Bé Thụ Khiếm Thính Quyết Định Buông Xuôi Bỗng Được Yêu Thương - Chương 78: Ngoại truyện 5: Kết thúc
- Trang Chủ
- Bé Thụ Khiếm Thính Quyết Định Buông Xuôi Bỗng Được Yêu Thương
- Chương 78: Ngoại truyện 5: Kết thúc
“Lạnh à?” Cố Tu Nghĩa nhạy cảm phát hiện, hắn dừng lại, với lấy điều khiển tăng nhiệt độ lên, ôm vai Kỷ Nguyễn: “Sao lại rùng mình?”
Kỷ Nguyễn hít mũi, hai mắt đỏ bừng, hơi thở hổn hển: “Vẫn ổn, ưm… Có thể là vừa rồi ở bên ngoài ra mồ hôi, gặp gió điều hòa liền thấy lạnh.”
Cố Tu Nghĩa lập tức trượt tay vào trong áo cậu, quả nhiên sờ thấy làn da có chút ẩm ướt lạnh lẽo.
“Sao lại ẩu thế hả.” Sắc mặt Cố Tu Nghĩa lập tức trầm xuống.
Không khí mờ ám vừa rồi biến mất sạch, hắn vội vàng ôm Kỷ Nguyễn đi lên tầng.
Hai mày Cố Tu Nghĩa nhăn chặt, vừa ra mồ hôi mà đứng trong máy lạnh rất dễ bị cảm, mà sức đề kháng của Kỷ Nguyễn vốn dĩ đã không tốt.
Kỷ Nguyễn được Cố Tu Nghĩa ôm đặt trên giường, nhìn hắn bước nhanh vào phòng tắm xả nước, vài phút sau đã bị lột sạch quần áo ném người vào trong bồn tắm.
Cả người cậu được ngâm trong nước ấm, đến khi toàn thân hồng hào như tôm luộc mới được vớt lên lau khô, mang ra ngoài sấy tóc.
“Anh không cần căng thẳng như vậy đâu,” Kỷ Nguyễn ngoắc lấy ngón tay út của Cố Tu Nghĩa, nhìn người đàn ông trước mắt như lâm đại địch, bất đắc dĩ cười: “Cơ thể của em so với lúc trước đã khỏe hơn rất nhiều rồi.”
Cái gì gọi là khỏe hơn rất nhiều chứ, cũng chỉ so sánh được với khi vừa phẫu thuật xong, nhưng thể chất Kỷ Nguyễn khác với người ta, yếu ớt giống như búp bê sứ vậy, Cố Tu Nghĩa nào dám buông lỏng.
Hắn tắt máy sấy, bàn tay luồn vào trong mái tóc Kỷ Nguyễn, tóc được sấy khô vừa mềm mại lại ấm áp.
Hắn dùng mu bàn tay chạm vào gương mặt Kỷ Nguyễn, bởi vì vừa tắm xong, làn da còn mềm mịn hơn so với lúc bình thường, độ ấm của nước vẫn còn lưu lại, Cố Tu Nghĩa yêu thích vô cùng.
“Là do anh quá căng thẳng…” Hắn thoáng thả lỏng tinh thần, giọng điệu cũng mềm xuống.
Kỷ Nguyễn lắc đầu, vòng tay ôm lấy eo Cố Tu Nghĩa, ngửa đầu nhìn hắn: “Nhưng đó vì anh quan tâm em, em rất thích.”
Mỗi khi cậu nhìn như vậy, vẻ mặt thật nghiêm túc chăm chú, khiến người khó lòng rời mắt được, trái tim Cố Tu Nghĩa giống như bị cậu làm tan chảy, mềm nhũn.
– ————
Chiều hôm đó, Kỷ Nguyễn quả thực có cố gắng, không hề bị ốm, trạng thái cơ thể được giữ vững cho đến tận ngày thi bằng lái xe.
Khi bước vào vòng thi thứ 3 thì thời gian cũng đã bước qua tháng 10 nắng gắt, gió bắt đầu chuyển lạnh.
Hôm nay Cố Tu Nghĩa nghỉ phép, chuyên tâm cùng bạn nhỏ đi thi bằng lái xe, tay cầm bình giữ ấm khăn quàng, trịnh trọng như đưa con đi thi đại học.
