Bé Thỏ Không Ăn Cà Rốt? - Mèo trắng mắt xanh - Chương 126: Công chúa của hoàn tử (1)
- Trang Chủ
- Bé Thỏ Không Ăn Cà Rốt? - Mèo trắng mắt xanh
- Chương 126: Công chúa của hoàn tử (1)
Hạ Chi nghe chẳng hiểu gì cả, đầu như có sương mù, chỉ nheo nheo mắt suy nghĩ: “Hôm qua sao… hôm qua chắc là hơn chín giờ thì phải, em soạn bài xong thì ngủ.”
Không hiểu sao nét mặt Khánh Minh mang theo chút thất vọng: “Nói xạo!”
“Em nói thật mà.” Hạ Chi chu môi cãi lại.
Khánh Minh đứng thẳng dậy, đưa tay ấn lên trán Hạ Chi một cái: “Ngủ sớm mà hai con mắt muốn thụt vào trong như vậy đó hả?” Nói rồi lại đưa tay véo lên hai má tròn tròn của người ta, “Da mặt cũng nhũn như bánh bao thiu rồi nè. Trông em có khác nào gấu trúc đâu chứ.”
Hạ Chi nghe thế hoảng hốt vội lấy tay che mặt lại.
Khánh Minh cảm thấy khó hiểu: “Em làm sao đấy?”
“Bộ bay giờ mặt em… trông xấu lắm hả?”
Hạ Chu dè dặt hỏi, chỉ tại người ta sợ xấu trước mặt anh.
Khánh Minh nghe thế cũng ngầm hiểu trong lòng, biết vậy mà vẫn cứ thích trêu: “Ờ thì, cũng không xấu lắm. Chỉ là lúc bình thường đã ngốc bây giờ thì trông em lại ngốc gấp đôi bình thường.”
Cô bé buồn rầu, mím mím môi.
Khánh Minh lấy tay kéo hai cái tay đang che mặt của ai đó xuống, Hạ Chi lại muốn lấy tay che lên tiếp nhưng rồi bị chặn lại.
Cô bé nghe giọng anh nói bên tai:
“Nhưng mà… vẫn xinh lắm.”
“Bạn gái của anh vừa xinh vừa đáng yêu.”
Hạ Chi ngẩn ngơ nhìn lên, Khánh Minh lại vừa hay cũng đang nhìn cô bé khẽ cười. Hạ Chi giật mình đỏ bừng mặt vội quay đi.
Người nào đó ít khi biết khen bạn gái chợt thấy bên tai mình hơi nóng lên.
Nói rồi Khánh Minh một tay đút túi một tay nắm tay Hạ Chi đi thong thả về phía trước.
Hạ Chi mãi quan tâm đến lời Khánh Minh nói nên không để ý đến một chuyện, rằng người nào đó bảo người ta giống gấu trúc nhưng thật ra mắt kẻ đó còn đen hơn cả gấu trúc nữa. Bởi đêm qua có người thật sự vui đến mức không ngủ được, cứ trằn trọc miết.
Mấy lời thì thầm như gió xuân, tuy hết sức nhẹ nhàng nhưng lại khiến cho đôi trái tim tuổi hồng phải đập thình thịch liên hồi.
…
“Cậu né ra xa đi, xích ra chỗ khác. Không được qua khỏi vị trí này!”
Lớp trưởng Mỹ Ly lấy ra cái bút mực rồi đặt giữa bàn, vạch rõ “ranh giới” với người bên cạnh. Còn thanh niên nọ thì giả đò thân thiết, miệng thì cười mà tay cứ khều khều cánh tay đang cầm bút của cô bạn.
Cậu mặt dày nói:
“Thì ngồi vậy có sao, tự dưng cậu lại chia ranh giới làm gì. Bình thường chúng ta vẫn ngồi vậy mà.” Cái mặt đẹp trai cười hết sức thiếu đánh.
Mỹ Ly khó chịu hừ một tiếng, tay ngừng viết, lạnh lùng nói: “Bình thường khác, bây giờ tôi bận học bài. Cậu làm ơn đi về chỗ giùm.”
Gia Khiêm im lặng vài giây, nghĩ ngợi rồi hỏi cô một câu đã hỏi đúng 1800 lần từ sáng đến giờ: “Cậu giận sao?”
Mỹ Ly cũng trả lời cậu một câu đúng 1800 lần từ sáng đến giờ: “Ai mà thèm giận cậu.”
Gia Khiêm chỉ biết bất lực thở dài, ừ thì không giận vậy mà từ nãy đến giờ cô có thèm nhìn đến mặt cậu đâu.
Gia Khiêm khẽ ho mấy tiếng tạo cảm giác tồn tại, cười nói: “Chỉ có mấy cái bánh thôi mà. Thôi để lát về tôi mua lại cho cậu nhé, còn khuyến mãi cho cậu thêm một ly trà sữa trân châu đường đen thật nhiều topping nữa có được không?”
Gia Khiêm nói như dỗ trẻ, ở nhà cậu vẫn hay dỗ em gái như thế nên cũng dùng cách này để dỗ cô.
Tiếng bút bi sột soạt chợt dừng lại, giây sau cô lạnh lùng nói: “Không thèm, ai cần cậu mua cho.”
Lòng cô thầm mắng cậu xấu xa, chuyện vậy mà lại nghĩ cô ham ăn tính toán cái bánh với cậu, vậy mà mấy việc xấu cậu làm rành rành ra đấy cậu lại không hay. Thì ra trong lòng cậu cô hẹp hòi đến vậy đấy, nghĩ vậy rồi cô tự động cộng thêm cho cậu một tội. Sự bức bối trong lòng càng dâng lên cao thêm nữa, mặc cho Gia Khiêm bắt chuyện cô im lặng không đáp nữa cúi đầu làm bài tập.
