói: “Tuy rằng tôi không muốn thừa nhận cho lắm, nhưng…..anh đối với Tạ Ninh mà nói, là đặc biệt”.
Trang Duyên thấp giọng lặp lại một lần: “……..Đặc biệt?”.
Nghiêm Khê lạnh lùng nói: “Cậu ấy cực kỳ ỷ lại vào anh, hoặc là nói anh có thể mang lại cho cậu ấy một cảm giác an toàn, ngày hôm đó ở Lan Trai tôi đã có thể nhìn ra cậu ấy đối với anh không giống như đối với người khác, chứ nếu không thì, anh cho rằng tôi sẽ tùy tiện để cho kẻ ất ơ nào đó dẫn Tạ Ninh đi hay sao chứ?”.
Trong đầu Trang Duyên tái hiện lại những cảnh tượng anh và Tạ Ninh ở cùng nhau, đặc biệt là……Tạ Ninh cực kỳ ỷ lại vào cái ôm của anh.
Nói là có cảm giác an toàn, rất an tâm.
Anh nhắm mắt lại, rồi mở ra: “Em ấy là vì vấn đề tâm lý này —— tuy rằng không biết cụ thể là cái gì —— cho nên đến bây giờ vẫn không thể đáp lại lời tỏ tình của tôi?”.
Nghiêm Khê liếc mắt nhìn anh, không kiên nhẫn nói: “Sao tôi biết được”.
Trang Duyên không để ý đến hắn, chỉ cảm thấy ở trong lòng như có chai ngũ vị hương bị đánh đỗ, tư vị đan xen.
Nghiêm Khê uống một ngụm trà: “Tôi đến tìm anh, là bởi vì tôi cảm thấy anh nên biết chuyện này, hơn nữa….. nói không chừng anh có thể giúp đỡ”.
“Làm thế nào?” Trang Duyên hỏi: “Đưa em ấy đi gặp bác sĩ tâm lý ư?”
Nghiêm Khê lắc đầu, nghiêm túc nói: “Anh đừng ép cậu ấy, cậu ấy…..”
Lời còn chưa dứt, điện thoại di động của hắn đột ngột vang lên một tiếng.
Nghiêm Khê lấy điện thoại ra nhìn thoáng qua, kinh ngạc nhướng mày lên.
Hắn đứng lên, nhanh chóng nói với Trang Duyên: “Bác sĩ Quý vừa với nhắn tin cho tôi, nói rằng Tạ Ninh đã đến gặp anh ta”.
…..
Người cũng như tên, Quý Văn Bân là một người văn nhã* và dịu dàng.
*Đẹp đẽ thanh cao.
Anh có một làn da trắng, đeo một cái mắt kính trông rất đẹp, trên người còn phảng phất một khí chất thư sinh, khiến cho người ta sinh ra ấn tượng tốt ngay từ lần gặp đầu tiên.
Quý Văn Bân rót cho Tạ Ninh ly nước.
Tạ Ninh ngồi trên ghế sofa, trên mặt không chút biểu cảm nhìn chằm chằm ly nước trên bàn, không nhúc nhích.
“Nhìn cậu trông có hơi lo lắng” Quý Văn Bân cười cười với cậu: “Trước tiên cậu cứ tùy tiện tâm sự đi, về vấn đề gì cũng được”.
Sau một hồi lâu, Tạ Ninh duỗi tay ra, cầm ly nước lên.
“Cảm ơn” Câu nói đầu tiên sau khi cậu vào cửa, âm thanh có chút khàn.
Sau hai tiếng đồng hồ, cuộc trò chuyện kết thúc, sắc mặt Tạ Ninh tái nhợt, vội vàng rời đi.
Nửa tiếng sau, trong phòng khách của Quý Văn Bân xuất hiện hai người.
Trang Duyên và Nghiêm Khê.
“Xuất phát từ đạo đức nghề nghiệp, tình huống cụ thể của người bệnh tôi không thể nói ra cho bất cứ người nào” Quý Văn Bân nói: “Tôi chỉ có thể nói, cuộc trò chuyện lần này….. cực kỳ không ổn”.
Trang Duyên hỏi: “Ý anh là sao?”.
Quý Văn Bân thở dài: “Tâm lý của cậu ấy vẫn còn kháng cự rất mạnh. Tuy rằng chủ động tìm đến trị liệu tâm lý, nhưng…… trong tiềm thức lại vô cùng bài xích. Thần kinh của cậu ấy quá căng thẳng, thân thể cũng không tự chủ được mà run rẩy, trong suốt quá trình trò chuyện tôi đều hết sức cẩn trọng, sợ sẽ kích thích đến cậu ấy”.
