Bên Kia Thế Giới - Parallel World - Minerva - Chương 12: Cung đàn hạc
- Trang Chủ
- Bên Kia Thế Giới - Parallel World - Minerva
- Chương 12: Cung đàn hạc
Không áp lực, không cần phải gồng mình để diễn vai một Công tước đa năng hay một Trữ quân độc đoán. Chỉ tận hưởng cuộc sống với tài năng âm nhạc trời cho, sống một cách nhẹ nhàng như mình mong muốn. Thật dễ chịu…
Cơ mà, chỉ vừa mới vài ngày trước thôi, tôi tưởng chừng như mình sẽ chết hay sa đoạ trong màu máu đỏ thẫm đó mãi mãi. Nhưng giờ đây, tâm trạng của tôi lại đang phơi phới đến lạ thường. Có lẽ nhờ như vậy mà tôi nhìn thấy vạn vật đang dần có sự sống hơn chăng? Chuyện đời đúng là vô thường nhỉ, giống như việc tôi chết đi ở thế giới bên kia rồi lại tái sinh trong thân xác này vậy. Và cả việc một thiên tài như Miny lại chọn cách tự sát chỉ vì bị Thiên Chúa bỏ rơi… Con người chúng ta quả thật đều bị kẹt trong vòng xoay của số mệnh. Chỉ là thay đổi từ nơi tồi tệ đến nơi tốt hơn trong vòng tròn ấy, chứ tuyệt nhiên chẳng thể phá vỡ nó để thoát ra. Sau cùng cũng chỉ là bị nghiền nát trong số phận của chính mình…
Sau một thoáng suy nghĩ vớ vẩn. Tôi bắt đầu nhìn ngắm xung quanh để tìm một chút gì đó cho cảm hứng. Và khi nhìn vào khu vườn, tôi đã ngẩn ngơ một lúc.
… Mọi sắc màu như đang dần trở lại trong đôi mắt vốn chỉ có u sầu…
Trước mặt tôi, từng cánh chim đang chao nghiêng giữa bầu trời xanh biếc như màu ngọc bích của mùa hè. Từng tán cây cối mướt rượt như được gột rửa sau những cơn mưa tầm tã. Và những hạt nước li ti động lại trên các tán lá được mặt trời chiếu rọi làm chúng sáng rực lên như những viên ngọc trong suốt lấp lánh… Đẹp quá. Tôi sẽ viết về nó, những giai điệu và ca từ về một mùa hè rực rỡ mang trên mình màu nắng ấm áp và ngọt ngào khi từng tia nắng vàng ươm như mật ong đang chiếu rọi khắp sân vườn.
“(Ngân nga) Một thoáng trời trong khu vườn mùa hạ, như thiên đường của cỏ của hoa”
“Những chú chim hoan ca, cùng những viên ngọc trai đính trên cỏ lá”
“Sắc màu xanh biếc giữa khung trời, sau những cơn mưa rào, như Jadeite… (ngân nga)… Ôi sắc màu của Jadeite… (ngân nga)… Jadeite ~”.
Bỗng tôi dừng lại khi tôi thấy mọi người xung quanh cũng đều dừng lại. Họ nhìn vào tôi một cách chăm chú, rồi bỗng họ nhìn nhau và đồng thanh cất tiếng:
“Ôi Công chúa, tuyệt vời quá. Tôi không biết lại có một loại âm thanh tuyệt vời thế này tồn tại. Trước nay người chỉ đánh đàn trong phòng kín nên chúng tôi chả biết người lại có thể mang đến thứ giai điệu hạnh phúc như thế này.”
Những lời khen vang lên không ngớt, những khuôn mặt vui vẻ của người hầu, những giọng ngân nga hát theo giai điệu tôi vừa sáng tác… Lâu lắm rồi tôi mới có lại cảm giác quen thuộc này. Lâu lắm rồi… Tôi quay đi lén lau dòng nước mắt đọng trong khoé mi. Giọng giả vờ lạnh lùng ra lệnh cho họ lui xuống và không được làm phiền.
Thật ra tôi vui lắm, tôi cũng không muốn họ rời đi đâu. Tôi thật sự muốn thấy những khuôn mặt hân hoan vì âm nhạc ấy. Nhưng tôi đang phải đóng vai Miny, tôi phải luôn dè chừng với họ vì tôi sẽ chẳng biết được đằng sau lớp mặt nạ tươi cười thì họ sẽ nhìn tôi với ánh mắt gì nữa. Như những kẻ sẵn sàng bán thông tin về tôi chẳng hạn…
Nhưng mà dạo gần đây những tin đồn về tôi lại lắng xuống hẳn, lẽ nào là những con người ấy cảm thấy có lỗi với tôi nên áy náy. Dĩ nhiên là không rồi, vì dạo này thứ mà bọn họ quan tâm đến là Sứ thần của nước láng giềng. Nghe bảo người ấy là một thanh niên cao lớn và đẹp trai, mang tước vị Đại công tước của Đế quốc Yviera và là cháu trai của Hoàng đế nước ấy. Tôi từng nghe qua một chút thông tin về cậu ta từ Phụ hoàng. Cậu ta… trùng tên với trúc mã của tôi kiếp trước. Lloyd de Yviera – chiến thần sở hữu “Trái tim của Nicolas” của Đế chế Yviera ở phía Bắc. Trúc mã tôi ở kiếp trước cũng tên là Lloyd giống như vầy, nhưng khác ở cái họ của anh ấy, Lloyd Pattinson – một cái tên thật khiến tôi hoài niệm và mang đến cảm giác nhớ nhung. Không biết giờ này anh ấy sao rồi… Liệu có nhớ về tôi như cách mà tôi luôn nhớ về anh ấy hay không?
Tôi… thật sự rất muốn gặp lại anh ấy… một lần nữa.
Một ảo tưởng thật xa vời…
Tâm trạng tôi giờ đây chỉ còn mỗi nỗi nhớ, cùng niềm hy vọng, trong sự tuyệt vọng. Tôi lại cất tiếng hát:
“(ngân nga) hỡi bầu trời xanh thẳm màu hy vọng”
“Hãy mang nguyện ước này của tôi đi… chạm đến người (ngân nga)”
“Người mà tôi yêu nhất trong vòng xoay định mệnh nghiệt ngã”
“Tôi muốn nắm tay người muôn kiếp, dù chết cũng chẳng chia lìa… (ngân nga)”
“(ngân nga)… “
Vào hôm ấy, bên cung đàn hạc. Một người con gái đã khóc rất nhiều trong tiếng hát nức nở, thê lương. Như tiếc thương, như đau lòng vì số phận bi ai… Như nỗi nhớ nhung một người mà vĩnh viễn ta không thể nào gặp lại…