Ở sân trong, ngoại trừ thí sinh và thầy giáo, những người không liên quan thì không được phép vào, Chủ tịch Cố bất hạnh trở thành người không liên quan, chỉ có thể đứng ngoài cổng sắt yên lặng chờ đợi.
Từ nhỏ đến lớn Kỷ Nguyễn chưa từng gặp khó khăn trước các kỳ thi, thi bằng lái đối với cậu cũng coi như nhẹ nhàng, Cố Tu Nghĩa đợi mấy tiếng, cuối cùng thấy được bạn nhỏ họ Kỷ hưng phấn chạy ra ngoài.
Ngày hôm đó thời tiết rất đẹp, trời trong gió mát, Kỷ Nguyễn cầm một cuốn sổ màu đen, mặc áo khoác nhung màu trắng, đạp nắng mà bay về phía hắn.
Mái tóc cậu bị gió thổi bay bay, Cố Tu Nghĩa chỉ kịp nhìn thấy nụ cười xinh đẹp đến lóa mắt, sau đó bằng bản năng giang rộng hai tay đón được cậu.
“Em lấy được bằng lái rồi!” Kỷ Nguyễn hưng phấn nhảy nhót.
Kết quả của việc hưng phấn quá mức chính là, Kỷ Nguyễn không buồn ngó ngàng đến ánh mắt của mọi người xung quanh, vòng lấy cổ Cố Tu Nghĩa chủ động hôn hắn.
Cố Tu Nghĩa hiếm khi được Kỷ Nguyễn chủ động thân mật, nhất thời trái tim bay cao, máu nóng cả người sôi sục.
Buổi tối, Cố Tu Nghĩa còn tổ chức một buổi tiệc nhỏ để chúc mừng. Kỷ Nguyễn mời bạn cùng phòng và mẹ con Trình Tử Chương, còn Cố Tu Nghĩa thì mời thêm Lý Tuy An và Tống Lĩnh.
Tống Lĩnh ôm một bộ 4 món chăn ga gối đệm đến, liếc nhìn Lý Tuy An xách một giỏ hoa quả: “Sao cậu lại mang trái cây, cũng đâu phải đi thăm bệnh?”
Lý Tuy An: “Thế sao cậu lại mang chăn gối, trông cứ như chuyển nhà.”
“…”
Trong sân tràn ngập ánh đèn, mọi người đang uống rượu, người phục vụ bước đến nhận quà từ tay hai người.
Tống Lĩnh nới lỏng cà vạt, nhìn đôi chồng chồng trẻ đang đứng cạnh nhau trước cửa biệt thự tươi cười nhận quà, thở dài một hơi:
“Nhìn bọn họ cười kìa, ai không biết còn tưởng đang ở đám cưới. Tôi nhận được tin ngay phút chót, trước tiên là gọi bên tổ chức sự kiện với danh nghĩa trợ lý, sau thì tham dự với tư cách là bạn bè, mua bộ chăn ga làm quà quả đúng là không sai.”
Lý Tuy An cầm một ly sâm panh, tao nhã nếm thử: “Sao lại hoảng hốt? Đám cưới của bọn họ chúng ta nhất định ngồi bàn chính rồi.”
Hai người nhìn nhau, Tống Lĩnh gật đầu đồng tình, nâng ly lên cụng ly với Lý Tuy An.
Kỷ Nguyễn làm chủ nhà không có đủ thời gian để chiêu đãi khách khứa quá lâu, liền bị liền bị đám bạn cùng phòng kéo ra ngoài vườn hoa. (*)
(*) raw 纪阮作为主人家没能招待客人太久,就被室友们拉到小花园里玩: mình không rõ câu này lắm nên chỉ dịch thô vậy, từ 没能 theo mình hiểu thì là không có đủ thời gian để làm việc gì đó.
Cả đám tụ tập lại với nhau, lần lượt lấy bằng lái xe của mình ra xếp thành hàng ngay ngắn trên mặt bàn đá cẩm thạch, chụp ảnh rồi đăng lên Wechat.
Sau đó, trong bữa ăn nhẹ, mọi người nói về những khó khăn vất vả để có được chứng chỉ.
