Bé Thỏ Không Ăn Cà Rốt? - Mèo trắng mắt xanh - Chương 132: Nguyễn Gia Khiêm thích Đỗ Phạm Mỹ Ly
- Trang Chủ
- Bé Thỏ Không Ăn Cà Rốt? - Mèo trắng mắt xanh
- Chương 132: Nguyễn Gia Khiêm thích Đỗ Phạm Mỹ Ly
Mỹ Ly dữ dằn vung chân vung tay đi ra gặp Gia Khiêm, vừa gặp thì đã nghênh mặt hỏi cậu.
Gia Khiêm liếc nhìn thấy bàn tay đang đặt hai bên hông của cô đang cuộn tròn lại, biết được cô chỉ đang cố tỏ vẻ bình thường với mình, Gia Khiêm mím môi cười.
Cậu giơ một xấp giấy ra trước mặt cô, nói: “Sách văn mẫu lần trước mượn của cậu còn chưa kịp trả. Hơn tuần này lại không có cơ hội gặp nhau nên chưa trả cậu được. Bây giờ mang trả cho cậu này.”
“Cảm ơn.”
Ngập ngừng một lúc, cũng không biết nói gì, cô lên tiếng: “Vậy, tôi vào nhà trước nha.”
“Thì vào đi.”
Cô: “…”
Mỹ Ly liếc mắt nhìn cậu, không hiểu Gia Khiêm bị gì nữa, làm cô còn chuẩn bị tâm lý sẵn sàng hết rồi nếu lỡ cậu lại muốn hỏi về chủ đề lúc sáng, ai mà ngờ bây giờ cậu cứ trả sách là xong, cũng không nói với cô thêm câu nào, còn cô thì tự dưng lại không nỡ cứ như vậy mà đi vào.
“Cậu làm sao đấy, không vào nhà hả?”
“Ừ thì, thì vào nè.”
Lòng cô thấy tưng tức, cứ như vậy mà đi vào luôn chắc tối nay cô sẽ mất ngủ vì ức luôn.
Cô đi chậm rì, quay đầu nhìn cậu, Gia Khiêm vẫn chống xe đứng chỗ cũ nhìn cô, thấy cô quay lại còn cười tươi một cái.
Mỹ Ly bực mình quay lại nói: “Khiêm đầu heo…”
Là cô lỡ miệng thôi.
Vậy mà cậu còn cười.
Lần này cô quyết đi vào luôn.
“Mỹ Ly!”
Đang mở cổng, ai mà ngờ cậu tự dưng phóng xe cái vèo tới chỗ cô đang đứng, kéo tay cô lại.
“Gọi, gọi tôi làm gì?”
“Hay là tụi mình đi dạo một chút nha. Cậu vào xin cô đi, tôi chở.”
Cậu nói rồi chỉ vào yên sau, Mỹ Ly đang bực định lấy hơi rồi từ chối, ai ngờ bị cậu giục.
“Nhanh đi, chờ cậu ở đây nha. Cậu không ra là tôi ngủ ở đây luôn đó.”
Rồi cô bị đẩy vào nhà.
Ít phút sau, Mỹ Ly từ trong nhà đi ra.
“Cô có cho không?”
Mỹ Ly yên lặng gật gật, cô cứ cảm thấy nó sai sai như nào ấy.
Lên xe rồi mà cô vẫn còn hoang mang, rồi cô cũng không biết là tại sao lúc nãy mình lại nói dối nữa. Bình thường nếu lúc buồn chán cô với Khiêm cũng hay đi dạo như này,
tự dưng hôm nay cô khai thêm tên Khánh Minh với Chí Kiên vào, trong khi bây giờ hai đứa nó đang ở nhà chuẩn bị yên giấc rồi.
Gia Khiêm chạy chậm theo con đường nhỏ không có quá nhiều hàng quán và xe cộ đông người, những ánh đèn vàng nhạt nhấp nháy dưới con đường bê tông đã cũ, một buổi đêm rất yên bình.
Có điều Mỹ Ly không cảm nhận nổi, cô thấy căng thẳng không yên, mãi nhìn bóng lưng của Gia Khiêm, cũng không biết cậu đang nghĩ đến điều gì mà cứ im lặng.
Cho đến khi cậu chợt nói: “Mỹ Ly.”
“Làm sao?”
“Cậu thay đổi rồi.”
“Hả, tôi thay đổi gì chứ?”
Cũng không biết cậu nói cái gì, nhưng cô biết chắc dạo này đã ít đánh Gia Khiêm hơn, cái này là chuyện tốt đó.
Phía trước phát ra tiếng cười: “Hôm nay sao cậu không nắm áo tôi nữa. Bình thường sợ té lắm mà?”
“Thì, thì tôi…”
“À, có phải là hôm nay tôi chạy chậm nên không còn đáng sợ như mọi khi không?”
Cô gật gù cho qua chuyện: “Đúng, đúng rồi, bình thường cậu chạy ẩu lắm. Hôm nay đỡ hơn rồi.”
“Vậy hả?”
“Ừ, là vậy đó… sao, sao cậu dừng lại vậy?”
Mỹ Ly nhìn căn nhà có vẻ quen quen gần đó rồi thầm cảm nhận được sắp có chuyện chẳng lành, không thể xem thường giác quan thứ 6 của con gái đâu.
