[BHTT] Xuyên Thư - Vân Vân (lily) - Chương 16: 16
Nghe vậy Hồng Nhiên liền hạ trước một quân cờ đen cười nhẹ cùng Tử Tầm nói chuyện phiếm: ” vậy sao, nếu thích Tử Tầm đạo hữu có thể đến đây bất kỳ lúc nào trong hội Cửu Quan lần này, ngươi thấy sao. “
Tử Tầm không trả lời thẳng mà hỏi ngược lại: “Hồng môn chủ nghĩ ngơi nơi đâu có rảnh ta liền đến bái phỏng. “
_______
[Hệ Thống, ta thua 16 ván liên tiếp rồi…] Hồng Nhiên bề ngoài bình tĩnh hạ cờ, bên trong lại không ngừng kêu gọi Hệ Thống. Mà Hệ Thống tự nhận trí tuệ hơn người cái gì cũng biết bây giờ lại im lặng lạ thường.
Sau khi thua thêm một ván nữa Hệ Thống mới lên tiếng: [cái này không có khả năng a! Trong sách giáo khoa nói là đi như vậy thì sẽ phá được thế cờ mà sao Tử Tầm có thể trốn được cơ chứ!]
Hồng Nhiên bây giờ đã chết lặng bình tĩnh hỏi lại: ‘ngươi đùa ta à, thế mà dựa vào sách giáo khoa để chơi cờ vây sao? ‘
[…]
Ngước mắt nhìn Tử Tầm nàng vẫn dáng vẻ ung dung nhìn bàn cờ. Hồng Nhiên không thể hiểu nổi nàng làm thế nào mà chơi hay đến vậy. Đang lúc lơ đãng nàng bỗng chạm mắt với Tử Tầm, nhìn lén bị bắt gặp thật là một tình huống khó xử đâu. Dù trong lòng nghĩ vậy nhưng Hồng Nhiên vẫn vờ như không có chuyện gì dời đi ánh mắt nhẹ giọng nói: “Tử Tầm cô nương đúng thiên tư trác tuyệt ta kĩ không bằng người xin nhận thua tại đây. “
Tử Tầm nghe vậy chỉ nhẹ gật đầu ngồi im lặng nhìn nàng trong lòng thầm nghĩ: ‘ Hồng cô nương chơi cờ vây tuy không được tốt nhưng nàng người lại rất tốt a kiên nhẫn chơi lâu như vậy dù thua vẫn ung dung tự tại, tâm cảnh thật rắn chắc, tu vi cao cũng bình thường. ‘
Không biết Hồng Nhiên nếu nghe được tiếng lòng của Tử Tầm sẽ như thế nào, nhưng chung quy nàng không nghe được. Mà lúc này Hồng Nhiên nhìn nàng im lặng như vậy đành mở lời:
“Tử Tầm cô nương, thời gian không còn sớm chắc hẳn các đệ tử đang đợi chúng ta nên trở về đi thôi. “, “được. ” Tử Tầm chỉ khẽ đáp rồi đứng lên cùng Hồng Nhiên trở về lúc đi thế nào thì lúc về như thế đó tạm biêt xong ai về nhà nấy chuẩn bị cho buổi yến tiệc chiêu đãi khách nhân ngày mai.
Cho đến lúc Hồng Nhiên ngủ rồi Hệ Thống vẫn còn đang yên lặng nghiên cứu sách giáo khoa về cờ vây.
_________
Sáng sớm hôm sau trên quảng trường Tuế Lăng môn khách nhân từ các đại môn phái đến các môn phải nhỏ đều tụ tập tại đây ai ngồi chỗ người nấy trò chuyện ồn ào nhộn nhịp nhưng nghe kĩ sẽ nhận ra trong lời nói có giấu hàng ngàn cây kim.
Sau khi mọi người đến đông đủ, Hồng Nhiên từ chủ tọa đứng lên tuyên bố:
“Hôm nay cảm ơn các vị đã đến hội Cửu Quan do Tuế Lăng môn ta tổ chức, mời mọi người nhập tiệc. “
Vừa dứt lời khách nhân đều thay nhau kính rượu qua lại, nhìn chung không khí hài hòa. Hai bên tay Hồng Nhiên là các trưởng lão lẫn các phong chi chủ, Tinh Ân và Tinh Tuyết ngồi kế bên, Hồng Nhiên cũng vui vẻ nâng ly nhưng là có người vui vẻ cũng có người giả vờ vui vẻ thậm chí có người giả vờ đều không làm.