Tiệc xong, mặt trời cũng đã lặn, cuối thu trời nhanh tối, vầng trăng lặng lẽ treo trên bầu trời, tỏa ra ánh sáng dịu nhẹ.
Sau khi tiễn hết khách khứa, nhân viên phục vụ và dì Triệu dọn dẹp sân rồi cũng tan làm.
Cố Tu Nghĩa nắm tay Kỷ Nguyễn bước đi trên con đường lát sỏi trước cổng, Kỷ Nguyễn ngẩng đầu nhìn trời, mặt trăng lúc này đã bị một làn mây đen che mờ.
“Hình như trời sắp mưa.” Kỷ Nguyễn thở dài, giơ điện thoại lên chụp ảnh trời đêm.
“Ừ.” Cố Tu Nghĩa dắt tay Kỷ Nguyễn đi qua cửa, vào nhà, trong phòng có hệ thống sưởi ấm, nháy mắt xua tan hơi lạnh quanh người cậu.
“Lấy được bằng lái xe rồi.” Cố Tu Nghĩa nói.
Kỷ Nguyễn không hiểu vì sao đột nhiên Cố Tu Nghĩa nhắc lại chuyện này, nhưng vẫn cười: “Ừm.”
Cố Tu Nghĩa lặp lại: “Bé cưng của chúng ta hôm nay lấy được bằng lái xe rồi.”
Cố Tu Nghĩa cúi đầu nhìn Kỷ Nguyễn, đôi mắt đen đầy trìu mến.
Dường như có điều gì đó thay đổi.
Kỷ Nguyễn sửng sốt một lát, sau đó nhận ra ý tứ bất thường trong lời nói của hắn, hai tai nóng lên: “Anh….”
Một nụ hôn nhẹ nhàng rơi xuống khóe môi.
Khuôn mặt Kỷ Nguyễn lập tức đỏ bừng.
Trước khi cậu kịp phản ứng lại, một nụ hôn khác lại ập đến, nồng nàn và sâu sắc.
Kỷ Nguyễn giống như đang lênh đênh trên biển, khi thì được đẩy lại cao, khi lại chìm xuống, càng lúc đầu óc càng trở nên choáng váng. Lá gan cậu bỗng lớn hơn, vươn tay choàng qua vai Cố Tu Nghĩa, vươn đầu lưỡi đáp lại, giống như hoa hồng thu lại gai nhọn, cánh hoa nở bung, mềm mại mà triền miên.
Cơ thể Cố Tu Nghĩa cứng lại trong chốc lát, sau đó hơi thở bên tai Kỷ Nguyễn càng thêm nóng bỏng, dường như muốn thiêu cháy cả người Kỷ Nguyễn.
Hắn vội vàng tháo cà vạt sắp làm mình nghẹt thở, ôm eo Kỷ Nguyễn bế cậu lên tầng, bước chân vội vã khiến mèo trong nhà bị dọa sợ chạy mất.
Trời lạnh, Cố Tu Nghĩa đóng cửa sổ trước, mở điều hòa nóng lên, tắt chiếc đèn cuối cùng đi.
Kỷ Nguyễn ngã trên giường, tóc đen xõa tung, ga giường màu trắng mềm mại như những đám mây ôm trọn người cậu.
Khi tới gần, Cố Tu Nghĩa mới có thể nhìn thấy tình cảm say mê trong mắt cậu.
Trong lòng Cố Tu Nghĩa lập tức nhảy nhót.
Con chim bị giam cầm sâu trong lòng hắn đã lâu thật lâu, hiện tại giãy giụa muốn bay ra.
Nó phá tan nhà giam, cắn đứt gông xiềng, hóa thành chim ưng mạnh mẽ sải cánh vút bay về phía chân trời.
Phía chân trời bị tầng mây dày đặc phủ kín, cánh chim lướt qua những đám mây mềm mại, xẹt ngang giữa trời, bay thẳng hướng đến nơi sâu nhất giao nhau giữa hai luồng mây.
Ngay giữa những tầng mây trùng trùng điệp điệp, chúng nó co rúm lại, nơi có những tia sáng cuối cùng của vũ trụ, e thẹn mà bày ra viên trân châu xinh đẹp.