Khánh Minh từ ngoài cửa lớp bước vào thì nhìn thấy có đứa bị đánh tới tấp, hắn đành buông cặp xuống ngồi tạm ở bàn trên, nhìn chí Kiên bực dọc hỏi: “Hai người đó bị gì thế?”
Khánh Minh dựa vào bàn quay xuống nhìn hai đứa kia, lườm hai đứa bàn dưới muốn lủng mặt.
Chí Kiên mặt ngao ngán, bắt đầu thì thầm to nhỏ với Khánh Minh: “Lúc sáng em họ tôi có cho tôi mấy cái bánh, sau đó vừa hay gặp Gia Khiêm với Mỹ Ly nên tôi có chia một ít bánh ngọt cho hai cậu ấy. Nhưng mà có điều Gia Khiêm khi không phần của mình không ăn, lại cứ lì lợm giật lấy phần của Mỹ Ly ăn hết luôn….”
Chí Kiên kể hết đầu đuôi rồi chốt lại: “Ai bảo ham ăn làm chi cho bị giận.”
Khánh Minh nghe xong ồ lên, mặt đầy thích thú nhìn thằng bạn nào đó: “Là bé Thư em cậu nhỉ?” Khánh Minh cố tình kéo dài giọng, còn nhấn mạnh lại cái tên của cô bé kia.
Hình như tình huống này có hơi quen nhỉ, hắn cũng từng bị rồi đấy thôi.
Chí Kiên chả để tâm mấy, lơ ngơ gật đầu: “Ừm, hôm qua nó học làm bánh nên hôm nay mang cho tôi đấy. Gia Khiêm vừa thấy nhỏ em tôi cho bánh là đã chạy đến giật ngay rồi, sáng còn trêu tôi có hotgirl tặng đồ này nọ. Giờ thì nghiệp quật vì tội ăn giật rồi.”
“Ồ, thế à!” Khánh Minh lại lần nữa ồ lên đầy khó hiểu.
Phía bên này có người lại bị đánh vì tội nhây, cậu hờn dỗi nói:
“Này, cậu không thấy làm vậy là nhẫn tâm lắm sao?”
Giận gì mà giận dai ghê.
Cùng lúc đó chuông vào học cũng reo lên, Gia Khiêm đứng lên đi về chỗ, trong lòng bức bối.
Về phía Mỹ Ly thì lại đang âm thầm cộng thêm cho cậu 1 tội, tổng là 1 tỷ 99999…
Mãi đến giờ ra chơi, Gia Khiêm định quay xuống tiếp tục tìm cách năn nỉ thì thấy cây bút vừa rồi vốn dùng để làm “vạch ngăn cách” đã bị phá tan, nhìn đến thằng bạn bàn sau lại làm hắn trợn tròn mắt.
Khánh Minh nằm ngủ không có chút ý tứ, chiếm hơn nửa cái bàn, để lại cô có một góc chút xíu làm cô ngồi nép tận phía trong cùng, nếu mà còn cái vạch thì Khánh Minh chắc chắn lấn vạch rồi.
Nếu lúc bình thường thì Gia Khiêm sẽ lập tức chen chân vào bắt Khánh Minh đi chỗ khác ngủ rồi. Nhưng giờ lại sợ bị đánh nên cậu kiếm cớ la lên.
“Mỹ Ly! Khánh Minh qua vạch rồi kìa. Cậu mau đánh cậu ấy đi.”
Ai ngờ cô chỉ thờ ơ đáp: “Sao tôi phải đánh Khánh Minh?”
“Vậy sao lúc nãy tôi lấn sang thì cậu lại đánh tôi mà không đánh cậu ta?” Gia Khiêm chỉ vào Khánh Minh, y như con nít hai tuổi đáng phân bì.
“Tại vì Khánh Minh là bạn cùng bàn với tôi nên được phép, được chưa?”
Gia Khiêm bắt đầu giận lẫy: “Ý cậu là gì? Là tại vì tôi không phải bạn cùng bàn nên đáng bị đánh có phải không? Hay tại vì cậu ghét tôi sẵn rồi nên muốn đánh thì đánh?”
Vốn trong lòng đã khó chịu nên khi nghe được câu ấy, cô liền ngẩng đầu nhìn cậu không phủ định mà còn nói thêm: “Đúng rồi, cậu nói đúng cả rồi đấy. Tôi thật sự rất ghét cậu, được chưa?””
Lúc đầu lẽ ra Gia Khiêm chỉ giả đò giận dỗi, nào ngờ khi nghe được từ chính miệng cô thì lại khó chịu vô cùng, cậu bỗng lặng thinh nhìn cô.
“Được thôi, là cậu nói đấy.”
Sau khi nói xong mấy lời đó, Gia Khiêm cũng quay đi.
Giờ ra chơi kết thúc, tận đến khi tan học mà cậu cũng không còn bắt chuyện đến cô nữa.
…
Chiều hôm ấy có tiết học, Gia Khiêm không đến lớp.
Sau khi về nhà cậu ngủ một giấc đến tận chiều. Vì tâm trạng buồn bực trong lòng mà cậu đã có một giấc mơ rất dài, trong mơ từng ký ức cũ vụn vặt đang xen.
Hè năm lớp 9 cậu gặp Mỹ Ly, ban đầu cậu và cô được học chung một lớp học thêm nhưng vì chưa quen biết nên mối quan hệ giữa ca hai rất đỗi bình thường. Cho đến ngày nhập học năm lớp 10, cậu và cô mới học chung lớp, cả hai dần nhớ mặt nhau và “thân quen” theo một cách rất đặc biệt…
…
#mèo