“Tuế Lăng môn môn chủ sáng lập một cái thế lực không dễ dàng a, cũng nghe nói qua Hồng môn chủ ít lộ diện không biết thực lực như thế nào có hay không gồng gánh nổi một cái môn phái đâu. “
Người này ngồi vị trí không xa không gần vừa lúc ngay giữa lớn tiếng nói, gương mặt lạ lẫm vì vậy Hồng Nhiên hỏi Hệ Thống: ‘ Hệ Thống, đây là tên nào? ‘
Hệ Thống đáp: [ Thanh Khương, 22 tuổi dẫn đầu đoàn đội phượng hoàng tộc, tu vi nguyên anh trung kỳ.]
Phía dưới sau khi Thanh Khương lên tiếng cũng bắt đầu thảo luận ầm ĩ lên nhất là tên đại sư huynh Tiêu Hành, hắn đứng lên trực tiếp nói: “hôm qua được chứng kiến thực lực của đệ tử quý phái cảm thấy rất tốt, ta nghe nói Hồng môn chủ có hai đệ muội không biết tại hạ có hay không vinh dự được thử sức? “
Hồng chỉ nhẹ gật đầu hơi suy tư hỏi lại: “ngươi muốn thách đấu với Tinh Ân hay Tinh Tuyết? “
“Tại hạ muốn thách đấu với Tinh Ân đạo hữu. “
Nghe vậy Hồng Nhiên nghĩ hắn đúng là khôn thật Tinh Ân chỉ mới lên kim đan trung kì chưa được thuần phục lắm còn hắn nghe đâu đã kim đan trung kì hơn một năm rồi mà vẫn chưa tiến thêm, nắm bắt linh lực đã thuộc nằm lòng xem ra trận đấu này hơi không khả quan.
Nghe được hắn nói Tinh Ân cũng bước ra cùng với Tiêu Hành dùng truyền tống phù đi đến thách đấu đài. Trong đại sảnh tứ phía đều có hiện lên những tấm gương chiếu rõ thách đấu đài. Mọi người trong sảnh đều bàn tán xôn xao vì ai mà có nhãn lực đều thấy rõ Tiêu Hành áp Tinh Ân một đầu.
Hồng Nhiên tuy hơi lo lắng nhưng vẫn tin vào khả năng thực chiến của Tinh Ân, nhẹ nhấp ngụm rượu lơ đãng nhìn sang phía tay trái vị trí của Thiên Tông Sơn một không ngờ liền đụng ngay ánh mắt hơi mị của Tử Tầm làm Hồng Nhiên run tay một cái dời đi ánh mắt nhìn tấm gương trước mặt.
Trên thách đấu đài ngoài Tinh Ân và Tiêu Hành còn một vị trưởng lão Nhâm Khương Đình trên không trung quan sát trận đấu và làm trọng tài. Tinh Ân rút ra vũ khí là một thanh trọng kiếm khác hẳn với vẽ ngoài công tử bột bình thường. Còn Tiêu Hành vũ khí vẫn là thanh kiếm kia, hắn nói:
“Tinh đạo hữu mời ra chiêu trước. “
“Mong được chỉ giáo. “
Tinh Ân nhẹ cúi người chào một cái liền phát động linh lực lao thẳng đến Tiêu Hành tuy cầm trong kiếm nhưng tốc độ của Tinh Ân cũng không thể xem thường.
Một kiếm rơi xuống, Tiêu Hành tự tin lấy kiếm ra đỡ không ngờ lại bị đánh lùi về sau mấy bước, chân mày hắn nhăn lại phát động linh lực đánh Tinh Ân văng ra rồi bay đến quét một kiếm ngang chân Tinh Ân nhưng bị tránh thoát, thừa cơ hội dùng linh lực bao lấy trọng kiếm Tinh Ân xoay người lại bổ một kiếm vào vai Tiêu Hành làm xuất hiện một vết thương dài nhưng không xâu. Cả hai đều lui về sau. Tiêu Hành vẻ mặt giận giữ lao đến Tinh Ân lần này dùng là một loạt kiếm chiêu tàng ảnh không ngừng thổi quét Tinh Ân cực lực né tránh nhưng vẫn bị trúng vài kiếm tuy vậy vẫn bình tĩnh mà quan sát sơ hở vừa đúng lúc Tiêu Hành nhắm ngay bụng Tinh Ân chém tới Tinh Ân liền dùng linh lực tạo một lá chắn ngay bụng đồng thời đâm một kiếm vào tay cầm kiếm của Tiêu Hành, chưa xong lại dùng cán kiếm đánh vào vết thương đó làm Tiêu Hành không giữ được mà rơi kiếm. Nhân cơ hội này Tinh Ân lại dùng linh lực bao lấy cánh tay trái đấm vào mặt Tiêu Hành.