Nhưng cánh của chim ưng quá sắc bén, sẽ khiến đám mây bị thương, bởi vậy nó kiên nhẫn làm quen bốn phía, để hơi nước dính ướt lông chim, lướt nhẹ trên đám mây trơn bóng, hướng tới nơi yếu ớt nhất giữa hai đám mây, nhẹ nhàng chạm vào, thăm dò tới gần.
Đám mây run rẩy cơ thể dâng viên trân châu lên, rồi lại bởi vì chim ưng lơ đãng lỗ mãng mà khó chịu thu lại, tầng tầng điệp điệp, che đậy ánh sáng.
Trong không gian hơi nước ngưng tụ lại ngày càng nhiều, chim ưng nhẹ nhàng rũ cánh xua tan mây, bỗng nó nảy sinh ý nghĩ ác độc muốn độc chiếm báu vật, mạnh mẽ hé miệng ngậm lấy viên trân châu.
Đám mây đột nhiên nức nở run rẩy, trong lúc hỗn loạn khiến cánh chim càng thêm ướt đẫm, chim ưng đập cánh liên tục, khiến cho đám mây co lại ngày càng dày đặc rồi hóa thành những hạt mưa rơi xuống đất.
Ầm ——
Mưa rơi che kín đất trời.
Trời tối, mặt đất tí tách tí tách.
Cố Tu Nghĩa mở đèn tường lên, cực kì nhẹ nhàng mà ôm Kỷ Nguyễn đi tắm rửa sạch sẽ.
Ngoài cửa sổ tiếng mưa rơi tí tách, hắn thay một chiếc ga giường sạch sẽ, cùng Kỷ Nguyễn ôm nhau ngủ.
Kỷ Nguyễn mệt mỏi cực kỳ, nhưng vẫn lưu luyến muốn trò chuyện với hắn một hồi, sau đó mới ngủ thiếp đi trong vòng tay của Cố Tu Nghĩa.
Đêm đó Cố Tu Nghĩa không dám ngủ quá sâu, rạng sáng mê mang mở mắt ra, liền phát hiện trạng thái của Kỷ Nguyễn không ổn lắm.
Hô hấp có chút nặng nề, nhiệt độ cũng cao hơn ngày thường, nháy mắt Cố Tu Nghĩa tỉnh táo lại, ngồi dậy bật đèn tìm nhiệt kế.
Kỷ Nguyễn mơ mơ màng màng còn chưa tỉnh, khẽ cau mày thở dốc, Cố Tu Nghĩa ngồi bên mép giường lo lắng đợi đủ năm phút, nhấc cánh tay Kỷ Nguyễn lấy nhiệt kế ra, 38 độ, quả nhiên có hơi sốt.
Trong lòng hắn lập tức thấy lo lắng, cầm điện thoại gọi cho Lý Tuy An.
Kỷ Nguyễn cũng bị đánh thức, cậu mở mắt ra, nhưng nhìn tầm mơ hồ.
Cố Tu Nghĩa ngồi ở mép giường cầm điện thoại, cậu không thấy rõ vẻ mặt của Cố Tu Nghĩa, chỉ có thể kéo lấy góc áo của người kia.
“Tỉnh rồi sao?” Cố Tu Nghĩa thấy cậu mở mắt, lập tức cúp điện thoại, cúi người sờ mặt cậu: “Có khó chịu không bé cưng?”
Kỷ Nguyễn há miệng thở dốc: “Cố…… Khụ, khụ khụ!”
Cậu chưa kịp gọi tên Cố Tu Nghĩa đã bị một trận ho ngăn cản, yết hầu thấy rất ngứa, khó mà hoãn lại được.
“Khoan hẵng nói chuyện.” Cố Tu Nghĩa nâng vai đỡ cậu ngồi dậy, kéo chăn che kín người, nhẹ nhàng vuốt xuôi ngực cậu.
Kỷ Nguyễn khó chịu mà cau mày, ngón tay nắm lấy cổ áo Cố Tu Nghĩa, ho một hồi lâu rồi mới chậm rãi ngừng, sau đó được Cố Tu Nghĩa đút uống chút nước.
