Bé Thỏ Không Ăn Cà Rốt? - Mèo trắng mắt xanh - Chương 125: Cười tủm tỉm
Hạ Chi uể oải bước ra khỏi phòng, cái mặt nhỏ gật gà gật gù.
Nhưng không lâu sau đó có một cái bóng đen bỗng nhiên xuất hiện kéo cặp của cô bé.
Cái bóng đen hiên ngang nắm tay Hạ Chi đi nhanh như gió, đã vậy còn giở giọng trách móc người ta: “Em làm gì mà lâu quá vậy hả, nhanh xuống ăn để bạn trai em còn đưa đi học nào.”
Hạ Chi ngây ngốc đi theo, vì mới ngủ dậy nên phản ứng còn chậm chạp cũng chẳng hiểu gì, vì rõ ràng cô bé thức dậy theo báo thức mà có trễ gì đâu chứ. Mãi một lúc khi kịp bình tĩnh lại, nghĩ đến hai chữ bạn trai kia thì trái tim bất giác đập thình thịch, cảm giác ngượng ngùng hôm qua bỗng chốc quay trở lại.
…
Buổi sáng hôm nay mẹ Hà cho cả nhà ăn bánh canh giò heo, trên chỗ ngồi của mỗi người có một loại nước uống riêng biệt.
Ba Đức uống cà phê, mẹ Hà uống nước cam, Hạ Chi có một ly sữa to, còn Khánh Minh uống nước lọc… chế độ con trai ruột thừa.
Vẫn như mọi ngày, không biết là tại cái nết kén ăn hay là quan tâm người ta mà người nào đó hở tí lại chia thêm thịt vào tô của cô bé nọ. Mà mỗi lúc như vậy thì Hạ Chi lại len lén liếc qua mẹ Hà nhìn trộm mấy lần.
Cũng bởi vì chuyện của hai đứa hôm qua mẹ Hà đã biết rồi, Hạ Chi tự dưng thấy căng thẳng, cứ sợ là làm gì không đúng thì mẹ anh lại không thương mình nữa, cái mặt nhỏ thấp thỏm không yên, bây giờ Hạ Chi mới cảm nhận được thì ra đây là cảm giác khi ra mắt mẹ chồng. Nhưng mỗi lần như thế cô bé đều trông thấy nụ cười của mẹ Hà, Hạ Chi thở phào nhẹ nhõm rồi mới yên tâm ăn thịt mà anh cho.
Cái người nào đó thì cứ không hay biết gì, hai mắt gần như dán chặt lên mặt người ta, lắm lúc lại quay sang nhìn bạn gái nọ cười ngốc.
Mẹ Hà lắc đầu, sao hôm nay bà thấy thằng con cười trông đần thế không biết.
Đang suy nghĩ, mẹ Hà bỗng nhớ đến một chuyện chợt lên tiếng:
“Khánh Minh, bản kiểm điểm viết xong chưa?”
Khánh Minh nghe đến thế liền xụ mặt:
“Vẫn chưa ạ, mẹ bắt con viết tận 9000 chữ lận đấy. Con làm sao mà viết nổi kia chứ, hôm qua con còn phải học bài nữa mà…”
Người nào đó nói một hơi dài.
Mẹ Hà hừ một tiếng: “Biết vậy thì lần sau đừng có mà… đùa cái kiểu đó nữa.”
Bà nghiêm mặt, giọng cảnh cáo: “Còn tái phạm thì mẹ cho con vào chùa đi tu luôn, khỏi có viết gì nữa cũng khỏi kêu ca gì nữa.”
“Nhưng mà, con chỉ đùa…”
“Còn nói nữa thì lên 18000 chữ!”
“…”
Giọng nóc nhà lớn đầy uy nghiêm.
Khánh Minh lập tức ngậm miệng không dám phát ra tiếng động, hắn biết điều im lặng ăn sáng. Thôi vậy, một điều nhịn chín điều lành. Hắn nhận thấy mình rất đẹp trai, nhưng mà để đầu trọc thì không ngầu tí nào, mà nói nữa thì mẹ lại tăng số lượng lên gấp đôi, thôi thì đành nghe theo lời mẹ để cho nhà được êm ấm, lòng thầm nhủ tối về viết tiếp cho đủ 9000 chữ.
“Bản kiểm điểm gì thế? Con lại làm gì nữa hả Khánh Minh?” Ba Đức uống xong ngụm cà phê vội xen vào.
Ba Đức híp mắt nhìn thằng con, nhướng nhướng mày, trong ánh mắt đầy sự cảnh cáo.
Mẹ Hà nãy giờ đang nghiêm mặt chợt cười lên, mẹ che miệng vờ ho mấy tiếng.
“Ờm, Khánh Minh có chuyện cần thông báo với anh đấy.”
Thế là trong nháy mắt như đã bắt được tín hiệu từ mẹ, ánh mắt Khánh Minh chợt sáng lên, nhưng giây sau thì ra vẻ thờ ơ đưa tay nắm lấy tay Hạ Chi.
