BỆNH NHÂN TÂM THẦN YÊN TÔI - Hỏa Lại - Chương 1
“Nghiêm trọng đến mức nào cơ chứ? Không phải chỉ là mấy thằng nhóc nghịch ngợm, quấy phá trật tự trường học sao?” Giang Nhan nói, giọng điệu hùng hổ dọa người, “Hiệu trưởng à, việc của mọi người là việc của tôi, tôi không có thời gian là không có sao?”
Không hiểu vì sao lại bị sặc, đầu điện thoại bên kia bối rối, bỗng nhiên im bặt.
Im lặng một lúc lâu, đối phương nhạy bén cảm giác được tâm trạng của cô không tốt, thăm dò hỏi: “Bác sĩ Giang, tối nay cô uống rượu à?”
Nghe được sự quan tâm của đối phương, Giang Nhan đột nhiên bật cười, vừa cười vừa khóc.
Thiện Âu là hiệu trưởng cấp cao của trường trung học phổ thông Minh Đỉnh, đồng thời là người phụ trách chính của trường.
Việc hợp tác đã được thảo luận kỹ lưỡng, tuy rằng họ thúc giục đến mức nóng nảy, nhưng điều này không có trong điều khoản của hợp đồng, họ chỉ muốn Giang Nhan giúp đỡ một chút mà thôi.
Ông không biết mình đã đắc tội chỗ nào, chỉ dựa vào giọng nói lạnh lùng mà đoán được cô vừa uống rượu xong, hơn nữa uống không hề ít, vô tình chuốc giận lên người mình.
Giang Nhan là bác sĩ tâm lý mà bọn họ thuê, trước đó Cục Công An cũng liên hệ với cô, nhờ cô đến trường để giải quyết một vấn đề khó khăn, Thiện Âu cũng chỉ có thể im lặng chịu thiệt, tự trách bản thân gọi điện sai thời gian.
“Viện trưởng Giang, bọn trẻ bây giờ lợi hại hơn nhiều so với tưởng tượng của chúng ta, ngày hôm qua lại có mấy đứa xảy ra chuyện, cô cứ đến đây rồi sẽ biết. Hai ngày này khi nào có thời gian rảnh, nhờ cô đến trường một chuyến, trường chúng tôi vô cùng cảm kích.” Người đàn ông dùng lời hay ý đẹp, gần như ăn nói khép nép.
Giang Nhan im lặng vài giây, nói một cách mỉa mai: “Mấy đứa trẻ bây giờ, đúng là rất ghê gớm.”
Bên kia lại im lặng.
“Viện trưởng Giang…”
Giang Nhan thật sự khó chịu vì cuộc gọi này, nhưng ngay cả khi cơn giận của cô đã lên cao, cô cũng biết lửa giận của mình không nên làm liên lụy đến những người vô tội, nhất là khách hàng.
Hôm nay đúng là không khéo, đối phương đụng vào họng súng của cô.
Cô nắm chặt điện thoại, âm thầm giễu cợt, cười bản thân không khống chế được cảm xúc.
Cô thu suy nghĩ của mình lại, giọng nói nặng nề: “Tôi sẽ tự tìm ra.”
“Vậy tôi không quấy rầy cô nữa, chúc cô sống vui vẻ.”
Sau khi cúp điện thoại, Giang Nhan đờ đẫn nhìn ngoài hiên, nhếch môi cười.
Sống vui vẻ, một lời châm cọc đến cỡ nào?