“Đỡ hơn chút nào chưa?” Hắn ghé bên tai Kỷ Nguyễn hỏi.
Hốc mắt Kỷ Nguyễn đỏ bừng, ánh mắt vẫn còn tan rã, nỗ lực tập trung tinh thần nhẹ gật đầu.
Cố Tu Nghĩa đeo tai nghe lên cho cậu, nâng mặt cậu: “Anh nói chuyện có nghe thấy rõ không?”
Âm thanh của hắn dịu dàng, thậm chí giống như sợ dọa cậu mà hạ thật thấp giọng xuống, nhưng Kỷ Nguyễn có thể cảm nhận được cả cơ thể hắn đang căng chặt vì khẩn trương.
Kỷ Nguyễn cười trấn an: “Nghe thấy rất rõ ràng.”
“Chỗ này thì sao, có thấy đau không?” Lòng bàn tay Cố Tu Nghĩa áp lên dàn da phía sau tai.
Kỷ Nguyễn cẩn thận cảm nhận: “Không đau.”
Lúc này Cố Tu Nghĩa nhẹ nhàng thở ra.
Theo lời Lý Tuy An nói, chỉ cần lỗ tai không có vấn đề gì thì chỉ đơn giản là bị cảm lạnh, không cần gấp gáp đi bệnh viện, trước mắt cứ uống thuốc rồi nghỉ ngơi một chút, nếu đến sáng vẫn không hạ sốt thì mới cần đi khám.
Cố Tu Nghĩa rót một cốc nước ấm, lấy thuốc hạ sốt: “Em có hơi sốt, chúng ta uống thuốc trước rồi quan sát tình hình được không?”
Cả người Kỷ Nguyễn mềm nhũn như nước, gật đầu uống thuốc, Cố Tu Nghĩa lại xé một miếng dán hạ sốt dán lên trán cho cậu.
Eo cậu đau vô cùng, chỉ chốc lát liền ngồi không nổi, xụt xịt kéo tay Cố Tu Nghĩa, nức nở nói: “Eo đau quá…”
Cố Tu Nghĩa tự biết động tác của bản thân có hơi thô lỗ, một chút kiên nhẫn cũng không có, vội vàng xoa bóp eo giúp cậu, dỗ dành bên tai:
“Đau không? Chúng ta xoa xoa, xoa xoa liền sẽ không đau, anh đảm bảo lần sau sẽ nhẹ một chút, được không?”
Cố Tu Nghĩa chăm sóc người đã thành chuyện quen tay quen việc, mặc dù vậy nhưng trong lòng vẫn thấy lo lắng bất an.
Có thể là bởi vì khó chịu, Kỷ Nguyễn cũng không ngủ tiếp được nữa, chỉ nằm trong ngực Cố Tu Nghĩa cau mày hừ hừ.
Cố Tu Nghĩa lo lắng: “Khó chịu lắm sao? Hay là chúng ta đến bệnh viện?”
Kỷ Nguyễn lắc đầu ho khan hai tiếng, đôi mắt ẩm ướt nhìn về phía Cố Tu Nghĩa: “Thật sự xin lỗi, em lại bị bệnh rồi…”
Cố Tu Nghĩa không thể chịu đựng được khi thấy bộ dáng này của Kỷ Nguyễn, trái tim run lên: “Không trách em, bị bệnh người khó chịu là em mà.”
Hơn nữa việc này nói ra cũng là do Cố Tu Nghĩa không biết tiết chế, quấn lấy Kỷ Nguyễn đến tận đêm, cũng mặc kệ cậu chịu nổi không.
Kỷ Nguyễn mím đôi môi tái nhợt, cậu không có kinh nghiệm, hoàn toàn không nghĩ đến việc phát sốt có liên quan tới loại chuyện đó, chỉ cảm thấy thân thể mình không tốt, ảo não nói: “Nhưng vì em mà anh ngủ không ngon, còn phải vất vả, rõ ràng gần đây vẫn rất tốt, em thật là…”
Trong lòng Cố Tu Nghĩa cực kỳ chua xót.
“Kỷ Nguyễn.” Hắn gọi tên cậu: “Anh không hề thấy vất vả chút nào, đây là một chuyện rất hạnh phúc.”