Trong đại sảnh mọi người xem ngây ra, đánh ngay mặt như vậy chẳng khác nào đang sỉ nhục đối thủ lẫn Thanh Huyền Kiếm. Ai đều có thể nhìn ra Tinh Ân đang dần cạn linh lực, tiêu hành tuy gây ra nhiều vết thương trên người Tinh Ân nhưng vẫn chưa có vết thương nào gây nguy hiểm còn Tinh Ân mỗi một đòn đều gây cho Tiêu Hành bất lợi tột cùng. Nhìn cách Tiêu Hành rớt kiếm bị đánh lăn ra một bên liền biết còn Tinh Ân vẫn đứng tại chỗ quan sát Tiêu Hành.
Hồng Nhiên nhìn vậy hài lòng gật đầu, đánh kẻ mình ghét thì cứ đánh ngay mặt là được không cần lo sợ gì hết dù sao cũng có nàng chống lưng.
Tử Tầm bên dưới nhìn hình ảnh trong gương một cái rồi nhìn lên Hồng Nhiên thấy nàng tựa như một con mèo lười biếng dựa vào trên lưng ghế một tay chống cằm, đầu nhẹ nhàng gật lên xuống trong cực kì hài lòng. Nhìn nhìn ngón tay Tử Tầm liền hơi ngứa nàng muốn xoa xoa đầu của nàng còn xoa xoa tay của nàng nữa nhưng cũng chỉ nghĩ thầm trong lòng, hơi than thở rồi quan sát tiếp trận đấu.
Tiêu Hành ánh mắt sung huyết bò dậy tay hắn ấn vào bụng các ngón tay di chuyển có kết cấu chỉ ba giây sau hắn như một người chưa bị gì mà lao đến tấn công Tinh Ân, tuy hắn bị thương nhưng linh lực hắn không hiểu sao vẫn dồi dào như vậy Tinh Ân cảm thấy tình hình không ổn liền tránh đi đòn tấn công giơ tay lên nói: “Ta đầu hàng, ta đầu hàng ta hết linh lực rồi a. “
Tuy nói vậy nhưng Tiêu Hành vẫn cứ đến tấn công, nhắm ngay mặt Tinh Ân mà đánh. Thấy vậy Nhậm trưởng lão liền lao xuống ngăn lại đòn đánh của Tiêu Hành và đẩy hắn ra xa lúc này hắn mới dừng lại ngã trên mật đất.
Nhậm trưởng lão lúc này tuyên bố: “Tiêu Hành thắng. “Dứt lời liền rời đi.
Phía dưới có đệ tử của Thanh Huyền Kiếm thấy tình hình không đúng đã chạy đến lên đài đem Tiêu Hành rời đi chữa trị. Tinh Ân cũng rời đi thay một bộ y phục liền trở về đại sảnh dù sao cũng đã ăn một hồi linh đan cùng với chữa thương đan dược của Nhậm trưởng lão đã khôi phục không ít.
Phía dưới mọi người không ngừng khen Tinh Ân cũng khen một chút Tiêu Hành nhưng rất giả tạo, nhìn hết trong mắt, sắc mặt Thanh Khương cùng với một vài đệ tử Thanh Huyền Kiếm đều không được lắm dù sao thách đấu là bọn hắn tuy thắng nhưng còn thảm hại hơn cả thua mất hết mặt mũi không nói tiếng nào.
Hồng Nhiên cũng tượng trưng mà đứng lên nói: “không hổ danh là đại đệ tử Thanh Huyền Kiếm a chiến đấu rất mãn nhãn thật đáng học hỏi. Ta đệ đệ hổ thẹn không bằng đành kính mọi người một lý vậy, mời. ” nói rồi uống hết ly dù sao nàng đã đổi rượu của nàng lại thành nước trái cây không lo sẽ say.
Ở dưới thấy vậy cũng cùng giơ ly lên uốn ồn ào nhốn nháo nói lời khách sáo.
Tử Tầm cũng đưa lên miệng nhấp một ngụm, cảm thấy rượu này thật lạ hương thật thơm vị cũng rất nhẹ và hơi ngọt một chút, nàng liếc sang Liễu Di kế bên nhìn màu sắc rượu của nàng đem so sánh liền thấy được, rượu của Liễu Di màu nhạt hơn mùi cũng nồng hơn một chút nhìn các vị ngồi đây hầu như đều như vậy.
____