Có thấy cái bóng nâu nâu đằng xa, cả người toát mồ hôi lạnh, lên tiếng nhắc nhở: “Gia Khiêm, xe cậu bị gì hả. Chạy lẹ đi, chỗ này lần trước hai tụi mình bị chó rượt đó.”
“À, vậy hả?”
“Ừ.”
Gia Khiêm lẳng lặng khom xuống, cô còn tưởng cậu định xem lại cái xe, nào ngờ cậu lại nhặt một cục đá to cỡ nắm tay lên.
Rồi…
Bụp.
Gâu, gâu, gâu.
“Á, Gia Khiêm cậu làm gì vậy!”
“Chạy lẹ đi! Lẹ! Nó rượt kìa! Khiêm chó… con chó Gia Khiêm… chó Khtđjitewnbcah…”
Cô la khản cả cổ, mấy từ sao cô cũng không biết mình nói gì.
Sau khi chọc chó, Gia Khiêm lo chạy bạt mạng.
Cậu rất biết cách tìm trò tiêu khiển, một khi đã chọc chó, thì cậu chọc hẳn con ngao Tây Tạng, nó ở đằng xa sủa điên cuồng, rượt hai đứa suýt nữa hồn lìa khỏi xác.
May cho hai đứa hôm nay dây xích của chủ nhà con tốt, nó chạy hết dây rồi dừng lại, nếu mà như lần trước bị tuột mất dây thì hẳn là cả hai thành đôi chim ri hưởng dương vì lý do chiến nhất Sài Gòn.
Sau khi đã chạy được một đoạn xa có vẻ đã an toàn, Gia Khiêm dừng lại.
Cả hai đứa bây giờ mệt hơn con chó.
“Cậu có sao không?”
Gia Khiêm quay lại hỏi, thấy cô thì chợt cười, cúi xuống gõ gõ đầu ai kia đang chôn chặt bên hông mình.
Mỹ Ly suýt nữa bật khóc, hai mắt ngấn lệ, lúc cô ngẩng đầu lên làm cậu giật mình.
Cô bỏ hai cánh tay đang quấn chặt bên hông cậu ra, không nói tiếng nào đứng lên như muốn đi bộ về nhà.
Cậu biết mình lỡ chọc cô giận mất rồi nên cũng bỏ xe vội chạy theo.
“Mỹ Ly, xin lỗi! Cậu quay lại đi được không?”
Cô gạt tay cậu ra: “Bỏ ra!”
“Không bỏ.” Gia Khiêm vẫn nhất quyết nắm lấy tay cô.
“Cậu có bỏ ra không?”
“Không… nè Gia Khiêm!”
Ngại đang đứng ở giữa đường, hai đứa lôi qua kéo lại một hồi cô bị cậu kéo vào một bóng cây gần đó, chỗ này không được đèn đường chiếu tới, ánh trăng trên cao cũng bị bóng cây to lớn chặn lại, nó thật sự không phải ngoài sáng.
Mỹ Ly nhăn mặt muốn Gia Khiêm bỏ tay ra: “Cậu kéo tôi vào chỗ này làm gì hả? Tối đen như mực, có biết mấy chỗ như này nguy hiểm lắm không hả?”
“Biết chứ, bởi thế mới kéo cậu vào. Cậu còn giận nữa thì tôi không chắc mình sẽ làm gì đâu.”
“Làm…”
Bị cơn giận che mờ lý trí, lúc kịp hiểu ra câu nói kia, mặt cô đã đỏ lên từ lúc nào không hay.
Đôi mắt sáng của người trước mặt như càng rõ nét hơn trong màn đêm, không khí im lặng làm cô như thở không nổi.
Cho đến khi cậu bất ngờ nói:
“Tôi thích cậu.”
“Hả…”
“Khiêm thích Ly.”
“…”
Thấy cô cứ mãi giả điếc, lần này Gia Khiêm tăng cao âm lượng:
“Tôi nói là Nguyễn Gia Khiêm thích Đỗ Phạm Mỹ Ly.”
“…”
“Đừng nói là câm luôn rồi nhé.”
“Cậu mới câm thì có.”
Vì chiếc mỏ hỗn với crush, nên sau khi tỏ tình xong Gia Khiêm vẫn bị đánh bình thường.
“Tỏ tình thì không trả lời, bảo cậu câm thì cậu đánh.” Gia Khiêm ấm ức nói.
“Lại không trả lời rồi?”
“Thì tôi…”
Cô cứ không đáp lời, trời quá tối cậu cũng không thể nhìn rõ nét mặt cô.
Vài giây sau đó, trước mặt cô lại càng tối hơn, cô mắc kẹt ở giữa thân cây to lớn và vòng tay của Gia Khiêm.
Dần dần, khoảng cách giữa cả hai ngày một gần, mũi chân cậu chạm vào mũi chân cô.
Giây phút cảm nhận được vòng ôm ấm áp, cô còn chưa hết giật mình, lên giọng nhắc nhở: “Này, cậu làm gì…”
Gia Khiêm gục đầu lên vai Mỹ Ly, buồn rầu hỏi: “Như vậy là tỏ tình thất bại rồi hả?”
…
#mèo