Hắn nghiêm túc nói: “Nếu không có em, trên thế giới này sẽ không có người nào thân mật gần gũi với anh như vậy, và anh cũng sẽ không bao giờ hiểu được ý nghĩa của tình yêu.”
Ý nghĩa rằng cuộc đời này của hắn không phải là uổng phí, hắn cũng coi như hiểu được nhân tình thế thái, trải qua thất tình lục dục, mới biết được hóa ra khi yêu một người bằng cả trái tim, bản thân cũng sẽ trở nên không còn giống chính mình.
Hắn sẽ nắm lấy không buông, nhìn thôi đã thấy sợ, sẽ ghen tuông đố kỵ, sẽ ti tiện muốn chiếm người làm của riêng, cũng sẽ muốn ngắm nhìn người đứng dưới ánh đèn hào quang rực rỡ.
Khi hắn thích Kỷ Nguyễn, không phải suy nghĩ lúc nào cũng vị tha cởi mở, nhưng mỗi một giây một phút cảm xúc đều mãnh liệt trào dâng, trái tim cũng trở nên căng đầy sống động, đại não sung huyết, lý trí chậm lại, chỉ vì một câu nói của đối phương mà không kìm được nụ cười vui sướng trên gương mặt.
Đây là những thứ mà suốt ba mươi năm qua Cố Tu Nghĩa chưa từng được thể nghiệm, đều là những cảm xúc quý giá.
Khi nói chuyện với Kỷ Nguyễn, từ trước đến nay hắn luôn là hùa theo dỗ dành, rất ít khi dùng thái độ trịnh trọng như vậy, đôi mắt tĩnh lặng chăm chú nhìn Kỷ Nguyễn:
“Cho nên về sau không được có suy nghĩ như vậy, hiểu không?”
Kỷ Nguyễn phát sốt nên có chút mơ màng, suy nghĩ chậm chạp, nhưng có thể nhận ra Cố Tu Nghĩa nghiêm túc.
Trong lòng cậu thấy ấm áp dễ chịu, cong mắt cười, hôn lên môi Cố Tu Nghĩa: “Biết rồi, em rất thích anh.”
Rõ ràng giọng nói hơi khàn, nhưng sao nghe ngọt ngào như rót mật.
Tim Cố Tu Nghĩa lại loạn nhịp.
Hắn không thể không thừa nhận, Kỷ Nguyễn không giống hắn cứ quanh co lòng vòng, cách biểu đạt tình yêu của cậu thẳng thắn lại đơn thuần, thích là thích, chẳng cần một lí do để khiến mình cảm động, cũng không có nhiều “ý nghĩa” như vậy.
Nhưng hắn lại vì một câu nói thích mà Kỷ Nguyễn buột miệng thốt ra, trái tim đập nhanh liên hồi.
Cố Tu Nghĩa cúi đầu hôn xuống bên tai Kỷ Nguyễn.
Chỉ cần nghĩ đến sau này mỗi ngày mỗi năm đều có thể hôn Kỷ Nguyễn như vậy, hắn liền cảm thấy cuộc đời thật tươi đẹp, nhưng thời gian lại quá ngắn.
Chỉ yêu nhau mấy chục năm sao có thể đủ?
Hắn ôm chặt Kỷ Nguyễn, tự hỏi có nên chờ buổi sáng hôm sau hỏi cậu một chút, liệu rằng có nguyện ý kiếp sau cũng trải qua một đời với mình không.
Đương nhiên đáp án chỉ có một, hắn sẽ không để cậu đưa ra câu phủ định.
=======Hoàn toàn văn=======
Vậy là bộ truyện chính thức dừng lại ở đây rồi, cảm ơn mọi người đã theo dõi thời gian qua nhé ? Thật sự bộ này mình tiếc nhất là không được thấy đám cưới của bé Nguyễn và chú Cố:(((
Bản QT trên Wikidich và bản raw mình có khác nhau một chút, trong bản raw đoạn H miêu tả bằng dấu… thui:) Chắc là bị ẩn đi hoặc tác giả sửa lại chăng? Mình không rõ vụ này vì hổng biết tiếng trung để tìm hiểu.