Thằng con nọ nhún vai nói: “Cũng không có gì đâu ba ạ. Chỉ là con dâu tương lai của ba ngày hôm qua mới đồng ý làm bạn gái của con rồi ạ.”
Thờ ơ cái kiểu rất chi là thờ ơ, tại vì đang rất thờ ơ, việc quan trọng phải nói lại nhiều lần…
Nói rồi hất mặt lên nóc nhà.
Phì.
Mẹ Hà nhìn điệu bộ của ông tướng nhà mình làm cho bật cười.
Bá Đức nghe xong thì há hốc mồm, cái cằm suýt thì rơi luôn xuống bàn.
Hạ Chi bị dọa bay luôn cơn buồn ngủ. Cô bé bị mấy lời nói của Khánh Minh làm cho ngượng đến đỏ bừng cả mặt, rụt rè rút tay ra.
Khánh Minh đang nghênh ngang đắc ý thì nhận thấy hành động của bạn gái nhỏ liền đen mặt nhìn sang.
Đang vui mà đột nhiên hắn thấy căng thẳng: “Em làm sao hả…” Cái cục thịt ba chỉ này mới đó đã hối hận rồi? Muốn làm phản?
“Sao, sao tự dưng anh nói thế?” Hạ Chi nói nhỏ với Khánh Minh, đè thấp giọng chị hai đứa nghe.
Khánh Minh lại dửng dưng nói: “Anh nói gì sai sao?”
“Thì, thì cái khúc đầu kìa… cả khúc sau nữa…”
Hạ Chi thật sự muốn gào thét trong lòng.
Vậy mà người nào đó còn làm mặt ngây thơ, thì thầm lại vào tai cô nhóc nọ.
“Khúc đầu nào cơ, câu anh vừa nói sao? Em thấy sai chỗ nào hở?”
Một làn hơi nhẹ nhàng phả lên mặt, Hạ Chi nhìn Khánh Minh ở khoảng cách gần lại càng ngượng thêm, lông tơ trên mặt muốn dựng hết cả lên.
Cô bé ấp úng: “Thì mấy, mấy chữ đó…”
“Chữ nào?”
“Thì là cái kiểu gọi đó kìa…”
Lúc này Khánh Minh lại đưa mặt sát đến gần, trông giống như là nghe không rõ. Nhưng ai mà biết trong lòng thì lại đang muốn trêu người ta thôi.
Nhìn hai đứa đang chụm đầu rù rì phát cơm chó trước mặt mình, mẹ Hà lắc đầu cười.
Sau mấy chục giây ngỡ ngàng, ngơ ngác và bật ngửa vì tin tức chấn động này, ba Đức vội quay sang mẹ Hà như để xác minh. Thấy vợ gật đầu, ông mới kịp bật cười lên. Hai vợ chồng cứ thế nhìn nhau cười cười tủm tỉm.
Cùng lúc đó, tình hình ở phía đối diện.
“Anh ngồi ngay ngắn lại đi mà, cô chú nhìn kìa.”
“Nhìn gì cơ?”
Khánh Minh vừa hỏi vừa cố ý kéo ghế đến gần.
Dưới bàn, Hạ Chi vẫn kiên trì đưa tay đẩy ghế.
“Em bảo là anh đừng có đến gần vậy nữa mà.”
“Gì cơ?”
“…”
Giây sau, cái đứa đang ngả ngớn trên ghế bỗng la ré lên một tiếng.
Khánh Minh nhăn mặt ôm cái chân đau, có người vì ngượng mà vừa đá hắn một cái trời giáng ở dưới bàn.
Cô bạn nhỏ kia vờ vô tội quay đi như chẳng có gì xảy ra, không thèm nói chuyện với cái đồ đáng ghét nữa, ai bảo anh cứ thích giả đó, rõ ràng hiểu mà cứ hỏi lại, càng cười phát ghét.
Mẹ Hà: “Con bị làm sao thế?”
Khánh Minh nhăn mặt lắc đầu, mắt nhìn về ai kia bên cạnh: “Không, không có gì đâu mẹ.”
“Ừm, vậy thì mau ăn đi.”
“Dạ.”
Bữa sáng yên ắng trở lại.
Nội tâm mẹ Hà và ba Đức: “Cũng vừa!”
…
Hai đứa ăn xong thì chuẩn bị đi học, Khánh Minh vòng qua sau nhà lấy xe, Hạ Chi đi theo sau đuôi. Không hiểu sao đang đi thì Khánh Minh đột nhiên dừng lại khiến cô bé thắng không kịp cứ thế đâm vào lưng hắn.
Hạ Chi giật mình nhìn lên, lòng hơi chột dạ vì sợ anh tính sổ chuyện vừa nãy: “Anh… làm sao thế, sao anh không đi nữa?”
Khánh Minh hơi cúi người xuống cho ngang bằng với Hạ Chi, hắn không trả lời ngay mà nhìn cô bé chăm chú vài giây, mặt nghiêm trọng, lên tiếng hỏi:
“Hôm qua em thức đến mấy giờ thế hả?”
…
#mèo