Nghiêm Khê không hề ngạc nhiên chút nào: “Cậu ấy vẫn luôn cực kỳ kháng cự”.
“Kiểu người bệnh nhân này là khó giải quyết nhất” Quý Văn Bân đẩy đẩy mắt kính: “Nói đơn giản là bởi vì cậu ấy không tín nhiệm tôi, đối với những lời nói của tôi cậu ấy sẽ dè dặt, tôi không thể dễ dàng đưa ra phán đoán, việc đầu tiên là chỉ có thể từ từ loại bỏ sự bài xích của cậu ấy đối với tôi”.
Trang Duyên nhíu mày lại, hỏi: “Tôi có thể giúp được gì không?”.
Quý Văn Bân nói: “Không được gây áp lực cho cậu ấy, cố gắng từ từ dẫn đường cho cậu ấy tiến hành trị liệu tâm lý, nhưng không được cưỡng ép cậu ấy, cũng không được ám chỉ cho cậu ấy về phương diện này”.
Anh nhìn thoáng qua Trang Duyên, lại nói: “Lần này cậu ấy chủ động đến tìm tôi, chính là một khởi đầu tốt đẹp”.
Trang Duyên gật gật đầu.
“Còn nữa, theo như tôi quan sát, cậu ấy kháng cự không phải tôi” Quý Văn Bân chậm rãi nói: “Cậu ấy kháng cự chính là…… tất cả bác sĩ tâm lý. Trước đây hẳn là cậu ấy đã từng tiếp nhận trị liệu tâm lý, trong khoảng thời gian đó có lẽ đã xảy ra chuyện gì rồi, cho nên đã để lại cho cậu ấy ấn tượng cực kỳ tệ, vì vậy mà cậu ấy mới bài xích như thế”.
“Tuy nhiên, đây chỉ là suy đoán của tôi mà thôi”.
Quý Văn Bân vừa nói vừa viết cái gì đó lên sổ tay, Nghiêm Khê nhìn cây bút của anh chậm rãi chuyển động, ngẩn ngơ hết một hồi.
Trang Duyên im lặng một lúc lâu, cuối cùng mới thấp giọng nói: “Cái đó….. tâm lý của em ấy có vấn đề gì, không thể tiếc lộ một chút nào sao?”.
“Không thể, chưa được sự đồng ý của đương sự, tôi không được phép tiếc lộ bất cứ tin tức nào liên quan đến bệnh tình của cậu ấy” Quý Văn Bân nghĩ nghĩ, cúi đầu viết cái gì đó lên trên sổ, sau đó xé miếng giấy kia xuống, đưa cho Trang Duyên: “Đây là phương thức liên lạc của tôi”.
Nghiêm Khê nhìn Trang Duyên nhận lấy miếng giấy, vẫn không nói chuyện.
Trang Duyên nhíu mày: “Một chút cũng không thể tiếc lộ ra sao?”.
Quý Văn Bân ôn hòa nói: “Tiến triển của cuộc trò chuyện chuyện này là bằng 0, nói thật là tôi cũng không có gì để tiếc lộ. Tôi biết các cậu quan tâm cậu ấy, nhưng tôi cũng xuất phát từ tôn trọng và bảo mật cho người bệnh, hy vọng các cậu có thể hiểu cho tôi”.
Trang Duyên xoa xoa mi tâm, sau một hồi lâu mới nói: “Vậy thì làm phiền bác sĩ Quý, sau này có lẽ tôi sẽ thường xuyên đến làm phiền anh rồi”.
Quý Văn Bân gật gật đầu: “Tôi cũng có ý nghĩ này”.
Khi hai người chuẩn bị tạm biệt rồi rời đi, Quý Văn Bân đột nhiên nói: “Trong tình huống cậu ấy không chịu phối hợp với tôi, tôi hy vọng hai cậu có thể cũng cấp một ít tin tức cho tôi”.
Anh nói: “Tôi nghi ngờ, bệnh tình của cậu ấy có liên quan mật thiết đến những chuyện mà cậu ấy đã trải qua trong quá khứ.
…..
Khi hai người đi từ văn phòng của bác sĩ Quý ra ngoài, Nghiêm Khê vẫn không nói một lời nào, một bộ dáng lòng đầy tâm sự, tựa như rất lo lắng cho Tạ Ninh
Hắn ngơ ngác đi hai bước, một cánh tay ngăn cản trước mặt hắn.
Nghiêm Khê ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt u ám của Trang Duyên.
Trang Duyên nhướng mày, nói: “Về chuyện của Tạ Ninh, về sau có lẽ hai chúng ta sẽ có nhiều vấn đề để nói chuyện”.
Nghiêm Khê nhìn anh, mặt không biểu cảm gật gật đầu.